Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C80
C80C80
Chương 80: Trò chơi s Xích Miên châm ngòi nổ, : tẩm đều lên ba ống thuổ vào địa bàn của lũ châu cl loài vô cùng nhạy cảm vụ xăng lên thuốc nổ trước, ngửi được và bay đi tìm ki: Thêm xăng vào thuốc nổ s gấp đôi, Xích Miên không tay công cốc. Phía bên t với những gì Xích Miên di tỏa ra, lũ châu chấu đã n gân địa bàn của chúng r thám thính. Thế nhưng lũ châu chấu cũng không nhanh bằng Xích Miên được, ba ống thuốc nổ cô ném nhanh chóng bay đến địa điểm cô muốn. Lúc đó, ngòi nổ đồng thời cháy rụi, một trận nổ với quy mô không nhỏ liên vang lên.
Âm ầm vài tiếng, tiếng nổ vừa dứt thì Xích Miên liền hé mắt ra quan sát tình hình. Mùi cháy khét phết tán khắp nơi trong không khí, đa số lũ châu chấu đều đã không còn lành lặn. Thậm chí trên thân thể của một hai con châu chấu ở gân thuốc nổ nhất còn đang có ánh lửa chưa tắt hẳn.
Trước mặt Xích Miên hiện lên dòng chữ: “Nhiệm vụ chính: Tiêu diệt hơn năm mươi châu chấu đột biến (đã hoàn thành, số lượng năm mươi bốn); Tiêu diệt hơn mười cây hoa ăn thịt người đột biến (chưa hoàn thành).” Xích Miên xoay người rời đi, hiện tại trời đã sắp tối, cô phải tìm một nơi trú ngụ. Ngày mai sẽ tìm đến lũ hoa ăn thịt người rồi hoàn thành nốt nhiệm vụ thứ nhất.
Ở Ngục Lưu Vong này, thời điểm nguy hiểm nhất chính là buổi tối. Vì đêm đến, có một loại tinh linh ăn thịt người sẽ xuất hiện, bay lượn vòng quanh tìm người đang lang thang để cắn giết. Mọi người đều gọi chúng là tinh linh đen.
Tinh linh đen không bao giờ đến những mái nhà để tìm thịt người, bọn chúng chỉ công kích kẻ lang thang bên ngoài. Ở bất kỳ tầng nào cũng có sự hiện diện của tỉnh linh đen, những người mới đến Ngục Lưu Vong không hề biết về mối nguy hiểm tiêm tàng đó. May thay, nguyên chủ là người luôn đề cao sự cảnh giác vì vậy mới không phải bỏ mạng tại nơi này. Mỗi một người mới tới Ngục Lưu Vong đều sẽ nhận được cảnh báo khi buổi tối đầu tiên buông xuống. Thế nhưng ở đời luôn có kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nguyên chủ đã chứng kiến một người đàn ông bị đám tỉnh linh đen vây lấy rồi kéo thẳng lên bầu trời. Sau đó máu tươi liền phún ra tứ phía, trong nháy mắt người đàn ông chỉ còn là một bộ xương trắng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Xích Miên tìm thấy một ngôi nhà bè trôi nổi trên sông, tuy ngôi nhà bè này không to nhưng nhìn màu sắc lại rất ấm áp. Vào bên trong, Xích Miên có chút bất ngờ khi nhìn thấy một con sói nhỏ đang bị nhốt trong chuồng. Chú sói nhỏ gào rú không ngừng khi nhìn thấy có người lạ tiến vào, cô cau mày. Lúc này, trước mắt Xích Miên hiện ra một dòng chữ: “Gặp được thành viên nổi tiếng, to lớn nhất của Họ Chó chính là một cơ duyên hiếm hoi. Sự lựa chọn luôn nằm trong tầm tay. Thứ nhất, nuôi dưỡng để có thêm một người bạn trung thành, tăng thêm thực lực; Thứ hai, giết chết và nhiệm vụ đầu tiên sẽ được hoàn thành ngay bây giờ."
Xích Miên không hề đắn đo lựa chọn phương án thứ nhất. Bởi lẽ ở nơi này, thêm người là thêm sức mạnh. Lại nói, lòng người lạnh lẽo biết khi nào đổi thay. Nuôi một con pet ấy vậy lại là ý kiến không tôi. Huống hồ, sói lại là loài đi săn bẩm sinh, được tạo hóa ưu ái với bộ móng vuốt sắc nhọn và hàm răng nanh có thể xé toạc con mồi chỉ với một lần cắn. Ở Ngục Lưu Vong một giết, hai tiêu diệt này quả thật là rất thích hợp. Xích Miên vừa lựa chọn xong thì con sói cũng ngừng gào rú. Nó nhìn cô với ánh mắt lấy lòng, hai tay khẽ vểnh xuống, đuôi sau lưng khẽ đưa tới đưa lui. Xích Miên nghĩ thầm, con này là sói thật không đấy? Nhìn dáng vẻ quả thật giống chó đến bảy tám phần, mặt cứ ngu ngơ.
Có vẻ như sói con cảm nhận được ánh mắt có phần chê bai của Xích Miên. Nó nằm xuống lăn lộn, kêu ư ử. Xích Miên thở, đây đích thị là một con chó, nó chỉ là một con sói trá hình mà thôi. Đợi đến khi Xích Miên mở cửa chuồng ra, sói nhỏ liền lao vào lòng Xích Miễn.
Nhìn nó nhảy lon ton một lúc, Xích Miên đưa tay chỉ nó: “Từ nay cưng sẽ tên là Po Po.”
Po Po có vẻ không hài lòng, nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của Xích Miên chỉ đành lắng lặng đồng ý. Thuở đời có ai lại đặt một cái tên như vậy cho loài sói chứ? Chắc chỉ có chủ nhân của nó mà thôi. Nhưng không sao, mùi hương trên người Xích Miên khiến nó rất thích.
Xích Miên biết, đó là do tiên khí của cô tác động. Tuy hiện tại cô chỉ còn một hồn phách, nhưng Xích Miên vốn mang cốt tiên. Dẫu cho không nhiều thì ít, tiên khí cũng luôn dao động trên người cô.
Đêm đến, sau khi Xích Miên luyện võ xong liền leo lên chiếc giường nhỏ nằm ngủ. Po Po cũng không hê khách khí nhảy lên giường nằm cạnh Xích Miên, cô híp mắt nhìn gương mặt non nớt của Po Po. Một lời cũng không nói, cứ thế nhắm mắt lại thiếp đi. Trời chạng vạng sáng, sương mù bên ngoài còn đang dày đặc. Bấy giờ, Xích Miên liền âm thâm mở mắt ra. Nhìn Po Po nằm kế bên cũng đã thức giấc, Xích Miên đưa tay lên miệng ra dấu cho nó im lặng. Po Po thấy vậy không dám lộn xộn, đưa mắt nhìn chằm chằm cửa nhà.
Chính xác là bên ngoài đang có tiếng bước chân. Xích Miên đoán chừng không phải chỉ có một người, hơn nữa những người đó đều không phải hạng tâm thường. Vì bước chân của họ rất chắc, di chuyển không phát ra tiếng động nhiều.
Nếu Xích Miên không thính tai, nhất định không dễ để phát giác. Nhưng xem ra Po Po cũng không phải là bình hoa chỉ dùng trang trí. Nó cũng có thể nghe được những tiếng bước chân đó.
Xích Miên nằm im, tiếng bước chân mỗi lúc một gần khiến cô biết mục tiêu của bọn họ chính là ngôi nhà bè này. Xích Miên lặng lẽ siết chặt con dao găm trong tay, cô cũng cảm nhận được thân thể của Po Po dân trở nên cứng ngắc, rõ ràng là nó đang trong trạng thái chờ tấn công.
Ngục Lưu Vong này không có bạn bè, càng không có đồng minh. Bởi một giây trước có thể đang tay bắt mặt mừng, nhưng một giây sau liên trở mặt lấy mạng của nhau chỉ vì hai chữ nhiệm vụ. Hơn nữa, Xích Miên không như những người khác cố gắng che giấu bản thân.
Khi vào ngôi nhà bè này, Xích Miên đã cố ý để lại dấu vết cho người khác thấy. Những kẻ tới được Ngục Lưu Vong đều chẳng phải người bình thường, thấy những vết tích đó, biết được có người ở bên trong nhưng vẫn có ý đồ đột nhập vào thì cũng không phải dạng tốt lành gì cả.
Trên hết, ở một nơi khắc nghiệt lấy mạng đổi mạng thế này. Tôn chỉ thà giết lâm còn hơn bỏ sót luôn luôn phải nhớ rõ và được thực thi. Chỉ một giây lơ là, cái mạng nhỏ này cũng chẳng thể giữ nổi.
Một tiếng động vang lên, cửa mở ra cũng là lúc Xích Miên lẫn Po Po bật dậy với tốc độ sét đánh. Một người một thú nhanh chóng tấn công những kẻ vừa bước vào, Xích Miên bật người, cô giơ tay dao găm trong tay lên cắt ngang yết hầu của một người. Sau đó cô kéo cổ áo của người đang đứng phía sau, một dao trí mạng ghim thẳng vào tim khiến hô hấp ngừng lại.
*xx*x*% 80 *xx*x*%
Chương 80: Trò chơi s Xích Miên châm ngòi nổ, : tẩm đều lên ba ống thuổ vào địa bàn của lũ châu cl loài vô cùng nhạy cảm vụ xăng lên thuốc nổ trước, ngửi được và bay đi tìm ki: Thêm xăng vào thuốc nổ s gấp đôi, Xích Miên không tay công cốc. Phía bên t với những gì Xích Miên di tỏa ra, lũ châu chấu đã n gân địa bàn của chúng r thám thính. Thế nhưng lũ châu chấu cũng không nhanh bằng Xích Miên được, ba ống thuốc nổ cô ném nhanh chóng bay đến địa điểm cô muốn. Lúc đó, ngòi nổ đồng thời cháy rụi, một trận nổ với quy mô không nhỏ liên vang lên.
Âm ầm vài tiếng, tiếng nổ vừa dứt thì Xích Miên liền hé mắt ra quan sát tình hình. Mùi cháy khét phết tán khắp nơi trong không khí, đa số lũ châu chấu đều đã không còn lành lặn. Thậm chí trên thân thể của một hai con châu chấu ở gân thuốc nổ nhất còn đang có ánh lửa chưa tắt hẳn.
Trước mặt Xích Miên hiện lên dòng chữ: “Nhiệm vụ chính: Tiêu diệt hơn năm mươi châu chấu đột biến (đã hoàn thành, số lượng năm mươi bốn); Tiêu diệt hơn mười cây hoa ăn thịt người đột biến (chưa hoàn thành).” Xích Miên xoay người rời đi, hiện tại trời đã sắp tối, cô phải tìm một nơi trú ngụ. Ngày mai sẽ tìm đến lũ hoa ăn thịt người rồi hoàn thành nốt nhiệm vụ thứ nhất.
Ở Ngục Lưu Vong này, thời điểm nguy hiểm nhất chính là buổi tối. Vì đêm đến, có một loại tinh linh ăn thịt người sẽ xuất hiện, bay lượn vòng quanh tìm người đang lang thang để cắn giết. Mọi người đều gọi chúng là tinh linh đen.
Tinh linh đen không bao giờ đến những mái nhà để tìm thịt người, bọn chúng chỉ công kích kẻ lang thang bên ngoài. Ở bất kỳ tầng nào cũng có sự hiện diện của tỉnh linh đen, những người mới đến Ngục Lưu Vong không hề biết về mối nguy hiểm tiêm tàng đó. May thay, nguyên chủ là người luôn đề cao sự cảnh giác vì vậy mới không phải bỏ mạng tại nơi này. Mỗi một người mới tới Ngục Lưu Vong đều sẽ nhận được cảnh báo khi buổi tối đầu tiên buông xuống. Thế nhưng ở đời luôn có kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nguyên chủ đã chứng kiến một người đàn ông bị đám tỉnh linh đen vây lấy rồi kéo thẳng lên bầu trời. Sau đó máu tươi liền phún ra tứ phía, trong nháy mắt người đàn ông chỉ còn là một bộ xương trắng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Xích Miên tìm thấy một ngôi nhà bè trôi nổi trên sông, tuy ngôi nhà bè này không to nhưng nhìn màu sắc lại rất ấm áp. Vào bên trong, Xích Miên có chút bất ngờ khi nhìn thấy một con sói nhỏ đang bị nhốt trong chuồng. Chú sói nhỏ gào rú không ngừng khi nhìn thấy có người lạ tiến vào, cô cau mày. Lúc này, trước mắt Xích Miên hiện ra một dòng chữ: “Gặp được thành viên nổi tiếng, to lớn nhất của Họ Chó chính là một cơ duyên hiếm hoi. Sự lựa chọn luôn nằm trong tầm tay. Thứ nhất, nuôi dưỡng để có thêm một người bạn trung thành, tăng thêm thực lực; Thứ hai, giết chết và nhiệm vụ đầu tiên sẽ được hoàn thành ngay bây giờ."
Xích Miên không hề đắn đo lựa chọn phương án thứ nhất. Bởi lẽ ở nơi này, thêm người là thêm sức mạnh. Lại nói, lòng người lạnh lẽo biết khi nào đổi thay. Nuôi một con pet ấy vậy lại là ý kiến không tôi. Huống hồ, sói lại là loài đi săn bẩm sinh, được tạo hóa ưu ái với bộ móng vuốt sắc nhọn và hàm răng nanh có thể xé toạc con mồi chỉ với một lần cắn. Ở Ngục Lưu Vong một giết, hai tiêu diệt này quả thật là rất thích hợp. Xích Miên vừa lựa chọn xong thì con sói cũng ngừng gào rú. Nó nhìn cô với ánh mắt lấy lòng, hai tay khẽ vểnh xuống, đuôi sau lưng khẽ đưa tới đưa lui. Xích Miên nghĩ thầm, con này là sói thật không đấy? Nhìn dáng vẻ quả thật giống chó đến bảy tám phần, mặt cứ ngu ngơ.
Có vẻ như sói con cảm nhận được ánh mắt có phần chê bai của Xích Miên. Nó nằm xuống lăn lộn, kêu ư ử. Xích Miên thở, đây đích thị là một con chó, nó chỉ là một con sói trá hình mà thôi. Đợi đến khi Xích Miên mở cửa chuồng ra, sói nhỏ liền lao vào lòng Xích Miễn.
Nhìn nó nhảy lon ton một lúc, Xích Miên đưa tay chỉ nó: “Từ nay cưng sẽ tên là Po Po.”
Po Po có vẻ không hài lòng, nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của Xích Miên chỉ đành lắng lặng đồng ý. Thuở đời có ai lại đặt một cái tên như vậy cho loài sói chứ? Chắc chỉ có chủ nhân của nó mà thôi. Nhưng không sao, mùi hương trên người Xích Miên khiến nó rất thích.
Xích Miên biết, đó là do tiên khí của cô tác động. Tuy hiện tại cô chỉ còn một hồn phách, nhưng Xích Miên vốn mang cốt tiên. Dẫu cho không nhiều thì ít, tiên khí cũng luôn dao động trên người cô.
Đêm đến, sau khi Xích Miên luyện võ xong liền leo lên chiếc giường nhỏ nằm ngủ. Po Po cũng không hê khách khí nhảy lên giường nằm cạnh Xích Miên, cô híp mắt nhìn gương mặt non nớt của Po Po. Một lời cũng không nói, cứ thế nhắm mắt lại thiếp đi. Trời chạng vạng sáng, sương mù bên ngoài còn đang dày đặc. Bấy giờ, Xích Miên liền âm thâm mở mắt ra. Nhìn Po Po nằm kế bên cũng đã thức giấc, Xích Miên đưa tay lên miệng ra dấu cho nó im lặng. Po Po thấy vậy không dám lộn xộn, đưa mắt nhìn chằm chằm cửa nhà.
Chính xác là bên ngoài đang có tiếng bước chân. Xích Miên đoán chừng không phải chỉ có một người, hơn nữa những người đó đều không phải hạng tâm thường. Vì bước chân của họ rất chắc, di chuyển không phát ra tiếng động nhiều.
Nếu Xích Miên không thính tai, nhất định không dễ để phát giác. Nhưng xem ra Po Po cũng không phải là bình hoa chỉ dùng trang trí. Nó cũng có thể nghe được những tiếng bước chân đó.
Xích Miên nằm im, tiếng bước chân mỗi lúc một gần khiến cô biết mục tiêu của bọn họ chính là ngôi nhà bè này. Xích Miên lặng lẽ siết chặt con dao găm trong tay, cô cũng cảm nhận được thân thể của Po Po dân trở nên cứng ngắc, rõ ràng là nó đang trong trạng thái chờ tấn công.
Ngục Lưu Vong này không có bạn bè, càng không có đồng minh. Bởi một giây trước có thể đang tay bắt mặt mừng, nhưng một giây sau liên trở mặt lấy mạng của nhau chỉ vì hai chữ nhiệm vụ. Hơn nữa, Xích Miên không như những người khác cố gắng che giấu bản thân.
Khi vào ngôi nhà bè này, Xích Miên đã cố ý để lại dấu vết cho người khác thấy. Những kẻ tới được Ngục Lưu Vong đều chẳng phải người bình thường, thấy những vết tích đó, biết được có người ở bên trong nhưng vẫn có ý đồ đột nhập vào thì cũng không phải dạng tốt lành gì cả.
Trên hết, ở một nơi khắc nghiệt lấy mạng đổi mạng thế này. Tôn chỉ thà giết lâm còn hơn bỏ sót luôn luôn phải nhớ rõ và được thực thi. Chỉ một giây lơ là, cái mạng nhỏ này cũng chẳng thể giữ nổi.
Một tiếng động vang lên, cửa mở ra cũng là lúc Xích Miên lẫn Po Po bật dậy với tốc độ sét đánh. Một người một thú nhanh chóng tấn công những kẻ vừa bước vào, Xích Miên bật người, cô giơ tay dao găm trong tay lên cắt ngang yết hầu của một người. Sau đó cô kéo cổ áo của người đang đứng phía sau, một dao trí mạng ghim thẳng vào tim khiến hô hấp ngừng lại.
*xx*x*% 80 *xx*x*%
Bạn cần đăng nhập để bình luận