Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

c63

c63c63
Chương 63: Vũng nước đục của làng giải 3)
Xích Miên cẩn thận trở về ban nấy, toàn thân đều ở độ. Cô vừa nhảy lên giười thì liên có tiếng gõ cửa v: Miên đưa tay vò tóc khiết nên có chút bù xù, đưa t người.
Đến khi Xích Miên cảm th như vừa mới thức dậy tù mới chầm chậm lê chân Vừa mở cửa, Xích Miên đang đứng bên ngoài: “Xi đã đến gõ cửa hai lân nhưng không thấy thí chủ đáp lại, vốn dĩ giờ ăn sáng đã qua từ lâu. Hiện tại đã đến cử trưa, bần tăng đến nói một tiếng với thí chủ.” Xích Miên chắp tay, cúi đầu đáp lễ: “Con biết rồi ạ, cảm ơn Thầy đã đến gọi con. Do hôm qua đường xá xa xôi, hôm nay quả thật hơi mệt nên mới ngủ dậy muộn vậy.”
Trong ngôi chùa nhỏ này vốn dĩ không có nhiều vị Sư thầy. Nếu tính luôn cả Trụ trì thì cũng chỉ có mười vị mà thôi. Vị Sư thây đến gọi Xích Miên này, trùng hợp thay chính là vị sư mà nguyên chủ đã điên cuồng theo đuổi. Dáng vẻ quả thật rất thanh tú, hơn nữa còn sở hữu một đôi mắt buồn nên quả thật là có ý vị rất riêng.
Vị Sư thây này hiện chỉ mới thọ mười giới chứ chưa chân chính trở thành tỳ kheo. Do đó vị sư này còn chưa có Pháp hiệu, Pháp tự của vị sư gọi là Nhân Bạch. Sau khi trao đổi vài câu, Tịnh Bạch liên rời đi. Còn Xích Miên nhanh chóng vào trong sửa sang lại bản thân để có thể đến gian bếp dùng bữa. Cũng không thể dùng bộ dáng xộc xệch này di chuyển ở nơi chùa chiên được.
Nguyên chủ có một mái tóc dài màu đen rất mượt mà, Xích Miên vuốt vài cái liên cảm thấy rất đã tay. Cô buộc tóc lên kiểu đuôi ngựa cho gọn gàng rồi thay vào một bộ đồ lam mà Huyên n đã thu xếp sẵn cho mình. Sau đó Xích Miên di chuyển đến gian bếp. Vừa đến, Xích Miên thấy các vị sư đang ngôi ngoài khoảng sân nhỏ bên ngoài gian bếp để rửa chén bát họ vừa ăn xong.
Trụ trì Thích Diệu Nhất thấy Xích Miên đến thì liền hiền từ cúi chào cô rôi căn dặn: “Thức ăn bên trong nhà bếp vẫn còn, thí chủ hãy cứ vào bên trong dùng bữa.”
Bấy giờ, Xích Miên cũng không muốn làm một kẻ ăn không ngôi rồi. Nhân tiện lúc này, cô hỏi Trụ trì Thích Diệu Nhất về việc bản thân có thể phụ giúp các Sư thầy. Trụ trì Thích Diệu Nhất hiền từ phổ biến cho cô nghe vê những việc các Sư thầy làm mỗi ngày. Nói rõ nếu cô muốn thì cứ đến phụ giúp, không cân câu nệ.
Xích Miên liên lên tiếng nói trong khoảng thời gian ở đây, cô sẽ đảm nhiệm việc nấu nướng để phụ giúp các Sư thây. Còn những việc khác, nếu phụ giúp được cô cũng sẽ không nề nà. Trụ trì Thích Diệu Nhất thấy Xích Miên vừa nhiệt tình lại vừa hiểu chuyện như vậy thì liên yên lòng rời đi, vốn dĩ ông sợ Xích Miên lạ lãm và khó thích nghi với nơi chùa chiên yên ả. Nhưng Xích Miên như vậy là rất tốt, thậm chí ông còn cảm thấy Xích Miên cũng có căn để tu hành đấy.
Vào bên trong gian bếp, đồ ăn trưa nay có ba món. Một món xào, một món kho và món canh rau. Đương nhiên thì xào hay kho cũng chỉ là đậu hũ cùng rau, vốn dĩ đồ chay không có gì khác hơn hai thứ ấy. Nhưng Xích Miên không hề tỏ ra ngán ngẩm hay kén chọn, cô cẩn thận lấy thức ăn xong liền ngôi xuống một chiếc ghế chậm rãi dùng bữa.
Bấy giờ Tịnh Bạch cũng đang dùng bữa ở bàn bên cạnh, hai mắt của hắn không khỏi liếc qua Xích Miên. Tại sao hắn lại thấy cô gái này có chút khác lạ so với miêu tả của Huyên n thế nhỉ? Chỉ là thời gian của hắn cũng không có nhiều, cùng lắm chỉ trong một tuần bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không thì gia đình hắn không xong rồi. Song song đó, Xích Miên cũng cảm thấy Tịnh Bạch có vấn đề. Xích Miên là ai cơ chứ? Do đó, sau khi nhìn Tịnh Bạch thêm vài lần thì cô liên cảm thấy người này căn bản là có điều kỳ quái. Hơn nữa, dáng vẻ tránh tiếp xúc quá nhiều với các vị sư khác, đặc biệt là tránh né Trụ trì Thích Diệu Nhất của Tịnh Bạch đã sớm bị Xích Miên thu hết vào mắt.
Thế nhưng Xích Miên vẫn bình chân như vại, không hề biểu hiện ra chút khác thường nào. Ăn xong, Xích Miên chạy quanh chùa nhỏ vài vòng để tiêu thực theo lời khuyên ban nãy của Trụ trì rồi mới trở về căn phòng nhỏ ngủ trưa.
Xế chiều, báo thức vừa vang lên một hai tiếng thì Xích Miên liền thức dậy. Cô nhanh chóng đi rửa mặt rồi ra vườn rau để chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm chiêu. Căn cứ theo những gì Trụ trì đã chỉ bảo, Xích Miên ước lượng đủ khẩu phần ăn của mọi người rồi bắt đầu hái rau và sơ chế nguyên liệu.
Trong thời gian đợi rau ráo nước thì Xích Miễn chạy đi nấu cơm. Do ở đây vẫn còn dùng bếp củi nên Xích Miên phải cẩn thận canh chừng, vì chỉ cần sơ xuất một chút thôi cũng sẽ có nguy cơ làm khét cơm. Nấu cơm bằng bếp củi đương nhiên là không giống việc nấu cơm bằng nồi cơm điện.
Không được dùng lửa quá lớn cho tới khi nồi sôi lên vì nếu lửa quá lớn cơm sẽ bị cháy. Do đó cần phải dùng những cây củi nhỏ, đồng thời cũng thêm củi đều tay nếu không lửa tắt, cơm nấu dở danh sẽ bị sượng và trở nên không ngon. Đợi nồi sôi lên thì xem lượng nước thế nào, nếu quá ít thì cho thêm để cơm không bị khô. Còn ngược lại thì phải vớt nước ra bớt để tránh tình trạng cơm nhão. Sau đó đợi cơm chín hẳn thì dùng đũa xới cho cơm tơi lên, không thêm củi mà đậy kín nắp rồi để than hông như thế nhằm lấy lớp cơm cháy bên dưới và giữ cho cơm nóng hổi. Vì Xích Miên có làm món kho quẹt chay nên cơm cháy này chắc chắn là có đất để dụng võ rồi. Cơm cháy ăn với kho quẹt, đưa cơm vô cùng.
Cho đến buổi chiều, sau khi dùng bữa xong xuôi thì mọi người đều chính thức công nhận tài nghệ nấu nướng của Xích Miên. Trụ trì còn hiền từ khen cô hai câu, Xích Miên tươi cười đáp lễ tỏ ra bản thân vô cùng vui mừng.
Tịnh Bạch lại càng cảm thấy không đúng, cảm giác kỳ quái trong lòng càng thêm rõ rệt. Tuy nói Xích Miên mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa. Nhưng một cô gái còn trong trắng, bị làm nhục rồi hình ảnh đáng xấu hổ đó bị đăng lên cho toàn thể mọi người xem thì chẳng ai có thể điềm tĩnh được như vậy.
Thế mà ngoại trừ đêm đầu tiên đến Xích Miên ngủ nướng thì biểu hiện nửa ngày này đều không hợp lý chút nào cả. Vừa xung phong nhận việc lại còn hăng hái hoàn thành như vậy, hơn nữa còn cười tươi tắn đến nhường ấy. Tịnh Bạch cảm thấy bản thân như đang gặp quỷ rôi.
Tối đến, sau khi chạy bộ vài vòng, Xích Miên chuẩn bị vê phòng ngôi thiên một lúc cho dễ ngủ thì gặp Tịnh Bạch đang ngồi trong vườn nhỏ. Thấy Tịnh Bạch, Xích Miên tiến đến chào hỏi rồi mới dợm bước vê phòng. Tịnh Bạch thấy vậy liền lên tiếng có ý giữa Xích Miên lại, cô mỉm cười, không hề khiến Tịnh Bạch thất vọng cũng đồng ý ngồi xuống cùng Tịnh Bạch. “Bần tăng tình cờ biết được tình cảnh của thí chủ qua lời của Trụ trì, cảm thấy có lẽ thí chủ đang rất đau khổ. Ngã Phật từ bi, phải chăng thí chủ có điều gì muốn chia sẻ với bần tăng không?”
xx**% 63 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận