Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

c24

c24c24
Chương 24: Cô vợ kế của lão đại (11)
Bách Tân liếc nhìn Bách Cận một cái rồi lắc đầu, hai vai hơi rũ, cả người ông thoạt nhìn rất đáng thương. Bách Cận không chịu nổi nữa, có chuyện gì xảy ra mà cha của cậu ta lại trở nên thế này: “Cha, có chuyện gì vậy cha? Cha nói con nghe đi, đừng tự chịu đựng có được không?”
Nghe lời Bách Cận nói, Bách Tân thoáng ngẩng đầu dậy, ôm lấy con trai vào lòng. Nếu là bình thường Bách Cận sẽ la toáng lên nhưng hiện tại, tình trạng của Bách Tân khiến cậu ta lo lắng vô cùng nên Bách Cận không hề phản kháng lại, cứ thế để mặc cho Bách Tân ôm. Bỗng giọng nói của Bách Tân vang lên, không nhanh không chậm kể lại một đoạn chuyện xưa. Thuở còn ở độ tuổi thiếu niên, nhà của Bách Tân rất nghèo. Mẹ mất sớm vì căn bệnh hiểm ác, chỉ còn một mình cha của Bách Tân gông gánh nuôi con ăn học, ấy vậy mà cũng gắng gượng được đến khi Bách Tân học xong cấp ba.
Năm Bách Tân vừa tốt nghiệp cấp ba thì cha của ông qua đời vì lao động quá sức. Cũng lúc ấy, Bách Tân ra đời. Bởi hoàn cảnh gia đình khó khăn từ nhỏ nên Bách Tân đã sớm quen với cảnh túng thiếu, đồng thời cũng học được cách nhìn sắc mặt người khác.
Bách Tân ra đời đi làm thuê vác mướn cho người ta để kiếm chút tiền sống qua ngày, vì khi ấy, không có bằng cấp quả thật chẳng thể kiếm được một công việc nào ra hồn. Tuy Bách Tân không hề giàu sang, nhưng được cái gương mặt tuấn tú vô cùng nên vận đào hoa cũng không bỏ qua cho ông.
Giữa rất nhiều cô gái vờn quanh Bách Tân khi đó, ông lại đem lòng yêu thương một cô gái thùy mị, nết na lại rất đỗi chịu thương chịu khó - Cải Thảo. Nói cho rõ ràng thì Cải Thảo chẳng phải một cô gái quá xinh đẹp, gương mặt chỉ ở mức dễ nhìn mà thôi.
Nhưng khi xưa, Cải Thảo là một cô gái rất thùy mị và duyên dáng. Đó là điểm mà Bách Tân bị đánh gục bởi bà ta. Trai tình gái nguyện e ấp thuở ban đầu, cuối cùng thì cũng nên duyên vợ chồng. Bấy giờ, Cải Thảo không hê chê bai Bách Tân nghèo hèn, chỉ cảm thấy ông rất tuấn tú, cũng rất thương bà ta và hơn hết, Cải Thảo nghĩ bà ta có thể chịu đựng được cái nghèo này. Nhưng thực tế đã chứng minh điều đó không xảy ra. Sau khi ở với nhau hai năm hơn, có với nhau được một đứa con nhỏ kháu khỉnh thì Bách Tân phát hiện Cải Thảo đã ngoại tình từ khi nào. Bị chồng bắt gặp cảnh tượng đáng xấu hổ của mình, Cải Thảo không hề hoang mang hay lo sợ, cũng tuyệt nhiên không hề cảm thấy có lỗi.
Bách Tân vô cùng đau đớn, ông cắn chặt quai hàm, hai tay siết chặt vì đang cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ: “Em nói đi. Tôi làm gì có lỗi với em mà em lại đối xử với tôi thế này, hả?”
Từ lúc cưới nhau cho đến thời điểm hiện tại, Bách Tân một tay lo liệu hết tất thảy mọi việc trong nhà. Từ việc nặng đến việc nhẹ, ông đều cố gắng đảm đương vì sợ vợ của mình mệt nhọc. Việc của Cải Thảo làm chỉ là chăm con mà thôi. Thậm chí, có khi Cải Thảo còn không thèm trông con, ngúng nguẩy đi ngồi lê đôi mách rồi vê nhà trách chồng trách con.
Bây giờ suy ngẫm, Bách Tân cũng không khỏi giật mình sững sờ là bắt đầu từ khi nào mà người vợ thùy mị, nết na của ông lại có thể thay đổi nhiều như vậy. Thay vì những lời nói nhỏ nhẹ, những tiếng cười đùa vui vẻ trong ngôi nhà nhỏ.
Cải Thảo quát nạt Bách Tân hay thậm chí chửi mắng ông bất tài vô dụng. Những tiếng la lối, bực dọc vang lên mỗi ngày. Bách Tân tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ là do ông đã chuyên chú làm việc quá nhiêu, nên vợ của ông mới trở thành như vậy ư?
Cải Thảo không hề mảy may quan tâm đến thần sắc hoang mang và đau đớn trên gương mặt của người chồng đầu ấp tay gối với mình. Bà ta dửng dưng cười mỉa nhìn Bách Tân: “Là tại ông vô dụng, ngoài gương mặt tuấn tú ra thì ông còn được cái gì? Nhà? Xe? Tiên tài?”
“Ngày xưa là do tôi quá ngây thơ nên mới nghĩ rằng có thể chịu được cảnh nghèo chung với ông. Cưới nhau bao nhiêu năm, trên người tôi có được cái gì chứ? Chiếc nhãn giả này ư?”
Nói đoạn, Cải Thảo đưa tay kéo chiếc nhẫn trên ngón áp út của bà ta ra rôi ném xuống đất, ngay trước mặt của Bách Tân: “Nếu ông đã biết rồi thì càng tốt. Li dị đi đồ kiết xác, tôi ngán ông tận cổ rồi. Cái cảnh nghèo hèn này tôi không chịu được nữa, cút đi.”
Đây cũng chính là một trong những khoảnh khó mà Bách Tân khó có thể quên được. Ông nhớ rõ không phải là vì còn tình cảm hay vấn vương. Bách Tân chỉ muốn nhớ rõ để tự răn bản thân, nhớ rõ để bản thân luôn nằm lòng câu nói: “Sông sâu biển thẳm dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người.”
Ngày Cải Thảo không chút do dự cất gót bước theo người mới cũng là ngày Bách Tân quyết định đổi nghề. Bởi thời đó, pháp luật chưa được chính phủ siết chặt, xã hội còn loạn lạc rất nhiều vì vậy các thế lực xã hội đen cũng nổi lên như nấm sau mưa.
Mà với tâm lý của Bách Tân lúc đó, quả thật chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất. Ý nghĩ trả thù Cải Thảo hay đại loại như thế thì ít, nhưng ý nghĩ mong muốn con mình sau này có thể thoát khỏi cái nghèo mới là điều quan trọng.
Bách Tân hiểu rõ, với tình hình này, nếu ông cứ mãi là một thằng bóc thuê vác mướn như thế thì lo được đây đủ cho con đã là một điều không dễ dàng. Bách Tân không muốn Bách Cận rơi vào tình cảnh như ông ngày xưa.
Cho nên Bách Tân mới quyết định liều mạng, giờ ông cũng không còn gì để mất, chỉ còn một đứa con cần ông nuôi dưỡng mà thôi. Mà muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, ông phải cần tiền.
Do đó, Bách Tân gần như là bất chấp tất cả để lao vào thế giới xã hội đen, điên cuồng chém giết rồi kiếm những đồng tiên phạm pháp. Cuối cùng thì sự bán mạng của Bách Tân đã thành công, sau bao năm tháng đổ mồ hôi sôi nước mắt và chảy không biết bao nhiêu máu thì Bách Tân đã có chỗ đứng và địa vị riêng. Băng đảng Đinh Bạc ra đời, cuộc sống của Bách Tân dường như lật sang thêm một trang mới. Rồi vào năm Bách Cận lên cấp hai thì Bách Tân quen được một cô gái. Khi ấy, Cải Thảo lại trở vê. Điều khiến cho Bách Tân không ngờ nhất là cái chết của cô gái đó lại có quan hệ đến Cải Thảo. Hay có thể nói rằng, Cải Thảo là người gián tiếp biết chết cô gái đó.
Năn nỉ Bách Tân không được mà Bách Cận bấy giờ còn nhỏ nên lúc nào cũng có vệ sĩ vây quanh cậu ta để bảo vệ an toàn cho cậu chủ nhỏ. Thế nên Cải Thảo lén lút điêu tra một thời gian thì liên phát hiện ra mối quan hệ của Bách Tân và cô gái đó.
Không thể ra tay từ đầu này, Cải Thảo liền ra tay từ đầu kia. Cũng không phải là Bách Tân không nghĩ đến an toàn của cô gái, vì địa vị đặc thù của bản thân nên Bách Tân luôn cho người theo sát để bảo vệ cô gái đó. Chỉ là cô gái đó quá hiền lành, hiền lành đến nỗi ngây thơ. Khi Cải Thảo tìm đến, dụ dỗ vài câu thì cô gái đó liên chủ động cắt đuôi những người đang bảo vệ mình để đi theo Cải Thảo sau khi nghe được Cải Thảo là vợ cũ của Bách Tân.
Chính vì Cải Thảo dụ được cô gái đó ra khỏi tâm mắt của những người bảo vệ nên băng đảng Búa Vàng mới có cơ hội để ra tay được. Từ đó xảy ra sự việc thương tâm đó.
*xx** 24 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận