Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C85
C85C85
Chương 85: Trò chơi sinh tôn (8)
Sau khi giải quyết xong hai kẻ kia và thu thập được không ít thứ, Xích Miên liên trở vào phòng ngủ. Vốn dĩ cậu bé nghĩ sau lần hợp tác ban nãy của hai người, Xích Miên đã có ý định giao hảo với mình. Nhưng khi cậu bé lên tiếng chúc Xích Miên ngủ ngon, cô lại tiếp tục lơ cậu khiến cậu bé vừa cảm thấy mất mặt lại vừa tức giận. Nắm đấm nhỏ huơ huơ lên vê hướng cửa phòng của Xích Miên, sau đó mới trở về phòng của mình tiếp tục say giấc nồng. Xích Miên để cho Po Po ngủ, còn cô vì đã ngủ được đến nửa đêm nên hiện tại sẽ bắt đầu canh gác. Nhưng sau trận tập kích bất ngờ đêm qua, tình hình liền trở nên sóng yên biển lặng cho đến khi trời sáng.
Nhưng Xích Miên nhạy cảm nhận thấy được bầu không khí xung quanh có chút quái lạ. Cô ngồi dậy ngó sang bên ngoài, đợi những người khác bước ra khỏi nhà. Không lâu sau, từng người từng người liền bước ra bên ngoài.
Thế nhưng khi họ ở bên ngoài khoảng một phút, cả người bắt đầu ngứa ngáy không yên, ai nấy đều đưa tay gãi một cách mãnh liệt, dường như chẳng thể nào dừng lại được. Gãi cho đến khi trây da, tróc da rồi chảy máu.
Nhìn thấy vậy, những người khác liền bắt đâu cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhanh chóng chạy vào trong nhà. Thế nhưng dù cho có vào bên trong đi chăng nữa, đợi một phút trôi qua thì bọn họ vẫn bị cơn ngứa khủng khiếp ấy hành hạ, không thể ngừng gãi cho tới lúc tắt thở.
Xích Miên híp mắt nhìn kỹ những giọt sương sớm bên ngoài, pha lẫn trong hơi sương còn có một mùi hương phi thường khó chịu. Nhưng mùi hương ấy rất nhẹ, chỉ những ai có khứu giác nhạy mới có thể ngửi thấy. Xem ra tạm thời không nên ra ngoài với tình hình thế này được, Xích Miên nằm lại xuống giường, quyết định đánh một giấc rồi xem tình hình có chuyển biến gì hay không.
Po Po thấy Xích Miên nằm ngủ cùng thì rất vui ve chui rúc vào lòng cô yên ổn ngủ. Khóe miệng của Xích Miên không khỏi co giật, con này có phải con sói thật không vậy? Nó bị đột biến à? Còn thận cận với chủ hơn cả chó, đúng là ở Ngục Lưu Vong chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Đợi đến khi Xích Miên ngủ dậy đã là giữa trưa, thế nhưng ánh Mặt Trời ấm áp không hề xuất hiện. Bầu trời vẫn y hệt lúc sáng, hửng sáng và dày đặc thứ sương mù chết chóc đó. Ghê tởm hơn là những xác chết bên ngoài, hiện tại đã biến thành xác sống, vô thức tấn công con người.
Vì những xác chết ấy đều không lành lặn mà chết đi, do đó hình ảnh máu me này đập thẳng vào thị giác của người khác, khiến cơn buồn nôn khó nhịn được liên dâng lên một cách dữ dội. Nếu không sở hữu hệ thân kinh cứng, quả thật khó lòng mà chịu nổi.
Điều đáng nói ở đây là những xác chết đó có sức chiến đấu không phải dạng vừa đâu, hơn nữa chúng còn hành động theo tập thể. Đã có hai ba ngôi nhà bị chúng phá hủy, đột kích vào. Sau khi tóm được con người, bọn chúng liền cắn xé từng thớ thịt để nhét vào miệng. Máu me lênh láng, tiếng gào thét, tiếng cầu xin dường như chẳng thể dừng lại được. Xích Miên nhìn nhiệm vụ, cô còn mười hai giờ để hoàn thành. Hoàn cảnh nơi này đang hỗn loạn như vậy, rất thích hợp để cô tìm được người văng tục, chửi thề. Xích Miên quyết định tìm cách để xông ra bên ngoài thực hiện nhiệm vụ phụ của mình.
Liệu thứ sương mù ấy có thể ăn mòn không nhỉ? Xích Miên lục tìm một chiếc bịch ni lông trong nhà và một chiếc áo thun. Sau đó cô mang ra trước cửa và ném ra bên ngoài. Quan sát hồi lâu, Xích Miên kết luận được là thứ sương mù này không có tính ăn mòn, chỉ khi tiếp xúc với da thịt thì bi kịch mới xảy ra.
Do đó Xích Miên liên trang bị áo mũ kỹ càng để đi ra bên ngoài, không thể để bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mình bị lộ ra bên ngoài. Po Po cũng được Xích Miên bọc lại kín mít: “Po Po không được để lộ thân sói ra bên ngoài, nếu không sẽ chết đó.”
Po Po tỏ ý mình sẽ không để chuyện đó xảy ra. Ngoan ngoãn đứng im để Xích Miên sắp xếp, quấn cả thân sói trở nên tròn tròn như một cái bánh chưng di động. Sau khi trang bị xong xuôi, một người một sói cứ thế đàng hoàng bước ra khỏi nhà dưới ánh mắt như đang gặp phải người hành tinh của cậu bé.
Cậu bé nhìn Xích Miên bình tĩnh di chuyển giữa đám xác sống, chỉ với một cây Thanh Long đao không biết đã moi ở đâu ra. Xích Miên chém xác sống như bổ củi, một đường đao lóe qua thì một xác sống liền ngã xuống. Cậu bé thấy vậy thì lằng lặng quan sát Xích Miên thêm. Nếu Xích Miên bình yên vô sự thì cậu liền có thể học theo để đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Hiện tại có người xung phong làm chuột bạch, cận cứ kiên nhẫn chờ kết quả là được.
Thế nhưng Xích Miên không hề có ý tiêu diệt hết đám xác sống bên ngoài cô chỉ giết những con cản đường của cô, sau đó nấp vào một góc khuất. Xích Miên nhìn ngôi nhà đang bị lũ xác sống tấn công dữ dội phía trước, cô đứng im quan sát tình hình và chờ đợi thời cơ.
'A... đừng tới đây. Tao đã nói tụi mày đừng tới đây mà. Đị.t mẹ lũ gớm ghiếc, để tao đị.t cả lò nhà mày, a... tay của tao... a... đ.ụ m.á..."
Xích Miên bước nhanh tới ngôi nhà đó, cô giơ đao lên, không ngơi nghỉ bổ rơi đầu lũ xác sống. Dẹp đường xong, Xích Miên đi nhanh vào bên trong. Nhìn người đàn ông đang thoi thóp nằm trên sàn, Xích Miên đi tới, không hê do dự đưa đó lên chặt lìa bàn tay của người đàn ông.
Nghe tiếng kêu gào thảm thiết, Xích Miên bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, xoay người đi ra bên ngoài: “Nhiệm vụ chính: Giết người đàn ông vừa rình rập và đang bỏ trốn với phương thức không đổ máu (đã hoàn thành); Nhiệm vụ phụ phát sinh: Chặt ba bàn tay của ba người văng tục, chửi thề (1 - chưa hoàn thành).
Ban nấy, khi Xích Miên tiến vào bên trong để hoàn thành nhiệm vụ, cô nghe được tiếng cười loáng thoáng đâu đây. Xích Miên đưa mắt quan sát xung quanh thì liên nhìn thấy một cô gái trẻ đứng tựa vào tường nhìn cô: “Chị tìm tôi ư? Nhìn chị xinh đẹp thật đó, lại còn có thực lực nữa. Chị có hứng thú hẹn hò với tôi không?”
Xích Miên liếc mắt, không hê đáp lời định xoay người rời đi. Nhưng cô gái trẻ ấy không cho Xích Miên rời đi dễ dàng như vậy: “Chị đang làm nhiệm vụ đúng chứ? Chị cần người chửi thê ư? Để chặt cánh tay của họ, đúng chứ? Tôi giúp chị nhé.”
Khóe miệng của gái tươi cười như vô cùng vui vẻ, đôi mắt đơn thuân nhìn Xích Miên giống như sự việc cô ta hiện đê cập đến không phải là giết chóc một ai đó mà chỉ đang muốn rủ cô đi dạo. Đôi môi đỏ mọng của cô ta khiến Xích Miên không tự giác được chú ý đến.
Thấy vậy, nụ cười của cô gái lại càng rạng rỡ. Cô gái khẽ bước đến gần Xích Miên: “Má nó, chị thật là xinh đẹp quá. Bây giờ hãy chặt tay tôi đi, tôi sẽ giúp chị hoàn thành nhiệm vụ.' Đôi môi đỏ mọng phía đối diện như đang muốn hút hôn Xích Miên. Nghe lời chửi thê cô gái vừa thốt ra, Xích Miên dường như không hề do dự liền muốn giơ đao lên chặt bàn tay của cô gái xuống để hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng tâm trí của Xích Miên cũng không dễ dàng mê hoặc như vậy. Nếu là trước khi thu về hai tia hôn niệm, có thể cô sẽ khó khăn trong việc kiểm soát bản thân.
*xx** 85 *xx**
Chương 85: Trò chơi sinh tôn (8)
Sau khi giải quyết xong hai kẻ kia và thu thập được không ít thứ, Xích Miên liên trở vào phòng ngủ. Vốn dĩ cậu bé nghĩ sau lần hợp tác ban nãy của hai người, Xích Miên đã có ý định giao hảo với mình. Nhưng khi cậu bé lên tiếng chúc Xích Miên ngủ ngon, cô lại tiếp tục lơ cậu khiến cậu bé vừa cảm thấy mất mặt lại vừa tức giận. Nắm đấm nhỏ huơ huơ lên vê hướng cửa phòng của Xích Miên, sau đó mới trở về phòng của mình tiếp tục say giấc nồng. Xích Miên để cho Po Po ngủ, còn cô vì đã ngủ được đến nửa đêm nên hiện tại sẽ bắt đầu canh gác. Nhưng sau trận tập kích bất ngờ đêm qua, tình hình liền trở nên sóng yên biển lặng cho đến khi trời sáng.
Nhưng Xích Miên nhạy cảm nhận thấy được bầu không khí xung quanh có chút quái lạ. Cô ngồi dậy ngó sang bên ngoài, đợi những người khác bước ra khỏi nhà. Không lâu sau, từng người từng người liền bước ra bên ngoài.
Thế nhưng khi họ ở bên ngoài khoảng một phút, cả người bắt đầu ngứa ngáy không yên, ai nấy đều đưa tay gãi một cách mãnh liệt, dường như chẳng thể nào dừng lại được. Gãi cho đến khi trây da, tróc da rồi chảy máu.
Nhìn thấy vậy, những người khác liền bắt đâu cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhanh chóng chạy vào trong nhà. Thế nhưng dù cho có vào bên trong đi chăng nữa, đợi một phút trôi qua thì bọn họ vẫn bị cơn ngứa khủng khiếp ấy hành hạ, không thể ngừng gãi cho tới lúc tắt thở.
Xích Miên híp mắt nhìn kỹ những giọt sương sớm bên ngoài, pha lẫn trong hơi sương còn có một mùi hương phi thường khó chịu. Nhưng mùi hương ấy rất nhẹ, chỉ những ai có khứu giác nhạy mới có thể ngửi thấy. Xem ra tạm thời không nên ra ngoài với tình hình thế này được, Xích Miên nằm lại xuống giường, quyết định đánh một giấc rồi xem tình hình có chuyển biến gì hay không.
Po Po thấy Xích Miên nằm ngủ cùng thì rất vui ve chui rúc vào lòng cô yên ổn ngủ. Khóe miệng của Xích Miên không khỏi co giật, con này có phải con sói thật không vậy? Nó bị đột biến à? Còn thận cận với chủ hơn cả chó, đúng là ở Ngục Lưu Vong chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Đợi đến khi Xích Miên ngủ dậy đã là giữa trưa, thế nhưng ánh Mặt Trời ấm áp không hề xuất hiện. Bầu trời vẫn y hệt lúc sáng, hửng sáng và dày đặc thứ sương mù chết chóc đó. Ghê tởm hơn là những xác chết bên ngoài, hiện tại đã biến thành xác sống, vô thức tấn công con người.
Vì những xác chết ấy đều không lành lặn mà chết đi, do đó hình ảnh máu me này đập thẳng vào thị giác của người khác, khiến cơn buồn nôn khó nhịn được liên dâng lên một cách dữ dội. Nếu không sở hữu hệ thân kinh cứng, quả thật khó lòng mà chịu nổi.
Điều đáng nói ở đây là những xác chết đó có sức chiến đấu không phải dạng vừa đâu, hơn nữa chúng còn hành động theo tập thể. Đã có hai ba ngôi nhà bị chúng phá hủy, đột kích vào. Sau khi tóm được con người, bọn chúng liền cắn xé từng thớ thịt để nhét vào miệng. Máu me lênh láng, tiếng gào thét, tiếng cầu xin dường như chẳng thể dừng lại được. Xích Miên nhìn nhiệm vụ, cô còn mười hai giờ để hoàn thành. Hoàn cảnh nơi này đang hỗn loạn như vậy, rất thích hợp để cô tìm được người văng tục, chửi thề. Xích Miên quyết định tìm cách để xông ra bên ngoài thực hiện nhiệm vụ phụ của mình.
Liệu thứ sương mù ấy có thể ăn mòn không nhỉ? Xích Miên lục tìm một chiếc bịch ni lông trong nhà và một chiếc áo thun. Sau đó cô mang ra trước cửa và ném ra bên ngoài. Quan sát hồi lâu, Xích Miên kết luận được là thứ sương mù này không có tính ăn mòn, chỉ khi tiếp xúc với da thịt thì bi kịch mới xảy ra.
Do đó Xích Miên liên trang bị áo mũ kỹ càng để đi ra bên ngoài, không thể để bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mình bị lộ ra bên ngoài. Po Po cũng được Xích Miên bọc lại kín mít: “Po Po không được để lộ thân sói ra bên ngoài, nếu không sẽ chết đó.”
Po Po tỏ ý mình sẽ không để chuyện đó xảy ra. Ngoan ngoãn đứng im để Xích Miên sắp xếp, quấn cả thân sói trở nên tròn tròn như một cái bánh chưng di động. Sau khi trang bị xong xuôi, một người một sói cứ thế đàng hoàng bước ra khỏi nhà dưới ánh mắt như đang gặp phải người hành tinh của cậu bé.
Cậu bé nhìn Xích Miên bình tĩnh di chuyển giữa đám xác sống, chỉ với một cây Thanh Long đao không biết đã moi ở đâu ra. Xích Miên chém xác sống như bổ củi, một đường đao lóe qua thì một xác sống liền ngã xuống. Cậu bé thấy vậy thì lằng lặng quan sát Xích Miên thêm. Nếu Xích Miên bình yên vô sự thì cậu liền có thể học theo để đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Hiện tại có người xung phong làm chuột bạch, cận cứ kiên nhẫn chờ kết quả là được.
Thế nhưng Xích Miên không hề có ý tiêu diệt hết đám xác sống bên ngoài cô chỉ giết những con cản đường của cô, sau đó nấp vào một góc khuất. Xích Miên nhìn ngôi nhà đang bị lũ xác sống tấn công dữ dội phía trước, cô đứng im quan sát tình hình và chờ đợi thời cơ.
'A... đừng tới đây. Tao đã nói tụi mày đừng tới đây mà. Đị.t mẹ lũ gớm ghiếc, để tao đị.t cả lò nhà mày, a... tay của tao... a... đ.ụ m.á..."
Xích Miên bước nhanh tới ngôi nhà đó, cô giơ đao lên, không ngơi nghỉ bổ rơi đầu lũ xác sống. Dẹp đường xong, Xích Miên đi nhanh vào bên trong. Nhìn người đàn ông đang thoi thóp nằm trên sàn, Xích Miên đi tới, không hê do dự đưa đó lên chặt lìa bàn tay của người đàn ông.
Nghe tiếng kêu gào thảm thiết, Xích Miên bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, xoay người đi ra bên ngoài: “Nhiệm vụ chính: Giết người đàn ông vừa rình rập và đang bỏ trốn với phương thức không đổ máu (đã hoàn thành); Nhiệm vụ phụ phát sinh: Chặt ba bàn tay của ba người văng tục, chửi thề (1 - chưa hoàn thành).
Ban nấy, khi Xích Miên tiến vào bên trong để hoàn thành nhiệm vụ, cô nghe được tiếng cười loáng thoáng đâu đây. Xích Miên đưa mắt quan sát xung quanh thì liên nhìn thấy một cô gái trẻ đứng tựa vào tường nhìn cô: “Chị tìm tôi ư? Nhìn chị xinh đẹp thật đó, lại còn có thực lực nữa. Chị có hứng thú hẹn hò với tôi không?”
Xích Miên liếc mắt, không hê đáp lời định xoay người rời đi. Nhưng cô gái trẻ ấy không cho Xích Miên rời đi dễ dàng như vậy: “Chị đang làm nhiệm vụ đúng chứ? Chị cần người chửi thê ư? Để chặt cánh tay của họ, đúng chứ? Tôi giúp chị nhé.”
Khóe miệng của gái tươi cười như vô cùng vui vẻ, đôi mắt đơn thuân nhìn Xích Miên giống như sự việc cô ta hiện đê cập đến không phải là giết chóc một ai đó mà chỉ đang muốn rủ cô đi dạo. Đôi môi đỏ mọng của cô ta khiến Xích Miên không tự giác được chú ý đến.
Thấy vậy, nụ cười của cô gái lại càng rạng rỡ. Cô gái khẽ bước đến gần Xích Miên: “Má nó, chị thật là xinh đẹp quá. Bây giờ hãy chặt tay tôi đi, tôi sẽ giúp chị hoàn thành nhiệm vụ.' Đôi môi đỏ mọng phía đối diện như đang muốn hút hôn Xích Miên. Nghe lời chửi thê cô gái vừa thốt ra, Xích Miên dường như không hề do dự liền muốn giơ đao lên chặt bàn tay của cô gái xuống để hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng tâm trí của Xích Miên cũng không dễ dàng mê hoặc như vậy. Nếu là trước khi thu về hai tia hôn niệm, có thể cô sẽ khó khăn trong việc kiểm soát bản thân.
*xx** 85 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận