Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

€ 100

€ 100€ 100
Chương 100: Cuộc đời lâm lỡ của tiểu
thụ (2)
Xích Miên cắn răng, cố nén đau nơi hoa c gắng gượng nghe giảm và chép bài đầy đủ cuối cùng của buổi học hôm nay: “Cân, cậu
vậy? Ngôi ngay ngắn lại coi, nhìn cậu ngồ mông dùm luôn đó."
Xích Miên xoay đầu lại, người vừa nói chuyện tên gọi Tú Hiển. Bởi nguyên chủ là một thiếu n vẻ ngoài rất chất lượng, bản thân là thụ nh
không ẻo lả. Hơn nữa, vì tính tình biết cách đố xử thế đến mức có phần thảo mai, khéo | cùng. Do đó bạn bè trong lớp học lẫn trong trường đều rất thích nguyên chủ. Nói rõ hơn, nguyên chủ còn được mọi người ưu ái, xếp vào hàng một trong những mỹ nam cực phẩm trong ngôi trường cấp ba này.
Chà, thế mới nói không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Nếu như trong trường, thậm chí trong lớp của bạn cũng có những nhân vật tốt mã như vậy thì khoan hãy đem trái tim hồng đập bum ba la bum trao cho người ta. Dù sao cũng nên để ý kỹ càng một chút.
Như nguyên chủ, thử tưởng tượng một chút. Nếu như những nữ sinh ái mộ nguyên chủ biết được, nguyên chủ không chỉ là kèo dưới còn là một trà xanh cao tay, tính tình xấu xa thì sẽ thế nào chứ? Khi đó, quả thật là nhát dao chí mạng phá vỡ giấc mộng thanh xuân mà. "Do mông tớ ban nãy bị ong chích, hiện tại đang khó chịu. Lát nữa trở vê thoa thuốc là được rồi. Cậu tập trung bài giảng đi, phương trình này khó nhằn lắm đấy." Tú Hiển nghe Xích Miên nói vậy liền nuốt lại lời quan tâm xuống bụng, ngẩng đầu lên nghe cô giảng giải.v i p t r u y e n f u l l . n e t - doc truyen mien phi
Trong trường, Li Cân nổi tiếng không chỉ vì vẻ bề ngoài mà còn vê khả năng học tập vô cùng giỏi giang. Được gọi là một học sinh giỏi văn võ song toàn, hiện tại Tú Hiển nghe nói phương trình này khó nhăn thì lập tức chăm chú nghe giảng.
Đây đã là năm cuối, những học sinh bên trong lớp chọn này đều không dám thả lỏng. Tất nhiên, bọn họ ca ngợi nguyên chủ như vậy vì chẳng hề biết được sự thật. Thành tích cao chót vót của nguyên chủ, đều là dùng hoa cúc để có được. Trên thực tế, từ năm cấp ba này nguyên chủ đã là một đóa trà xanh chính hiệu. Thây chủ nhiệm Võ Phí là một người đàn ông mạnh mẽ, đang ở tuổi trung niên sức cường lực kiện. Do lấy vợ sớm, nên hiện Võ Tuấn đã có một vợ hai con dù mới cán ngưỡng ba mươi.
Rõ ràng là bản thân nguyên chủ muốn quyến rũ Võ Tuấn để có thành tích cao, nhưng từ trước đến nay đều đóng vai là người bị hại. Tạo đủ các loại trường hợp, như vô tình như cố ý mập mờ để Võ Tuấn khó lòng kiềm chế.
Thế là vào một đêm trăng thanh gió mát, nguyên chủ và Võ Tuấn mượn rượu làm càn. Hôm sau, nguyên chủ mím mộ quật cường nhìn sang Võ Tuấn. Đôi mắt không tự chủ được ửng đỏ: “Thây không cần lo lắng, chuyện này xem như là một tai nạn ngoài ý muốn. Em... em sẽ mau chóng quên nó đi. Thầy không phải bận tâm đến em đâu...”
Nói đoạn, nguyên chủ quay đi khi giọt lệ khó nén vừa rơi xuống khỏi hàng mi cong. Bấy giờ, máu bơm lên não Võ Tuấn ngập tràn, hắn ta mạnh mẽ kéo thân thể mảnh mai của nguyên chủ vào lòng ôm chặt: “Không Cân, em đừng nói vậy. Đó là do tôi có chủ đích từ trước. Đối với tôi, em như một que kem ngon lành mát lạnh. Đã từ rất lâu rồi, tôi luôn muốn chấm mút em. Tôi thương em, yêu em còn không kịp. Em nói tôi thế nào đành lòng ngoảnh mặt làm ngơ với em đây? Hả?”
Thật là buôn nôn. Cha mẹ Võ Tuấn tốn tiên cho hắn ta ăn học thành người, tạo điêu kiện cho hắn ta thi vào ngành giáo dục và dạy văn là để hắn ta dùng khả năng từ ngữ ấy của mình để dỗ dành một trà xanh, phản bội vợ con ư? Đúng là dâ.m công d.âm thụ.
Lại nói tiếp vê nguyên chủ trà xanh, chính là từ lúc đó nhận được sự yêu chiều đầy sai trái của Võ Tuấn. Năm ấy, nguyên chủ chỉ vừa mới lên cấp ba. Cứ thế một đường thẳng tiến đoạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện vài năm liền.
Nguyên chủ có kinh nghiệm làm trà xanh ba năm. Thảo nào khi lên Đại học lại có thể câu hồn Hiệu trưởng, thuận lợi lấy được tấm băng tốt nghiệp loại tốt. Sau đó một đường thẳng câu dẫn tới Kính Ưu - vị Tổng Giám đốc bên ngoài lạnh lùng, bên trong nhiều tiên kia.
Dân gian ta có những câu nói không hề sai. Như trong trường hợp này: "Làm người thì phải biết đủ." Dẫu nguyên chủ có trăm sai ngàn quấy, nhưng chỉ cần biết sau và dừng lại, biết đủ với những thứ bản thân đang có thì bi kịch ấy vốn đã chẳng xảy ra. Đánh kẻ chạy đi, đâu ai đánh người chạy lại là vì thế.
Reng... reng... reng...
Ba tiếng chuông vang vọng khắp sân trường báo hiệu tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc. Học sinh đứng lên chào cô giáo, sau đó nhanh chóng ùa ra bên ngoài như ong vỡ tổ. Xích Miên kẹp chặt mông, cố gắng đi ra bên ngoài với dáng vẻ tự nhiên nhất. Thế nhưng Xích Miên phát hiện ra điều đó là không thể, bởi dường như bên trong hoa cúc của cô đang tôn tại thứ gì đó. Bỗng Xích Miên nhớ tới quang cảnh d.âm loạn ban nãy của nguyên chủ và Võ Tuấn. Sau khi đại chiến chín trăm hiệp xong, cả hai thân thể đều đổ mồ hôi nhễ nhại. Võ Tuấn vỗ mông nguyên chủ một cái rõ đau, tiếp theo không biết hắn ta móc đâu ra hai cái trứng nhét sâu vào hoa cúc của nguyên chủ.
Xích Miên đưa tay lau mồ hôi. Thân thể này của nguyên chủ, rõ ràng đã d.âm dụ.c thành tánh. Hiện tại, khi Xích Miên đứng dậy di chuyển thì hai trứng bên trong cũng bắt đầu chuyển động, khoái cảm bỗng ập tới khiến nhịp tim của cô tăng đột biến. Xích Miên cắn chặt răng, mặc kệ tiếng kêu của bạn học chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Hít vào thở ra mấy hơi, Xích Miên liên cởi khóa quân, đưa tay về phía sau. Ở giữa hai mông, rõ ràng đang có một sợi dây nho nhỏ dư ra. Không hề do dự, Xích Miên dứt khoát kéo sợi dây ấy ra. Hai quả trứng được gắn vào sợi dây liên chui ra khỏi hoa cúc, đầu óc Xích Miên lại lần nữa bị khoái cảm đánh úp. Cô thẳng tay ném thứ đồ chơi này vào bồn câu rồi xả nước, ào ào vài bận đã không còn tăm tích.
Trải qua một trận gian lao, Xích Miên mới lê được tấm thân mỏi đều của nguyên chủ về nhà. Nói đến gia cảnh của nguyên chủ thì có thể nói nếu không có lửa thì khó mà có được khói. Mẹ của nguyên chủ - Nhị Quyên là gái bán hoa.
Khi xưa, trong một lần Nhị Quyên ngỡ là đã tìm được bến đỗ của đời mình nên lúc rung giường cùng nhau, bà ta đã không màng dùng tới biện pháp an toàn. Vì lẽ đó, mới có sự ra đời của Li Cân. Mà nói vê gã đàn ông kia, đương nhiên là quốc ngựa truy phong từ đời nào. Xích Miên lê thân vê nhà thì liền thấy Nhị Quyên đang sửa soạn bản thân, chuẩn bị ra ngoài: “Cơm hợp tao mua rồi, mày tự đi mà ăn, khỏi cần phải mua nữa. Giờ tao đi ra ngoài, mày khỏi chờ cửa.” Vài tiếng động vang lên, cửa đóng mở hai lượt liên chẳng thấy bóng dáng Nhị Quyên đâu. Thời còn trẻ, Nhị Quyên chính là một mỹ nhân hiếm có, nhìn dáng vẻ của nguyên chủ cũng có thể đoán được ít nhiều. Còn hiện tại, nhan sắc của Nhị Quyên vẫn chưa gọi là tàn phai mà càng trở nên mặn mà.
Từ xưa đến nay, Nhị Quyên luôn sống bằng tiên của vô số đàn ông. Người này không cặp được nữa thì tìm người tiếp theo. *xxk* 100 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận