Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c22
c22c22
Chương 22 khuất ban nãy, hai chân di chuyển lại gần Xích Miên: “Việc cậu chủ nhà tôi tìm cô giáo chất vấn vẫn là mong cô giáo đừng để trong lòng. Mà thực ra thì ông chủ cũng đã sớm có tính toán hết thảy, nên cô giáo đừng lo lắng gì quá nhiều nhé.”
Xích Miên khẽ cúi đầu, xem ra dự cảm của cô là không hề sai. Khi Bách Tân đưa cô về biệt thự thì Xích Miên sớm đã có dự cảm khác thường. Bởi theo như đời trước thì sau khi hai người xác nhận quan hệ yêu đương, vài tháng sau đó Bách Tân mới đề nghị công khai mối quan hệ của hai người rồi đưa nguyên chủ về biệt thự.
Điều khiến cho Xích Miên có dự cảm khác lạ là bởi vì tình tiết được đẩy nhanh sau khi Bách Cận đến chất vấn cô. Hiện tại, nếu suy nghĩ kỹ càng hơn thì một lão đại từng lăn lộn trong thế giới ngâm đầy rẫy hiểm nguy như Bách Tân sao lại không nắm được việc con trai độc nhất của mình gặp ai và đã nói những lời gì chứ.
Nếu vậy thì ở cái chết của nguyên chủ ở đời trước có chăng cũng là do Bách Tân sơ hở mà gây ra hay cũng là do ông ta ngâm chấp thuận? Xích Miên mân môi, xem ra không phải là vế thứ hai, bởi tình cảm của Bách Tân dành cho nguyên chủ là thật.
Dù không muốn cưới nguyên chủ thì cũng không đến mức sát hại nguyên chủ như vậy. Nếu đã thế thì là do sự bất cẩn của Bách Tân ư? Xích Miên lắc nhẹ đầu, giọng điệu mềm mỏng lúc này lộ ra chút yếu đuối và kinh ngạc: “Sao quản gia lại biết ạ? Bách Cận, Bách Cận chỉ là do còn nhỏ tuổi nên bản tính mới hấp tấp và nóng vội như thế thôi. Quản gia đừng nói cho Bách Tân biết nhé, nếu không tình cảm của hai cha con lại có trục trặc đấy ạ.” Quản gia thấy Xích Miên vừa hiền lành lại chân thành lo nghĩ cho Bách Tân và Bách Cận như vậy thì liền không đành lòng: “Cô giáo hiền dịu quá, thực ra là...”
Bấy giờ, quản gia kể cho Xích Miên nghe về câu chuyện không vui trong quá khứ của Bách Tân. Đồng thời cũng chúc mừng cô và vui mừng cho Bách Tân vì Xích Miên quả thật chính là người thích hợp ngôi vào vị trí bà chủ của biệt thự này. Cuối cùng, quản gia an ủi Xích Miên đừng buồn Bách Cận, bởi thực ra tính tình của cậu ta không hề xấu. Ngoài mặt Xích Miên mỉm cười nhẹ nhàng xen lẫn kinh ngạc khó giấu, nhưng trong lòng lại thầm hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra là còn một đoạn chuyện cũ như vậy. Nếu như vậy, nghĩa là ở đời trước do nguyên chủ quá hiền lành, bị Cải Thảo đổ oan ức lên người mà vẫn cắn răng chịu đựng. Nguyên chủ không biết cách phản kháng cũng không dám phản kháng, bởi sự hiên lành đến nhu nhược đã ăn vào sâu trong máu của nguyên chủ.
Còn Bách Tân, không phải là ông ấy không biết. Chỉ là vì chuyện trong quá khứ nên hiện tại, Bách Tân muốn tìm một người vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, thông minh, biết tự bảo vệ bản thân, không quá dựa dẫm vào ông ấy.
Đâu tiên, thái độ của nguyên chủ khi Bách Cận đến chất vấn chắc chắn đã khiến cho Bách Tân không hài lòng. Sau đó đến việc Cải Thảo luân phiên ở phía sau châm ngòi ly gián. Bấy giờ, Bách Tân vừa không thể bỏ rơi nguyên chủ lại vừa tìm cách xử lý con trai của mình. Nếu vậy, Bách Tân đã sớm biết việc Cải Thảo tìm cách gặp gỡ Bách Cận nhưng ông không có hành động gì. Mục đích là muốn xem thái độ của nguyên chủ và cách giải quyết mọi chuyện của nguyên chủ ra sao. Có lẽ, bản thân Bách Tân cũng không hề nghĩ nguyên chủ yếu ớt đến vậy. Bởi nguyên chủ thật sự là một cô gái nghị lực, từ một đứa trẻ ở cô nhi viện tự phấn đấu đến ngày hôm nay.
Do đó, một nước cờ sai lầm của Bách Tân đã khiến cho Cải Thảo có cơ hội chiến thắng. Mà cái giá của sự thua cuộc chín là mạng sống của nguyên chủ. Nếu là như vậy thì ở đời trước, Bách Tân sẽ nhận ra ông thất bại đến hai lần. Một lần là do chủ quan, lần thứ hai là do quá tin tưởng thành ra lơ là với việc bảo vệ người mình yêu thương. Xích Miên khẽ lắc đầu, người đáng thương cũng có chỗ đáng trách.
Có điều đó chỉ là suy đoán của Xích Miên mà thôi. Còn diễn biến ở đời trước thì đương nhiên là cô không thể nào biết rõ được. Hiện tại, những manh mối này quả thật là giúp cô nắm rõ đường đi nước bước của bản thân hơn nên cô cũng không cần lăn tăn quá nhiều làm gì.
Thích người dịu dàng lại cân người đủ mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ bản thân. Đương nhiên, bởi đây là người đàn ông lắm tiên Bách Tân nên yêu câu đó cũng không phải là quá đáng. Nó cũng như việc phụ nữ thích một người đàn ông mạnh mã lại cần đủ đẹp trai và tinh tế. Tâm lý của con người xưa nay, đều luôn hướng tới và mong muốn những thứ tốt đẹp. Người đứng càng cao thì mong muốn cũng càng nhiều, chỉ là nếu đứng ở nơi cao thì họ có quyên làm thế.
Xích Miên bày ra vẻ xoắn xuýt, có chút đau lòng: “Hóa ra Bách Tân đã từng trải qua chuyện thương tâm như vậy. Nếu thế, làm sao tôi có thể buồn lòng vì thái độ của Bách Cận được cơ chứ? Suy cho cùng, Bách Cận cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương.'
Quản gia gật đầu, rất muốn bật ngón tay cái lên với Xích Miên. Đó cũng là những gì mà ông suy nghĩ, Bách Cận thật sự là một đứa trẻ đáng thương. Từ nhỏ đã không có mẹ, lớn lên trong sự bộn bề của cha. Tuy hai cha con thỉnh thoảng vẫn tâm sự cùng nhau và giữ tình cảm khá tốt, nhưng hoàn cảnh trưởng thành đã khiến cho tính tình của Bách Cận trở nên ngang tàng rất nhiều. Dù tâm tính không xấu nhưng lại không thể hiện mặt tốt ra bên ngoài, còn có chút nóng nảy nên dễ bị người khác lợi dụng.
Vốn dĩ quản gia cũng rất sợ Xích Miên khó lòng mà thông cảm được cho Bách Cận. Khi ấy, Bách Tân cũng lâm vào tình cảnh khó xử mà Bách Cận cũng sẽ quậy đến long trời lở đất. Quản gia quả thật không hề muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy diễn ra. Nay nghe Xích Miên nói vậy, trong lòng của quản gia không nhịn được thở phào một tiếng, quá tốt rôi. Vì vậy mà thái độ của quản gia đối với Xích Miên cũng trở nên ân cân hơn rất nhiều, hai người dường như đã bắt đầu hiểu nhau, niềm nở, thoải mái vô cùng. Sau khi Bách Tân bàn giao công việc xong và bước vào phòng khách thì liền thấy tình hình đáng kinh ngạc đó. Bách Tân nhướng mày với quản gia một cái ý hỏi đã có chuyện gì. Quản gia cười hiền lắc đầu, nhún vai tỏ vẻ không có chuyện gì cả.
Xích Miên thấy vậy thì cười khẽ một tiếng: “Bách Tân à, rau câu trái cây này thật là ngon đó. Anh còn không ngôi xuống ăn nhanh thì em ăn hết mất bây giờ.”
Bách Tân nghe vậy thì liền quảng hoài nghi ra sau đầu, nhanh chóng ngồi xuống đẩy rau câu về phía Xích Miên: “Đúng là anh nên ngồi xuống, nhưng là để nhìn em ăn. Đồ ăn ngon thì đương nhiên anh phải nhường cho em ăn chứ.” *xxk* 22 *xx**
Chương 22 khuất ban nãy, hai chân di chuyển lại gần Xích Miên: “Việc cậu chủ nhà tôi tìm cô giáo chất vấn vẫn là mong cô giáo đừng để trong lòng. Mà thực ra thì ông chủ cũng đã sớm có tính toán hết thảy, nên cô giáo đừng lo lắng gì quá nhiều nhé.”
Xích Miên khẽ cúi đầu, xem ra dự cảm của cô là không hề sai. Khi Bách Tân đưa cô về biệt thự thì Xích Miên sớm đã có dự cảm khác thường. Bởi theo như đời trước thì sau khi hai người xác nhận quan hệ yêu đương, vài tháng sau đó Bách Tân mới đề nghị công khai mối quan hệ của hai người rồi đưa nguyên chủ về biệt thự.
Điều khiến cho Xích Miên có dự cảm khác lạ là bởi vì tình tiết được đẩy nhanh sau khi Bách Cận đến chất vấn cô. Hiện tại, nếu suy nghĩ kỹ càng hơn thì một lão đại từng lăn lộn trong thế giới ngâm đầy rẫy hiểm nguy như Bách Tân sao lại không nắm được việc con trai độc nhất của mình gặp ai và đã nói những lời gì chứ.
Nếu vậy thì ở cái chết của nguyên chủ ở đời trước có chăng cũng là do Bách Tân sơ hở mà gây ra hay cũng là do ông ta ngâm chấp thuận? Xích Miên mân môi, xem ra không phải là vế thứ hai, bởi tình cảm của Bách Tân dành cho nguyên chủ là thật.
Dù không muốn cưới nguyên chủ thì cũng không đến mức sát hại nguyên chủ như vậy. Nếu đã thế thì là do sự bất cẩn của Bách Tân ư? Xích Miên lắc nhẹ đầu, giọng điệu mềm mỏng lúc này lộ ra chút yếu đuối và kinh ngạc: “Sao quản gia lại biết ạ? Bách Cận, Bách Cận chỉ là do còn nhỏ tuổi nên bản tính mới hấp tấp và nóng vội như thế thôi. Quản gia đừng nói cho Bách Tân biết nhé, nếu không tình cảm của hai cha con lại có trục trặc đấy ạ.” Quản gia thấy Xích Miên vừa hiền lành lại chân thành lo nghĩ cho Bách Tân và Bách Cận như vậy thì liền không đành lòng: “Cô giáo hiền dịu quá, thực ra là...”
Bấy giờ, quản gia kể cho Xích Miên nghe về câu chuyện không vui trong quá khứ của Bách Tân. Đồng thời cũng chúc mừng cô và vui mừng cho Bách Tân vì Xích Miên quả thật chính là người thích hợp ngôi vào vị trí bà chủ của biệt thự này. Cuối cùng, quản gia an ủi Xích Miên đừng buồn Bách Cận, bởi thực ra tính tình của cậu ta không hề xấu. Ngoài mặt Xích Miên mỉm cười nhẹ nhàng xen lẫn kinh ngạc khó giấu, nhưng trong lòng lại thầm hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra là còn một đoạn chuyện cũ như vậy. Nếu như vậy, nghĩa là ở đời trước do nguyên chủ quá hiền lành, bị Cải Thảo đổ oan ức lên người mà vẫn cắn răng chịu đựng. Nguyên chủ không biết cách phản kháng cũng không dám phản kháng, bởi sự hiên lành đến nhu nhược đã ăn vào sâu trong máu của nguyên chủ.
Còn Bách Tân, không phải là ông ấy không biết. Chỉ là vì chuyện trong quá khứ nên hiện tại, Bách Tân muốn tìm một người vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, thông minh, biết tự bảo vệ bản thân, không quá dựa dẫm vào ông ấy.
Đâu tiên, thái độ của nguyên chủ khi Bách Cận đến chất vấn chắc chắn đã khiến cho Bách Tân không hài lòng. Sau đó đến việc Cải Thảo luân phiên ở phía sau châm ngòi ly gián. Bấy giờ, Bách Tân vừa không thể bỏ rơi nguyên chủ lại vừa tìm cách xử lý con trai của mình. Nếu vậy, Bách Tân đã sớm biết việc Cải Thảo tìm cách gặp gỡ Bách Cận nhưng ông không có hành động gì. Mục đích là muốn xem thái độ của nguyên chủ và cách giải quyết mọi chuyện của nguyên chủ ra sao. Có lẽ, bản thân Bách Tân cũng không hề nghĩ nguyên chủ yếu ớt đến vậy. Bởi nguyên chủ thật sự là một cô gái nghị lực, từ một đứa trẻ ở cô nhi viện tự phấn đấu đến ngày hôm nay.
Do đó, một nước cờ sai lầm của Bách Tân đã khiến cho Cải Thảo có cơ hội chiến thắng. Mà cái giá của sự thua cuộc chín là mạng sống của nguyên chủ. Nếu là như vậy thì ở đời trước, Bách Tân sẽ nhận ra ông thất bại đến hai lần. Một lần là do chủ quan, lần thứ hai là do quá tin tưởng thành ra lơ là với việc bảo vệ người mình yêu thương. Xích Miên khẽ lắc đầu, người đáng thương cũng có chỗ đáng trách.
Có điều đó chỉ là suy đoán của Xích Miên mà thôi. Còn diễn biến ở đời trước thì đương nhiên là cô không thể nào biết rõ được. Hiện tại, những manh mối này quả thật là giúp cô nắm rõ đường đi nước bước của bản thân hơn nên cô cũng không cần lăn tăn quá nhiều làm gì.
Thích người dịu dàng lại cân người đủ mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ bản thân. Đương nhiên, bởi đây là người đàn ông lắm tiên Bách Tân nên yêu câu đó cũng không phải là quá đáng. Nó cũng như việc phụ nữ thích một người đàn ông mạnh mã lại cần đủ đẹp trai và tinh tế. Tâm lý của con người xưa nay, đều luôn hướng tới và mong muốn những thứ tốt đẹp. Người đứng càng cao thì mong muốn cũng càng nhiều, chỉ là nếu đứng ở nơi cao thì họ có quyên làm thế.
Xích Miên bày ra vẻ xoắn xuýt, có chút đau lòng: “Hóa ra Bách Tân đã từng trải qua chuyện thương tâm như vậy. Nếu thế, làm sao tôi có thể buồn lòng vì thái độ của Bách Cận được cơ chứ? Suy cho cùng, Bách Cận cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương.'
Quản gia gật đầu, rất muốn bật ngón tay cái lên với Xích Miên. Đó cũng là những gì mà ông suy nghĩ, Bách Cận thật sự là một đứa trẻ đáng thương. Từ nhỏ đã không có mẹ, lớn lên trong sự bộn bề của cha. Tuy hai cha con thỉnh thoảng vẫn tâm sự cùng nhau và giữ tình cảm khá tốt, nhưng hoàn cảnh trưởng thành đã khiến cho tính tình của Bách Cận trở nên ngang tàng rất nhiều. Dù tâm tính không xấu nhưng lại không thể hiện mặt tốt ra bên ngoài, còn có chút nóng nảy nên dễ bị người khác lợi dụng.
Vốn dĩ quản gia cũng rất sợ Xích Miên khó lòng mà thông cảm được cho Bách Cận. Khi ấy, Bách Tân cũng lâm vào tình cảnh khó xử mà Bách Cận cũng sẽ quậy đến long trời lở đất. Quản gia quả thật không hề muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy diễn ra. Nay nghe Xích Miên nói vậy, trong lòng của quản gia không nhịn được thở phào một tiếng, quá tốt rôi. Vì vậy mà thái độ của quản gia đối với Xích Miên cũng trở nên ân cân hơn rất nhiều, hai người dường như đã bắt đầu hiểu nhau, niềm nở, thoải mái vô cùng. Sau khi Bách Tân bàn giao công việc xong và bước vào phòng khách thì liền thấy tình hình đáng kinh ngạc đó. Bách Tân nhướng mày với quản gia một cái ý hỏi đã có chuyện gì. Quản gia cười hiền lắc đầu, nhún vai tỏ vẻ không có chuyện gì cả.
Xích Miên thấy vậy thì cười khẽ một tiếng: “Bách Tân à, rau câu trái cây này thật là ngon đó. Anh còn không ngôi xuống ăn nhanh thì em ăn hết mất bây giờ.”
Bách Tân nghe vậy thì liền quảng hoài nghi ra sau đầu, nhanh chóng ngồi xuống đẩy rau câu về phía Xích Miên: “Đúng là anh nên ngồi xuống, nhưng là để nhìn em ăn. Đồ ăn ngon thì đương nhiên anh phải nhường cho em ăn chứ.” *xxk* 22 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận