Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C70

C70C70
Chương 70: Vũng nước đục của làng giải trí (10)
Sáng sớm, tiết trời có chút se se lạnh. Chú gà trống chớp mắt vài bận, sau đó liên gáy lên. Xích Miên đang cuộn mình trong chăn, nghe được tiếng gáy liên hồi thì liền tỉnh dậy. Cô không ngồi dậy ngay lập tức, Xích Miên đưa tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, lên mạng xem chút tin tức.
Xích Miên không ngờ là trên mạng đã sớm trở thành một bãi chiến trường, thông báo trên điện thoại của cô dường như không ngơi nghỉ, mọi người vào tường của cô bình luận rất nhiều. Nhưng vì có không ít chứng cứ như thế nên đa số cư dân mạng đều đứng vê phía cô, chửi bới Huyên n và công ty giải trí Tinh Quan Gia rất nhiều. Lượt người theo dõi tài khoản của cô cũng tăng đột biến trong vòng một đêm.
Xích Miên ngôi dậy, cô lấy giấy xét nghiệm máu trong vali ra, dùng điện thoại chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng. Bấy giờ, có không ít người đang chờ đợi động thái mới của Xích Miên. Do đó, bất kể hiện tại đang là tờ mờ sáng thì thông báo liền kéo tới như vũ bão. Thậm chí điện thoại của cô cũng bị lag một lúc lâu.
Vì trong bức ảnh vừa đăng tải, Xích Miên đã khoanh tròn tên của một thành phần chiếm tỉ lệ rất cao trong máu của cô. Do đó, mọi người liền lên mạng tìm hiểu, sau khi biết rõ đó là thứ gì thì trong thâm tâm của bọn họ đều hiểu rõ việc Xích Miên bị hại là vô cùng rõ ràng, không còn gì để chối cãi.
Ngay khi Xích Miên đang đọc bình luận không ngừng nhảy lên dưới bài viết của cô thì Huyên n liên gọi đến: “Này Sa Chân, cô bị điên rôi hả? Cô đang làm chuyện gì vậy? Cô đừng quên hợp đồng mà cô đã ký với công ty nhé, cô muốn chết một cách khó coi đúng không?”
Trái ngược với thái độ nóng nảy của Huyên n, Xích Miên lại rất bình tĩnh: “Hợp đồng đó tôi sẽ đơn phương hủy bỏ. Tiên bồi thường tôi sẽ trả trong vòng một tháng. À, hơn nữa bà chị n này, bà chị đừng có kêu gào như thế nữa, tôi còn chưa kiện chị đâu đấy. Chị làm việc bẩn thỉu gì thì bản thân chị là người rõ nhất." Không đợi phản ứng của Huyên n, cứ thế Xích Miên nhanh tay cúp máy. Cô đã sớm tính đến số tiên phải bôi thường cho công ty nếu đơn phương chấm dứt hợp đồng, chính xác là năm trăm triệu. Bởi lẽ khi ký hợp đồng, nguyên chủ cũng không phải quá nổi tiếng, nhờ vậy giá trị hợp đồng không quá cao.
Nếu không, con số có khi phải lên đến hàng chục tỷ đồng, hợp đồng của các minh tinh luôn rất có giá trị. Xích Miên xuống giường, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô khoác lên người một cái áo dày rồi bước xuống giường. Đến buổi trưa thì Xích Miên phải trả phòng nghỉ, do đó hiệu tại cô cân phải đi tìm mặt bằng.
Xích Miên bước ra khỏi cửa nhà trọ nhỏ, cái lạnh ập đến khiến cho Xích Miên khẽ rùng mình. Điêu này khiến Xích Miên không khỏi râu rĩ đôi chút. Cô đã làm vài nhiệm vụ, đi đến vài thế giới khác nhau thế nhưng ngay cả một tia hôn niệm của bản thân cũng chưa tìm được.
Tâm trạng bỗng có chút tụt dốc, Xích Miên nén tiếng thở dài. Cô bước lững thững quanh quẩn vài cửa hàng bán thức ăn, cuối cùng dừng lại ở nơi bán bánh đa cua mà nguyên chủ hay ăn khi còn ở quê: “Dì Tư cho con một tô bánh đa cua, đừng cho hành nhé ạ.”
"Ok luôn, ngồi ghế đi con gái, để dì Tư làm cho con một tô ngon nghẻ." Thấy dì Tư bán hàng tươi cười rạng rỡ, đón tiếp khách nồng hậu như vậy, tâm tình của Xích Miên cũng đỡ nặng nề phân nào.
Khi xưa, khi còn ở Tiên giới, mỗi lần xuống dương gian vui chơi cô đều rất thích đến những vùng quê thanh bình. Bởi lễ, người dân ở đó luôn rất chân chất thật thà. Cái tình quê là vậy, luôn khiến cho con người ta không tự chủ được cũng cảm thấy khoan khoái.
Dì Tư bưng tô bánh đa cua ra cho Xích Miên, sau đó nhìn Xích Miên hồi lâu: “Sao dì Tư thấy con gái có chút quen quen. Con có biết dì Tư không ta?”
Xích Miên dùng muỗng nếm thử một miếng nước lèo, hương vị đậm đà vô cùng: “Con là cháu ngoại của Hai Lanh ở dưới xóm Trúc. Hồi trước, khi ngoại con còn sống vẫn hay tới quán dì Tư ủng hộ đấy ạ. Dì Tư vỗ tay một cái rõ to: “À thì ra là cháu ngoại của chị Hai, con bé Chân đây mà. Mới hơn một năm thôi mà lớn phổng, thảo nào dì Tư nhận không ra. Dì Tư có coi phim con đóng đó, đẹp gái dữ thần, con...” "Hứ, đi lên thành phố làm gái thì có, dì có coi tin tức trên mạng chưa mà khen lấy khen để nó vậy. Còn không biết ngại mà dám ngồi nghe, chẳng biết mặt dày tới đâu nữa." Bấy giờ, bàn bên cạnh vang lên tiếng nói cắt ngang lời nói của dì Tư.
Nghe vậy, dì Tư đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra: “Cái con nhỏ này, mới tí tuổi đầu mà ác mồm ác miệng vậy con. Mày không sợ ế chồng hả? Mày mới là người không coi tin tức đó, thấy trên mạng đăng bằng chứng lên chưa. Con bé Chân bị người xấu hại, mày không biết mà bô bô cái miệng vậy con.”
Dì Tư dí màn hình điện thoại vào mặt của cô gái bàn bên cạnh, cô gái thấy vậy im lặng không nói lời nào. Lấy tiền ra trả cho dì Tư rồi ngúng nguẩy bỏ đi, trước khi rời khỏi còn không quên đưa mắt liếc Xích Miên một cái sắc lẻm, nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là đang ghen tị với cô. Xích Miên lắc đầu, giữ chặt tay dì Tư. Xóm Trúc là tên gọi của một nơi cách đây không xa, bởi khu vực đó có rất nhiều trúc nên người dân ở đây liên gọi đó là xóm Trúc. Bởi lẽ không xa, nên ngày nào hai bà cháu cũng đều đi chợ. Mà bà ngoại của nguyên chủ rất thích ăn bánh đa cua, vì vậy trở thành khách quen của dì Tư.
“Thôi dì, đừng quan tâm đến làm gì. Sự thật thì chỉ có một, con không làm điều gian ắt sẽ không chột dạ. Dạo này dì Tư khỏe chứ ạ? Buôn bán được không dì?”
Dì Tư vỗ vai Xích Miên vài cái: “Ừ, con đừng buồn, loại người đó là đang ghen tị với con thôi. Cố lên con gái. Dì Tư thì dạo này cũng khỏe, nhưng con trai của dì trên thành phố mua được nhà rồi. Nó kêu dì lên đó ở chung với vợ chồng nó. Dì không nỡ bán nhà, cái nhà này ở ba bốn đời rồi, từ thời ông bà để lại con ơi.”
Mắt Xích Miên khẽ sáng: “Vậy thì mừng cho dì quá. Chỉ là chuyện nhà cửa, nếu dì Tư không nỡ bán thì mình có thể cho thuê đó dì. Còn có thêm đồng ra đồng vô để bỏ túi nữa đấy ạ.”
Dì Tư chậc lưỡi: “Dì cũng từng nghĩ đến, nhưng cho thuê thì sợ họ không kỹ càng bằng mình. Hồi đợt bà Ba cách dì mấy bước cũng cho thuê nhà, vài tháng thôi, mất hết đồ đạc. Mấy cái đồ gỗ trong nhà hình như bán cũng được giá lắm, tại người ta nói đồ cổ. Tuy cũ nhưng bán lại nhiều tiên.”
“Vậy nếu người thuê nhà là con thì dì Tư có muốn cho con thuê không?” Sau câu hỏi đó, Xích Miên cũng nói sơ qua vê dự định buôn bán của mình. Vì bị hãm hại như vậy, cô lại tứ cố vô thân, mọi việc đều phải tự lo liệu. Do đó cân chỗ buôn bán để kiếm thu nhập, sau đó trả phí bôi thường hợp đồng. Dì Tư nghe vậy liên không do dự nói cho Xích Miên thuê, hơn nữa còn là giá ưu đãi.
Một tuần sau chính là thời điểm dì Tư lên thành phố cùng với con trai, do đó kêu Xích Miên hãy chuẩn bị từ từ những thứ cần thiết để khai trương. Hơn nữa dì Tư còn rất nhiệt tình hỏi Xích Miên có muốn bán bánh đa cua hay không, nếu có dì Tư sẽ chỉ bí quyết gia truyền cho cô. *xx** 70 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận