Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C 97

C 97C 97
Chương 97: Trò chơi sinh tồn (20)
Qui Túc dường như đang dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình. Hai bàn tay anh thao tác như bay trên bảng điều khiển, chẳng mấy chốc đã cắt đứt liên hệ giữa bảng điều khiển của quản gia và Ngục Lưu Vong.
Bấy giờ, trước mắt của Xích Miên cũng hiển thị lên rất nhiều thông báo. Ngay từ những dòng chữ đầu tiên, vì thấy tên của Qui Túc nên dù có đọc nhanh thì Xích Miên cũng đọc rất kỹ lưỡng. Bởi vài ngày nay, Xích Miên cũng đã cảm nhận được những điều bất thường không ít.
Qui Túc cũng không có thời gian lan man, nhanh chóng vào chủ đề chính, kể tường tận mọi chuyện cho Xích Miên biết. Tuy chỉ qua những dòng thông báo nhưng Xích Miên vẫn có thể cảm nhận được sự gấp gáp của Qui Túc rất rõ ràng.
Qui Túc nghe tiếng đập cửa đang vang lên dồn dập ở bên ngoài thì biết được quản gia đã phát hiện ra điều bất thường. Anh nhanh chóng nói xong những điều cuối cùng với Xích Miên, sau đó trao cho Xích Miên những tia sức mạnh cuối cùng của mình.
"Anh nhớ em, Miên. Dù em có nhận lấy sự giúp đỡ này hay không, anh biết em vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Hẹn gặp lại..." Bấy giờ, Xích Miên cảm nhận được một luồng sức mạnh đang hiện hữu bên cạnh. Tuy muốn thâm nhập vào cơ thể của cô nhưng nó vẫn đang do dự không quyết. Đồng thời, bấy giờ Nguc Lưu Vong bỗng nhiên chấn động một trận. Xích Miên có chút khó chịu, cô lờ mờ suy đoán được gì đó nhưng vì manh mối không đủ nên đành bỏ qua. Chung quy, Xích Miên cũng sợ bản thân biết quá nhiều. Khi ấy, có thể lòng này sẽ khó kìm được.
Trận chấn động ngày càng lớn, trời đất như đảo điên khiến từng đợt la hét vang lên không ngừng. Xích Miên khẽ thở dài, cô thuận theo trái tỉm đang đập nhanh trong lòng ngực nhận lấy sức mạnh đang chờ đợi cô ra quyết định.
Nhận lấy thứ sức mạnh này, không chỉ là hai chữ ân tình mà còn là hai chữ đọa ma. Tuy Xích Miên bị Tiên giới phản bội, phải vào bên trong Linh Thư Túy để tìm lại hồn niệm. Thế nhưng, cốt tiên của cô vẫn còn nguyên vẹn.
Hiện tại, nhận lấy sức mạnh có mang theo ma khí này của Qui Túc, cốt tiên của Xích Miên cũng sẽ bị nhiễm ma khí. Nhưng hiện tại, đối với việc đọa ma hay không, cô đã chẳng còn quan tâm quá nhiều. Là ma là tiên, chẳng qua là trong một ý niệm thôi ư?
Hoặc giả, cũng không có bất cứ lý do gì. Người đàn ông tên Qui Túc đó, không biết vì lý do gì lại hết lần này đến lần khác lại hy sinh bản thân để giúp đỡ Xích Miên. Cho nên, lần này bỗng dưng Xích Miên chẳng muốn từ chối một cách quyết liệt nữa. Phần ân tình này, Xích Miên nhận.
Tuy đây chỉ còn hai phần sức mạnh của Qui Túc. Nhưng Qui Túc cũng không phải là một Ma tộc bình thường, anh là Ma thượng. Do đó, hai phần sức mạnh của anh cũng đã đủ lắm rồi. Ngục Lưu Vong này có sáu tầng, hiện tại Xích Miên đang ở tầng ba. Với sức mạnh hiện tại cô đang sở hữu, nếu muốn phá hủy Ngục Lưu Vong rồi thoát ra là chuyện quá dễ dàng. Nhưng vì nguyện vọng của nguyên chủ là đi đến tầng cao nhất của Ngục Lưu Vong, do đó Xích Miên đành phải tuân theo trình tự mà tiếp tục làm nhiệm vụ để thăng tầng.
Vì Qui Túc đã phá hủy trung tâm điều khiển của Ngục Lưu Vong nên Al sẽ tuân theo những gì được cài đặt sẵn từ trước để quản lý Ngục Lưu Vong. Về phần quản gia, do không biết được mật mã nên dù ông ta có thể tự tạo ra một bảng điều khiển khác thì cũng không thể đăng nhập vào Ngục Lưu Vong để nắm quyền quản lý được nữa.
Từ lẽ đó, hiện tại Xích Miên chính là người duy nhất biết rõ bí mật của Ngục Lưu Vong. Còn về phần Po Po, sau khi lên tầng ba đã biến thành một chàng trai mười bảy mười tám tuổi từ khi nào. Từ nãy đến giờ Xích Miên xử lý khá nhiều chuyện, Po Po biến thành thế này khiến cho cô trợn tròn mắt nhìn.
Nhưng đương nhiên là không thể, phi lễ chớ nhìn. Xích Miên phẩy tay, trên người Po Po lập tức xuất hiện một bộ quần áo. Xích Miên nhìn chằm chằm Po Po, chỉ là Po Po bị Xích Miên nhìn như vậy liền cảm thấy rất sợ hãi: “Chủ... nhân... chủ nhân đừng nhìn Po Po như vậy...”
"Ô, Po Po... Po Po có thể nói tiếng người rồi. Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân ơi..." Xích Miên chớp mắt vài cái nhìn Po Po, ý là tên này cũng không biết mình đã biến thành người à? Tuy nhiên thì sau một hồi tra hỏi Po Po, Xích Miên cũng không rõ Po Po này từ đâu mà ra. Cô nhìn cậu thiếu niên có vẻ đẹp phi giới tính trước mặt, trong nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho thỏa đáng đây.
Lúc này, Al liền hiển thị thông báo: “Chào Mira, nhiệm vụ chính mới là hãy giết ba gã đàn ông vừa giết người khác xong.”
"Cậu tính thế nào?" Nghe Xích Kiên hỏi, Po Po mở to đôi mắt long lanh nhìn cô: “Sao chủ nhân lại hỏi vậy? Po Po không phải là sủng vật của chủ nhân ư?”
Xích Miên suýt ngất, có phải đầu óc cô quá đen tối hay không? Nghe những câu nói này vào chỉ cảm thấy cô thật biến thái: “Này này, cậu nói gì đấy. Lúc tôi nhận nuôi cậu, cậu là một con sói đấy nhé. Hiện tại đã biến thành thế này rồi còn sủng vật gì chứ?”
Po Po tủi thân bĩu môi, đôi mắt ngấn lệ nhìn Xích Miên: “Po Po đâu biết, tự nhiên Po Po thế này... Po Po còn không biết tại sao. Nhưng chủ nhân... hiện tại chủ nhân còn muốn bỏ rơi Po Po...” Vừa dứt lời, nước mắt Po Po đã rơi tí tách. Vừa nhìn vào, đương nhiên là cảnh tượng Po Po yếu thớt, mềm mại đang bị Xích Miên trừng lên trừng xuống. Hệt như cô đang bắt nạt cậu vậy, điều này khiến Xích Miên có chút đau đầu.
Cuối cùng, Xích Miên đánh một tiếng thở dài: “Được rồi, nếu đã vậy thì cứ đi theo tôi đã. Nhưng cậu thử biến lại thành sói xem có được không?” Po Po nghe lời Xích Miên, nhanh chóng nhắm mắt lại, trong đầu vừa chuyển một cái thì cái đuôi vềnh liền mọc ra. Xích Miên nhìn Po Po, trong lòng cảm thấy có chút hy vọng. Hiện tại phải dắt cậu theo, nhưng với dáng vẻ con người thế này thì Po Po cực kỳ bắt mắt, rất dễ gây chú ý.
Hơn nữa, bộ dạng của Po Po trông rất e thẹn lại còn phụ thuộc vào Xích Miên. Điều đó khiến người ta cảm thấy dường như giữa cô và Po Po là một mối quan hệ vô cùng tế nhị. Sự việc ấy khiến Xích Miên rất đau đầu.
Nếu đã không thể mang con bỏ chợ thì Po Po vẫn là nên biến trở lại thành sói. Khi ấy, mọi chuyện đều sẽ bình thường hơn rất nhiều. Chỉ là hai mắt Xích Miên lại phải mở to khi Po Po chỉ có thể mọc ra được một cái đuôi sói như vậy. Sau đó... ừ, chẳng có sau đó nữa, hết rồi.
Po Po tủi thân nhìn Xích Miên: “Po Po... Po Po chỉ có đuôi thôi, không trở lại thành sói được. Nhưng chủ nhân đừng bỏ Po Po, Po Po không biến thành sói được nhưng Po Po vẫn là sủng vật của chủ nhân mà có đúng không?”
Xích Miên nổi da gà, cô rùng mình một cái, đưa mắt trừng Po Po: “Câm miệng. Toàn nói những lời...”
"E hèm, chung quy là đừng nói nữa. Ai da, nếu cậu không biến trở lại thành sói được thì cất cái đuôi đi. Thật là khổ quá mà!" Xích Miên xoa mi tâm, nhìn thế này giống y cô đang có sở thích đặc biệt gì đó vậy. Nếu bản thân Xích Miên không phải là một Thượng tiên hàng thật giá thật, cô còn muốn la to lên rằng ông trời đang trêu đùa cô đấy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận