Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C15
C15C15
Chương 15: Cô vợ kế của lão đại (2)
Đó là bê nổi mà ai cũng biết, nhưng bề chìm bị giấu kín đó là Nguyễn Bách Tân cũng chính là một ông trùm xã hội đen khét tiếng thuở xưa. Tuy hiện tại đã gác kiếm để kinh doanh hợp pháp, nhưng quyền lực khi xưa chưa hê biến mất hoàn toàn. Sự tàn nhẫn của ông ta cũng không thể phai mờ theo thời gian. Sau khoảng thời gian theo đuổi cuồng nhiệt của Bách Cận, nguyên chủ cũng có chút rung động. Bởi dựa vào những gì nguyên chủ thấy thì từ gia thế cho đến vẻ bề ngoài, Bách Cận đều không có gì để chê bai. Lại thêm sự nhiệt tình của Bách Cận đối với nguyên chủ, khó tránh được việc lửa gân rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng ngay lúc nguyên chủ vẫn còn đang suy xét vê Bách Cận thì ngày họp phụ huynh đến. Hôm ấy, nguyên chủ gặp được cha của Bách Cận là Bách Tân, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liên cảm thấy quyến luyến.
Mẹ của Bách Cận bỏ rơi cậu ta từ thuở nhỏ, Bách Tân gà trống nuôi con nên mới bước vào con đường phạm pháp. Bấy giờ, hai người liên lạc qua lại, nguyên chủ vừa cảm thông cho Bách Tân vừa cảm thấy khó kiêm chế được sự rung động của bản thân trước một người đàn ông lịch thiệp và chín chắn như Bách Tân. Bởi Bách Tân là một người đàn ông chứ không phải là một cậu con trai, thế là nguyên chủ đồng ý lời tỏ tình của Bách Tân.
Vốn dĩ hôm trước Bách Cận đã thấy nguyên chủ có vẻ không còn né tránh mình quá gay gắt nữa, nhưng bỗng nguyên chủ lại trở nên vô cùng lạnh nhạt mà cha của cậu ta còn quản lý cậu ta gắt gao hơn trước kia.
Tình hình như vậy cứ kéo dài gân nửa năm thì Bách Tân ngỏ ý với nguyên chủ rằng ông muốn công khai mối quan hệ của bọn họ. Nguyên chủ rất vui vẻ vì điều đó. Sau khi công khai mối quan hệ của hai người, Bách Cận vô cùng bàng hoàng.
Tuy vậy, nhưng Bách Cận không hề có hành động gì quá khích ngoài việc cậu ta chưa hoàn toàn hoan nghênh nguyên chủ với thân phận này, bởi cậu ta và Bách Tân đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau. Bách Tân cũng nhận ra đó chỉ là bản tính hiếu thắng của đứa con trai mình, chứ thực tế thì Bách Cận cũng không hề có tình cảm thật sự với nguyên chủ. Mọi việc bắt đầu là khi Cải Thảo - mẹ ruột của Bách Cận tìm đến, bà ta kể lể khóc lóc rằng khi xưa có nỗi khổ nên mới rời nhà đi. Sau, bà ta rất muốn trở vê nhưng Bách Tân không cho bà ta nhận con trai nữa, cứ thế hắt hủi, đuổi thẳng cổ bà ta ra khỏi biệt thự.
Thấy Bách Cận không nói chuyện trực tiếp với Bách Tân để giải quyết khuất tất, Cải Thảo bắt đầu giả giả thật thật kể lại chuyện xưa nhằm ly gián tình cảm của hai cha con. Sau đó, Cải Thảo mới dẫn dắt Bách Cận về việc liên quan đến nguyên chủ.
Cải Thảo nói rằng nguyên chủ chỉ muốn dùng Bách Cận làm cái cớ, làm cầu nối để tiếp cận với Bách Tân. Mục tiêu của nguyên chủ chính là tài sản của nhà này. Bà ta khóc than, phải chi không có nguyên chủ thì bà ta đã có thể trở vê, khiến cho Bách Tân nguôi giận rôi gia đình lại hạnh phúc như xưa. Nhưng hiện tại, có một con hồ ly tinh như nguyên chủ ở đây, bà ta bất lực rồi, gia đình cũng không thể trở về như xưa nữa.
Trong tâm trí của Bách Cận, hình ảnh ba người ngôi ăn uống, cười nói cùng nhau chính là thứ cậu ta mong muốn, khát khao bấy lâu nay bởi sự thiếu thốn tình thương của người mẹ. Do đó, Bách Cận liên tin lời của Cải Thảo, tìm Bách Tân nhằm khuyên ông đá nguyên chủ đi, bởi nguyên chủ chỉ là một con hồ ly tinh. Bách Tân quá thất vọng vì đứa con trai tự tay mình nuôi lớn lại không biết phân biệt thị phi, tin lời một ả đàn bà tham phú phụ bân như vậy nên ông đã ra tay tát Bách Cận một cái, thế là nội tâm của Bách Cận bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Kết thúc chuỗi ngày chiến tranh lạnh chính là cái chết đầy uất ức của nguyên chủ. Bách Cận ở nhà tự thân giữ chân Bách Tân, cậu ta cho người đi theo Cải Thảo để bắt cóc nguyên chủ. Thấy nguyên chủ, Cải Thảo mỉm cười khoái trá, bắt đầu vừa hành hạ nguyên chủ vừa kể cho nguyên chủ nghe hết tất thảy sự thật.
Khi xưa, Cải Thảo chê Bách Tân nghèo hèn nên đã bỏ theo một tên đàn ông khác. Nhưng tên đàn ông đó cũng chẳng ra gì, bà ta tìm lại Bách Tân thì bấy giờ ông đã là một đại ca xã hội đen khét tiếng. Cải Thảo cố tình khiến bản thân thảm hại, gặp mặt Bách Tân nhưng ông không hề liếc nhìn bà ta một cái, chỉ phun ra một chữ: “Cút.”
Từ đó, Cải Thảo luôn theo dõi hai cha con Bách Tân để tìm cơ hội quay về. Nhưng tiếc thay, tình cảm của hai cha con rất tốt, bà ta cũng không thể dùng kế ly gián được cho đến khi nguyên chủ xuất hiện. Đương nhiên, mục đích cuối cùng của Cải Thảo là muốn đá nguyên chủ đi, nhân cơ hội cha con bất hòa vì nguyên chủ để ở giữa làm cầu, giúp hai cha con tháo gỡ khúc mắc trong lòng. Sau đó, bà ta liền có thể oanh liệt trở lại biệt thự để làm một bà chủ giàu có.
Chỉ có điêu, Bách Tân thương yêu nguyên chủ hơn những gì Cải Thảo nghĩ nên nội tâm bà ta dần bị ghen tị hận lấp đầy, trí não cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Thay vì lời nói với Bách Cận rằng bà ta chỉ muốn hù dọa nguyên chủ để cho nguyên chủ thấy sợ mà dẹp hết những toan tính tham lam rồi rời khỏi Bách Tân thì bà ta lại cho người kết liễu luôn mạng sống của nguyên chủ.
Cải Thảo cho người lột hết quân áo của nguyên chủ, sau đó dùng thanh sắt được nung trong lửa đỏ ra để đánh vào người nguyên chủ. Sau đó rút móng tay, móng chân rồi đâm kim vào nơi nhạy cảm của nguyên chủ. Cuối cùng, vì thân thể không còn chịu nổi loại tra tấn dã man ấy nữ nên nguyên chủ đã tắt thở. Bởi ngay cả việc cắn lưỡi tự tử, Cải Thảo cũng không cho phép nguyên chủ thực hiện được. Nguyên chủ có ba nguyện vọng. Thứ nhất là nguyên chủ muốn kết hôn với Bách Tân, bởi nguyên chủ cảm nhận được ông ấy thật sự rất thương yêu nguyên chủ mà ngược lại, nguyên chủ cũng rất yêu thương người đàn ông đó.
Thứ hai là nguyên chủ muốn trả thù mụ đàn bà độc ác Cải Thảo kia. Bởi nguyên chủ không hề đụng chạm gì đến bà ta, nhưng chỉ vì tư lợi mà bà ta ra tay độc ác với cô như vậy. Còn nguyện vọng cuối cùng là nguyên chủ muốn thật sự tận hưởng cuộc sống. Ở đời trước, khi yêu Bách Tân, ngay cả một sợi dây chuyên nguyên chủ cũng không dám nhận bởi cô sợ người khác đồn thổi không hay. Nhưng cuối cùng thì nguyên chủ chẳng được gì mà còn bị chết oan ức, do đó nguyên chủ không cam tâm.
Vừa tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ thì Xích Miên liền xuyên thẳng vào nhiệm vụ. Xích Miên đưa tay xoa đầu, mở mắt nhìn quanh căn phòng màu hông phấn rồi chậm rãi nhắm mắt lại hôi tưởng một lúc.
Thời điểm này, chính là lúc Bách Cận vừa chuyển đến lớp của nguyên chủ làm giáo viên chủ nhiệm. Xem nào, có lẽ cô nên suy nghĩ vê tâm nguyện thứ hai của nguyên chủ. Bởi hai tâm nguyên kia không phải là vấn đề, còn tâm nguyện thứ hai thì cân phải suy nghĩ chu toàn. Tuy Cải Thảo là người giết hại nguyên chủ, nhưng thứ nhất, thế giới này ở thời hiện đại này là thuộc xã hội pháp trị. Thứ hai, nguyên chủ là một cô gái không biết toan tính, Xích Miên không thể để lộ bất cứ điểm gì khác biệt với nguyên chủ với Bách Tân được. Đơn giản là vì Bách Tân thật sự đã đem lòng yêu thương nguyên chủ.
Còn ở thế giới trước, Xích Miên nhận ra được Tuấn Tú không hề có tình cảm nam nữ với nguyên chủ nên cô mới không cần diễn làm gì. Đồng thời, với tình hình nghèo khổ khi ấy và tính tình của Tuấn Tú, Xích Miên không hề sợ Tuấn Tú sẽ trở mặt khi anh lờ mờ nhận ra cô không phải là Thị Mai. *** 15 ***
Chương 15: Cô vợ kế của lão đại (2)
Đó là bê nổi mà ai cũng biết, nhưng bề chìm bị giấu kín đó là Nguyễn Bách Tân cũng chính là một ông trùm xã hội đen khét tiếng thuở xưa. Tuy hiện tại đã gác kiếm để kinh doanh hợp pháp, nhưng quyền lực khi xưa chưa hê biến mất hoàn toàn. Sự tàn nhẫn của ông ta cũng không thể phai mờ theo thời gian. Sau khoảng thời gian theo đuổi cuồng nhiệt của Bách Cận, nguyên chủ cũng có chút rung động. Bởi dựa vào những gì nguyên chủ thấy thì từ gia thế cho đến vẻ bề ngoài, Bách Cận đều không có gì để chê bai. Lại thêm sự nhiệt tình của Bách Cận đối với nguyên chủ, khó tránh được việc lửa gân rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng ngay lúc nguyên chủ vẫn còn đang suy xét vê Bách Cận thì ngày họp phụ huynh đến. Hôm ấy, nguyên chủ gặp được cha của Bách Cận là Bách Tân, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liên cảm thấy quyến luyến.
Mẹ của Bách Cận bỏ rơi cậu ta từ thuở nhỏ, Bách Tân gà trống nuôi con nên mới bước vào con đường phạm pháp. Bấy giờ, hai người liên lạc qua lại, nguyên chủ vừa cảm thông cho Bách Tân vừa cảm thấy khó kiêm chế được sự rung động của bản thân trước một người đàn ông lịch thiệp và chín chắn như Bách Tân. Bởi Bách Tân là một người đàn ông chứ không phải là một cậu con trai, thế là nguyên chủ đồng ý lời tỏ tình của Bách Tân.
Vốn dĩ hôm trước Bách Cận đã thấy nguyên chủ có vẻ không còn né tránh mình quá gay gắt nữa, nhưng bỗng nguyên chủ lại trở nên vô cùng lạnh nhạt mà cha của cậu ta còn quản lý cậu ta gắt gao hơn trước kia.
Tình hình như vậy cứ kéo dài gân nửa năm thì Bách Tân ngỏ ý với nguyên chủ rằng ông muốn công khai mối quan hệ của bọn họ. Nguyên chủ rất vui vẻ vì điều đó. Sau khi công khai mối quan hệ của hai người, Bách Cận vô cùng bàng hoàng.
Tuy vậy, nhưng Bách Cận không hề có hành động gì quá khích ngoài việc cậu ta chưa hoàn toàn hoan nghênh nguyên chủ với thân phận này, bởi cậu ta và Bách Tân đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau. Bách Tân cũng nhận ra đó chỉ là bản tính hiếu thắng của đứa con trai mình, chứ thực tế thì Bách Cận cũng không hề có tình cảm thật sự với nguyên chủ. Mọi việc bắt đầu là khi Cải Thảo - mẹ ruột của Bách Cận tìm đến, bà ta kể lể khóc lóc rằng khi xưa có nỗi khổ nên mới rời nhà đi. Sau, bà ta rất muốn trở vê nhưng Bách Tân không cho bà ta nhận con trai nữa, cứ thế hắt hủi, đuổi thẳng cổ bà ta ra khỏi biệt thự.
Thấy Bách Cận không nói chuyện trực tiếp với Bách Tân để giải quyết khuất tất, Cải Thảo bắt đầu giả giả thật thật kể lại chuyện xưa nhằm ly gián tình cảm của hai cha con. Sau đó, Cải Thảo mới dẫn dắt Bách Cận về việc liên quan đến nguyên chủ.
Cải Thảo nói rằng nguyên chủ chỉ muốn dùng Bách Cận làm cái cớ, làm cầu nối để tiếp cận với Bách Tân. Mục tiêu của nguyên chủ chính là tài sản của nhà này. Bà ta khóc than, phải chi không có nguyên chủ thì bà ta đã có thể trở vê, khiến cho Bách Tân nguôi giận rôi gia đình lại hạnh phúc như xưa. Nhưng hiện tại, có một con hồ ly tinh như nguyên chủ ở đây, bà ta bất lực rồi, gia đình cũng không thể trở về như xưa nữa.
Trong tâm trí của Bách Cận, hình ảnh ba người ngôi ăn uống, cười nói cùng nhau chính là thứ cậu ta mong muốn, khát khao bấy lâu nay bởi sự thiếu thốn tình thương của người mẹ. Do đó, Bách Cận liên tin lời của Cải Thảo, tìm Bách Tân nhằm khuyên ông đá nguyên chủ đi, bởi nguyên chủ chỉ là một con hồ ly tinh. Bách Tân quá thất vọng vì đứa con trai tự tay mình nuôi lớn lại không biết phân biệt thị phi, tin lời một ả đàn bà tham phú phụ bân như vậy nên ông đã ra tay tát Bách Cận một cái, thế là nội tâm của Bách Cận bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Kết thúc chuỗi ngày chiến tranh lạnh chính là cái chết đầy uất ức của nguyên chủ. Bách Cận ở nhà tự thân giữ chân Bách Tân, cậu ta cho người đi theo Cải Thảo để bắt cóc nguyên chủ. Thấy nguyên chủ, Cải Thảo mỉm cười khoái trá, bắt đầu vừa hành hạ nguyên chủ vừa kể cho nguyên chủ nghe hết tất thảy sự thật.
Khi xưa, Cải Thảo chê Bách Tân nghèo hèn nên đã bỏ theo một tên đàn ông khác. Nhưng tên đàn ông đó cũng chẳng ra gì, bà ta tìm lại Bách Tân thì bấy giờ ông đã là một đại ca xã hội đen khét tiếng. Cải Thảo cố tình khiến bản thân thảm hại, gặp mặt Bách Tân nhưng ông không hề liếc nhìn bà ta một cái, chỉ phun ra một chữ: “Cút.”
Từ đó, Cải Thảo luôn theo dõi hai cha con Bách Tân để tìm cơ hội quay về. Nhưng tiếc thay, tình cảm của hai cha con rất tốt, bà ta cũng không thể dùng kế ly gián được cho đến khi nguyên chủ xuất hiện. Đương nhiên, mục đích cuối cùng của Cải Thảo là muốn đá nguyên chủ đi, nhân cơ hội cha con bất hòa vì nguyên chủ để ở giữa làm cầu, giúp hai cha con tháo gỡ khúc mắc trong lòng. Sau đó, bà ta liền có thể oanh liệt trở lại biệt thự để làm một bà chủ giàu có.
Chỉ có điêu, Bách Tân thương yêu nguyên chủ hơn những gì Cải Thảo nghĩ nên nội tâm bà ta dần bị ghen tị hận lấp đầy, trí não cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Thay vì lời nói với Bách Cận rằng bà ta chỉ muốn hù dọa nguyên chủ để cho nguyên chủ thấy sợ mà dẹp hết những toan tính tham lam rồi rời khỏi Bách Tân thì bà ta lại cho người kết liễu luôn mạng sống của nguyên chủ.
Cải Thảo cho người lột hết quân áo của nguyên chủ, sau đó dùng thanh sắt được nung trong lửa đỏ ra để đánh vào người nguyên chủ. Sau đó rút móng tay, móng chân rồi đâm kim vào nơi nhạy cảm của nguyên chủ. Cuối cùng, vì thân thể không còn chịu nổi loại tra tấn dã man ấy nữ nên nguyên chủ đã tắt thở. Bởi ngay cả việc cắn lưỡi tự tử, Cải Thảo cũng không cho phép nguyên chủ thực hiện được. Nguyên chủ có ba nguyện vọng. Thứ nhất là nguyên chủ muốn kết hôn với Bách Tân, bởi nguyên chủ cảm nhận được ông ấy thật sự rất thương yêu nguyên chủ mà ngược lại, nguyên chủ cũng rất yêu thương người đàn ông đó.
Thứ hai là nguyên chủ muốn trả thù mụ đàn bà độc ác Cải Thảo kia. Bởi nguyên chủ không hề đụng chạm gì đến bà ta, nhưng chỉ vì tư lợi mà bà ta ra tay độc ác với cô như vậy. Còn nguyện vọng cuối cùng là nguyên chủ muốn thật sự tận hưởng cuộc sống. Ở đời trước, khi yêu Bách Tân, ngay cả một sợi dây chuyên nguyên chủ cũng không dám nhận bởi cô sợ người khác đồn thổi không hay. Nhưng cuối cùng thì nguyên chủ chẳng được gì mà còn bị chết oan ức, do đó nguyên chủ không cam tâm.
Vừa tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ thì Xích Miên liền xuyên thẳng vào nhiệm vụ. Xích Miên đưa tay xoa đầu, mở mắt nhìn quanh căn phòng màu hông phấn rồi chậm rãi nhắm mắt lại hôi tưởng một lúc.
Thời điểm này, chính là lúc Bách Cận vừa chuyển đến lớp của nguyên chủ làm giáo viên chủ nhiệm. Xem nào, có lẽ cô nên suy nghĩ vê tâm nguyện thứ hai của nguyên chủ. Bởi hai tâm nguyên kia không phải là vấn đề, còn tâm nguyện thứ hai thì cân phải suy nghĩ chu toàn. Tuy Cải Thảo là người giết hại nguyên chủ, nhưng thứ nhất, thế giới này ở thời hiện đại này là thuộc xã hội pháp trị. Thứ hai, nguyên chủ là một cô gái không biết toan tính, Xích Miên không thể để lộ bất cứ điểm gì khác biệt với nguyên chủ với Bách Tân được. Đơn giản là vì Bách Tân thật sự đã đem lòng yêu thương nguyên chủ.
Còn ở thế giới trước, Xích Miên nhận ra được Tuấn Tú không hề có tình cảm nam nữ với nguyên chủ nên cô mới không cần diễn làm gì. Đồng thời, với tình hình nghèo khổ khi ấy và tính tình của Tuấn Tú, Xích Miên không hề sợ Tuấn Tú sẽ trở mặt khi anh lờ mờ nhận ra cô không phải là Thị Mai. *** 15 ***
Bạn cần đăng nhập để bình luận