Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C112
C112C112
Chương 112: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (14)
Ông trùm bất động sản Tịnh Hồng, chẳng qua cũng chỉ là danh xưng người khác ưu ái mà đặt cho Tịnh Hồng. Con người Tịnh Hồng làm ăn vô cùng sòng phẳng, tính tình dứt khoát, có một nói một có hai nói hai.
Loại tính tình như vậy, khiến cho những người trong giới làm ăn không thể không tôn trọng. Thế nhưng Tịnh Vy từ nhỏ sinh ra đã được nuông chiều, bản tính kiêu ngạo như vậy được hình thành lên từ rất sớm. Dẫu cho Tịnh Hồng cũng rất đau đầu vì điều đó, sợ Tịnh Vy ra bên ngoài sẽ đắc tội với người khác. Nhưng Tịnh Vy rất chăm học, không những thành tích học tập đáng nể mà còn rất hiếu thảo với ông ta. Con gái rượu, muốn trách phạt Tịnh Vy thì Tịnh Hồng cũng là không nỡ.
Do đó, cứ thế Tịnh Hồng vẫn tiếp tục nuông chiều Tịnh Vy. Hiện tại, chính là gây ra họa lớn rôi. Nhưng Xích Miên vẫn cảm thấy nước chưa đủ đục, còn cười tươi nhạo nhả ra thêm vài câu nhằm muốn chọc điên Tịnh Vy: “Cha của bà cô có thể làm được gì chứ? Những người ở đây cũng không phải là người bình thường, bọn họ sợ cha của bà cô chắc? Bà cô này ngủ vẫn chưa tỉnh à?”
“Tôi nói này bà cô, tốt nhất là nên ngậm chặt miệng lại như con trai. Sau đó nhanh chóng sủi bọt rồi biến mất đi. Bà cô mà còn ở đây phun lời bừa bãi, thế nào cũng sẽ khiến cho cha của bà cô đắc tội người khác đấy. Sinh ra một đứa con gái như bà cô, ông Tịnh chắc hẳn đã khổ tâm lắm. Có lẽ không ít phen phải khóc thâm đâu.”viptruyenfull,net - Đọcc truyện miễn phí !
Xích Miên đóng miệng mở miệng đều một tiếng bà cô, hai tiếng bà cô. Hơn nữa những người xung quanh, đương nhiên Tịnh Vy từng gặp không ít. Không những từng gặp mà còn là quen biết, nhưng bọn họ lại không có bất cứ một ai đứng về phía cô ta.
Cứ thế đứng im đó, nhìn cô ta bằng ánh mắt không thiện cảm rồi để cho Xích Miên nhục mạ cô ta. Như thế, khác nào bọn họ cũng gián tiếp đồng ý với những gì Xích Miên nói? Tịnh Vy tức giận đến hồ đồ, mọi người chỉ là không đồng tình với việc làm mất mặt của cô ta. Nhưng Tịnh Vy lại nghĩ méo mó thành như vậy. Tịnh Vy đưa tay chỉ qua một lượt tất thảy những người xung quanh mình, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ: “Các người hãy đợi đấy. Cha của tôi sẽ cho các người biết thế nào là hối hận. Các người chẳng qua cũng chỉ là cây rơm gốc rạ mà thôi, tôi khinh, hừ...” Xích Miên thấy mục đích đã đạt được liền ngậm chặt miệng, mở to hai mắt xem kịch. Dáng vẻ kia, giống như sợ bỏ lỡ bất cứ một tình tiết thú vị nào đó. Qui Túc mỉm cười bất đắc dĩ, bộ dạng mười phần dung túng.
Rõ ràng ban nãy Xích Miên còn là nhân vật chính, thế nhưng hiện tại cô đã rút lui nhanh gọn. Trái lại, biến những người xem kịch trở thành nhân vật chính. Có trách, chỉ có thể trách Tịnh Vy bụng dạ không tốt. Ban đầu mang suy nghĩ tới đây để làm cho Xích Miên xấu mặt, muốn nhục mạ cô. Có điều phong vân luân chuyển, chưa tới phút cuối quả thật chưa biết ai khóc ai cười. Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Mọi người xung quanh nghe lời nói của Tịnh Vy, lập tức cảm thấy vừa nực cười vừa tức giận.
Chiêu khích tướng của Xích Miên tất nhiên là mọi người đều thấy rõ. Nhưng nếu tâm tư Tịnh Vy sáng như gương thì làm sao cô ta có thể thốt ra những câu chữ như thế được? Chẳng qua là trong thâm tâm của Tịnh Vy, bọn họ đã luôn thấp kém hơn Tịnh Hồng.
Hơn nữa, vốn dĩ Tịnh Vy là kẻ quấy trước. Nhưng khi bị gậy ông đập lưng ông thì quay sang trách móc người khác không bênh vực cô ta. Đâu ra cái đạo lý như vậy chứ? Xem ra Tịnh Hồng kinh doanh tài ba như vậy, tính tình tốt như thế lại không biết dạy con của mình. Phó Giám đốc Học viện Quốc phòng Tần Phục là người có quan hệ khá thân thiết với Tịnh Hồng. Thấy tình cảnh như vậy, Tân Phục cau mày thật chặt. Hiện tại, nếu ông không lên tiếng nữa thì Tịnh Hồng có nguy cơ sẽ đắc tội với tất thảy những người có máu mặt ở nơi đây.
Tần Phục thở dài, đưa mắt nhìn Tịnh Vy. Dáng vẻ mười phần nghiêm nghị nhìn cô ta, lời nói vừa mang ý khuyên răn vừa mang ý cảnh báo: “Tịnh Vy, con làm loạn như vậy còn đủ sao? Mau chóng trở vê nhà đi, đừng ở đây tiếp tục làm chuyện mất mặt. Nếu không, con thật sự sẽ gây ra họa lớn cho cha con đấy.”
Tịnh Vy mở to mắt nhìn Tân Phục, bộ dạng tức giận mười phân vẫn không thuyên giảm: “Chú Tần, sao chú có thể nói như vậy? Uổng công cha của con xem chú là bạn tốt. Hai người làm bạn lâu năm như vậy rồi mà hôm nay chú lại hùa với kẻ ác bắt nạt con."
“Khi xưa, lúc chú chỉ là một Phó Tư lệnh, cha của con cũng không chê chú. Cha của con giúp đỡ chú nhiều biết bao nhiêu, bây giờ chú làm Phó Giám đốc Học viện Quốc phòng rồi nên không thèm quan tâm đến cái tên Tịnh Hồng nữa đúng không? Chú đúng là ăn cháo đá bát mà, là cha con đã nhìn lâm chú.” Tân Phục tức đến cả người run rẩy. Tuy nói Tịnh Vy đáng tuổi con cháu của ông, nhưng cô ta cũng không còn trẻ dại gì. Hiện tại tuổi tác đã sắp lên đến đầu ba, không thể cứ mang cái danh nhỏ dại ra để biện minh cho sai lầm của bản thân.
Ngay cả một trưởng bối vừa thân thiết với Tịnh Hồng lại có quyền uy như Tần Phục lên tiếng mà Tịnh Vy cũng có thể mở miệng đối đáp như vậy. Mọi người ở đây cũng hiểu rõ não cô ta đích xác là triệt để vứt đi, chính là không thể dùng được nữa.
Tân Phục nén giận, phẩy tay áo nâu bỏ đi. Các vị khách khác cũng vì tức giận nên lên tiếng cáo từ với Qui Túc. Thấy vậy, Qui Túc liên khách khí nói vài lời xã giao rôi cho thư ký tiễn khách khứa ra cửa trở vê. Còn anh thì xin phép nán lại để gọi cho Tịnh Hồng tới đón Tịnh Vy.
Vừa nhìn thấy Tịnh Vy không phẩm hạnh không đạo đức như thế, giờ lại ngó được dáng vẻ lễ nghĩa có đủ mười phần của Qui Túc. Trong lòng mọi người đều lắc đầu, bọn họ cũng hiểu rõ lý do tại sao Qui Túc lại chọn cắt đứt với Tịnh Vy.
Vốn là bùn nhão không thể trét tường, Tịnh Hồng cũng chẳng thể sống đời mà nuôi nấng Tịnh Vy cả đời được. Nhìn sang Xích Miên, còn không phải là biết tiến biết lùi, miệng lưỡi mười phần sắc bén ư? Sau khi Qui Túc tường thuật sơ qua sự việc cho Tịnh Hồng nghe thì ông ta liên tức tốc chạy đến. Tới nơi, ông ta thấy Tịnh Vy đang như một con điên vừa mới trốn trại.
Hai bên cô ta có hai vệ sĩ đang giữ rất chặt, thế nhưng Tịnh Vy vẫn giãy giụa vô cùng mãnh liệt muốn thoát ra. Miệng thì luôn mắng chửi không ngừng, thậm chí cả những câu từ chợ búa, tục tu cũng mắng ra được.
Đương nhiên, bên trong cũng có sự góp sức của Xích Miên. Chiêu khích tướng đó, cũng sử dụng rất hiệu quả. Thế nhưng đây cũng là tốt cho Tịnh Vy. Để cho Tịnh Hồng thấy rõ con gái của mình đã tha hóa đến nhường nào, sau đó dốc sức dạy dỗ thật tốt. Bằng không với loại bản tính này, dù có tiên có quyên thì cũng có ngày bị chúng đánh chết thôi. Núi này cao còn có núi khác cao hơn, tiên quyền của Tịnh Hồng có nhiều bao nhiêu đều sẽ có người vượt xa.
Một trận khôi hài kết thúc, buổi tiệc rượu của Xích Miên và Qui Túc cứ như thế mà hạ màn. Nói đến nhà hàng này, Tổng Giám đốc đã trực tiếp chạy đến cúi gập người xin lỗi hai người.
*xx** 112 *xx**%
Chương 112: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (14)
Ông trùm bất động sản Tịnh Hồng, chẳng qua cũng chỉ là danh xưng người khác ưu ái mà đặt cho Tịnh Hồng. Con người Tịnh Hồng làm ăn vô cùng sòng phẳng, tính tình dứt khoát, có một nói một có hai nói hai.
Loại tính tình như vậy, khiến cho những người trong giới làm ăn không thể không tôn trọng. Thế nhưng Tịnh Vy từ nhỏ sinh ra đã được nuông chiều, bản tính kiêu ngạo như vậy được hình thành lên từ rất sớm. Dẫu cho Tịnh Hồng cũng rất đau đầu vì điều đó, sợ Tịnh Vy ra bên ngoài sẽ đắc tội với người khác. Nhưng Tịnh Vy rất chăm học, không những thành tích học tập đáng nể mà còn rất hiếu thảo với ông ta. Con gái rượu, muốn trách phạt Tịnh Vy thì Tịnh Hồng cũng là không nỡ.
Do đó, cứ thế Tịnh Hồng vẫn tiếp tục nuông chiều Tịnh Vy. Hiện tại, chính là gây ra họa lớn rôi. Nhưng Xích Miên vẫn cảm thấy nước chưa đủ đục, còn cười tươi nhạo nhả ra thêm vài câu nhằm muốn chọc điên Tịnh Vy: “Cha của bà cô có thể làm được gì chứ? Những người ở đây cũng không phải là người bình thường, bọn họ sợ cha của bà cô chắc? Bà cô này ngủ vẫn chưa tỉnh à?”
“Tôi nói này bà cô, tốt nhất là nên ngậm chặt miệng lại như con trai. Sau đó nhanh chóng sủi bọt rồi biến mất đi. Bà cô mà còn ở đây phun lời bừa bãi, thế nào cũng sẽ khiến cho cha của bà cô đắc tội người khác đấy. Sinh ra một đứa con gái như bà cô, ông Tịnh chắc hẳn đã khổ tâm lắm. Có lẽ không ít phen phải khóc thâm đâu.”viptruyenfull,net - Đọcc truyện miễn phí !
Xích Miên đóng miệng mở miệng đều một tiếng bà cô, hai tiếng bà cô. Hơn nữa những người xung quanh, đương nhiên Tịnh Vy từng gặp không ít. Không những từng gặp mà còn là quen biết, nhưng bọn họ lại không có bất cứ một ai đứng về phía cô ta.
Cứ thế đứng im đó, nhìn cô ta bằng ánh mắt không thiện cảm rồi để cho Xích Miên nhục mạ cô ta. Như thế, khác nào bọn họ cũng gián tiếp đồng ý với những gì Xích Miên nói? Tịnh Vy tức giận đến hồ đồ, mọi người chỉ là không đồng tình với việc làm mất mặt của cô ta. Nhưng Tịnh Vy lại nghĩ méo mó thành như vậy. Tịnh Vy đưa tay chỉ qua một lượt tất thảy những người xung quanh mình, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ: “Các người hãy đợi đấy. Cha của tôi sẽ cho các người biết thế nào là hối hận. Các người chẳng qua cũng chỉ là cây rơm gốc rạ mà thôi, tôi khinh, hừ...” Xích Miên thấy mục đích đã đạt được liền ngậm chặt miệng, mở to hai mắt xem kịch. Dáng vẻ kia, giống như sợ bỏ lỡ bất cứ một tình tiết thú vị nào đó. Qui Túc mỉm cười bất đắc dĩ, bộ dạng mười phần dung túng.
Rõ ràng ban nãy Xích Miên còn là nhân vật chính, thế nhưng hiện tại cô đã rút lui nhanh gọn. Trái lại, biến những người xem kịch trở thành nhân vật chính. Có trách, chỉ có thể trách Tịnh Vy bụng dạ không tốt. Ban đầu mang suy nghĩ tới đây để làm cho Xích Miên xấu mặt, muốn nhục mạ cô. Có điều phong vân luân chuyển, chưa tới phút cuối quả thật chưa biết ai khóc ai cười. Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Mọi người xung quanh nghe lời nói của Tịnh Vy, lập tức cảm thấy vừa nực cười vừa tức giận.
Chiêu khích tướng của Xích Miên tất nhiên là mọi người đều thấy rõ. Nhưng nếu tâm tư Tịnh Vy sáng như gương thì làm sao cô ta có thể thốt ra những câu chữ như thế được? Chẳng qua là trong thâm tâm của Tịnh Vy, bọn họ đã luôn thấp kém hơn Tịnh Hồng.
Hơn nữa, vốn dĩ Tịnh Vy là kẻ quấy trước. Nhưng khi bị gậy ông đập lưng ông thì quay sang trách móc người khác không bênh vực cô ta. Đâu ra cái đạo lý như vậy chứ? Xem ra Tịnh Hồng kinh doanh tài ba như vậy, tính tình tốt như thế lại không biết dạy con của mình. Phó Giám đốc Học viện Quốc phòng Tần Phục là người có quan hệ khá thân thiết với Tịnh Hồng. Thấy tình cảnh như vậy, Tân Phục cau mày thật chặt. Hiện tại, nếu ông không lên tiếng nữa thì Tịnh Hồng có nguy cơ sẽ đắc tội với tất thảy những người có máu mặt ở nơi đây.
Tần Phục thở dài, đưa mắt nhìn Tịnh Vy. Dáng vẻ mười phần nghiêm nghị nhìn cô ta, lời nói vừa mang ý khuyên răn vừa mang ý cảnh báo: “Tịnh Vy, con làm loạn như vậy còn đủ sao? Mau chóng trở vê nhà đi, đừng ở đây tiếp tục làm chuyện mất mặt. Nếu không, con thật sự sẽ gây ra họa lớn cho cha con đấy.”
Tịnh Vy mở to mắt nhìn Tân Phục, bộ dạng tức giận mười phân vẫn không thuyên giảm: “Chú Tần, sao chú có thể nói như vậy? Uổng công cha của con xem chú là bạn tốt. Hai người làm bạn lâu năm như vậy rồi mà hôm nay chú lại hùa với kẻ ác bắt nạt con."
“Khi xưa, lúc chú chỉ là một Phó Tư lệnh, cha của con cũng không chê chú. Cha của con giúp đỡ chú nhiều biết bao nhiêu, bây giờ chú làm Phó Giám đốc Học viện Quốc phòng rồi nên không thèm quan tâm đến cái tên Tịnh Hồng nữa đúng không? Chú đúng là ăn cháo đá bát mà, là cha con đã nhìn lâm chú.” Tân Phục tức đến cả người run rẩy. Tuy nói Tịnh Vy đáng tuổi con cháu của ông, nhưng cô ta cũng không còn trẻ dại gì. Hiện tại tuổi tác đã sắp lên đến đầu ba, không thể cứ mang cái danh nhỏ dại ra để biện minh cho sai lầm của bản thân.
Ngay cả một trưởng bối vừa thân thiết với Tịnh Hồng lại có quyền uy như Tần Phục lên tiếng mà Tịnh Vy cũng có thể mở miệng đối đáp như vậy. Mọi người ở đây cũng hiểu rõ não cô ta đích xác là triệt để vứt đi, chính là không thể dùng được nữa.
Tân Phục nén giận, phẩy tay áo nâu bỏ đi. Các vị khách khác cũng vì tức giận nên lên tiếng cáo từ với Qui Túc. Thấy vậy, Qui Túc liên khách khí nói vài lời xã giao rôi cho thư ký tiễn khách khứa ra cửa trở vê. Còn anh thì xin phép nán lại để gọi cho Tịnh Hồng tới đón Tịnh Vy.
Vừa nhìn thấy Tịnh Vy không phẩm hạnh không đạo đức như thế, giờ lại ngó được dáng vẻ lễ nghĩa có đủ mười phần của Qui Túc. Trong lòng mọi người đều lắc đầu, bọn họ cũng hiểu rõ lý do tại sao Qui Túc lại chọn cắt đứt với Tịnh Vy.
Vốn là bùn nhão không thể trét tường, Tịnh Hồng cũng chẳng thể sống đời mà nuôi nấng Tịnh Vy cả đời được. Nhìn sang Xích Miên, còn không phải là biết tiến biết lùi, miệng lưỡi mười phần sắc bén ư? Sau khi Qui Túc tường thuật sơ qua sự việc cho Tịnh Hồng nghe thì ông ta liên tức tốc chạy đến. Tới nơi, ông ta thấy Tịnh Vy đang như một con điên vừa mới trốn trại.
Hai bên cô ta có hai vệ sĩ đang giữ rất chặt, thế nhưng Tịnh Vy vẫn giãy giụa vô cùng mãnh liệt muốn thoát ra. Miệng thì luôn mắng chửi không ngừng, thậm chí cả những câu từ chợ búa, tục tu cũng mắng ra được.
Đương nhiên, bên trong cũng có sự góp sức của Xích Miên. Chiêu khích tướng đó, cũng sử dụng rất hiệu quả. Thế nhưng đây cũng là tốt cho Tịnh Vy. Để cho Tịnh Hồng thấy rõ con gái của mình đã tha hóa đến nhường nào, sau đó dốc sức dạy dỗ thật tốt. Bằng không với loại bản tính này, dù có tiên có quyên thì cũng có ngày bị chúng đánh chết thôi. Núi này cao còn có núi khác cao hơn, tiên quyền của Tịnh Hồng có nhiều bao nhiêu đều sẽ có người vượt xa.
Một trận khôi hài kết thúc, buổi tiệc rượu của Xích Miên và Qui Túc cứ như thế mà hạ màn. Nói đến nhà hàng này, Tổng Giám đốc đã trực tiếp chạy đến cúi gập người xin lỗi hai người.
*xx** 112 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận