Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c40
c40c40
Chương 40: Nữ pháp sư xinh đẹp (4)
Thục Phốc nhìn Tú Hảo, vợ ông lại đang nói chuyện huyên thiên kinh thiên động địa nữa rồi. Quả là không biết tiết chế là gì. Khóe mắt Xích Miên giật giật, gia đình này thật đúng là đặc sắc, không có điểm nào giống người bình thường cả. Thấy vẻ mặt của hai cha con, Tú Hảo có chút ngượng ngùng cười khan hai tiếng.
Xích Miên mím môi, làm ra vẻ tức giận vô cùng: “Nhưng anh ta lại dám sỉ nhục nghề gia truyền của gia đình chúng ta. Nói con có một gia đình không bình thường, suốt ngày nào là ma quỷ rồi phong thủy, do đó anh ta mới không thèm để ý đến con.” Nghe vậy, Thục Phốc và Tú Hảo liên nghĩ đến việc con gái của họ lại bắt đầu nổi lên thành kiến với nghề nghiệp gia truyền của gia đình. Thục Phốc thở dài bất lực, ông định lên tiếng an ủi con gái thì liền nghe Xích Miên mạnh bạo nói: “Cái tên thối tha đó dám đụng đến gia đình mình, con sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, thời gian qua là con không hiểu chuyện, con đã sai lâm khi phủ nhận sự tốt đẹp của nghề gia truyên của dòng họ Thục chúng ta.”
“Do đó, cha mẹ đừng lo cho con nữa. Bắt đầu từ bây giờ con nhất định chăm chỉ học hành để thừa kế nghề nghiệp của dòng họ Thục. Con sẽ làm rạng rỡ gia đình chúng ta, không để cho người khác khinh thường gia đình của chúng ta được nữa. Cha mẹ hãy tin tưởng ở con.” Những gì Xích Miên nói đều là vấn đề đang tôn tại và vô cùng thực tế. Đầu tiên là lý do cô con gái độc nhất của Thục Phốc và Tú Hảo thay đổi suy nghĩ của bản thân. Căn bản thì đó là một chuyện gân như không thể, nên Xích Miên đã dựa vào tính tình của nguyên chủ rồi tạo nên một màn kịch đánh lừa hai vợ chồng Thục Phốc.
Còn vê nghề gia truyên, bởi bấy giờ đang là thời hiện đại, khoa học kỹ thuật mới là điều phổ biến, còn đạo thuật đều bị cho là mê tín dị đoan. Do đó, một số người vẫn còn nắm giữ được đạo thuật chính tông đã tạo ra một hội nhóm để quy tụ mọi người trong giới huyền thuật lại, cùng nhau quảng bá một cách đường đường chính chính bằng thực lực thật sự của họ.
Hội nhóm đó được gọi là Hội Pháp sư Trừ ma. Đương nhiên là khoảng thời gian đầu Hội Pháp sư Trừ ma rất chật vật, nhưng sau này thì Hội Pháp sư Trừ ma cũng đã tìm được chỗ đứng cho mình và được một bộ phận không nhỏ tin tưởng. Nhưng càng về sau thì sự kiểm duyệt để được vào hội là càng nhiều và gắt gao, chẳng hạn như phải dưới năm mươi tuổi hay xử lý được một oán hồn chẳng hạn.
Phải vào được hội thì mới được quảng bá và biết đến, cũng như được công nhận thực lực qua một tấm thẻ mà khi vào hội sẽ được phân phát. Nhưng rõ ràng là cha mẹ của nguyên chủ đều không đạt được điều kiện đó bởi họ đều đã trên năm mươi mà quy định của dòng họ Thục đều là cha truyền con nối ở dòng chính.
Cha của nguyên chủ là con trai trưởng nên được kế thừa đạo thuật chính tông cũng như là cơ đồ của nhà họ Thục. Rồi cha của nguyên chủ cũng phải truyền lại cho con trưởng của mình chứ không được truyền cho ai khác. Trừ khi đứa con trưởng qua đời thì những người con trong nhà mới được cân nhắc đến qua một bài kiểm tra nho nhỏ để chọn ra người thừa kế khác.
Danh tiếng của nhà họ Thục thì những người có tuổi trong giới huyên thuật đều biết rõ. Nhưng còn những người trẻ sau này hay đối với những người khác thì đều mù tịt, bởi nhà họ Thục không được quảng bá nên mọi người không hề biết đến bọn họ. Gia đình nguyên chủ khá giả phần lớn cũng đều là nhờ tài sản ông bà để lại như nhà cửa hay đất đai chẳng hạn.
Gia đình nguyên chủ sẽ cho thuê để có thu nhập cũng như chăn nuôi, trồng trọt để kiếm thêm. Tuy không đến nỗi túng thiếu nhưng hơi cực, dẫu vậy thì gia đình họ vẫn phải duy trì nghê pháp sư này. Bởi không đười biết đến rộng rãi nên hiện tại gia đình họ chỉ còn mấy mối làm ăn cũ do danh tiếng nhiều đời của dòng họ hay do những người khách cũ đó giới thiệu khách hàng mới cho họ mà thôi.
Nếu nói Hội Pháp sư Trừ ma cay nghiệt thì cũng không đúng, bởi nếu lớn tuổi rồi thì thực lực sẽ bị giảm sút phần nào là điêu không thể tránh khỏi. Nếu vậy, vào hội rồi sau đó nhận nhiệm vụ thì không thể đảm bảo được an nguy của bản thân cũng như cho gia chủ. Lúc ấy, vừa mất uy tín của hội, vừa tổn hại đến an toàn của người pháp sư đó, mất cả chì lẫn chài.
Cho nên gia đình nhà họ Thục cũng không muốn nghỉ chơi với Hiệp hội Pháp sư Trừ ma, trái lại họ có một niềm tin cháy bỏng về việc có thể gia nhập vào hội và khôi phục lại danh tiếng của nhà họ Thục. Hai vợ chông Thục Phốc nhìn nhau có chút trân trối, đây là chuyện gì đang diễn ra vậy? Phải biết một điều là từ xưa đến nay, con gái của bọn họ vô cùng phản đối nghề gia truyền của gia đình. Hơn nữa còn cực lực phê phán, cứng đầu cứng cổ không ai bằng. Tuy con cháu dòng chính của nhà họ Thục đều tự mở mắt âm dương ngay từ khi vừa mới lọt lòng, nhưng con gái cả Thục Phốc và Tú Hảo xưa nay không hê sợ hãi ma quỷ. Dù cho có thấy được những người cõi âm nhưng suy nghĩ của Thục Hoanh vẫn là theo chiêu hướng thuyết vô thần. Tất thảy ma quỷ mà Thục Hoanh nhìn thấy đều được con bé dùng khoa học để giải đáp.
Thế nhưng bây giờ trải qua một lần thất tình như thế, con bé liền có thể suy nghĩ thông suốt rồi. Trong nhất thời, Thục Phốc và Tú Hảo cứ nghĩ mình đang mơ. Có điều khi nhìn sang thân sắc quyết tâm và quá đỗi phẫn nộ của Xích Miên thì trong lòng liền cảm thấy hình như lần này con gái của bọn họ đã thật sự bị kích động rồi.
Dù là nhất thời hay có thể duy trì được tới lâu dài đi chăng nữa thì suy nghĩ này của đứa con gái duy nhất cũng khiến cho Thục Phốc và Tú Hảo vui vẻ vô cùng. Ngày hôm sau, cả gia đình chú ba lẫn cô tư liên đến thăm Xích Miên. Thấy Xích Miên khỏe mạnh thì mọi người lập tức thở dài một hơi, đứa cháu này đúng là không thể khiến cho bọn họ bớt lo được.
Đồng thời, hai vợ chông Thục Phốc cũng không nén được vui mừng mà lên tiếng thông báo về việc Xích Miên đã thông suốt và có quyết tâm muốn chăm chỉ học tập đạo thuật. Gia đình của chú ba và cô tư nghe vậy thì liền cười trừ, đương nhiên là xưa đến nay bọn họ đã nhìn đủ bộ dạng chống cự quyết liệt của Thục Hoanh rôi.
Nay nghe vậy, mọi người cũng chỉ cho rằng Thục Hoanh nhất thời bị kích động nên mới nói như vậy mà thôi. Đương nhiên là chẳng thể duy trì được trong bao lâu cả. Thấy thái độ của mọi người, Thục Phốc và Tú Hảo đều không nói gì thêm, bởi ngay cả bọn họ cũng không thể tin tưởng vào lời nói ấy.
Hai ngày sau Xích Miên xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng vài ngày thì Xích Miên bắt đầu mở lời với Thục Phốc vê việc bắt đâu học đạo thuật. Nguyên chủ cũng không phải là một người ham ăn nhác làm, chỉ là tính tình lười biếng và có chút sốc nổi, còn thừa kế được sự không bình thường lắm của gia đình mình mà thôi. Thục Phốc có chút e ngại, nhưng một khi đã vào chuyên môn thì phải đi theo bài bản hẳn hoi, ông không thể vì thương con gái mà lơ là được. Do đó, Xích Miên phải bắt đầu từ việc đứng tấn mỗi ngày để khí tụ đan điền. Hơn nữa, còn phải thức sớm mộ sáng và tập thể dục lúc trời còn mờ hơi sương. Trừ lúc tắm và nghỉ ngơi ra thì những ngày đầu tiên chưa quen với việc đứng tấn, ngay cả lúc ăn Xích Miên cũng phải đứng tấn trong nhà để làm quen với điều đó. *xx** 40 *xx**
Chương 40: Nữ pháp sư xinh đẹp (4)
Thục Phốc nhìn Tú Hảo, vợ ông lại đang nói chuyện huyên thiên kinh thiên động địa nữa rồi. Quả là không biết tiết chế là gì. Khóe mắt Xích Miên giật giật, gia đình này thật đúng là đặc sắc, không có điểm nào giống người bình thường cả. Thấy vẻ mặt của hai cha con, Tú Hảo có chút ngượng ngùng cười khan hai tiếng.
Xích Miên mím môi, làm ra vẻ tức giận vô cùng: “Nhưng anh ta lại dám sỉ nhục nghề gia truyền của gia đình chúng ta. Nói con có một gia đình không bình thường, suốt ngày nào là ma quỷ rồi phong thủy, do đó anh ta mới không thèm để ý đến con.” Nghe vậy, Thục Phốc và Tú Hảo liên nghĩ đến việc con gái của họ lại bắt đầu nổi lên thành kiến với nghề nghiệp gia truyền của gia đình. Thục Phốc thở dài bất lực, ông định lên tiếng an ủi con gái thì liền nghe Xích Miên mạnh bạo nói: “Cái tên thối tha đó dám đụng đến gia đình mình, con sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, thời gian qua là con không hiểu chuyện, con đã sai lâm khi phủ nhận sự tốt đẹp của nghề gia truyên của dòng họ Thục chúng ta.”
“Do đó, cha mẹ đừng lo cho con nữa. Bắt đầu từ bây giờ con nhất định chăm chỉ học hành để thừa kế nghề nghiệp của dòng họ Thục. Con sẽ làm rạng rỡ gia đình chúng ta, không để cho người khác khinh thường gia đình của chúng ta được nữa. Cha mẹ hãy tin tưởng ở con.” Những gì Xích Miên nói đều là vấn đề đang tôn tại và vô cùng thực tế. Đầu tiên là lý do cô con gái độc nhất của Thục Phốc và Tú Hảo thay đổi suy nghĩ của bản thân. Căn bản thì đó là một chuyện gân như không thể, nên Xích Miên đã dựa vào tính tình của nguyên chủ rồi tạo nên một màn kịch đánh lừa hai vợ chồng Thục Phốc.
Còn vê nghề gia truyên, bởi bấy giờ đang là thời hiện đại, khoa học kỹ thuật mới là điều phổ biến, còn đạo thuật đều bị cho là mê tín dị đoan. Do đó, một số người vẫn còn nắm giữ được đạo thuật chính tông đã tạo ra một hội nhóm để quy tụ mọi người trong giới huyền thuật lại, cùng nhau quảng bá một cách đường đường chính chính bằng thực lực thật sự của họ.
Hội nhóm đó được gọi là Hội Pháp sư Trừ ma. Đương nhiên là khoảng thời gian đầu Hội Pháp sư Trừ ma rất chật vật, nhưng sau này thì Hội Pháp sư Trừ ma cũng đã tìm được chỗ đứng cho mình và được một bộ phận không nhỏ tin tưởng. Nhưng càng về sau thì sự kiểm duyệt để được vào hội là càng nhiều và gắt gao, chẳng hạn như phải dưới năm mươi tuổi hay xử lý được một oán hồn chẳng hạn.
Phải vào được hội thì mới được quảng bá và biết đến, cũng như được công nhận thực lực qua một tấm thẻ mà khi vào hội sẽ được phân phát. Nhưng rõ ràng là cha mẹ của nguyên chủ đều không đạt được điều kiện đó bởi họ đều đã trên năm mươi mà quy định của dòng họ Thục đều là cha truyền con nối ở dòng chính.
Cha của nguyên chủ là con trai trưởng nên được kế thừa đạo thuật chính tông cũng như là cơ đồ của nhà họ Thục. Rồi cha của nguyên chủ cũng phải truyền lại cho con trưởng của mình chứ không được truyền cho ai khác. Trừ khi đứa con trưởng qua đời thì những người con trong nhà mới được cân nhắc đến qua một bài kiểm tra nho nhỏ để chọn ra người thừa kế khác.
Danh tiếng của nhà họ Thục thì những người có tuổi trong giới huyên thuật đều biết rõ. Nhưng còn những người trẻ sau này hay đối với những người khác thì đều mù tịt, bởi nhà họ Thục không được quảng bá nên mọi người không hề biết đến bọn họ. Gia đình nguyên chủ khá giả phần lớn cũng đều là nhờ tài sản ông bà để lại như nhà cửa hay đất đai chẳng hạn.
Gia đình nguyên chủ sẽ cho thuê để có thu nhập cũng như chăn nuôi, trồng trọt để kiếm thêm. Tuy không đến nỗi túng thiếu nhưng hơi cực, dẫu vậy thì gia đình họ vẫn phải duy trì nghê pháp sư này. Bởi không đười biết đến rộng rãi nên hiện tại gia đình họ chỉ còn mấy mối làm ăn cũ do danh tiếng nhiều đời của dòng họ hay do những người khách cũ đó giới thiệu khách hàng mới cho họ mà thôi.
Nếu nói Hội Pháp sư Trừ ma cay nghiệt thì cũng không đúng, bởi nếu lớn tuổi rồi thì thực lực sẽ bị giảm sút phần nào là điêu không thể tránh khỏi. Nếu vậy, vào hội rồi sau đó nhận nhiệm vụ thì không thể đảm bảo được an nguy của bản thân cũng như cho gia chủ. Lúc ấy, vừa mất uy tín của hội, vừa tổn hại đến an toàn của người pháp sư đó, mất cả chì lẫn chài.
Cho nên gia đình nhà họ Thục cũng không muốn nghỉ chơi với Hiệp hội Pháp sư Trừ ma, trái lại họ có một niềm tin cháy bỏng về việc có thể gia nhập vào hội và khôi phục lại danh tiếng của nhà họ Thục. Hai vợ chông Thục Phốc nhìn nhau có chút trân trối, đây là chuyện gì đang diễn ra vậy? Phải biết một điều là từ xưa đến nay, con gái của bọn họ vô cùng phản đối nghề gia truyền của gia đình. Hơn nữa còn cực lực phê phán, cứng đầu cứng cổ không ai bằng. Tuy con cháu dòng chính của nhà họ Thục đều tự mở mắt âm dương ngay từ khi vừa mới lọt lòng, nhưng con gái cả Thục Phốc và Tú Hảo xưa nay không hê sợ hãi ma quỷ. Dù cho có thấy được những người cõi âm nhưng suy nghĩ của Thục Hoanh vẫn là theo chiêu hướng thuyết vô thần. Tất thảy ma quỷ mà Thục Hoanh nhìn thấy đều được con bé dùng khoa học để giải đáp.
Thế nhưng bây giờ trải qua một lần thất tình như thế, con bé liền có thể suy nghĩ thông suốt rồi. Trong nhất thời, Thục Phốc và Tú Hảo cứ nghĩ mình đang mơ. Có điều khi nhìn sang thân sắc quyết tâm và quá đỗi phẫn nộ của Xích Miên thì trong lòng liền cảm thấy hình như lần này con gái của bọn họ đã thật sự bị kích động rồi.
Dù là nhất thời hay có thể duy trì được tới lâu dài đi chăng nữa thì suy nghĩ này của đứa con gái duy nhất cũng khiến cho Thục Phốc và Tú Hảo vui vẻ vô cùng. Ngày hôm sau, cả gia đình chú ba lẫn cô tư liên đến thăm Xích Miên. Thấy Xích Miên khỏe mạnh thì mọi người lập tức thở dài một hơi, đứa cháu này đúng là không thể khiến cho bọn họ bớt lo được.
Đồng thời, hai vợ chông Thục Phốc cũng không nén được vui mừng mà lên tiếng thông báo về việc Xích Miên đã thông suốt và có quyết tâm muốn chăm chỉ học tập đạo thuật. Gia đình của chú ba và cô tư nghe vậy thì liền cười trừ, đương nhiên là xưa đến nay bọn họ đã nhìn đủ bộ dạng chống cự quyết liệt của Thục Hoanh rôi.
Nay nghe vậy, mọi người cũng chỉ cho rằng Thục Hoanh nhất thời bị kích động nên mới nói như vậy mà thôi. Đương nhiên là chẳng thể duy trì được trong bao lâu cả. Thấy thái độ của mọi người, Thục Phốc và Tú Hảo đều không nói gì thêm, bởi ngay cả bọn họ cũng không thể tin tưởng vào lời nói ấy.
Hai ngày sau Xích Miên xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng vài ngày thì Xích Miên bắt đầu mở lời với Thục Phốc vê việc bắt đâu học đạo thuật. Nguyên chủ cũng không phải là một người ham ăn nhác làm, chỉ là tính tình lười biếng và có chút sốc nổi, còn thừa kế được sự không bình thường lắm của gia đình mình mà thôi. Thục Phốc có chút e ngại, nhưng một khi đã vào chuyên môn thì phải đi theo bài bản hẳn hoi, ông không thể vì thương con gái mà lơ là được. Do đó, Xích Miên phải bắt đầu từ việc đứng tấn mỗi ngày để khí tụ đan điền. Hơn nữa, còn phải thức sớm mộ sáng và tập thể dục lúc trời còn mờ hơi sương. Trừ lúc tắm và nghỉ ngơi ra thì những ngày đầu tiên chưa quen với việc đứng tấn, ngay cả lúc ăn Xích Miên cũng phải đứng tấn trong nhà để làm quen với điều đó. *xx** 40 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận