Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C109
C109C109
Chương 109: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (11)
Dù vậy, nhưng Xích Miên kiên quyết chống trả. Bàn Tin thấy không thể khống chế được Xích Miên thì cũng không bỏ qua, cứ thế điều khiển âm binh ép sát Xích Miên, buộc cô phải bước vào biệt thự. Do đó, một cảnh tượng như hiện tại mới xảy ra.
Xích Miên đứng ở một góc nhìn Bàn Tin điên cuồng vui sướng. Nói đến đây, Xích Miên không khỏi cảm thán. Dù như thế nào đi chăng nữa, sức ảnh hưởng của cha mẹ đến con cái của mình là điều khó có thể phủ nhận được. Không những là ảnh hưởng cả đời của đứa con mình. Thậm chí, đến đời cháu chắt cũng sẽ không thoát khỏi vạ lây. Ấy khác gì là bi kịch nối tiếp bi kịch chứ? Xích Miên lắc đầu: “Bàn Tin, ngươi đã từng nghiêm túc hỏi bản thân mình thật sự muốn thứ gì chưa?”
“Ngươi đã bao giờ chân chính quan tâm đến mong muốn của bản thân mình chưa? Mong muốn của ngươi chứ không phải là của bất cứ ai khác. Không phải là những thứ cha ngươi đã cố nhồi nhét vào đầu ngươi từ thuở bé, càng không phải thứ ngươi luôn nghĩ là sứ mệnh của mình.”
Bàn Tin có chút ngẩn người, gã ta không nghĩ đến Xích Miên sẽ hỏi mình như vậy. Mong muốn của gã ư? Là gì chứ? Từ nhỏ, gã ta đã được Bàn Tín hướng đến việc dù cho bất chấp tất cả mọi giá đều phải tìm ra Tiên nữ để kết duyên cùng. Đó như là một chuyện Bàn Tin bắt buộc phải làm, chắc chắn phải hoàn thành, là sứ mệnh, là lẽ sống của cuộc đời gã ta. Còn việc gã ta mong muốn ư? Ánh mắt Bàn Tin không nhịn được đưa về phía cửa. Cô gái đó... đô đệ của gã ta... Bàn Tin...
Nhung Mỹ là một đứa trẻ ở viện mồ côi. Vì nhiệm vụ Bàn Tín giao, Bàn Tin luôn bôn ba khắp chốn để tìm kiếm những thứ có liên quan đến Tiên nữ. Cho đến ngày nọ, gã ta tìm được Nhung Mỹ mặt mũi lem luốc ở cô nhi viện. Biết được Nhung Mỹ có mối liên quan đến Tiên nữ, Bàn Tin liên nhận nuôi cô.
Cho đến nay, Bàn Tin và Nhung Mỹ đã sống cùng với nhau được hơn mười năm. Từ một cô bé con gây nhẻm, đen thui. Nhung Mỹ hiện tại đã trở thành một thiếu nữ cao ráo, trắng trẻo. Nét ngây thơ, đơn thuân trên mặt Nhung Mỹ là thứ Bàn Tin luôn âm thâm khao khát. Nhưng vì thứ sứ mệnh mà Bàn Tín đã gieo rắc vào đầu Bàn Tin, gã ta luôn chôn chặt điều đó. Thậm chí, có lúc Bàn Tin nghĩ bản thân bị mắc một chứng bệnh nào kỳ lạ. Cho đến mãi vê sau, khi gã ta trừ tà cho một gia đình nọ. Từ cuộc nói chuyện tình cờ với con trai của nhà ấy thì Bàn Tin mới hiểu sự khó chịu, bâng khuâng của bản thân là gì.
Trong nháy mắt, khi Xích Miên thấy tâm mắt của Bàn Tin nhìn chằm chằm về phía cửa thì cô đã hiểu. Thực ra là không có gì không đúng, vốn dĩ là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Bàn Tin và hôn niệm của cô đã ở cùng nhau một khoảng thời gian không ngắn.
Trong thế giới đen tối và cô độc của Bàn Tin, sự khác người của gã ta khiến gã ta không có được chút hơi ấm nào từ người khác. Nhưng vì truy tìm tung tích của cô, gã ta vô tình nhận nuôi một đồ đệ rôi cả hai nương tựa vào nhau mà sống.
Một gã đàn ông cô độc như Bàn Tin, vốn dĩ không biết được ấm áp là gì. Nay có cô gái nhỏ bên cạnh, sự mới mẻ lại rất đỗi xa lạ ấy vừa khiến gã bất ngờ vừa khiến gã trâm mê. Tuy vậy, cái gọi là sứ mệnh trong trí não của gã ta quá cao cả.
Nếu không, Xích Miên nghĩ Bàn Tin đã từ bỏ việc truy tìm tung tích của Tiên nữ. Sau đó ở bên cạnh đồ đệ của mình, cả hai nắm tay cùng nhau trải qua cuộc sống thăng trầm. Về việc này có thể nói rằng Bàn Tín quả thật rất thành công trong việc đào tạo một đứa con trai như Bàn Tin.
Nhân lúc Bàn Tin đang ngẩn ngơ, Xích Miên nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Khi Bàn Tin hoàn hồn chạy theo Xích Miên, gã ta đã không còn nhìn thấy Nhung Mỹ. Hai mắt Bàn Tin trợn to, thân sắc dần trở nên hung tợn nhìn chằm chằm Xích Miên: “Khốn kiếp, mau trả Nhung Mỹ lại đây. Cô mang Nhung Mỹ đi đâu rồi?”
Xích Miên cười một tiếng: “Có không giữ, mất đừng tìm. Không phải ngươi muốn kết duyên cùng bổn tiên ư? Đáng lẽ phải dịu dàng, kiên nhẫn với bổn tiên chứ nhỉ? Sao lại bày ra dáng vẻ hung tợn nhường ấy. Làm bổn tiên sợ đấy."
"Câm mồm. Trả Nhung Mỹ lại đây cho tôi. Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cho cô trả giá đắt." Xích Miên nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Bàn Tin, thân sắc bỗng trở nên nghiêm nghị.
“Cha của ngươi đã làm quá nhiều việc ác vì lợi ích cá nhân. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước. Nếu ngươi giác ngộ sớm hơn, có lẽ kết cục sẽ không phải đau khổ đến nhường ấy. Hiện tại, cũng chỉ là gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Nhung Mỹ ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, ngoại trừ lợi dụng cô bé ra thì ngươi đã từng làm gì cho cô bé chưa? Đừng ở đây vờ vịt giả nhân giả nghĩa nữa.”
Xích Miên bắt lấy tay của Bàn Tin, lấy dao găm cắt đứt gân mạch của gã ta rồi hạ xuống một đoạn chú. Cuối cùng là nhét một lá bùa vào miệng của gã. Cô chính là đang phế bỏ tất thảy pháp lực của gã ta để Bàn Tin không thể tiếp tục làm điều ác.
Qui Túc ở phía xa nhìn thấy Xích Miên đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì liền xoay người rời đi. Cô gái này, chưa bao giờ khiến anh hết lo lắng. Giống như một quả bóng nước, ôm nhẹ thì cảm thấy không đủ, ôm mạnh thì có nguy cơ bị vỡ. Nặng nhẹ thế nào cũng không xong. Sau khi thu thập được hồn niệm thứ tư, Xích Miên cũng không còn gì phải lưu luyến ở thế giới này. Bằng tốt nghiệp nhanh chóng nằm trong tay cô, cứ thế Xích Miên lấy tiên bản thân đã tiết kiệm bốn năm trời ra thuê mặt bằng và mua các thiết bị cần thiết để mở phòng khám thú y.
Đây là thành phố lớn, nhu cầu nuôi thú cưng của mọi người đều rất lớn, đặc biệt là những người trẻ. Đa số bọn họ đều rất yêu động vật. Vì Xích Miên đã nghiên cứu thị trường từ trước, nên sau khi khai trương phòng khám xong cô liền chi tiền để chạy quảng cáo trên mạng xã hội.
Không những là mở phòng khám thú y, Xích Miên còn tìm nguồn hàng để kinh doanh tất tân tật mọi thứ liên quan đến thú cưng như lồng kính, cát vệ sinh, thức ăn dạng hạt... Công việc của Xích Miên rất nhanh liền có khởi sắc, trở nên có đôi chút tiếng tăm. Bởi chủ cần làm nghề đặt thêm cái tâm của bản thân vào, một đồn hai, hai đồn ba... cứ thế liên có thể thăng tiến. Nếu công việc đã ổn định, tiếp theo cũng nên nói đến nguyện vọng còn lại của nguyên chủ.
Xích Miên tìm gặp Qui Túc, chỉ thấy anh đứng trong vườn nhỏ cười nhẹ nhìn mình. Trái tim của Xích Miên bỗng trở nên mềm mại. Cho đến hiện tại Xích Miên mới hiểu rõ tâm tình của cha cô, nguyên nhân là vì cái gì mà năm xưa ông ấy lại bất chấp tất thảy. Thậm chí là cả uy vọng của bản thân chỉ để được ở bên mẹ và bảo vệ cho bà.
Trong thế giới bao la đầy rộng lớn này, dù là bao lâu, dù có bao xa. Chỉ cân có duyên, nhất định sẽ gặp. Có nợ, nhất định sẽ ở bên cạnh nhau và người hữu tình rôi sẽ tìm được một người mình tâm tư, mộng tưởng. Nhưng đến cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, điều đó lại là một chuyện khác, đều phải phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.
*xx*xx* 109 *xx**%
Chương 109: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (11)
Dù vậy, nhưng Xích Miên kiên quyết chống trả. Bàn Tin thấy không thể khống chế được Xích Miên thì cũng không bỏ qua, cứ thế điều khiển âm binh ép sát Xích Miên, buộc cô phải bước vào biệt thự. Do đó, một cảnh tượng như hiện tại mới xảy ra.
Xích Miên đứng ở một góc nhìn Bàn Tin điên cuồng vui sướng. Nói đến đây, Xích Miên không khỏi cảm thán. Dù như thế nào đi chăng nữa, sức ảnh hưởng của cha mẹ đến con cái của mình là điều khó có thể phủ nhận được. Không những là ảnh hưởng cả đời của đứa con mình. Thậm chí, đến đời cháu chắt cũng sẽ không thoát khỏi vạ lây. Ấy khác gì là bi kịch nối tiếp bi kịch chứ? Xích Miên lắc đầu: “Bàn Tin, ngươi đã từng nghiêm túc hỏi bản thân mình thật sự muốn thứ gì chưa?”
“Ngươi đã bao giờ chân chính quan tâm đến mong muốn của bản thân mình chưa? Mong muốn của ngươi chứ không phải là của bất cứ ai khác. Không phải là những thứ cha ngươi đã cố nhồi nhét vào đầu ngươi từ thuở bé, càng không phải thứ ngươi luôn nghĩ là sứ mệnh của mình.”
Bàn Tin có chút ngẩn người, gã ta không nghĩ đến Xích Miên sẽ hỏi mình như vậy. Mong muốn của gã ư? Là gì chứ? Từ nhỏ, gã ta đã được Bàn Tín hướng đến việc dù cho bất chấp tất cả mọi giá đều phải tìm ra Tiên nữ để kết duyên cùng. Đó như là một chuyện Bàn Tin bắt buộc phải làm, chắc chắn phải hoàn thành, là sứ mệnh, là lẽ sống của cuộc đời gã ta. Còn việc gã ta mong muốn ư? Ánh mắt Bàn Tin không nhịn được đưa về phía cửa. Cô gái đó... đô đệ của gã ta... Bàn Tin...
Nhung Mỹ là một đứa trẻ ở viện mồ côi. Vì nhiệm vụ Bàn Tín giao, Bàn Tin luôn bôn ba khắp chốn để tìm kiếm những thứ có liên quan đến Tiên nữ. Cho đến ngày nọ, gã ta tìm được Nhung Mỹ mặt mũi lem luốc ở cô nhi viện. Biết được Nhung Mỹ có mối liên quan đến Tiên nữ, Bàn Tin liên nhận nuôi cô.
Cho đến nay, Bàn Tin và Nhung Mỹ đã sống cùng với nhau được hơn mười năm. Từ một cô bé con gây nhẻm, đen thui. Nhung Mỹ hiện tại đã trở thành một thiếu nữ cao ráo, trắng trẻo. Nét ngây thơ, đơn thuân trên mặt Nhung Mỹ là thứ Bàn Tin luôn âm thâm khao khát. Nhưng vì thứ sứ mệnh mà Bàn Tín đã gieo rắc vào đầu Bàn Tin, gã ta luôn chôn chặt điều đó. Thậm chí, có lúc Bàn Tin nghĩ bản thân bị mắc một chứng bệnh nào kỳ lạ. Cho đến mãi vê sau, khi gã ta trừ tà cho một gia đình nọ. Từ cuộc nói chuyện tình cờ với con trai của nhà ấy thì Bàn Tin mới hiểu sự khó chịu, bâng khuâng của bản thân là gì.
Trong nháy mắt, khi Xích Miên thấy tâm mắt của Bàn Tin nhìn chằm chằm về phía cửa thì cô đã hiểu. Thực ra là không có gì không đúng, vốn dĩ là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Bàn Tin và hôn niệm của cô đã ở cùng nhau một khoảng thời gian không ngắn.
Trong thế giới đen tối và cô độc của Bàn Tin, sự khác người của gã ta khiến gã ta không có được chút hơi ấm nào từ người khác. Nhưng vì truy tìm tung tích của cô, gã ta vô tình nhận nuôi một đồ đệ rôi cả hai nương tựa vào nhau mà sống.
Một gã đàn ông cô độc như Bàn Tin, vốn dĩ không biết được ấm áp là gì. Nay có cô gái nhỏ bên cạnh, sự mới mẻ lại rất đỗi xa lạ ấy vừa khiến gã bất ngờ vừa khiến gã trâm mê. Tuy vậy, cái gọi là sứ mệnh trong trí não của gã ta quá cao cả.
Nếu không, Xích Miên nghĩ Bàn Tin đã từ bỏ việc truy tìm tung tích của Tiên nữ. Sau đó ở bên cạnh đồ đệ của mình, cả hai nắm tay cùng nhau trải qua cuộc sống thăng trầm. Về việc này có thể nói rằng Bàn Tín quả thật rất thành công trong việc đào tạo một đứa con trai như Bàn Tin.
Nhân lúc Bàn Tin đang ngẩn ngơ, Xích Miên nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Khi Bàn Tin hoàn hồn chạy theo Xích Miên, gã ta đã không còn nhìn thấy Nhung Mỹ. Hai mắt Bàn Tin trợn to, thân sắc dần trở nên hung tợn nhìn chằm chằm Xích Miên: “Khốn kiếp, mau trả Nhung Mỹ lại đây. Cô mang Nhung Mỹ đi đâu rồi?”
Xích Miên cười một tiếng: “Có không giữ, mất đừng tìm. Không phải ngươi muốn kết duyên cùng bổn tiên ư? Đáng lẽ phải dịu dàng, kiên nhẫn với bổn tiên chứ nhỉ? Sao lại bày ra dáng vẻ hung tợn nhường ấy. Làm bổn tiên sợ đấy."
"Câm mồm. Trả Nhung Mỹ lại đây cho tôi. Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cho cô trả giá đắt." Xích Miên nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Bàn Tin, thân sắc bỗng trở nên nghiêm nghị.
“Cha của ngươi đã làm quá nhiều việc ác vì lợi ích cá nhân. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước. Nếu ngươi giác ngộ sớm hơn, có lẽ kết cục sẽ không phải đau khổ đến nhường ấy. Hiện tại, cũng chỉ là gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Nhung Mỹ ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, ngoại trừ lợi dụng cô bé ra thì ngươi đã từng làm gì cho cô bé chưa? Đừng ở đây vờ vịt giả nhân giả nghĩa nữa.”
Xích Miên bắt lấy tay của Bàn Tin, lấy dao găm cắt đứt gân mạch của gã ta rồi hạ xuống một đoạn chú. Cuối cùng là nhét một lá bùa vào miệng của gã. Cô chính là đang phế bỏ tất thảy pháp lực của gã ta để Bàn Tin không thể tiếp tục làm điều ác.
Qui Túc ở phía xa nhìn thấy Xích Miên đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì liền xoay người rời đi. Cô gái này, chưa bao giờ khiến anh hết lo lắng. Giống như một quả bóng nước, ôm nhẹ thì cảm thấy không đủ, ôm mạnh thì có nguy cơ bị vỡ. Nặng nhẹ thế nào cũng không xong. Sau khi thu thập được hồn niệm thứ tư, Xích Miên cũng không còn gì phải lưu luyến ở thế giới này. Bằng tốt nghiệp nhanh chóng nằm trong tay cô, cứ thế Xích Miên lấy tiên bản thân đã tiết kiệm bốn năm trời ra thuê mặt bằng và mua các thiết bị cần thiết để mở phòng khám thú y.
Đây là thành phố lớn, nhu cầu nuôi thú cưng của mọi người đều rất lớn, đặc biệt là những người trẻ. Đa số bọn họ đều rất yêu động vật. Vì Xích Miên đã nghiên cứu thị trường từ trước, nên sau khi khai trương phòng khám xong cô liền chi tiền để chạy quảng cáo trên mạng xã hội.
Không những là mở phòng khám thú y, Xích Miên còn tìm nguồn hàng để kinh doanh tất tân tật mọi thứ liên quan đến thú cưng như lồng kính, cát vệ sinh, thức ăn dạng hạt... Công việc của Xích Miên rất nhanh liền có khởi sắc, trở nên có đôi chút tiếng tăm. Bởi chủ cần làm nghề đặt thêm cái tâm của bản thân vào, một đồn hai, hai đồn ba... cứ thế liên có thể thăng tiến. Nếu công việc đã ổn định, tiếp theo cũng nên nói đến nguyện vọng còn lại của nguyên chủ.
Xích Miên tìm gặp Qui Túc, chỉ thấy anh đứng trong vườn nhỏ cười nhẹ nhìn mình. Trái tim của Xích Miên bỗng trở nên mềm mại. Cho đến hiện tại Xích Miên mới hiểu rõ tâm tình của cha cô, nguyên nhân là vì cái gì mà năm xưa ông ấy lại bất chấp tất thảy. Thậm chí là cả uy vọng của bản thân chỉ để được ở bên mẹ và bảo vệ cho bà.
Trong thế giới bao la đầy rộng lớn này, dù là bao lâu, dù có bao xa. Chỉ cân có duyên, nhất định sẽ gặp. Có nợ, nhất định sẽ ở bên cạnh nhau và người hữu tình rôi sẽ tìm được một người mình tâm tư, mộng tưởng. Nhưng đến cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, điều đó lại là một chuyện khác, đều phải phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.
*xx*xx* 109 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận