Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

€ 104

€ 104€ 104
Chương 104: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (6)
“Em... em...
Xích Miên tựa người vào cái cây phía sau, cô lấy khăn từ túi quân ra lau miệng. Dáng vẻ vô cùng quen thuộc, giống như không có bất cứ điều gì vừa xảy ra. Hơn nữa, Võ Tuần nhìn chiếc khăn Xích Miên đang lau miệng.
Bên trên chiếc khăn ấy, ngoại trừ những vệt máu mới ra thì còn có những vết máu cũ đã khô lại từ khi nào: “Thây... tôi sắp không xong rồi. Mối quan hệ giữa hai chúng ta, thây hãy cứ xem như là một giấc mộng đẹp. Sau một hồi Xích Miên vừa giải thích về bệnh tình của mình đang gặp phải vừa an ủi người đàn ông cơ bắp căng cứng nhưng sở hữu trái tim nhỏ bé như Võ Tuấn. Cuối cùng hắn ta cũng chịu bất lực chấp nhận kết thúc mối quan hệ này.
Bởi căn bản, Võ Tuấn là người đã có gia đình hẳn hoi. Vốn dĩ không thể cố chấp quá nhiều được, tránh việc xôi hỏng bỏng không. Xích Miên cũng ẩn ý rất nhiêu thông tin nguy hiểm để Võ Tuấn biết khó mà lui.
Như bệnh tình của bản thân như vậy, Xích Miên nói mình cũng phần nào khó kiểm soát được tính tình. Do đó dạo gân đây mới thay đổi, trở nên như thế. Chính Xích Miên cũng không rõ, cũng bất lực trước những thay đổi đó. Nếu còn qua lại với nhau, Xích Miên sợ hãi một ngày nào đó. Vì quá yêu Võ Tuấn rồi không thể kiềm chế chạy đến nhà hắn ta. Khi ấy, gặp vợ gặp con hắn ta rồi mở miệng ra. Chẳng phải là sẽ lộ hết rồi sao?
Hơn nữa, trường học luôn có quy định cấm đoán tuyệt đối chuyện tình cảm phát sinh giữa thây và trò. Đằng này còn là đồng tính, còn là ngoại tình, còn là gian lận thi cử.
Nếu nhà trường biết, công việc của Võ Tuấn chắc chắn sẽ đi đời nhà ma. Khi ấy, vợ con bỏ đi, công việc không còn, đồng nghiệp quay lưng, xã hội chỉ trích. Quả thật là một thảm cảnh.
Xích Miên đứng im nhìn dáng vẻ thất thân của Võ Tuấn: “Thầy trở về lều trước đi. Em ở lại đây một chút, mùi vị thiên nhiên thế này em luôn rất thích, thây biết mà.”
Võ Tuấn vừa khuất dạng, Xích Miên liền đứng thẳng người trở lại. Cô ngó vê một phương hướng rồi trâm giọng: “Ra đây đi.'
Bên đó truyền đến vài âm thanh sột soạt, tuy rất nhỏ nhưng Xích Miên đương nhiên là có thể nghe rõ. Người bước ra khiến cô có chút kinh ngạc, dựa vào dáng vẻ này thì người trước mặt cô hiện tại chẳng phải Kính Ưu sao?
Nhưng ngay khi nhìn rõ cặp mắt kia, Xích Miên liền biết rõ đây không phải là Kính Ưu: “Qui Túc?”
Qui Túc khó nén vui vẻ khi Xích Miên nhận ra anh: “Miên thân mến, cuối cùng cũng gặp được em rồi.” "Sao vậy? Ở thế giới trước đã có chuyện gì? Tôi cảm giác có chút bất thường." Qui Túc tiến đến gần Xích Miên. Dấu biết đây là thân thể của kẻ khác, nhưng nhìn đôi môi có hơi sưng trước mắt, anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Thấy Qui Túc có ý đưa môi đến gân, Xích Miên lập tức đẩy mạnh anh ra. Ánh mắt Qui Túc ủ rũ, tuy vậy anh khôi phục rất nhanh. Qui Túc biểu hiện như chuyện gì cũng không xảy ra, nhẹ giọng tường thuật rõ ràng mọi chuyện cho Xích Miên nghe.
Dẫu Qui Túc tường thuật gọn ghẽ, những gì mà anh phải gánh chịu cũng chỉ nói qua một hai chữ là xong. Nhưng Xích Miên hiểu rõ, khi ấy anh đã khó khăn đến nhường nào. Đồng thời cô cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Bởi lẽ, khi nấy Xích Miên trốn tránh nụ hôn ấy của Qui Túc không phải là vì phản cảm. Mà là... cô đang trong hình dáng của người khác, lại còn là cùng giới tính với Qui Túc. Xích Miên không muốn điều đó xảy ra, nó giống như Qui Túc đang thân thiết cùng người khác chứ không phải là cô.
Nhưng còn hôn... Qui Túc hôn cô ư? Bỗng Xích Miên cảm thấy phiên muốn chết. Thôi, như cũ. Cái nào khó quá bỏ qua, không cần tiếp tục suy nghĩ: “Ô, vậy hiện tại anh là Kính Ưu à?”
Qui Túc gật đầu, bỗng Xích Miên có chút buồn cười: “Ban nãy anh đã nói chia tay với cô tiểu thư Tịnh Vy đúng không? Cô ta khóc như mưa đấy. Thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
"Tôi chỉ thương Miên, tiếc Miên. Mấy trăm năm nay đều là như thế. Miên biết mà." Qui Túc mỉm cười, ấm áp nói lời tình cảm với Xích Miên.
Xích Miên cảm thấy không khí bấy giờ quá sến súa, do đó không hề khách khí hé miệng phá vỡ bầu không khí này: “Anh cũng trâu bò thật đó Qui Túc. Theo tôi tận mấy trăm năm, nếu tôi mà là anh tôi đã sớm từ bỏ."
Qui Túc cười cười không nói gì, mở miệng bàn bạc chút chuyện quan trọng với Xích Miên: “Tia hồn niệm của em ở thế giới này đã bị một tên pháp sư cao tay ấn thu làm đệ tử. Vì lẽ ấy, tôi muốn kêu gọi thêm hồn niệm cho em cũng không được. Mà trên hết, em không hề cảm nhận thấy hồn niệm của mình đúng chứ?”
Xích Miên gật đầu: “Xem ra là phiên phức rồi đây. Nhưng anh cũng đừng nên quá sức như vậy, muốn tự vẫn hay gì? Điên hết chỗ nói.” "Cảm ơn anh rất nhiều vì tin tức quan trọng này. Nhưng mong anh tránh xa tôi một chút. Đừng có... Nói đến đây, Xích Miên nhớ tới việc Kính Ưu chính là chồng tương lai mà nguyên chủ muốn gả. Cô có chút đau đầu, gõ gõ vài cái lên trán.
Thế là Xích Miên đành phải sửa câu đừng có xuất hiện trước mặt của tôi trở thành đừng có làm phiền tôi, có việc gì cần hãy gặp sau. Dáng vẻ Qui Túc vô cùng bất đắc dĩ, anh nhìn Xích Miên dần đi xa, tự hỏi đoạn tình cảm này của mình khi nào mới có thể đơm hoa kết trái đây?
Xích Miên cố gắng suy nghĩ đến chuyện chính, không muốn cứ thế nghĩ nhiêu đến Qui Túc. Nhưng thật là không dễ để gạt ra khỏi đầu. Chỉ là cô còn việc hệ trọng cân phải làm, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Xích Miên nguyện kiếp sau sẽ lại gặp Qui Túc, se duyên vợ chồng đời đời cùng anh. Nhưng đời này, Qui Túc đã hy sinh vì cô đã quá nhiều. Xích Miên không thể ích kỷ tiếp tục kéo Qui Túc vào chuyện cá nhân của bản thân mình được.
Quay trở lại khu cắm trại của trường, Xích Miên bỗng cảm nhận được âm khí mù mịt. Cô nhìn qua, đó chẳng phải là nơi bọn trẻ đang tụ tập đó ư? Hiện tại chú ý kỹ lưỡng hơn, Xích Miên mới thấy theo mỗi bài vè bọn trẻ vừa đọc xong thì âm khí liên tăng thêm một ít.
Xích Miên đi nhanh tới chỗ đám trẻ đang chơi đùa: “Mấy đứa, anh có kẹo nè. Có bạn nhỏ nào thích ăn kẹo không đây?”
Bọn nhỏ nghe Xích Miên nói vậy liên không tiếp tục đọc bài vè nữa. Luông âm khí khá dày đang tụ họp lại thấy hành động của Xích Miên cảm thấy chính là đang phá đám chuyện tốt của mình.
Do đó, luông âm khí liên bay đến bên cạnh Xích Miên. Nhưng khi luông âm khí còn cách Xích Miên một đoạn dài, nó liên không dám tới gân nữa. Cơ thể người này nhưng lại... có tiên khí ư?
Nếu nó mạnh gấp bội bây giờ, nó cũng có thể xem xét việc giáp lá cà với Xích Miên. Nhưng hiện tại, thực lực của nó còn không phải là thua xa đối phương ư? Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Xích Miên cũng không đuổi theo, bởi nó chạy nhanh như vậy, với tốc độ của cô hiện tại căn bản là không thể đuổi theo nó. Hơn nữa, giấy mực không có, bùa lại càng không. Thứ Xích Miên đang sở hữu chỉ là chút ít tiên khí này mà thôi. 'Anh sẽ chia kẹo cho các em. Nhưng trước tiên, các em nói anh nghe tại sao các em lại biết được bài vè vê hồ Bích Thủy Minh?" Một đứa bé mập mạp lên tiếng: “Có chú kia nói, nếu như em đọc nhiều lần sẽ cho em kẹo á. Đọc hai lần là được hai viên kẹo, nãy giờ em đọc nhiều lân lắm rồi chắc sẽ được nhiều kẹo lắm.” *xx**% 104 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận