Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C18
C18C18
Chương 18: Cô vợ kế của lão đại Rõ ràng là nguyên chủ rất giỏi, từ cô đấu học hành. Cuối cùng sự chăm chỉ đáp, trở thành một giáo viên được ch chuyên, hàng năm đều được Bộ Giá tạo tỉnh vinh danh là giáo viên có tâ Trên đoạn đường về nhà, hai người trò chuyện đôi ba câu. Ấn tượng của Xích Miên ở trong lòng Bách Tân trở nên vô cùng đậm sâu, không biết đã bao lâu rồi ông không gặp được một người con gái dịu dàng và thùy mị đến như vậy.
Xã hội càng ngày càng phát triển, phụ nữ cũng càng ngày càng trở nên độc lập và cá tính hơn ngày xưa rất nhiêu. Nhưng tuýp người mà Bách Tân yêu thích lại là tuýp người dịu dàng, nền nã và thùy mị. Do đó, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, khi Bách Tân nhìn thấy dáng vẻ, nụ cười lẫn lời nói của Xích Miên thì ông đã bị hớp hồn ngay lập tức.
Xích Miên cũng nhận ra điều đó. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc với Bách Tân, Xích Miên cảm thấy ông chính là một người đàn ông hoài niệm, thích sự hoài cổ. Vì lẽ ấy, Xích Miên cũng hiểu được lý do tại sao, giữa hàng hà sa số các loại phụ nữ vây quanh mình, Bách Tân lại chọn nguyên chủ và thật lòng yêu thương nguyên chủ.
Bởi nguyên chủ là một cô gái dịu dàng, nền nã. Tiếp xúc với nguyên chủ sẽ làm cho đối phương có cảm giác mộc mạc, nhẹ nhàng. Chính là một cô gái truyền thống lại có tính tự lập. Tuy nguyên chủ rất mạnh mẽ, biết tự phấn đấu vươn lên trong cuộc sống nhưng vẫn sống theo kiểu truyền thống với một lối sống nhẹ nhàng.
Đến nơi, Bách Tân lịch lãm đi xuống trước để mở cửa xe giúp Xích Miên. Cô mỉm cười nói lời cảm ơn và tạm biệt, hai má Xích Miên đỏ hây hây xoay người đi thẳng vào nhà. Bách Tân có chút sững sờ nhìn bóng dáng Xích Miên khuất sau cánh cửa, thần sắc của ông lộ rõ vẻ trâm tư, không biết Bách Tân đang suy nghĩ điều gì. Vào nhà, Xích Miên ngâm mình trong bồn tắm, môi nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ. Xem ra làm người vẫn ung dung, tự tại hơn làm tiên rất nhiều. Suốt ngày đánh đánh giết giết, lại phải đê phòng những kẻ xung quanh. Quả thật là gần một nghìn năm nay, Xích Miên cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Hôm sau, Xích Miên ngủ đến trưa mới lom khom ngôi dậy vì hôm nay cô không phải đi làm. Xích Miên cũng không thay đồ, cứ thế mặc bộ đồ ngủ hình hoạt họa rôi khoác thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài rồi đi đến siêu thị nhỏ gần nhà.
Thực ra thì Xích Miên lười chết đi được, cô rất muốn nằm ì trên giường và gọi đồ ăn giao đến tận cửa rồi nhét vào cái bụng nhỏ của mình cho gọn. Thế nhưng theo kịch bản có sẵn của nguyên chủ và Bách Tân thì hôm nay, Bách Tân sẽ đến sớm hơn thời gian hai người đã giao hẹn.
Do đó, khi nguyên chủ đi siêu thị vê thì liên nhìn thấy chiếc BMW sang trọng của Bách Tân đang đoan chính đậu trước cửa nhà mình. Vì nhiệm vụ nên Xích Miên đành bỏ lại sự lười biếng của bản thân mà thôi.
Hôm nay chủ nhật nên siêu thị cũng khá đông người, sau một hồi chen lấn khá lâu thì Xích Miên mới có thể thanh toán xong mọi thứ và thoát ra được biển người trong siêu thị. Trên tay Xích Miên còn câm một que kem hình con thỏ, cô vừa đi trở về nhà vừa ăn kem, muốn bao nhiêu thảnh thơi thì có bấy nhiêu.
Khi Bách Tân nhìn thấy Xích Miên thì chính là dáng vẻ cô đang thảnh thơi như vậy. Một tay Xích Miên câm đồ và cầm dù còn tay kia thì cầm que kem hình con thỏ liên tục gặm cắn.
Trong lòng của Bách Tân bỗng cảm thấy xốn xang lạ thường, điêu đó khiến cho ông cảm thấy tự giật mình kinh ngạc. Bởi từ khi vợ cũ dứt áo ra đi để lại ông và Bách Cận khi ấy còn nhỏ dại thì dường như ông đã không còn mặn mà với chuyện trai gái nữa. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng khó lòng mà khơi gợi được sự hứng thú của Bách Tân. Thế nhưng từ lần đầu tiên gặp Xích Miên, không những là rung động mà trong lòng ông giống như có thêm một chú nai con, cứ xốn xang và nhảy nhót kỳ lạ. Những cảm xúc tưởng chừng như sẽ không bao giờ xuất hiện cho đến cuối đời, nay lại bắt đầu xuất hiện khiến cho Bách Tân nhất thời cũng có chút bất đắc dĩ. Xích Miên kinh ngạc nhìn chiếc BMW đang đậu trước ngôi nhà nhỏ của mình, ngay cả mắt cũng trợn to lên.
Bách Tân cười khổ, bước xuống xe: “Chào cô giáo. Vì tôi xong việc hơi sớm nên định ghé đây đợi cô giáo một chút, không ngờ lại gặp được cô giáo vừa đi ra ngoài trở vê.”
Bỗng Xích Miên trở nên lúng túng, cô cười ngượng: “Tôi, tôi, thực ra do hôm nay không ởi làm nên tôi dậy khá trễ, bây giờ vừa mới đi mua nguyên liệu về đến nhà. Thật ngại quá, khiến cho anh chê cười rồi.” Bách Tân xua tay liên tục: “Không, không đâu. Cô giáo quá lời rôi, cô cũng đừng ngại làm gì. Đó là chuyện bình thường mà, ngủ nướng quả thật là điêu sáng khoái nhất vào mỗi buổi sáng. Tôi cũng rất thích ngủ nướng đấy." Xích Miên bật cười trước lời nói chân thật của Bách Tân: “Vậy nếu anh đã đến đây sớm thì mời anh vào nhà ngồi đợi tôi nhé. Nếu anh chưa ăn gì thì có thể ăn cùng tôi luôn cho vui. Như anh thấy đó, tôi quanh năm suốt tháng đều sống một thân một mình, ngay cả ăn cơm cũng là lẻ loi.”
Tài xế lắc đâu, cảm ơn lời mời của Xích Miên rồi ngồi im trên ghế lái. Ông nhìn bóng dáng trai thanh gái tú đang đi vào trong nhà rồi bĩu môi. Cậu chủ nhà ông thích ngủ nướng khi nào mà ông chẳng biết thế nhỉ? Từ hôi trai tráng trẻ khỏe thì ông đã bắt đầu làm việc ở nhà của Bách Tân, thế nhưng chưa bao giờ ông thấy cậu chủ của mình thức trễ hơn bảy giờ cả. Có lẽ vì muốn được lòng người đẹp nên cậu chủ đành phải lươn lẹo rôi.
Bách Tân kín đáo quan sát ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp của Xích Miên một lượt, rất tinh tế và gọn gàng. Bách Tân sớm đã giành cầm lấy túi đồ trên tay Xích Miên từ sớm, ông chủ động đến góc bếp: “Tôi giúp cô nhé.”
Xích Miên cũng không hề ngại ngùng, chỉ nhẹ cười mỉm chỉ rồi gật đầu đồng ý: “Anh nhớ cẩn thận dao kéo.”
Dáng vẻ chuyên chú và khá thuận tay của Bách Tân làm cho Xích Miên không khỏi lắng lặng trầm trồ một hồi. Quả là người đàn ông hoàng kim, bên ngoài nhiều tiên bên trong lại còn giỏi việc bếp núc. Tuy Xích Miên là người làm nhiệm vụ, nhưng nguyện vọng này của nguyên chủ, ngay cả Xích Miên cũng phải khen một câu, đúng là vô cùng sáng suốt.
Trong quá trình nấu ăn, Bách Tân là người đảm nhiệm hết tất thảy các việc lặt vặt. Xích Miên thật sự chỉ phụ trách việc nấu nướng mà thôi. Ngay cả khi cô nấu nướng xong xuôi, Bách Tân cũng không hê để Xích Miên tự tay bưng bê, bởi ông sớm đã chủ động hoàn thành mọi thứ. Động tác của Bách Tân còn vô cùng trôi chảy và tự nhiên.
Xích Miên nấu một món canh, một món chiên và một món kho. Bách Tân gấp trước vào bát cơm của Xích Miên một đũa thức ăn rôi mới mở miệng mời cô dùng bữa. Thân sắc của Bách Tân trở nên vô cùng kinh ngạc sau khi nếm thử thức ăn của Xích Miên nấu: “Cô giáo có ý định mở một nhà hàng không?”
*xx** 18 *xx**
Chương 18: Cô vợ kế của lão đại Rõ ràng là nguyên chủ rất giỏi, từ cô đấu học hành. Cuối cùng sự chăm chỉ đáp, trở thành một giáo viên được ch chuyên, hàng năm đều được Bộ Giá tạo tỉnh vinh danh là giáo viên có tâ Trên đoạn đường về nhà, hai người trò chuyện đôi ba câu. Ấn tượng của Xích Miên ở trong lòng Bách Tân trở nên vô cùng đậm sâu, không biết đã bao lâu rồi ông không gặp được một người con gái dịu dàng và thùy mị đến như vậy.
Xã hội càng ngày càng phát triển, phụ nữ cũng càng ngày càng trở nên độc lập và cá tính hơn ngày xưa rất nhiêu. Nhưng tuýp người mà Bách Tân yêu thích lại là tuýp người dịu dàng, nền nã và thùy mị. Do đó, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, khi Bách Tân nhìn thấy dáng vẻ, nụ cười lẫn lời nói của Xích Miên thì ông đã bị hớp hồn ngay lập tức.
Xích Miên cũng nhận ra điều đó. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc với Bách Tân, Xích Miên cảm thấy ông chính là một người đàn ông hoài niệm, thích sự hoài cổ. Vì lẽ ấy, Xích Miên cũng hiểu được lý do tại sao, giữa hàng hà sa số các loại phụ nữ vây quanh mình, Bách Tân lại chọn nguyên chủ và thật lòng yêu thương nguyên chủ.
Bởi nguyên chủ là một cô gái dịu dàng, nền nã. Tiếp xúc với nguyên chủ sẽ làm cho đối phương có cảm giác mộc mạc, nhẹ nhàng. Chính là một cô gái truyền thống lại có tính tự lập. Tuy nguyên chủ rất mạnh mẽ, biết tự phấn đấu vươn lên trong cuộc sống nhưng vẫn sống theo kiểu truyền thống với một lối sống nhẹ nhàng.
Đến nơi, Bách Tân lịch lãm đi xuống trước để mở cửa xe giúp Xích Miên. Cô mỉm cười nói lời cảm ơn và tạm biệt, hai má Xích Miên đỏ hây hây xoay người đi thẳng vào nhà. Bách Tân có chút sững sờ nhìn bóng dáng Xích Miên khuất sau cánh cửa, thần sắc của ông lộ rõ vẻ trâm tư, không biết Bách Tân đang suy nghĩ điều gì. Vào nhà, Xích Miên ngâm mình trong bồn tắm, môi nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ. Xem ra làm người vẫn ung dung, tự tại hơn làm tiên rất nhiều. Suốt ngày đánh đánh giết giết, lại phải đê phòng những kẻ xung quanh. Quả thật là gần một nghìn năm nay, Xích Miên cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Hôm sau, Xích Miên ngủ đến trưa mới lom khom ngôi dậy vì hôm nay cô không phải đi làm. Xích Miên cũng không thay đồ, cứ thế mặc bộ đồ ngủ hình hoạt họa rôi khoác thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài rồi đi đến siêu thị nhỏ gần nhà.
Thực ra thì Xích Miên lười chết đi được, cô rất muốn nằm ì trên giường và gọi đồ ăn giao đến tận cửa rồi nhét vào cái bụng nhỏ của mình cho gọn. Thế nhưng theo kịch bản có sẵn của nguyên chủ và Bách Tân thì hôm nay, Bách Tân sẽ đến sớm hơn thời gian hai người đã giao hẹn.
Do đó, khi nguyên chủ đi siêu thị vê thì liên nhìn thấy chiếc BMW sang trọng của Bách Tân đang đoan chính đậu trước cửa nhà mình. Vì nhiệm vụ nên Xích Miên đành bỏ lại sự lười biếng của bản thân mà thôi.
Hôm nay chủ nhật nên siêu thị cũng khá đông người, sau một hồi chen lấn khá lâu thì Xích Miên mới có thể thanh toán xong mọi thứ và thoát ra được biển người trong siêu thị. Trên tay Xích Miên còn câm một que kem hình con thỏ, cô vừa đi trở về nhà vừa ăn kem, muốn bao nhiêu thảnh thơi thì có bấy nhiêu.
Khi Bách Tân nhìn thấy Xích Miên thì chính là dáng vẻ cô đang thảnh thơi như vậy. Một tay Xích Miên câm đồ và cầm dù còn tay kia thì cầm que kem hình con thỏ liên tục gặm cắn.
Trong lòng của Bách Tân bỗng cảm thấy xốn xang lạ thường, điêu đó khiến cho ông cảm thấy tự giật mình kinh ngạc. Bởi từ khi vợ cũ dứt áo ra đi để lại ông và Bách Cận khi ấy còn nhỏ dại thì dường như ông đã không còn mặn mà với chuyện trai gái nữa. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng khó lòng mà khơi gợi được sự hứng thú của Bách Tân. Thế nhưng từ lần đầu tiên gặp Xích Miên, không những là rung động mà trong lòng ông giống như có thêm một chú nai con, cứ xốn xang và nhảy nhót kỳ lạ. Những cảm xúc tưởng chừng như sẽ không bao giờ xuất hiện cho đến cuối đời, nay lại bắt đầu xuất hiện khiến cho Bách Tân nhất thời cũng có chút bất đắc dĩ. Xích Miên kinh ngạc nhìn chiếc BMW đang đậu trước ngôi nhà nhỏ của mình, ngay cả mắt cũng trợn to lên.
Bách Tân cười khổ, bước xuống xe: “Chào cô giáo. Vì tôi xong việc hơi sớm nên định ghé đây đợi cô giáo một chút, không ngờ lại gặp được cô giáo vừa đi ra ngoài trở vê.”
Bỗng Xích Miên trở nên lúng túng, cô cười ngượng: “Tôi, tôi, thực ra do hôm nay không ởi làm nên tôi dậy khá trễ, bây giờ vừa mới đi mua nguyên liệu về đến nhà. Thật ngại quá, khiến cho anh chê cười rồi.” Bách Tân xua tay liên tục: “Không, không đâu. Cô giáo quá lời rôi, cô cũng đừng ngại làm gì. Đó là chuyện bình thường mà, ngủ nướng quả thật là điêu sáng khoái nhất vào mỗi buổi sáng. Tôi cũng rất thích ngủ nướng đấy." Xích Miên bật cười trước lời nói chân thật của Bách Tân: “Vậy nếu anh đã đến đây sớm thì mời anh vào nhà ngồi đợi tôi nhé. Nếu anh chưa ăn gì thì có thể ăn cùng tôi luôn cho vui. Như anh thấy đó, tôi quanh năm suốt tháng đều sống một thân một mình, ngay cả ăn cơm cũng là lẻ loi.”
Tài xế lắc đâu, cảm ơn lời mời của Xích Miên rồi ngồi im trên ghế lái. Ông nhìn bóng dáng trai thanh gái tú đang đi vào trong nhà rồi bĩu môi. Cậu chủ nhà ông thích ngủ nướng khi nào mà ông chẳng biết thế nhỉ? Từ hôi trai tráng trẻ khỏe thì ông đã bắt đầu làm việc ở nhà của Bách Tân, thế nhưng chưa bao giờ ông thấy cậu chủ của mình thức trễ hơn bảy giờ cả. Có lẽ vì muốn được lòng người đẹp nên cậu chủ đành phải lươn lẹo rôi.
Bách Tân kín đáo quan sát ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp của Xích Miên một lượt, rất tinh tế và gọn gàng. Bách Tân sớm đã giành cầm lấy túi đồ trên tay Xích Miên từ sớm, ông chủ động đến góc bếp: “Tôi giúp cô nhé.”
Xích Miên cũng không hề ngại ngùng, chỉ nhẹ cười mỉm chỉ rồi gật đầu đồng ý: “Anh nhớ cẩn thận dao kéo.”
Dáng vẻ chuyên chú và khá thuận tay của Bách Tân làm cho Xích Miên không khỏi lắng lặng trầm trồ một hồi. Quả là người đàn ông hoàng kim, bên ngoài nhiều tiên bên trong lại còn giỏi việc bếp núc. Tuy Xích Miên là người làm nhiệm vụ, nhưng nguyện vọng này của nguyên chủ, ngay cả Xích Miên cũng phải khen một câu, đúng là vô cùng sáng suốt.
Trong quá trình nấu ăn, Bách Tân là người đảm nhiệm hết tất thảy các việc lặt vặt. Xích Miên thật sự chỉ phụ trách việc nấu nướng mà thôi. Ngay cả khi cô nấu nướng xong xuôi, Bách Tân cũng không hê để Xích Miên tự tay bưng bê, bởi ông sớm đã chủ động hoàn thành mọi thứ. Động tác của Bách Tân còn vô cùng trôi chảy và tự nhiên.
Xích Miên nấu một món canh, một món chiên và một món kho. Bách Tân gấp trước vào bát cơm của Xích Miên một đũa thức ăn rôi mới mở miệng mời cô dùng bữa. Thân sắc của Bách Tân trở nên vô cùng kinh ngạc sau khi nếm thử thức ăn của Xích Miên nấu: “Cô giáo có ý định mở một nhà hàng không?”
*xx** 18 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận