Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
€ 105
€ 105€ 105
Chương 105: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (7)
Xích Miên vừa nói vừa phát kẹo cho tụi nhỏ: “Đọc nhiều sẽ bị đau cổ đấy. Hơn nữa, đây là lúc đang đi chơi. Các em nên vui đùa hơn là đi kiếm kẹo. Anh cho kẹo rồi, bây giờ về lêu nghỉ ngơi đi nhé. Trưa nắng lắm đấy."
"Em cảm ơn anh ạ." Nhìn lũ trẻ đã quay trở lại lều của mình, Xích Miên thoáng nghĩ không biết có chuyện gì đang xảy ra. Ở thế giới này chỉ đơn giản là thay đổi kiếp trà xanh của nguyên chủ rồi kết hôn cùng Kính Ưu, vui vui vẻ vẻ sống tới cuối đời thôi mà? Xích Miên thở dài, dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng nên đi nghỉ ngơi một chút. Cái nắng thật quá gay gắt, nguyên chủ sở hữu một làn da vừa trắng vừa mỏng. Do đó, hiện tại Xích Miên đã cảm thấy da bị rát rất rõ ràng.
Chỉ là Xích Miên nghĩ, sự việc kỳ quái này không thể không liên quan tới vị pháp sư cao tay ấn đã thu nhận hồn niệm của cô ở thế giới này làm đệ tử. Bởi trong ký ức của nguyên chủ, vốn dĩ chẳng có bất cứ sự việc hoặc bất kỳ người nào liên quan đến âm dương cả.
Chuyện ma quái lại càng chưa xảy ra bao giờ, cũng không có hiện tượng âm dương gì cả. Nếu không phải là từ nguyên chủ thì nhất định chính là từ cô. Sau khi chuyến dã ngoại kết thúc, Võ Tuấn với dáng vẻ muốn nhưng không thể, luôn nhìn cô chăm chăm. Ngay cả khi Xích Miên lên bục giảm nhận kết quả tốt nghiệp, Võ Tuấn cũng rất nghiêm chỉnh không có bất cứ điều gì mờ ám. Xích Miên cười thầm trong bụng. Tất nhiên là Xích Miên đạt được kết quả rất xuất sắc.
Nhưng điều đó cũng khiến cho Võ Tuấn càng biến sắc. Bởi nhìn vào bài thi của Xích Miên, vốn dĩ đều là những cách giải vô cùng xa lạ. Nhờ vào sự trùng hợp ngẫu nhiên đó mà Võ Tuấn càng quyết tâm cắt hoàn toàn đứt mối quan hệ bất chính này.
Xích Miên quyết định thi vào một trường Đại học Nông Lâm, chính là sau khi tốt nghiệp sẽ mở phòng khám thú y. Xích Miên lên trường vài bận để hoàn thành hồ sơ nhập học, đợi xong xuôi thì liên chuẩn bị hành lý để di chuyển lên thành phố. Sau khi trả nhà, Xích Miên còn được câm hai trăm tiền đặt cọc mà lúc vừa chuyển tới đây Nhị Quyên đã đưa cho chủ nhà. Xích Miên có chút buồn cười, nếu không phải là số tiền này không thể lấy được thì hẳn là bà ta cũng không để lại thế này.
Lên thành phố Z, sau khi Xích Miên đi nộp hồ sơ liên dạo quanh đó một chút. Vì ngoại hình xuất sắc, Xích Miên rất dễ dàng tìm được công việc phục vụ tại một quán coffee. Tiếp theo Xích Miên liên kiếm phòng để tá túc.
Hiện tại như vậy cũng xem như là tạm ổn. Xích Miên nhân lúc chưa nhập học, bắt đầu luyện tập lại một chút đạo thuật ở thế giới trước. Bởi ở thế giới này, có khả năng cô sẽ phải giao chiến trực diện với gã pháp sư cao tay ấn đó. Nếu không tu luyện đạo thuật, dù có bùa cũng không thể phát huy được chút gì. Đương nhiên chẳng thể đấu lại với gã pháp sư kia. Cứ thế, ban ngày Xích Miên ở nhà tập luyện đạo thuật, ban đêm đi làm thêm ở tiệm coffee.
Hai tháng sau, Đại học cũng đã đến ngày khai giảng. Xích Miên tới trường nhận lớp, ấy mà thế nào lại đụng trúng Hiệu trưởng. Nhìn người đàn ông lịch thiệp trước mặt, trong đầu của Xích Miên tuôn ra hai chữ: “Sugar Daddy."
Hiệu trưởng của Đại học Nông lâm thành phố Z chính là một người đàn ông như vậy. Vừa nhìn liền thấy ông ta không những bảnh bao mà còn sang trọng. Chính là bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiên. Tình cũ không rủ cũng tới là đây ư? Đời trước quấn lấy nhau mãnh liệt như vậy, còn bị nguyên chủ cắm cho một cặp sừng dài không cần nói. Đời này, Xích Miên không có dự định liên quan gì đến ông ta, thế nhưng ngày đầu tiên vào trường đã đụng độ nhau thế này.
"Xin lỗi ạ. Xích Miên buông một lời xin lỗi liền nhanh chóng lủi đi mất. Nhưng ánh mắt đây nóng bỏng của Hiệu trưởng dõi theo Xích Miên như thế, cô không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó thôi mà Xích Miên cũng đã sắp tốt nghiệp. Về vốn liếng để mở phòng khám thú y, Xích Miên đã tiết kiệm từ năm đầu tiên cô học Đại học. Dù sao hiện tại cô cũng là một người đàn ông, sinh hoạt phí hàng ngày không cần quá nhiều. Vì thân hình này chuẩn như vậy, gương mặt xuất sắc như thế. Hai bộ đồ cũ, Xích Miên luân phiên nhau giặt cứ thế chẳng buồn thay đổi mặc đi mặc lại cả tháng trời cũng có người khen đẹp. Trái lại, phụ nữ chỉ cân mặc chiếc váy ấy một lân mà thôi liền cảm thấy nó đã cũ rồi. Đó cũng chính là điểm khác nhau khá cơ bản của phái mạnh và phái yếu. Giáo sư vỗ tay một cái: “Nào nào, trước khi các cô cậu xuống lớp. Tôi có một trò chơi đây, phần thưởng lần này rất lớn đấy nhé.”
“Phần thưởng gì vậy thây?”
“Lớn thật không thầy ơi? Đợt trước còn chẳng phải là một cái chăn sao? Thây còn áp dụng định luật lươn lẹo và nói nó còn chẳng lớn à? Chơi vậy tụi em không dám chơi cùng nữa đâu.” “Đúng rồi đó, thây lấy phân thưởng ra thì tụi em mới tin. Không thì tụi em đi vê đây.”
“Chuẩn luôn. Thầy phải lấy phần thưởng ra đi, nói có sách mách có chứng thây ơi.”
Giáo sư cười ha ha, bộ dạng đắc ý lấy ra một voucher giảm giá. Nhìn kỹ, ấy chính là voucher của một cửa hàng bán tất thảy các vật liệu liên quan đến ngành thú y. Hiện tại sắp tốt nghiệp, đây chẳng phải là Giáo sư tạo điều kiện cho sinh viên nghèo bọn họ ư?
Voucher giảm giá đến năm mươi phần trăm, quả thật chính là một thỏi vàng từ trên đầu rơi xuống. Những người đang định mở phòng khám tư nhân để kinh doanh, vừa nhìn vào liên khó mà kìm lòng nổi. Đương nhiên, trong đó có sinh viên nghèo Xích Miên. Vừa nhìn tấm voucher đó, cô đã tự hứa với lòng nhất định phải lấy được nó. Giáo sư cười càng đắc ý, thân sắc trợn mắt há mồm của mọi người chính là những điều ông ấy muốn.
Lũ học trò trời đánh này, nguyên năm đều chê bai Giáo sư ông đây keo kiệt. Đi rêu rao khắp cả cái trường Đại học Nông lâm, khiến ông chẳng biết trốn đi đâu cho đặng, mất mặt vô cùng. Cuối năm, Giáo sư đồn hết kinh phí đầu tư một trận lớn.
Thứ nhất là để rửa đi phần nào danh tiếng của sự keo kiệt đó. Thứ hai là Giáo sư cũng muốn hỗ trợ phần nào cho những sinh viên có tài nhưng không có đủ điều kiện. Xem như là cổ vũ mầm non của đất nước: “Vậy còn chân chờ gì nữa. Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.” “Cá voi xanh."
Giáo sư đảo mắt một vòng, lập tức phân định được học sinh đã đưa tay lên đầu tiên: "Li Cân." Những sinh viên khác lân lượt thốt tiếng thở dài chán chường, Li Cân ấy à? Cậu ta chính là một quái vật đó.
Xích Miên chớp mắt, nhớ tới những thông tin vê cá voi xanh: “Cá voi xanh có tên khoa học là Balaenoptera musculus, còn được gọi là cá ông. Cá voi xanh là một loài cá voi thuộc vê phân bộ Mysticeti. Có chiêu dài là 30 mét và cân nặng là 180 tấn hay thậm chí hơn nữa. Cá voi xanh cũng là một loài động vật lớn nhất còn tôn tại, nặng nhất từng tôn tại.”
Giáo sư gật đầu: “Đại bàng đuôi trắng.” “Li Cân.”
“Đại bàng đuôi trắng có tên khoa học Haliaeetus albicilla. Đại bàng đuôi trắng là một loài chim săn môi trong họ Accipitridae cũng bao gồm các loài chim ăn thịt khác như diều, ó. Nó được xem là loài gần gũi với đại bàng đầu trắng. Một số cá thể đã được ghi nhận sống hơn hai mươi lăm năm, trung bình hai mươi mốt năm tuổi.”
*x** 105 *xx**%
Chương 105: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (7)
Xích Miên vừa nói vừa phát kẹo cho tụi nhỏ: “Đọc nhiều sẽ bị đau cổ đấy. Hơn nữa, đây là lúc đang đi chơi. Các em nên vui đùa hơn là đi kiếm kẹo. Anh cho kẹo rồi, bây giờ về lêu nghỉ ngơi đi nhé. Trưa nắng lắm đấy."
"Em cảm ơn anh ạ." Nhìn lũ trẻ đã quay trở lại lều của mình, Xích Miên thoáng nghĩ không biết có chuyện gì đang xảy ra. Ở thế giới này chỉ đơn giản là thay đổi kiếp trà xanh của nguyên chủ rồi kết hôn cùng Kính Ưu, vui vui vẻ vẻ sống tới cuối đời thôi mà? Xích Miên thở dài, dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng nên đi nghỉ ngơi một chút. Cái nắng thật quá gay gắt, nguyên chủ sở hữu một làn da vừa trắng vừa mỏng. Do đó, hiện tại Xích Miên đã cảm thấy da bị rát rất rõ ràng.
Chỉ là Xích Miên nghĩ, sự việc kỳ quái này không thể không liên quan tới vị pháp sư cao tay ấn đã thu nhận hồn niệm của cô ở thế giới này làm đệ tử. Bởi trong ký ức của nguyên chủ, vốn dĩ chẳng có bất cứ sự việc hoặc bất kỳ người nào liên quan đến âm dương cả.
Chuyện ma quái lại càng chưa xảy ra bao giờ, cũng không có hiện tượng âm dương gì cả. Nếu không phải là từ nguyên chủ thì nhất định chính là từ cô. Sau khi chuyến dã ngoại kết thúc, Võ Tuấn với dáng vẻ muốn nhưng không thể, luôn nhìn cô chăm chăm. Ngay cả khi Xích Miên lên bục giảm nhận kết quả tốt nghiệp, Võ Tuấn cũng rất nghiêm chỉnh không có bất cứ điều gì mờ ám. Xích Miên cười thầm trong bụng. Tất nhiên là Xích Miên đạt được kết quả rất xuất sắc.
Nhưng điều đó cũng khiến cho Võ Tuấn càng biến sắc. Bởi nhìn vào bài thi của Xích Miên, vốn dĩ đều là những cách giải vô cùng xa lạ. Nhờ vào sự trùng hợp ngẫu nhiên đó mà Võ Tuấn càng quyết tâm cắt hoàn toàn đứt mối quan hệ bất chính này.
Xích Miên quyết định thi vào một trường Đại học Nông Lâm, chính là sau khi tốt nghiệp sẽ mở phòng khám thú y. Xích Miên lên trường vài bận để hoàn thành hồ sơ nhập học, đợi xong xuôi thì liên chuẩn bị hành lý để di chuyển lên thành phố. Sau khi trả nhà, Xích Miên còn được câm hai trăm tiền đặt cọc mà lúc vừa chuyển tới đây Nhị Quyên đã đưa cho chủ nhà. Xích Miên có chút buồn cười, nếu không phải là số tiền này không thể lấy được thì hẳn là bà ta cũng không để lại thế này.
Lên thành phố Z, sau khi Xích Miên đi nộp hồ sơ liên dạo quanh đó một chút. Vì ngoại hình xuất sắc, Xích Miên rất dễ dàng tìm được công việc phục vụ tại một quán coffee. Tiếp theo Xích Miên liên kiếm phòng để tá túc.
Hiện tại như vậy cũng xem như là tạm ổn. Xích Miên nhân lúc chưa nhập học, bắt đầu luyện tập lại một chút đạo thuật ở thế giới trước. Bởi ở thế giới này, có khả năng cô sẽ phải giao chiến trực diện với gã pháp sư cao tay ấn đó. Nếu không tu luyện đạo thuật, dù có bùa cũng không thể phát huy được chút gì. Đương nhiên chẳng thể đấu lại với gã pháp sư kia. Cứ thế, ban ngày Xích Miên ở nhà tập luyện đạo thuật, ban đêm đi làm thêm ở tiệm coffee.
Hai tháng sau, Đại học cũng đã đến ngày khai giảng. Xích Miên tới trường nhận lớp, ấy mà thế nào lại đụng trúng Hiệu trưởng. Nhìn người đàn ông lịch thiệp trước mặt, trong đầu của Xích Miên tuôn ra hai chữ: “Sugar Daddy."
Hiệu trưởng của Đại học Nông lâm thành phố Z chính là một người đàn ông như vậy. Vừa nhìn liền thấy ông ta không những bảnh bao mà còn sang trọng. Chính là bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiên. Tình cũ không rủ cũng tới là đây ư? Đời trước quấn lấy nhau mãnh liệt như vậy, còn bị nguyên chủ cắm cho một cặp sừng dài không cần nói. Đời này, Xích Miên không có dự định liên quan gì đến ông ta, thế nhưng ngày đầu tiên vào trường đã đụng độ nhau thế này.
"Xin lỗi ạ. Xích Miên buông một lời xin lỗi liền nhanh chóng lủi đi mất. Nhưng ánh mắt đây nóng bỏng của Hiệu trưởng dõi theo Xích Miên như thế, cô không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó thôi mà Xích Miên cũng đã sắp tốt nghiệp. Về vốn liếng để mở phòng khám thú y, Xích Miên đã tiết kiệm từ năm đầu tiên cô học Đại học. Dù sao hiện tại cô cũng là một người đàn ông, sinh hoạt phí hàng ngày không cần quá nhiều. Vì thân hình này chuẩn như vậy, gương mặt xuất sắc như thế. Hai bộ đồ cũ, Xích Miên luân phiên nhau giặt cứ thế chẳng buồn thay đổi mặc đi mặc lại cả tháng trời cũng có người khen đẹp. Trái lại, phụ nữ chỉ cân mặc chiếc váy ấy một lân mà thôi liền cảm thấy nó đã cũ rồi. Đó cũng chính là điểm khác nhau khá cơ bản của phái mạnh và phái yếu. Giáo sư vỗ tay một cái: “Nào nào, trước khi các cô cậu xuống lớp. Tôi có một trò chơi đây, phần thưởng lần này rất lớn đấy nhé.”
“Phần thưởng gì vậy thây?”
“Lớn thật không thầy ơi? Đợt trước còn chẳng phải là một cái chăn sao? Thây còn áp dụng định luật lươn lẹo và nói nó còn chẳng lớn à? Chơi vậy tụi em không dám chơi cùng nữa đâu.” “Đúng rồi đó, thây lấy phân thưởng ra thì tụi em mới tin. Không thì tụi em đi vê đây.”
“Chuẩn luôn. Thầy phải lấy phần thưởng ra đi, nói có sách mách có chứng thây ơi.”
Giáo sư cười ha ha, bộ dạng đắc ý lấy ra một voucher giảm giá. Nhìn kỹ, ấy chính là voucher của một cửa hàng bán tất thảy các vật liệu liên quan đến ngành thú y. Hiện tại sắp tốt nghiệp, đây chẳng phải là Giáo sư tạo điều kiện cho sinh viên nghèo bọn họ ư?
Voucher giảm giá đến năm mươi phần trăm, quả thật chính là một thỏi vàng từ trên đầu rơi xuống. Những người đang định mở phòng khám tư nhân để kinh doanh, vừa nhìn vào liên khó mà kìm lòng nổi. Đương nhiên, trong đó có sinh viên nghèo Xích Miên. Vừa nhìn tấm voucher đó, cô đã tự hứa với lòng nhất định phải lấy được nó. Giáo sư cười càng đắc ý, thân sắc trợn mắt há mồm của mọi người chính là những điều ông ấy muốn.
Lũ học trò trời đánh này, nguyên năm đều chê bai Giáo sư ông đây keo kiệt. Đi rêu rao khắp cả cái trường Đại học Nông lâm, khiến ông chẳng biết trốn đi đâu cho đặng, mất mặt vô cùng. Cuối năm, Giáo sư đồn hết kinh phí đầu tư một trận lớn.
Thứ nhất là để rửa đi phần nào danh tiếng của sự keo kiệt đó. Thứ hai là Giáo sư cũng muốn hỗ trợ phần nào cho những sinh viên có tài nhưng không có đủ điều kiện. Xem như là cổ vũ mầm non của đất nước: “Vậy còn chân chờ gì nữa. Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.” “Cá voi xanh."
Giáo sư đảo mắt một vòng, lập tức phân định được học sinh đã đưa tay lên đầu tiên: "Li Cân." Những sinh viên khác lân lượt thốt tiếng thở dài chán chường, Li Cân ấy à? Cậu ta chính là một quái vật đó.
Xích Miên chớp mắt, nhớ tới những thông tin vê cá voi xanh: “Cá voi xanh có tên khoa học là Balaenoptera musculus, còn được gọi là cá ông. Cá voi xanh là một loài cá voi thuộc vê phân bộ Mysticeti. Có chiêu dài là 30 mét và cân nặng là 180 tấn hay thậm chí hơn nữa. Cá voi xanh cũng là một loài động vật lớn nhất còn tôn tại, nặng nhất từng tôn tại.”
Giáo sư gật đầu: “Đại bàng đuôi trắng.” “Li Cân.”
“Đại bàng đuôi trắng có tên khoa học Haliaeetus albicilla. Đại bàng đuôi trắng là một loài chim săn môi trong họ Accipitridae cũng bao gồm các loài chim ăn thịt khác như diều, ó. Nó được xem là loài gần gũi với đại bàng đầu trắng. Một số cá thể đã được ghi nhận sống hơn hai mươi lăm năm, trung bình hai mươi mốt năm tuổi.”
*x** 105 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận