Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C102
C102C102
Chương 102: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (4)
Đương nhiên, Xích Miên có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của những người đang nhìn cô. Nói về Võ Tuấn, xuyên suốt một tuân nay hắn ta đều trong ngoài ám chỉ cô đến nơi hẹn hò bí mật của hắn và nguyên chủ để gặp gỡ.
Nhưng Xích Miên giả mù giả điếc, coi như không nghe không thấy bất cứ thứ gì. Tất nhiên, Võ Tuấn cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy. Có lẽ một tuần nay, Võ Tuấn tiêu tốn không ít phí điện thoại.
Ban đầu Võ Tuấn còn gửi mail, sau vừa gửi tin nhắn vừa kết hợp với gọi điện. Xích Miên thấy vậy liên ấn ấn vài cái, chặn luôn số điện thoại của hắn ta. Nhưng từ ánh mắt không cam tâm đó, Xích Miên đoán rằng Võ Tuấn sẽ không để yên như vậy.
Hôm nay là ngày thi thứ nhất, Hóa, Ngữ văn và Giáo dục công dân là hai môn đầu tiên. Cách một ngày sẽ thi ba môn, cứ thế ba ngày là kết thúc kỳ thi cuối năm. Xích Miên tiến vào phòng thi với dáng vẻ rất tự tin.
Thậm chí cô còn đang nhanh cái tay nhanh cái miệng để ăn cho xong gói bánh tráng tắc hai ngàn vừa mua ngoài canteen. Mấy thứ đồ ăn vặt này của học sinh thật sự rất bắt miệng.
Ba ngày thi cứ thế nhanh chóng trôi qua, buổi dã ngoại cũng dần đến. Nói về buổi dã ngoại này, chính là do Ban đại diện cha mẹ đại diện học sinh trong trường tài trợ mà có. Ngôi trường cấp ba nguyên chủ đang học, tốt xấu gì cũng là một trường chuyên nổi tiếng trong khu vực.
Do đó, Ban đại diện cha mẹ học sinh của trường đều là những gia đình có điều kiện. Tài trợ chuyến đi dã ngoại thế này, vừa xem như là quà tặng cho đứa con của mình vừa có thể lấy tiếng thơm, thực ra không hề lỗ.
Chuyến dã ngoại này, danh sách học sinh đăng ký vốn được chốt từ hai tháng trước. Đương nhiên, nguyên chủ ham vui như vậy đã sớm giơ hai tay hai chân xung phong đăng ký. Xích Miên quét mắt qua Võ Tuấn đang phổ biến một số nội dung trên bục giảng, xem ra cơ hội của Võ Tuấn đến rôi.
Một tuần này, Xích Miên cũng hiểu Võ Tuấn đang kìm nén bản thân, không tìm tới làm phiên để cô có thể tập trung thi cử. Hiện tại, có chuyến dã ngoại thế này còn không phải là thiên thời, địa lợi, nhân hòa sao? Nhưng không có vấn đề gì, Xích Miên đã sớm nghĩ ra cách đối phó với hắn ta.
Có điều ánh mắt của Võ Tuấn cứ quét qua quét lại khắp người Xích Miên. Giống như hắn ta muốn xông tới và lột trân cô ngay tức khắc khiến cho Xích Miên không khỏi rùng mình. Về tới nhà, bỗng Xích Miên nhớ đến Nhị Quyên đã đi hơn cả hai tuần rồi chưa trở vê.
Trong nguyện vọng của nguyên chủ không hê có bất cứ điều gì liên quan đến người mẹ ruột này cả. Bởi lẽ, trong khoảng thời gian nguyên chủ đang dây dưa khó dứt cùng Kính Ưu. Nhị Quyên đã lừa nguyên chủ đến biệt thự của một lão già để lão ta nhốt nguyên chủ lại vì bà ta đồng ý bán nguyên chủ cho lão ta với mệnh giá mấy trăm triệu. Nguyên chủ cứ nghĩ bản thân mình vốn đã trở nên vô tình từ lâu thì khi ấy, nguyên chủ lại ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Có lẽ, dù cho bất kể người nào trên thế giới này đều mong muốn thứ tình cảm được gọi là tình thân.
Nhị Quyên không phải là một người phụ nữ tốt, càng chẳng đáng làm một người mẹ. Điều đó, vốn nguyên chủ đã sớm nhận ra từ rất lâu nhưng cuối cùng, khi nguyên chủ bị người mẹ rứt ruột đẻ ra đối xử với mình như một món hàng. Sự thất vọng tột độ liên không kìm nén được dâng lên như thủy triều. Nguyên chủ bị nhốt bên trong căn phòng tràn ngập đạo cụ. Tất nhiên, vừa liếc qua nguyên chủ cũng đã hiểu rõ lạc thú của lão già đó là cái thể loại gì. Bên ngoài, cuộc hội thoại của Nhị Quyên và lão ta không ngừng truyền vào màng nhĩ nguyên chủ khiến nguyên chủ gần như gục ngã. "Thành giao. Tôi vừa chuyển cho bà vài trăm còn lại đấy, mau kiểm tra tài khoản rồi lăn đi. Bên trong còn mỹ thực đang chờ, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng." Lão già đang mặc bộ đồ ngủ pijama cười khoái trá, vẻ mặt béo núc ních bày ra vẻ trịch thượng.
Nhị Quyên nhìn quả đầu hói đến không thể hói hơn và cái bụng to tướng của lão sau bộ đồ ngủ pijama. Bà ta không nhịn được rùng mình, nhanh chóng mở điện thoại ra kiểm tra tài khoản: “Rồi rồi, ông chủ Bùi quả thật là uy tín vô cùng. Thế thì giao dịch của chúng ta đến đây là xong xuôi nhé. Tôi xin cáo từ đây.”
Bùi Xí nhìn dáng vẻ ưỡn à ưỡn ẹo của Nhị Quyên thì trê môi, vẻ mặt khinh thường vô cùng. Một ả đàn bà tàn nhãn như vậy, bán con trai ruột của mình mà mắt cũng không nháy qua một cái. Nếu lão ta đoán không sai, kiếp trước Li Cân đã làm muôn vạn chuyện ác nên đời này mới có được một người mẹ cực phẩm thế này.
Có điều chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới Bùi Xí lão cả. Li Cân bạc mệnh như vậy thì chấp nhận, lão ta đã bỏ tiền ra mua mỹ thực về thì nhất định phải thưởng thức cho đáng đồng tiền bát gạo. Một thương nhân như lão ta, đương nhiên sẽ không thực hiện một cuộc mua bán lỗ lã.
Tuy vậy thì nguyên chủ chưa bao giờ là một kẻ ngu si. Tuyệt vọng cùng đau lòng là vậy, nhưng sự kiêu ngạo của nguyên chủ vẫn luôn cao chót vót như thế. Một kẻ xấu xí như Bùi Xí còn muốn vấy bẩn mình ư? Nguyên chủ thà chết cũng nhất định không để bản thân bị lão ta nhục mạ. Ngay khi Bùi Xí căn dặn mấy vệ sĩ xong xuôi thì bên ngoài biệt thự liên truyên tới tiếng động cơ không ngừng. Bùi Xí nhíu mày thật chặt, đây là chuyện gì xảy ra chứ? Bùi Xí há miệng, vừa định kêu vệ sĩ ra bên ngoài xem xét thì cửa lớn của biệt thự liên bị phá hỏng.
Bùi Xí tức tới cục mỡ núc ních dưới cằm run rẩy kịch liệt, lão ta đưa tay ra chỉ thẳng về phía cửa lớn: “Là thằng nào dám động chạm tới ông nội của mày đây? Hả? Mày tới số rồi có phải không? Chán sống rôi có đúng không? Nên mày mới tới đây nộp mạng. Tụi bây đâu...”
Nói tới đây, Bùi Xí bỗng im bặt. Từ cửa, có vô số vệ sĩ cao to không dưới một mét tám mặc vest đen xông vào. Đi ở giữa đó, chính là Kính Ưu: “Cậu chủ Kính?” Kính Ưu híp mắt, nhìn Bùi Xí với ánh mắt không có độ ấm: “Li Cân đâu? Ông làm gì cậu ấy rồi?”
Cứ thế, Kính Ưu ném tiên vào mặt Bùi Xí rôi mang nguyên chủ trở vê một cách bình an vô sự. Có lẽ nguyên chủ mang Kính Ưu đặt ở trong lòng từ màn anh công cứu em thụ đó ư? Như vậy, hiện tại Xích Miên cũng không cần quan tâm đến Nhị Quyên làm gì.
Một người đàn bà tán tận lương tâm tới mức độ mang cả con trai ruột của mình đi bán cho kẻ khác? Vì tiên, ngay cả đứa con bà ta rứt ruột đẻ ra cũng không màng tới. Như thế, cả cuộc đời của Nhị Quyên còn có thể yêu thương ai ngoài bản thân của bà ta chứ?
Xích Miên sắp xếp một ít đồ vào balo, sáng sớm ngày mai chính là thời điểm đi dã ngoại. Nếu cô không đến kịp thì sẽ bị lỡ mất xe. Cô đã lên mạng nghe ngóng một chút, trong khoảng thời gian cô đi dã ngoại ở hồ Bích Thủy Minh ấy, Kính Ưu có một chuyến công tác đi ngang nơi cô dã ngoại.
Nếu vậy, Xích Miên có thể sắp xếp ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Để Kính Ưu nhìn thấy cô trước một phen cũng xem như không tồi.
*xx*x*% 102 *xx*x*%
Chương 102: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (4)
Đương nhiên, Xích Miên có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của những người đang nhìn cô. Nói về Võ Tuấn, xuyên suốt một tuân nay hắn ta đều trong ngoài ám chỉ cô đến nơi hẹn hò bí mật của hắn và nguyên chủ để gặp gỡ.
Nhưng Xích Miên giả mù giả điếc, coi như không nghe không thấy bất cứ thứ gì. Tất nhiên, Võ Tuấn cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy. Có lẽ một tuần nay, Võ Tuấn tiêu tốn không ít phí điện thoại.
Ban đầu Võ Tuấn còn gửi mail, sau vừa gửi tin nhắn vừa kết hợp với gọi điện. Xích Miên thấy vậy liên ấn ấn vài cái, chặn luôn số điện thoại của hắn ta. Nhưng từ ánh mắt không cam tâm đó, Xích Miên đoán rằng Võ Tuấn sẽ không để yên như vậy.
Hôm nay là ngày thi thứ nhất, Hóa, Ngữ văn và Giáo dục công dân là hai môn đầu tiên. Cách một ngày sẽ thi ba môn, cứ thế ba ngày là kết thúc kỳ thi cuối năm. Xích Miên tiến vào phòng thi với dáng vẻ rất tự tin.
Thậm chí cô còn đang nhanh cái tay nhanh cái miệng để ăn cho xong gói bánh tráng tắc hai ngàn vừa mua ngoài canteen. Mấy thứ đồ ăn vặt này của học sinh thật sự rất bắt miệng.
Ba ngày thi cứ thế nhanh chóng trôi qua, buổi dã ngoại cũng dần đến. Nói về buổi dã ngoại này, chính là do Ban đại diện cha mẹ đại diện học sinh trong trường tài trợ mà có. Ngôi trường cấp ba nguyên chủ đang học, tốt xấu gì cũng là một trường chuyên nổi tiếng trong khu vực.
Do đó, Ban đại diện cha mẹ học sinh của trường đều là những gia đình có điều kiện. Tài trợ chuyến đi dã ngoại thế này, vừa xem như là quà tặng cho đứa con của mình vừa có thể lấy tiếng thơm, thực ra không hề lỗ.
Chuyến dã ngoại này, danh sách học sinh đăng ký vốn được chốt từ hai tháng trước. Đương nhiên, nguyên chủ ham vui như vậy đã sớm giơ hai tay hai chân xung phong đăng ký. Xích Miên quét mắt qua Võ Tuấn đang phổ biến một số nội dung trên bục giảng, xem ra cơ hội của Võ Tuấn đến rôi.
Một tuần này, Xích Miên cũng hiểu Võ Tuấn đang kìm nén bản thân, không tìm tới làm phiên để cô có thể tập trung thi cử. Hiện tại, có chuyến dã ngoại thế này còn không phải là thiên thời, địa lợi, nhân hòa sao? Nhưng không có vấn đề gì, Xích Miên đã sớm nghĩ ra cách đối phó với hắn ta.
Có điều ánh mắt của Võ Tuấn cứ quét qua quét lại khắp người Xích Miên. Giống như hắn ta muốn xông tới và lột trân cô ngay tức khắc khiến cho Xích Miên không khỏi rùng mình. Về tới nhà, bỗng Xích Miên nhớ đến Nhị Quyên đã đi hơn cả hai tuần rồi chưa trở vê.
Trong nguyện vọng của nguyên chủ không hê có bất cứ điều gì liên quan đến người mẹ ruột này cả. Bởi lẽ, trong khoảng thời gian nguyên chủ đang dây dưa khó dứt cùng Kính Ưu. Nhị Quyên đã lừa nguyên chủ đến biệt thự của một lão già để lão ta nhốt nguyên chủ lại vì bà ta đồng ý bán nguyên chủ cho lão ta với mệnh giá mấy trăm triệu. Nguyên chủ cứ nghĩ bản thân mình vốn đã trở nên vô tình từ lâu thì khi ấy, nguyên chủ lại ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Có lẽ, dù cho bất kể người nào trên thế giới này đều mong muốn thứ tình cảm được gọi là tình thân.
Nhị Quyên không phải là một người phụ nữ tốt, càng chẳng đáng làm một người mẹ. Điều đó, vốn nguyên chủ đã sớm nhận ra từ rất lâu nhưng cuối cùng, khi nguyên chủ bị người mẹ rứt ruột đẻ ra đối xử với mình như một món hàng. Sự thất vọng tột độ liên không kìm nén được dâng lên như thủy triều. Nguyên chủ bị nhốt bên trong căn phòng tràn ngập đạo cụ. Tất nhiên, vừa liếc qua nguyên chủ cũng đã hiểu rõ lạc thú của lão già đó là cái thể loại gì. Bên ngoài, cuộc hội thoại của Nhị Quyên và lão ta không ngừng truyền vào màng nhĩ nguyên chủ khiến nguyên chủ gần như gục ngã. "Thành giao. Tôi vừa chuyển cho bà vài trăm còn lại đấy, mau kiểm tra tài khoản rồi lăn đi. Bên trong còn mỹ thực đang chờ, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng." Lão già đang mặc bộ đồ ngủ pijama cười khoái trá, vẻ mặt béo núc ních bày ra vẻ trịch thượng.
Nhị Quyên nhìn quả đầu hói đến không thể hói hơn và cái bụng to tướng của lão sau bộ đồ ngủ pijama. Bà ta không nhịn được rùng mình, nhanh chóng mở điện thoại ra kiểm tra tài khoản: “Rồi rồi, ông chủ Bùi quả thật là uy tín vô cùng. Thế thì giao dịch của chúng ta đến đây là xong xuôi nhé. Tôi xin cáo từ đây.”
Bùi Xí nhìn dáng vẻ ưỡn à ưỡn ẹo của Nhị Quyên thì trê môi, vẻ mặt khinh thường vô cùng. Một ả đàn bà tàn nhãn như vậy, bán con trai ruột của mình mà mắt cũng không nháy qua một cái. Nếu lão ta đoán không sai, kiếp trước Li Cân đã làm muôn vạn chuyện ác nên đời này mới có được một người mẹ cực phẩm thế này.
Có điều chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới Bùi Xí lão cả. Li Cân bạc mệnh như vậy thì chấp nhận, lão ta đã bỏ tiền ra mua mỹ thực về thì nhất định phải thưởng thức cho đáng đồng tiền bát gạo. Một thương nhân như lão ta, đương nhiên sẽ không thực hiện một cuộc mua bán lỗ lã.
Tuy vậy thì nguyên chủ chưa bao giờ là một kẻ ngu si. Tuyệt vọng cùng đau lòng là vậy, nhưng sự kiêu ngạo của nguyên chủ vẫn luôn cao chót vót như thế. Một kẻ xấu xí như Bùi Xí còn muốn vấy bẩn mình ư? Nguyên chủ thà chết cũng nhất định không để bản thân bị lão ta nhục mạ. Ngay khi Bùi Xí căn dặn mấy vệ sĩ xong xuôi thì bên ngoài biệt thự liên truyên tới tiếng động cơ không ngừng. Bùi Xí nhíu mày thật chặt, đây là chuyện gì xảy ra chứ? Bùi Xí há miệng, vừa định kêu vệ sĩ ra bên ngoài xem xét thì cửa lớn của biệt thự liên bị phá hỏng.
Bùi Xí tức tới cục mỡ núc ních dưới cằm run rẩy kịch liệt, lão ta đưa tay ra chỉ thẳng về phía cửa lớn: “Là thằng nào dám động chạm tới ông nội của mày đây? Hả? Mày tới số rồi có phải không? Chán sống rôi có đúng không? Nên mày mới tới đây nộp mạng. Tụi bây đâu...”
Nói tới đây, Bùi Xí bỗng im bặt. Từ cửa, có vô số vệ sĩ cao to không dưới một mét tám mặc vest đen xông vào. Đi ở giữa đó, chính là Kính Ưu: “Cậu chủ Kính?” Kính Ưu híp mắt, nhìn Bùi Xí với ánh mắt không có độ ấm: “Li Cân đâu? Ông làm gì cậu ấy rồi?”
Cứ thế, Kính Ưu ném tiên vào mặt Bùi Xí rôi mang nguyên chủ trở vê một cách bình an vô sự. Có lẽ nguyên chủ mang Kính Ưu đặt ở trong lòng từ màn anh công cứu em thụ đó ư? Như vậy, hiện tại Xích Miên cũng không cần quan tâm đến Nhị Quyên làm gì.
Một người đàn bà tán tận lương tâm tới mức độ mang cả con trai ruột của mình đi bán cho kẻ khác? Vì tiên, ngay cả đứa con bà ta rứt ruột đẻ ra cũng không màng tới. Như thế, cả cuộc đời của Nhị Quyên còn có thể yêu thương ai ngoài bản thân của bà ta chứ?
Xích Miên sắp xếp một ít đồ vào balo, sáng sớm ngày mai chính là thời điểm đi dã ngoại. Nếu cô không đến kịp thì sẽ bị lỡ mất xe. Cô đã lên mạng nghe ngóng một chút, trong khoảng thời gian cô đi dã ngoại ở hồ Bích Thủy Minh ấy, Kính Ưu có một chuyến công tác đi ngang nơi cô dã ngoại.
Nếu vậy, Xích Miên có thể sắp xếp ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Để Kính Ưu nhìn thấy cô trước một phen cũng xem như không tồi.
*xx*x*% 102 *xx*x*%
Bạn cần đăng nhập để bình luận