Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

cø3

cø3cø3
Chương 83: Trò chơi s Đương nhiên, hiện tại thịụ tăng lên một cách đáng k hai hôn niệm của bản t người này, quả thật không Có tấm gương của những đi sau rất nhanh liên chùn tình hình đã yên tĩnh, cô chuẩn bị dùng bữa. Po P đến bên chân của Xích Mi Xích Miên lấy thịt, nướng chỉ ăn một xiên. Hai xiên c Po. Một xiên thịt cũng khí gang tay, thịt rất nhiều. Xích Miên phải cắt vài đường xung quanh để tránh tình trạng thịt còn chín. Po Po là sói, nếu dùng thức ăn bình thường của con người hay nước cũng không thể nạp đầy máu hoặc thể lực được. Trừ khi cho Po Po sử dụng gấp ba lân con người. Chỉ có thịt mới là nguồn cung tốt nhất cho Po Po.
Bỗng lúc Xích Miên dùng bữa, trước mặt lại hiển thị lên nhiệm vụ: “Nhiệm vụ chính mới: Giết người đàn ông vừa rình rập và đang bỏ trốn với phương thức không đổ máu; Nhiệm vụ phụ phát sinh (không bắt buộc): Chặt ba bàn tay của ba người văng tục, chửi thê.”
Xích Miên chớp mắt, càng ngày cô càng cảm thấy nhiệm vụ tại Ngục Lưu Vong nảy đưa ra đều có chút kỳ lạ. Nhưng dù sao thì kẻ đang ở thế bị động như bọn họ cũng phải thực hiện, chẳng thể có lựa chọn khác.
Về nhiệm vụ phụ tuy rằng là không bắt buộc, có điều nếu hoàn thành đủ năm nhiệm vụ phụ sẽ nhận được một lần nạp đầy hai cột máu và cột thể lực. Do đó Xích Miên cũng không định bỏ qua nhiệm vụ phụ.
Xích Miên nháy mắt với Po Po: “Đi làm nhiệm vụ nào."
Thế là một người một thú vừa ăn vừa di chuyển đến chiếc xe, Xích Miên nhai một ngụm thịt cuối rôi ném qua cho Po Po ngoạm hết vào miệng. Xích Miên nhắm mắt lại cảm nhận giây lát sau đó phóng xe đuổi theo. Các giác quan của Xích Miên đều nhạy hơn trước gấp bội. Ngay cả trực giác cũng có độ tin cậy cao hơn rất nhiều. Po Po dường như cảm nhận được điều gì đó, vẻ mặt nó có chút nóng nảy. Xích Miên không nói lời nào, nhanh chóng tăng tốc.
Xích Miên cho xe dừng lại trước một con sông lớn, Po Po nhanh chóng nhảy xuống rửa sạch vết máu trên người. Xích Miên rút con dao găm ra, đi tới ngôi nhà gỗ bên cạnh bờ sông. Càng đến gần, Xích Miên càng nghe rõ tiếng thở nặng nề đang truyên ra bên trong ngôi nhà gỗ.
Xích Miên cũng không đột kích bất ngờ, cô khoan thai bước đến mở cửa một cách rất tự nhiên. Người đàn ông bên trong ngôi nhà gỗ rõ ràng là đang bị thương, Xích Miên không cảm nhận được mùi máu là bởi vì vết thương của gã ta không phải ngoài da. Nhìn dáng vẻ lặc lìa lặc lội của người đàn ông, Xích Miên biết gã ta đã bị ai đó bẻ gãy tất thảy bốn khớp tay, chân. Gương mặt gã ta như đang bị biến dạng vì đau đớn, ngay cả một lời cũng khó thốt ra.
Xích Miên châm chậm đến gần: “Để tôi giúp tiễn anh một đoạn đường cuối. Đau đớn thế này cũng thật là đáng thương.'
Trên mặt người đàn ông hiện lên vẻ không vừa ý. Tuy bốn khớp tay, chân đã bị gãy lìa nhưng vẫn cố gắng giấy giụa, thể hiện sự phản đối với lời nói của Xích Miên. Thấy vậy, Xích Miên vờ như chẳng có việc gì xảy ra, tiếp tục tiến đến gần gã ta. Hai tay Xích Miên đặt lên vùng cổ, một tiếng rắc vang lên, đầu của người đàn ông liên nghẹo xuống một bên, hai mắt mở to trăn trối. “Nhiệm vụ chính: Giết người đàn ông vừa rình rập và đang bỏ trốn với phương thức không đổ máu (đã hoàn thành); Nhiệm vụ phụ phát sinh: Chặt ba bàn tay của ba người văng tục, chửi thê (chưa hoàn thành)”
"Miệng thì nói lời dễ nghe. Nhưng người ta đã tỏ ý không muốn, cô còn ra tay, đúng là lòng dạ hiểm độc mà.' Xích Miên nhìn lại phía sau, cô sớm đã nghe được tiếng bước chân. Chỉ là cô không ngờ người này còn trực tiếp bước vào đây buông lời châm chọc.
"Muốn nếm thử cái gọi là lòng dạ hiểm độc cô vừa thốt ra không? Nếu không thì câm miệng, nghe thối lắm." Xích Miên xoay người rời đi, người phụ nữ kia tức đến muốn dậm chân nhưng cũng không dám đáp lời. Có điều rất nhanh, trên mặt cô ta bỗng nở một nụ cười quỷ dị, bày ra dáng vẻ Xích Miên hãy cứ đợi đấy.
Po Po nhảy theo Xích Miên sau khi tự gột rửa xong, một người một thú tiếp tục chạy về nơi trung tâm của tầng hai. Hiện tại cũng đã đến nhiệm vụ thứ hai, mọi người sẽ dần dân tập trung về khu vực trung tâm.
Bởi lẽ nơi đó có mỗi ngày đều có nhiều thức ăn xuất hiện hơn. Nhưng đương nhiên, đồng thời nó cũng nguy hiểm hơn khu vực xung quanh. Các loại động, thực vật đột biến phân bố dày đặc, thực lực của chúng đều rất mạnh, khó có thể khinh thường.
Bây giờ cũng đã là xế chiều, Xích Miên cũng chưa tới trung tâm ngay được. Xích Miên di chuyển hơn nửa đường thì trời liên sẫm tối, cô nhanh chóng tìm nơi trú ngụ. Nếu không đụng phải tinh linh đen chính là một phiền phức lớn.
Lại nói đến khu vực này, hiện tại cũng đã gân đến khu trung tâm nên các đối tượng hung hăng càng nhiều. Hơn nữa, nơi ở cũng đã bị chiếm gân hất. Xích Miên đi vòng quanh một lượt, cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà tranh. Thế nhưng Xích Miên không vào bên trong, cô kêu Po Po nhảy lên xe rồi phóng nhanh vê phía trước.
Không chỉ khắp nơi là đường đất, ở đây đã xuất hiện đường nhựa. Xung quanh cũng có những ngồi nhà tường, Xích Miên phóng mắt ra xa liền có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tâng ở khu trung tâm.
Mặt Trời dần khuất phía nơi phía chân trời thì tiếng võ cánh từ tứ phía cũng bắt đầu vang lên. Xích Miên nhìn trúng một ngôi nhà cấp bốn bên tay phải, cô dừng xe, ngoắc tay với Po Po nhanh chân chạy tới ngôi nhà cấp bốn đó.
Bỗng lúc này, bên tay trái của Xích Miên xuất hiện một cậu bé trai khoảng chừng mười tuổi. Cậu bé cũng đồng thời chạy nhanh đến ngôi nhà cấp bốn. Po Po thấy vậy liền gâm gừ, thế nhưng dường như cậu bé không hề thấy một con sói hung hăng như Po Po, vẫn cố co giò chạy như trước.
Xích Miên không nói gì, cả hai người một thú đều vào nhà kịp lúc. Tiếng vỗ cánh bên ngoài ngày càng lớn, Xích Miên đưa mắt ra nhìn lũ tinh linh đen đang tụ tập lại bên ngoài quan sát xung quanh ngồi nhà cấp bốn.
Lũ tinh linh đen nhìn thấy Xích Miên đang lạnh nhạt ngó mắt bỗng tỏ ra có chút e dè, không trì hoãn thêm đập cánh bay đi. Cậu bé đang cúi đầu thở hông hộc khẽ liếc ra, ánh mắt như có điều suy nghĩ. Xích Miên thu mọi chuyện vào mắt, cô đi tới vỗ đầu Po Po một cái rôi cất bước vào bên trong.
Lúc nãy, Xích Miên không vào ngồi nhà tranh đó chẳng phải vì cô có tính kén chọn. Từ khi làm xong nhiệm vụ chính thứ hai, xuyên suốt quãng đường di chuyển đến khu trung tâm Xích Miên đều cảm nhận được bản thân đang bị ai đó theo dõi.
Thế nhưng vì Xích Miên không muốn hành trình bị gián đoạn. Trên hết, Xích Miên có cảm giác kẻ đó cũng không phải là một nhân vật quá nguy hiểm để có thể đe dọa đến cô. Vì vậy Xích Miên cũng vờ thờ ơ giống như không hay biết điều gì cả.
Chỉ là nếu có kẻ theo đuôi, Xích Miên không thể chui vào ngôi nhà tranh ấy được. Bởi nhà tranh được kết cấu từ những chất liệu vô cùng dễ cháy hoặc giả, muốn làm nó sập cũng là điều không mấy khó khăn. *xx** 83 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận