Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C65
C65C65
Chương 65: Vũng nước đục của làng giải trí ®)
Sau đó bóng đen mới cẩn thận tiến tới gân Xích Miên rồi đưa tay khẽ lay người cô nhằm xác nhận xem cô có đang thật sự đang bị hôn mê hay không. Thấy Xích Miên quả thật nằm yên bất động, bóng đen mới bắt đầu cởi quân áo và leo lên giường nằm cạnh Xích Miên.
Trong ánh đèn le lói buổi đêm đen, khóe môi Xích Miên khẽ gợi lên thành một đường cong rồi cứ thế nằm đó thở đều đều dường như chuyện gì cũng không hề hay biết. Sáng sớm gà gáy, Tịnh Bạch khẽ động đậy rồi nhìn Xích Miên ở bên cạnh. Bấy giờ, Xích Miên vẫn còn đang say giấc nồng vì liều lượng thuốc mê cô bị trúng khá nhiều. Ánh sáng của buổi ban mai len lỏi vào khung cửa sổ, cộng với ánh sáng của ngọn đèn dầu trên giường bỗng nổi bật lên dung nhan đẹp đẽ, ngây thơ của Xích Miên.
Tịnh Bạch không nhịn được đưa tay chạm vào mặt Xích Miên, sau đó vuốt ve vài lượt trên người cô. Tịnh Bạch đã tạo cho cô một cơ hội để tỉnh giấc, nếu như lúc này Xích Miên không thức dậy thì cũng phụ lòng hắn quá đỗi.
Xích Miên mơ màng tỉnh dậy vì cảm thấy trên người mình như bị ai đó động chạm, vừa mở mắt ra thì Xích Miên liền bất ngờ đến nỗi mở to hai mắt khi thấy Tịnh Bạch đang nằm ở bên cạnh mình. Tịnh Bạch thấy dáng vẻ đó của Xích Miên liền âm thâm nuốt nước bọt, hai mắt hắn liếc xuống cổ áo xộc xệch của cô khiến cho dục vọng càng dâng cao. Sáng sớm có lẽ là thời điểm nam giới luôn có dục vọng và dễ bị kích thích hơn tất thảy, Tịnh Bạch cũng không ngoại lệ vì căn bản Tịnh Bạch này cũng không phải là vị sư Tịnh Bạch của ngôi chùa này. Dù có hãm hiế.p Xích Miên thật hay không thì hắn đều đang muốn hại cô. Do đó Tịnh Bạch không hề nghĩ nhiêu nữa liên thuận theo dục vọng nhào lên người Xích Miên.
Thế nhưng dù với bất cứ lý do gì chăng nữa thì việc Tịnh Bạch buông thả bản thân, có ý đồ đê tiện với Xích Miên ngay tại nơi chùa chiên thanh tịnh đều là do bản thân hắn. Bởi Tịnh Bạch không chịu khống chế dục vọng nên hành động mới diễn biến như vậy, đó là tại chính hắn chứ không thể đổ lỗi cho bất kể nguyên nhân nào khác. Đương nhiên, vịn vào thời khắc này Xích Miên liền phản đối quyết liệt. Cô bắt đầu to giọng kêu cứu, thấy thế Tịnh Bạch bịt chặt miệng Xích Miên lại. Xích Miên quơ tay ngược xuôi, cuối cùng túm được cái đèn dầu trên bàn nhỏ kế bên chiếc giường. Sau đó cô không hề khách khí đập vào đầu Tịnh Bạch. Tiếng vỡ nát vang lên, Tịnh Bạch đau đớn gào lên một tiếng. Đồng thời thì tay của Xích Miên cũng bị bỏng không ít.
Nghe loáng thoáng tiếng bước chân bên ngoài, Xích Miên bất chấp đau đớn ở tay. Cô lấy gối đè chặt đầu của Tịnh Bạch rồi sau đó hô to cứu mạng. Các vị bên ngoài nghe vậy liên xông vào, một mảnh hỗn loạn bên trong khiến cho bọn họ giật mình không thôi.
Bên ngoài, Trụ trì Thích Diệu Nhất cũng đã tới. Ông ra dấu cho các vị sư tiến lên trợ giúp Xích Miên. Thấy có người đến, thân sắc Xích Miên đã giảm đi phần nào sự sợ hãi và hoảng loạn. Cô buông chiếc gối ở tay ra, nhanh chóng nhảy xuống giường rồi đi về phía sau Trụ trì Thích Diệu đứng. Bộ dáng hồn bay phách lạc.
Còn Tịnh Bạch vì quá đau đớn do mảnh vỡ cứa vào đầu, hơn nữa còn bị bỏng nên khi Xích Miên ra sức dùng gối đè hắn mới không kịp phản kháng. Hiện tại Tịnh Bạch nén đau ngẩng đầu lên, nhanh chóng mở miệng tố cáo trước: “Thưa Trụ trì, là do cô gái này quyến rũ con trước. Thế nhưng con không đồng ý nên cô ta đã ra tay đánh đập con. Đồng thời muốn ngậm máu phun người, hô to cứu mạng nhằm muốn vu oan giá họa cho con. Mong Trụ trì phán xử.”
Trụ trì Thích Diệu Nhất khẽ híp mắt, ông chắp tay niệm A Di Đà Phật rôi quay sang hỏi Xích Miên: “Vị thí chủ này, chẳng hay sáng sớm tỉnh mơ lại có chuyện gì xảy ra mà tình cảnh trở nên như vây?” Xích Miên có chút run rẩy, giọng nói không hề mạch lạc: “Con, con đang ngủ say bỗng dưng cảm giác được bản thân bị sờ mó. Vừa mở mắt ra liên thấy người này ở đây, sau đó không nói không rằng một lời liên nhào tới. Con vì phản kháng nên mới kêu cứu và ra tay tự vệ nhằm bảo toàn bản thân.”
Tịnh Bạch nói lớn: “Điêu toa xảo trá. Bần tăng vốn dĩ tu tập ngày đêm, không thể là loại người ham mê sắc dục như thế được. Việc này Trụ trì hiểu rất rõ, thí chủ đừng hòng buông lời xuyên tạc và ly gián.” Xích Miên liếc mắt nhìn Tịnh Bạch, bên trong lại cảm thấy buôn cười vạn phần. Tên này rõ ràng là còn non lắm, một chữ nhẫn vẫn chưa học được. Lúc nãy, khi hắn gọi cô là cô gái này đã khiến cho Trụ trì Thích Diệu Nhất nâng mi nhìn hắn thật sâu. Bây giờ còn nói chuyện lớn tiếng như muốn quát vào mặt cô.
Dù sao thì dưới tác động vết thương, do đó sự đau đớn khiến hắn diễn không tròn vai cũng là điều dễ hiểu. Bấy giờ, Xích Miên đưa tay sửa sang lại quần áo đang bị xộc xệch của bản thân. Cô nhỏ giọng: “Sư Tịnh Bạch thì đúng là vậy. Nhưng nếu không phải là sư Tịnh Bạch thật sự thì sao?”
Ánh mắt của Trụ trì Thích Diệu Nhất khẽ lóe lên một cái, ông điềm đạm nhìn Xích Miên: “Thí chủ có gì cứ việc nói rõ, không cân e ngại bất cứ điều gì."
“Sau khi sinh hoạt ở chùa được ba ngày thì con thấy sư Tịnh Bạch rất lạ. Thường hay tìm con và kêu con hãy tâm sự với sư ấy. Hơn nữa, ánh mắt lại cứ luôn quan sát con không ngừng. Như Trụ trì đây đã biết, thời gian trước con bị kẻ gian ác hãm hại nên mới phải vào chùa xin nhờ tá túc tạm để tránh tai ương. Do đó, tuy con cố gắng làm cho bản thân tích cực là thế nhưng sự cảnh giác vẫn luôn đề cao trong lòng, không tài nào buông xuống được.”
“Wì vậy, con mới thấy sư Tịnh Bạch rất khác thường nên con đã đi hỏi thăm các vị sư khác. Nhờ đó con biết được là trước hôm con vào chùa một ngày thì sư Tịnh Bạch đã ra ngoài một lúc lâu rồi mới trở vê. Sau lần trở vê ấy, sư Tịnh Bạch không còn hòa đồng như xưa nữa. Thậm chí, còn có xu hướng trốn tránh các vị sư và Trụ trì đây...
Trụ trì Thích Diệu Nhất đang chờ một câu chốt của Xích Miên, các vị sư cũng đồng loạt nhìn sang cô: “Do đó, con suy đoán người này không phải là sư Tịnh Bạch mà là người được kẻ khác cử đến để hãm hại con. Muốn con thân bại danh liệt, sự nghiệp tiêu tan.”
Tịnh Bạch có chút choáng váng, đây là Sa Chân ư? Đây thật sự là cô diễn viên trẻ ngây ngô không biết gì đến từ thôn quê sao? Vì cớ gì hiện tại cô lại có những suy luận sắc bén đến như thế? Xích Miên nhìn sang Trụ trì Thích Diệu Nhất, cô biết ông cũng đã sớm có nhận định riêng.
Trụ trì Thích Diệu Nhất châm chậm gật đầu: “Điều thí chủ vừa nói quả thật không sai, tôi cũng đã phát giác ra việc này từ dạo trước. Nhưng khi ấy, tôi không hiểu rõ mục đích của vị thí chủ kia là gì nên không vạch trân. Hiện tại xem như đã rõ.”
Các vị sư đồng loạt giật mình, đồng thời tự giác giữ khoảng cách với kẻ mạo danh này. Tịnh Bạch thấy mọi việc đã bị bại lộ, ngay cả Trụ trì cũng đã lên tiếng xác nhận. Quả thật đến đây chẳng thể làm được điều gì hơn. Tịnh Bạch nhe răng cười dữ tợn: “Vậy thì sao? Cô cũng đã mất hết sự nghiệp vì scandal đó rồi. Bây giờ muốn trở lại ngành giải trí còn khó hơn lên trời. Một đứa không tiên bạc, không địa vị như cô thì làm được gì chứ.”
*xx** 65 *xx**
Chương 65: Vũng nước đục của làng giải trí ®)
Sau đó bóng đen mới cẩn thận tiến tới gân Xích Miên rồi đưa tay khẽ lay người cô nhằm xác nhận xem cô có đang thật sự đang bị hôn mê hay không. Thấy Xích Miên quả thật nằm yên bất động, bóng đen mới bắt đầu cởi quân áo và leo lên giường nằm cạnh Xích Miên.
Trong ánh đèn le lói buổi đêm đen, khóe môi Xích Miên khẽ gợi lên thành một đường cong rồi cứ thế nằm đó thở đều đều dường như chuyện gì cũng không hề hay biết. Sáng sớm gà gáy, Tịnh Bạch khẽ động đậy rồi nhìn Xích Miên ở bên cạnh. Bấy giờ, Xích Miên vẫn còn đang say giấc nồng vì liều lượng thuốc mê cô bị trúng khá nhiều. Ánh sáng của buổi ban mai len lỏi vào khung cửa sổ, cộng với ánh sáng của ngọn đèn dầu trên giường bỗng nổi bật lên dung nhan đẹp đẽ, ngây thơ của Xích Miên.
Tịnh Bạch không nhịn được đưa tay chạm vào mặt Xích Miên, sau đó vuốt ve vài lượt trên người cô. Tịnh Bạch đã tạo cho cô một cơ hội để tỉnh giấc, nếu như lúc này Xích Miên không thức dậy thì cũng phụ lòng hắn quá đỗi.
Xích Miên mơ màng tỉnh dậy vì cảm thấy trên người mình như bị ai đó động chạm, vừa mở mắt ra thì Xích Miên liền bất ngờ đến nỗi mở to hai mắt khi thấy Tịnh Bạch đang nằm ở bên cạnh mình. Tịnh Bạch thấy dáng vẻ đó của Xích Miên liền âm thâm nuốt nước bọt, hai mắt hắn liếc xuống cổ áo xộc xệch của cô khiến cho dục vọng càng dâng cao. Sáng sớm có lẽ là thời điểm nam giới luôn có dục vọng và dễ bị kích thích hơn tất thảy, Tịnh Bạch cũng không ngoại lệ vì căn bản Tịnh Bạch này cũng không phải là vị sư Tịnh Bạch của ngôi chùa này. Dù có hãm hiế.p Xích Miên thật hay không thì hắn đều đang muốn hại cô. Do đó Tịnh Bạch không hề nghĩ nhiêu nữa liên thuận theo dục vọng nhào lên người Xích Miên.
Thế nhưng dù với bất cứ lý do gì chăng nữa thì việc Tịnh Bạch buông thả bản thân, có ý đồ đê tiện với Xích Miên ngay tại nơi chùa chiên thanh tịnh đều là do bản thân hắn. Bởi Tịnh Bạch không chịu khống chế dục vọng nên hành động mới diễn biến như vậy, đó là tại chính hắn chứ không thể đổ lỗi cho bất kể nguyên nhân nào khác. Đương nhiên, vịn vào thời khắc này Xích Miên liền phản đối quyết liệt. Cô bắt đầu to giọng kêu cứu, thấy thế Tịnh Bạch bịt chặt miệng Xích Miên lại. Xích Miên quơ tay ngược xuôi, cuối cùng túm được cái đèn dầu trên bàn nhỏ kế bên chiếc giường. Sau đó cô không hề khách khí đập vào đầu Tịnh Bạch. Tiếng vỡ nát vang lên, Tịnh Bạch đau đớn gào lên một tiếng. Đồng thời thì tay của Xích Miên cũng bị bỏng không ít.
Nghe loáng thoáng tiếng bước chân bên ngoài, Xích Miên bất chấp đau đớn ở tay. Cô lấy gối đè chặt đầu của Tịnh Bạch rồi sau đó hô to cứu mạng. Các vị bên ngoài nghe vậy liên xông vào, một mảnh hỗn loạn bên trong khiến cho bọn họ giật mình không thôi.
Bên ngoài, Trụ trì Thích Diệu Nhất cũng đã tới. Ông ra dấu cho các vị sư tiến lên trợ giúp Xích Miên. Thấy có người đến, thân sắc Xích Miên đã giảm đi phần nào sự sợ hãi và hoảng loạn. Cô buông chiếc gối ở tay ra, nhanh chóng nhảy xuống giường rồi đi về phía sau Trụ trì Thích Diệu đứng. Bộ dáng hồn bay phách lạc.
Còn Tịnh Bạch vì quá đau đớn do mảnh vỡ cứa vào đầu, hơn nữa còn bị bỏng nên khi Xích Miên ra sức dùng gối đè hắn mới không kịp phản kháng. Hiện tại Tịnh Bạch nén đau ngẩng đầu lên, nhanh chóng mở miệng tố cáo trước: “Thưa Trụ trì, là do cô gái này quyến rũ con trước. Thế nhưng con không đồng ý nên cô ta đã ra tay đánh đập con. Đồng thời muốn ngậm máu phun người, hô to cứu mạng nhằm muốn vu oan giá họa cho con. Mong Trụ trì phán xử.”
Trụ trì Thích Diệu Nhất khẽ híp mắt, ông chắp tay niệm A Di Đà Phật rôi quay sang hỏi Xích Miên: “Vị thí chủ này, chẳng hay sáng sớm tỉnh mơ lại có chuyện gì xảy ra mà tình cảnh trở nên như vây?” Xích Miên có chút run rẩy, giọng nói không hề mạch lạc: “Con, con đang ngủ say bỗng dưng cảm giác được bản thân bị sờ mó. Vừa mở mắt ra liên thấy người này ở đây, sau đó không nói không rằng một lời liên nhào tới. Con vì phản kháng nên mới kêu cứu và ra tay tự vệ nhằm bảo toàn bản thân.”
Tịnh Bạch nói lớn: “Điêu toa xảo trá. Bần tăng vốn dĩ tu tập ngày đêm, không thể là loại người ham mê sắc dục như thế được. Việc này Trụ trì hiểu rất rõ, thí chủ đừng hòng buông lời xuyên tạc và ly gián.” Xích Miên liếc mắt nhìn Tịnh Bạch, bên trong lại cảm thấy buôn cười vạn phần. Tên này rõ ràng là còn non lắm, một chữ nhẫn vẫn chưa học được. Lúc nãy, khi hắn gọi cô là cô gái này đã khiến cho Trụ trì Thích Diệu Nhất nâng mi nhìn hắn thật sâu. Bây giờ còn nói chuyện lớn tiếng như muốn quát vào mặt cô.
Dù sao thì dưới tác động vết thương, do đó sự đau đớn khiến hắn diễn không tròn vai cũng là điều dễ hiểu. Bấy giờ, Xích Miên đưa tay sửa sang lại quần áo đang bị xộc xệch của bản thân. Cô nhỏ giọng: “Sư Tịnh Bạch thì đúng là vậy. Nhưng nếu không phải là sư Tịnh Bạch thật sự thì sao?”
Ánh mắt của Trụ trì Thích Diệu Nhất khẽ lóe lên một cái, ông điềm đạm nhìn Xích Miên: “Thí chủ có gì cứ việc nói rõ, không cân e ngại bất cứ điều gì."
“Sau khi sinh hoạt ở chùa được ba ngày thì con thấy sư Tịnh Bạch rất lạ. Thường hay tìm con và kêu con hãy tâm sự với sư ấy. Hơn nữa, ánh mắt lại cứ luôn quan sát con không ngừng. Như Trụ trì đây đã biết, thời gian trước con bị kẻ gian ác hãm hại nên mới phải vào chùa xin nhờ tá túc tạm để tránh tai ương. Do đó, tuy con cố gắng làm cho bản thân tích cực là thế nhưng sự cảnh giác vẫn luôn đề cao trong lòng, không tài nào buông xuống được.”
“Wì vậy, con mới thấy sư Tịnh Bạch rất khác thường nên con đã đi hỏi thăm các vị sư khác. Nhờ đó con biết được là trước hôm con vào chùa một ngày thì sư Tịnh Bạch đã ra ngoài một lúc lâu rồi mới trở vê. Sau lần trở vê ấy, sư Tịnh Bạch không còn hòa đồng như xưa nữa. Thậm chí, còn có xu hướng trốn tránh các vị sư và Trụ trì đây...
Trụ trì Thích Diệu Nhất đang chờ một câu chốt của Xích Miên, các vị sư cũng đồng loạt nhìn sang cô: “Do đó, con suy đoán người này không phải là sư Tịnh Bạch mà là người được kẻ khác cử đến để hãm hại con. Muốn con thân bại danh liệt, sự nghiệp tiêu tan.”
Tịnh Bạch có chút choáng váng, đây là Sa Chân ư? Đây thật sự là cô diễn viên trẻ ngây ngô không biết gì đến từ thôn quê sao? Vì cớ gì hiện tại cô lại có những suy luận sắc bén đến như thế? Xích Miên nhìn sang Trụ trì Thích Diệu Nhất, cô biết ông cũng đã sớm có nhận định riêng.
Trụ trì Thích Diệu Nhất châm chậm gật đầu: “Điều thí chủ vừa nói quả thật không sai, tôi cũng đã phát giác ra việc này từ dạo trước. Nhưng khi ấy, tôi không hiểu rõ mục đích của vị thí chủ kia là gì nên không vạch trân. Hiện tại xem như đã rõ.”
Các vị sư đồng loạt giật mình, đồng thời tự giác giữ khoảng cách với kẻ mạo danh này. Tịnh Bạch thấy mọi việc đã bị bại lộ, ngay cả Trụ trì cũng đã lên tiếng xác nhận. Quả thật đến đây chẳng thể làm được điều gì hơn. Tịnh Bạch nhe răng cười dữ tợn: “Vậy thì sao? Cô cũng đã mất hết sự nghiệp vì scandal đó rồi. Bây giờ muốn trở lại ngành giải trí còn khó hơn lên trời. Một đứa không tiên bạc, không địa vị như cô thì làm được gì chứ.”
*xx** 65 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận