Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C122

C122C122
Chương 122: Nàng geisha bạc mệnh (9)
Các geisha khác thấy vậy ghen tị đến đỏ hế mắt. Cùng là phận geisha, thế nhưng Xích Miê có một bến đỗ tốt đẹp như vậy. Nhìn lại tình c của bản thân, quả thật chỉ muốn khóc rống lên.
Hatano không ra bên ngoài, bà ta đứng tr phòng, ngước mặt nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe
bánh sang trọng cứ thế lăn đi, tâm can Hat đắng chát khó diễn tả, khóe miệng chỉ có thể n thành một nụ cười khổ.
Về đến dinh thự, bên trong đã sớm chuẩn bị
đám cưới. Đèn treo đỏ rực một mảng, những
đối mang ý nghĩa cát tường, đường lối vào dinh ngập tràn hoa cỏ được cắt tỉa vô cùng tỉnh xảo. Xích Miên cảm giác như bản thân đang bước vào một khu rừng cổ tích nào đó.
Nhìn qua khóe môi đượm ý cười của Qui Túc, Xích Miên nhất thời không biết nên nói gì. Trên thực tế, quả thật Qui Túc đang rất vui vẻ. Dù sao đây cũng là một hôn lễ có đầy đủ nghi thức, hắn sẽ cưới Xích Miên vào cửa. Dù cho bên ngoài, thân phận của hai người là những người xa lạ.
Nhưng Qui Túc không quan tâm, bởi linh hồn kết duyên cùng nhau vẫn là anh và cô. Hôn lễ diễn ra trước sự chứng kiến của tất thảy những người có tiếng tăm nhất nước Hoành Tân. Trong đám cưới, Xích Miên cũng cảm thấy được có điều gì đó không đúng. Thế nhưng vì Qui Túc luôn để tâm đến Xích Miên, cho nên anh đã thành công trấn an được cô. Xong xuôi, Qui Túc đưa Xích Miên trở vê phòng. Tất nhiên là vẫn như cũ, cô một phòng, anh một phòng.
Tối đến, vốn dĩ Xích Miên muốn đánh một giấc ngon lành.
Thế nhưng trong đầu của Xích Miên lại cứ suy nghĩ đến cảnh tượng ban nãy trong hôn lễ. Hôn lễ của cô và Qui Túc ư? Lăn lộn một lúc, Hồ Xuân cũng chìm vào giấc ngủ. Bấy giờ, Qui Túc âm thâm xuất hiện. Anh đến bên giường, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô, ngắm nhìn gương mặt của cô.
Rõ ràng đây là thân xác của Shukiko, nhưng trong mắt Qui Túc thì đây chính là Xích Miên - người anh luôn hướng về. Hôn nhẹ lên tay Xích Miên một cái với đầy vẻ trân trọng, Qui Túc thôi nhìn cô, cứ thế xoay người nhanh chóng rời đi. Mi mắt Xích Miên khẽ động, vùi mặt sâu hơn một chút.
Sáng sớm hôm sau, khi Xích Miên thức giấc thì buổi sáng đã được quản gia đưa đến tận phòng. Một bát cơm trắng còn đang bốc khói, một súp miso, một con cá nướng thơm ngon, tsukemono, nori, kobachi, salad xanh, một cốc đậu nành nóng.viptruyenfull,net - Đọcc truyện miễn phí !
Tuy buổi sáng thế này trông có vẻ quá đỗi đầy đủ, thế nhưng khi dùng bữa xong thì Xích Miên lại không cảm thấy quá no. Đây chính là bữa ăn sáng của tầng lớp trí thức ở nước Hoành Tân.
Lúc còn ở khu phố hoa, mỗi buổi sáng Xích Miên chỉ có thể ăn một bát súp miso hoặc một ổ bánh mì to bằng nắm đấm trẻ con. Còn những người ở tâng lớp lao động khác như công nhân ở nhà xưởng, thậm chí họ còn phải để bụng đói vào buổi sáng. Những quân sĩ tham gia chiến tranh còn có điều kiện ăn uống tốt hơn. Bởi lẽ họ sẽ được Chính phủ trợ cấp vì đã bán mạng cho Tổ quốc. Điều buồn cười ở đây là nước Hoành Tân chính là nước đã cố ý khơi lên mâu thuẫn giữa các nước. Vì sau trận chiến tranh lịch sử, các nước trên thế giới đều chung sống rất hòa bình.
Thế nhưng Thủ tướng Hoành Tân lại không nghĩ vậy. Ông ta muốn chiến tranh tiếp tục nổ ra để có thể quơ quét nhiều hơn, đồng thời phân chia lại lãnh thổ. Thủ tướng Hoành Tân muốn đưa nước Hoành Tân trở thành cường quốc, lớn mạnh hơn hiện tại gấp nhiều lần.
"Chồng tôi đâu rồi nhỉ? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy một chút." Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Xích Miên liền muốn đi từ biệt Qui Túc. Vì hôm qua cô không nghe anh nói gì cả, nên Xích Miên nghĩ Qui Túc vẫn chưa thể sắp xếp mọi thứ để đi tìm hồn niệm cùng cô.
Bất ngờ là quản gia lại lắc đầu: “Bà chủ, ông chủ đã căn dặn tôi đưa lá thư này cho bà chủ. Hơn nữa, ông chủ sớm có việc bận nên tối qua đã rời đi mà không kịp từ biệt bà chủ. Còn lại ông chủ đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ có người đi theo hộ tống bà chủ bình an ạ.ˆ
Chân mày Xích Miên cau thật chặt, Qui Túc này đang làm gì thế nhỉ? Xích Miên lập tức mở lá thư ra xem: “Xin lỗi em vì không thể cho em biết sớm hơn. Nhưng anh có công việc quan trọng cân phải giải quyết, tối qua đã rời đi. Em hãy chuyên tâm xử lý công việc của bản thân, mọi thứ đã có anh, em không cần lo lắng. Hãy yên tâm nhét” Xích Miên đưa tay xoa thái dương: "Cảm ơn quản gia. Nếu vậy tôi đi ngay đây, bác nhớ chăm sóc anh ấy giúp tôi nhé. Tạm biệt." Nhìn dáng người yểu điệu của Xích Miên dần xa, trong lòng quản gia liền cảm thấy ông chủ nhà mình thật quá tài giỏi.
Dù sao cũng là vợ chồng mới cưới, nói đi là đi như thế, mỗi người mỗi ngã thì có mấy người sẽ chấp nhận được? Ban đầu, khi Qui Túc giao phó việc cho quản gia, ông cũng là lo lắng như vậy.
Nhưng lúc đó, Qui Túc chỉ cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn vê căn phòng Xích Miên đang say giấc: “Cô ấy là vợ tôi, tôi biết chắc chắn rằng cô ấy sẽ không khóc lóc nháo nhào rôi phản đối gì đó như bác lo lắng đâu.”
Khi ấy, vốn dĩ quản gia còn cho là Qui Túc nói suông để trấn an mình. Thế nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ của bà chủ mới này thì đúng thật là không hê khóc nháo, không hề truy hỏi thêm. Rất bình tĩnh tiếp nhận sự việc, sau đó bỏ lại một câu rồi đi thẳng. Nếu không phải chính mắt quản gia đã chứng kiến ánh mắt dịu dàng và sự săn sóc của hai người dành cho nhau. Nhất định ông sẽ cho rằng Xích Miên và Qui Túc không hề yêu thương nhau. Hiện tại, cũng chỉ có thể nói đôi vợ chồng chủ cả ở dinh thự này khác người mà thôi.
Bối cảnh thời này, phương tiện di chuyển cũng không có máy bay như thế kỉ hai mươi mốt. Hiện tại, một là đường thủy, di chuyển bằng thuyền. Hai là đường bộ, di chuyển bằng xe lửa. Xích Miên vừa bước ra khỏi cổng chính dinh thự đã thấy một người đàn ông trông vô cùng lịch thiệp đang chờ đợi cô. "Xin chào bà chủ, tôi là Kento - người sẽ tháp tùng bà chủ trong xuyên suốt chuyến hành trình sắp tới. Mong bà chủ có thể hợp tác để tôi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ bà chủ như những gì ông chủ giao phó từ trước." Vừa gặp mặt, Xích Miên đã cảm nhận được người đàn ông tên Kento này không có thiện cảm với cô.
Dù vậy, nhưng dù sao Kento cũng là người Qui Túc sắp xếp. Xích Miên không nghĩ anh sẽ sắp xếp điều gì đó gây bất lợi đối cho cô. Ngoài Kento ra, còn có hai người đàn ông lực lưỡng khác, lần lượt là Ryo và Shun. Hai người bọn họ chính là anh em sinh đồi. Kento lịch thiệp mở cửa xe cho Xích Miên, anh ta và Xích Miên ngôi ghế sau còn hai anh em sinh đôi ngôi phía trước, đồng thời phụ trách lái xe: “Trước tiên, bà chủ cho tôi hỏi rằng bà chủ muốn di chuyển bằng đường bộ hay đường thủy đấy ạ?” "Đường bộ." Xích Miên trả lời xong liền ngả người ra sau nhắm mắt dưỡng thân. Mà Kento cũng không làm phiền, anh ta mở quyển ghi chú nhỏ trong túi áo ra viết viết vẽ vẽ gì đó. Thân sắc vô cùng nghiêm túc.
Hai anh em sinh đôi hiểu rõ là Kento đang tính toán đường đi nước bước một chút, bởi Kento là người vừa cơ trí lại vừa cẩn thận. Nhiệm vụ lần này, Qui Túc giao bọn họ khá đột ngột. Thế nhưng Kento vẫn ngày đêm miệt mài nghiên cứu kỹ lưỡng lộ trình.
*xx*x*% 122 *xx*x*
Bạn cần đăng nhập để bình luận