Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C31

C31C31
Chương 31: Cô vợ kế ‹ Xích Miên lắc đầu: “Em nà tính của Bách Cận thật sự cũng hiểu rõ tính khí của ! là do bị thiếu thốn tình th hay từ nụ cười của em he tâm đều có cảm giác khá mới vô thức bị cuốn hút thôi.”
Bách Tân đưa tay điểm lê Miễn một cái: “Em đó, su xúc với em lâu dần, anh
rộng lượng của em dọa
không xứng với em đấy.” Xích Miễn chu môi: “Đừng có mà chọc người ta. Em dỗi bây giờ đấy.”
Nghe tiếng cười ha hả của Bách Tân vang lên, mắt của Xích Miên nhẽ híp lại thành một đường cong. Nhưng chỉ trong tích tắc, bởi khi cô ngước mặt lên nhìn Bách Tân thì gương mặt của cô đã tràn ngập ý cười cùng sự làm nũng.
Ban đầu, Xích Miên cứ nghĩ đây là một ca dễ, nhưng không ngờ cũng khá là nhọc thế này. Sau khi Xích Miên biết rõ chuyện xưa của Bách Tân cùng bí ẩn về cái chết của nguyên chủ thì cô liên phải vận động tất cả tế bào nơron thần kinh để cho ra đời những biểu cảm lẫn hành động phù hợp ở trước mặt của Bách Tân.
Bởi Bách Tân thích nguyên chủ, mà tính tình của nguyên chủ vốn dĩ thùy mị, dịu dàng như nước. Còn lần này, Xích Miên phải thể hiện ra mặt thông minh để Bách Tân vừa lòng đẹp ý, tuy vậy nhưng cô vẫn phải áp chế nó xuống, không thể để nó biến thành quá sắc sảo hay toan tính được.
Nhưng Xích Miên lại càng không thể giả ngây, bởi một người có sự thông minh thì không thể đi kèm với sự ngây ngô. Điều đó khiến cho Xích Miên cân nhắc khá nhiêu. Quả thật là làm cho người ta ghét lúc nào cũng sẽ dễ hơn.
Nếu hiện tại nghĩ kỹ lại, Xích Miên cũng không rõ là do nguyên chủ xui xẻo hay do Bách Tân sơ ý vì đã đánh giá nguyên chủ quá cao? Hay là do định mệnh đã sớm an bài như thế?
Hai người trêu đùa vài câu rồi Bách Tân dùng đũa gắp cho Xích Miên một khối thịt: “Thằng bé lớn rồi, cũng nên đến lúc biết được sự thật. Đau một lần rồi thôi, còn hơn là cứ phải đau dai dẳng và phải sống trong sự hoài nghi.ˆ
Xích Miên mỉm cười: “Thật là giống một ông già. Nào, làm phiên ông già lấy giúp em một ít nước sốt có được hay không?”
Tuy tay của Bách Tân vẫn hành động theo lời của Xích Miên vừa nói nhưng miệng lại thốt ra lời trêu đùa cô: “Á à, bây giờ cô giáo Nhụy chê tôi già rồi đúng không? Tổn thương người ta lắm đấy.”
Bên đây khung cảnh hòa thuận, đùa giỡn là thế nhưng còn Bách Cận thì đang có sắc mặt vô cùng kém. Ra đến xe, Bách Cận liền đạp chân ga để xe lao vút đi ra khỏi biệt thự. Đồng thời cậu ta cũng bắt máy để trả lời cuộc gọi của Cải Thảo. Bên đầu dây, giọng của Cải Thảo nghe vô cùng dịu dàng, còn mang theo chút sự hiên hậu của người mẹ: “Cận à, mẹ vừa nấu xong vài món. Hôm trước mẹ giận dỗi rồi nặng lời với con như vậy là mẹ không đúng, vì vậy mẹ đã cảm thấy có lỗi với con rất nhiêu. Do đó, mẹ mong con hãy tha thứ cho mẹ nhé. Giờ con lái xe đến nhà mẹ ngay đi, chúng ta cùng ăn xong bữa cơm mẹ nấu thì sẽ làm huề nhé. Không phải con vẫn luôn muốn mẹ nấu ăn cho con giống lúc nhỏ sao? Giờ con tới liền đi nhé. Yêu con.” Bách Cận không kìm được đập tay vào vô lăng một cái thật mạnh, bên khóe miệng là một nụ cười châm biếm đến tận cùng. Bỗng trong trong đầu của Bách Cận lại tự động vang vọng lên những lời cha đã từng nói với cậu ta nhưng cậu ta không bao giờ tin. Bách Tân nói Cải Thảo vốn dĩ là người không đáng tin. Một người phụ nữ mà nỡ lòng ra đi vứt bỏ người chồng đầu ấp tay gối, bỏ rơi đứa con mình mang nặng chín tháng mười ngày rồi cực nhọc sinh ra thì có thể tốt đẹp đến nhường nào?
Cải Thảo chưa bao giờ là một người vợ tốt, cũng sẽ không bao giờ là một người mẹ hiền. Cải Thảo chỉ luôn nghĩ cho bản thân mình mà thôi. Khi ấy, Bách Cận không tin là bởi cậu ta nghĩ nhất định Cải Thảo có nỗi khổ riêng.
Nhưng thực ra thì cho đến thời điểm hiện tại, Bách Cận mới lờ mờ nhận ra rằng có những người thật sự ích kỷ đến như thế, không hề suy nghĩ đến người khác mà chỉ luôn nghĩ cho bản thân. Dù cho có nỗi khổ nào đi chăng nữa thì khi Cải Thảo nhấc máy lên gọi cho Bách Cận, cậu ta đã chẳng còn quan tâm đến cái nỗi khổ sâu xa gì đó của Cải Thảo. Lòng của Bách Cận có lẽ cũng đã chết đi một ít từ giây phút ấy. Khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cải Thảo, cảm nhận được sự mong muốn của Cải Thảo. Điều đó khiến cho Bách Cận vừa đau lòng vừa muốn nôn lại có chút nực cười bản thân. Nếu như ban đầu cậu ta tin vào những lời nói của cha thì tốt hơn rồi đúng không?
Sau khi lái xe đến nhà Cải Thảo, Bách Cận cũng không vào ngay mà ngôi yên lặng một lúc. Trong đầu cậu hiện tại nghĩ đến rất nhiều chuyện, nó như một phản xạ tự nhiên của cơ thể chứ cũng không hẳn là do Bách Cận mong muốn.
Từng hình ảnh, từng hình ảnh một cứ lướt qua trong đầu Bách Cận khiến cho cậu ta khó lòng cảm thấy yên ổn được. Một lúc sau, Bách Cận cố hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa xe bước vào bên trong. Bấy giờ, Cải Thảo đang chực chờ Bách Cận hơn bao giờ hết, vừa nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông thì bà ta liền nước nhanh đi mở cửa. Thấy dáng vẻ vội vàng của Cải Thảo, chân mày của Bách Cận không nhịn được cau lại, cậu ta miễn cưỡng chào hỏi: “Mẹ, con mới đến.”
Cải Thảo đon đả mỉm cười: “Tới là tốt, tới là tốt rồi. Mẹ còn sợ con tới trễ, thức ăn sẽ nguội ngắt nguội ngơ mất, may mà vẫn còn kịp. Nào, chúng ta vào trong rồi thưởng thức món ăn thôi.”
Bách Cận lắng lặng gật đầu bước vào bên trong. Hôm nay Cải Thảo không nấu món ăn truyền thống mà bà ta nấu món u, ở giữa là một chai rượu vang đỏ cỡ lớn, đĩa salad trộn, còn có cá ngừ áp chảo, trứng cá tâm đen. Món chính là hai đĩa thịt bò bít tết to trông rất hấp dẫn. Nhưng đương nhiên là bấy giờ Bách Cận cũng chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức, vì tâm trí của anh đang bay cao bay xa đến tận phương trời nào rồi.
Ánh mắt của Bách Cận vô tình lướt qua chỗ hàng hiệu đắt tiên mà Cải Thảo đang bày trí trên tủ kính, hai tay thoáng siết chặt lại, hít sâu một hơi.
Cải Thảo săn sóc đưa tay vuốt tóc Bách Cận một cái: “Cận ngôi đi con. Hôm nay phải ăn một bữa thật là no say nhé, xem như xí xóa hết mọi hiểu lâm của hai mẹ con chúng ta. Mẹ thương con nhiều lắm”
Tuy Bách Cận muốn tránh né cử chỉ thân thuộc ấy của Cải Thảo nhưng lại bị lời nói của bà ta làm cho cứng người, không thể cử động được thêm. Thương cậu ta sao? Thật ư? Cải Thảo thấy Bách Cận có vẻ chậm chạp thì liền tự mình ngôi xuống ghế sau đó thúc giục cậu ta: “Nhanh đi con kẻo đồ ăn nguội hết bây giờ.”
Bách Cận chầm chậm ngôi xuống, cậu ta quan sát kỹ lưỡng tất thảy hành động của Cải Thảo. Nhưng Bách Cận cũng không chờ đợi được thêm bất cứ điều gì từ Cải Thảo, bà ta vẫn giương đôi mắt đầy vui vẻ và hiên từ nhìn cậu ta.
Bách Cận mím môi, dùng lực cắt một miếng bít tết cho vào miệng, nhai vài cái rôi nhấp chút rượu vang. Chưa đầy một phút sau thì cậu ta liên gục xuống bàn một cách đây bất ngờ, sau đó nằm im bất động. *xxk* 31 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận