Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c34
c34c34
Chương 34: Cô vợ kế của lão đại (21)
Bấy giờ, Bách Tân tinh ý thấy được sự rối rắm trong mắt của Bách Cận. Sắc mặt ông hơi trâm xuống một cách khó nhận thấy, bỗng ông quay sang xoa xoa gò má của Xích Miên như đang bị dính thứ gì đó rồi hôn nhẹ lên chóp mũi của cô. Cảnh tượng đó ngọt ngào đến mức mọi người bên dưới đều phải ồ lên đầy vui vẻ.
Tiếng ồ đó như là một hồi chuông đánh thức Bách Cận. Đúng vậy, không hề có nếu như. Hiện tại Xích Miên đã trở thành vợ của Bách Tân, trở thành mẹ kế của cậu ta rồi, những suy nghĩ xa vời, viển vông đó là không nên tồn tại. Sau khi nghi thức trao nhẫn vừa kết thúc thì bên ngoài lập tức trở nên ôn ào, náo loạn. Bấy giờ, Xích Miên chỉ biết đưa mắt ngơ ngác nhìn Bách Tân. Thấy vậy, Bách Tân khẽ vỗ nhẹ vào tay của Xích Miên để trấn an cô, ra lệnh cho vệ sĩ đang đứng ở cửa xem xét bên ngoài xem là đang có chuyện gì xảy ra. Lúc sau, vệ sĩ vào thỏ thẻ bên tai Bách Tân mấy câu. Không biết có chuyện gì mà Bách Tân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt trở nên vô cùng quyết tuyệt.
Vệ sĩ thấy thái độ của Bách Tân như vậy thì liên hiểu ý lui ra. Không lâu sau đó, những ồn ào, náo loạn bên ngoài dần yên ắng xuống và sau đó là biến mất hoàn toàn. Bách Tân vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cử hành hôn lễ. Tuy tỏ ra ngơ ngác là vậy nhưng Xích Miên biết rất rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Nếu cô đoán không sai thì đó chính là Cải Thảo đang làm loạn ở bên ngoài, có lẽ dọa chết dọa sống gì đấy. Nhưng thái độ lạnh nhạt của Bách Tân đã không cho Cải Thảo thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.
Hôn lễ kết thúc thì tất nhiên sẽ đến tuần trăng mật, sau khi hỏi ý cô thì Bách Tân mua vé đến một hòn đảo nhỏ ngoài biển. Với những dịch vụ vô cùng đắt đỏ, tuần trăng mật ngọt ngào của hai người kéo dài. Đương nhiên thì sự kéo dài đó lại là những giấc ngủ ngon lành của Xích Miên, còn không ngủ thì cô lại nghe được rất rõ âm thanh đại chiến mấy trăm hiệp khiến cho lòng người khá là phiền não.
Xích Miên đi tuân trăng mật với Bách Tân tận hai tháng trời mới về đến nhà. Còn nhà thì đương nhiên là nhà chông của cô - biệt thự nhà họ Nguyễn. Vài ngày sau, trong lúc đang đứng lớp thì Xích Miên nôn khan, có hiện tượng của việc mang thai. Dù Xích Miên không sinh nhưng hoàn cảnh bâu bí thì cô đã trải qua, nên vừa nôn khan chóng mặt thế này thì Xích Miên liên hiểu cô đã có thai rồi.
Bấy giờ, khi Xích Miên đi dạy về thì liền thấy Cải Thảo đang tìm tới cửa. Tuy nói là sau phép thử đó của Bách Cận thì Cải Thảo hoàn toàn không còn địa vị gì trong lòng Bách Cận nữa. Còn về Bách Tân thì cũng xem Cải Thảo như không khí, thấy như không thấy.
Chỉ là nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ là muốn báo thù mụ đàn bà Cải Thảo độc ác này nên cô không thể nào để yên cho bà ta như thế được. Huống hồ chi lần này bà ta còn đến nhà chồng của cô chửi rủa, nói xấu cô đủ điều.
Tài xế mở cửa ra cho Xích Miên, thấy dáng vẻ hùng hổ của Cải Thảo đứng trước cửa biệt thự thì không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: “Hay để tôi gọi cho ông chủ, bà chủ vào xe ngồi nghỉ một lát rồi chờ ông chủ về nghen.”
Xích Miên lắc đầu: “Tôi đau đầu, chóng mặt lại nặng bụng quá. Bây giờ vào xe ngồi thì tôi nôn mất. Tôi nghĩ cứ vào nhà thôi, dù sao Bách Tân cũng đã nói sẽ bảo vệ cho tôi nên chắc hẳn là anh ấy đã giải quyết, sắp xếp mọi chuyện về bà ấy rồi. Chửi mắng tôi thế này chắc là nhất thời khó nguôi cơn giận thôi, Bách Tân hôm nay có cuộc họp quan trọng, đừng làm phiền anh ấy. Để tôi qua nói nhỏ nhẹ với bà ấy vài câu cố khuyên bà ấy vê, cậu cứ đứng đây chờ tôi.”
Nói đoạn, Xích Miên chầm chậm đi đến bên cạnh Cải Thảo đang chống nạnh đứng chửi. Thấy Xích Miên về đến, Cải Thảo nhanh chóng sấn tới: “Ê con hồ ly tinh kia, con quỷ cái này, mày đừng hòng bôi đen tao trước mặt chồng tao và con trai của tao. Lễ cưới đó là một sai lâm, Bách Tân chỉ có thể là của tao, của tao thôi mày hiểu không? Ai cho mày vô đây ngấp nghé cái gia tài này của tao hả con đĩ này?”
Dáng vẻ của Xích Miên vừa mệt lại vừa kinh ngạc, đưa tay đỡ bụng rồi thận trọng đứng xa Cải Thảo một chút: “Sao bà nói vậy? Bà làm lỗi với Bách Tân lại còn vì tiên bạc, danh lợi mà bán đứng con trai của mình nên hai cha con họ mới buông bỏ bà. Còn gia tài này là của Bách Tân một tay gây dựng nên, sau này sẽ để lại cho Bách Cận. Tuy tôi mang danh là vợ của Bách Cận nhưng để có thể cỡm hết được khối tài sản này chắc là dễ dàng? Trên hết, không có cái gia tài nào là của bà ở đây cả. Đừng nhận vơ và đừng suy nghĩ quá đơn giả nữa. Làm ơn để chồng và con trai của tôi yên đi.” Nghe câu cuối của Xích Miên, tâm trạng của Cải Thảo trở nên kích động hơn bao giờ hết. Ánh mắt bà ta tình cờ chạm xuống bàn tay đang đỡ trước bụng của Xích Miên, dù sao Cải Thảo cũng từng sinh đẻ một lần nên đối với động tác đó bà ta rất đỗi quen thuộc.
Nó có con rồi, con hồ ly tinh này có con rồi. Không được, nếu nó có con thì con của nó sẽ có thể thừa hưởng tài sản. Đó là của bà ta, tài sản đều là của bà ta hết.
Cải Thảo nhanh chóng xông đến Xích Miên với tâm lý vô cùng kích động, Xích Miên thấy vậy thì muốn né tránh nhưng vì đau đớn mà không thể di chuyển ngay lập tức. Thấy vậy, Cải Thảo cười đắc ý một tiếng rôi đẩy mạnh Xích Miên một cái khiến cô va vào cổng lớn của biệt thự rồi té bịch xuống đất: “Chết đi con quý cái.” Xích Miên á một tiếng, đau đớn ập đến khiến người cô như chết điếng tại chỗ. Tay Xích Miên run rẩy vén tà áo dài màu trắng phía trước lên, quân dài bên dưới đã sớm nhuộm đỏ bằng máu từ khi nào, mùi máu tanh xộc vào mũi Xích Miên khiến tứ chi cô bủn rủn: “Máu... máu... bà... bà...”
Giọng nói của Xích Miên thều thào, hoảng loạn. Bấy giờ, Cải Thảo vô cùng sung sướng, bà ta cất tiếng ha hả cười vang. Tài xế đứng bên cạnh thấy vậy thì hồn vía liên như lên mây, sợ hãi vô cùng. Bà chủ đang có thai rôi, đây là chuyện khi nào vậy? Còn, còn sảy thai lúc này nữa?
Thấy tài xế đi đến ngăn cản mình thì Cải Thảo càng trở nên mất bình tĩnh hơn. Bà ta bất chấp sự kìm kẹp của tài xế, mạnh mẽ nhào đến đạp lung tung lên người Xích Miên: “Tại sao ai cũng bảo vệ mày hả con đ.iếm này? Tao cho mày chết, cho mày hết luôn, ha ha.”
Cải Thảo vốn có thân người cao lớn, khung xương †o cứng cáp lại đang trong trạng thái kích động nên tài xế đương nhiên không thể kìm hãm bà ta được. Cải Thảo mang giày cao gót năm phân, liên tục đạp đá lên người Xích Miên khiến chân tay cô toàn là những mảng trầy xước lẫn những vệt máu loang lổ. Vì cú té ban nãy cùng với máu ra quá nhiều khiến Xích Miên không còn sức để chạy trốn, ngay cả nhích thân thể sang một bên để chấm dứt sự tra tấn bằng giày cao gót cũng vô cùng khó khăn. Đương lúc giằng co thì tiếng còi xe inh ỏi vang lên, từ chiếc Audi có một bóng người vội vã chạy xuống. Đến khi bóng người đó đến gân thì Xích Miên mới nhận ra người đó là Bách Cận, tâm mắt của Xích Miên dân nhòe đi bởi mất máu và đau đớn. Bên dưới, máu vẫn đang chảy, còn tay chân của Xích Miên vẫn đang đau đớn lên từng hồi. *xx** 34 *xx**
Chương 34: Cô vợ kế của lão đại (21)
Bấy giờ, Bách Tân tinh ý thấy được sự rối rắm trong mắt của Bách Cận. Sắc mặt ông hơi trâm xuống một cách khó nhận thấy, bỗng ông quay sang xoa xoa gò má của Xích Miên như đang bị dính thứ gì đó rồi hôn nhẹ lên chóp mũi của cô. Cảnh tượng đó ngọt ngào đến mức mọi người bên dưới đều phải ồ lên đầy vui vẻ.
Tiếng ồ đó như là một hồi chuông đánh thức Bách Cận. Đúng vậy, không hề có nếu như. Hiện tại Xích Miên đã trở thành vợ của Bách Tân, trở thành mẹ kế của cậu ta rồi, những suy nghĩ xa vời, viển vông đó là không nên tồn tại. Sau khi nghi thức trao nhẫn vừa kết thúc thì bên ngoài lập tức trở nên ôn ào, náo loạn. Bấy giờ, Xích Miên chỉ biết đưa mắt ngơ ngác nhìn Bách Tân. Thấy vậy, Bách Tân khẽ vỗ nhẹ vào tay của Xích Miên để trấn an cô, ra lệnh cho vệ sĩ đang đứng ở cửa xem xét bên ngoài xem là đang có chuyện gì xảy ra. Lúc sau, vệ sĩ vào thỏ thẻ bên tai Bách Tân mấy câu. Không biết có chuyện gì mà Bách Tân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt trở nên vô cùng quyết tuyệt.
Vệ sĩ thấy thái độ của Bách Tân như vậy thì liên hiểu ý lui ra. Không lâu sau đó, những ồn ào, náo loạn bên ngoài dần yên ắng xuống và sau đó là biến mất hoàn toàn. Bách Tân vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cử hành hôn lễ. Tuy tỏ ra ngơ ngác là vậy nhưng Xích Miên biết rất rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Nếu cô đoán không sai thì đó chính là Cải Thảo đang làm loạn ở bên ngoài, có lẽ dọa chết dọa sống gì đấy. Nhưng thái độ lạnh nhạt của Bách Tân đã không cho Cải Thảo thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.
Hôn lễ kết thúc thì tất nhiên sẽ đến tuần trăng mật, sau khi hỏi ý cô thì Bách Tân mua vé đến một hòn đảo nhỏ ngoài biển. Với những dịch vụ vô cùng đắt đỏ, tuần trăng mật ngọt ngào của hai người kéo dài. Đương nhiên thì sự kéo dài đó lại là những giấc ngủ ngon lành của Xích Miên, còn không ngủ thì cô lại nghe được rất rõ âm thanh đại chiến mấy trăm hiệp khiến cho lòng người khá là phiền não.
Xích Miên đi tuân trăng mật với Bách Tân tận hai tháng trời mới về đến nhà. Còn nhà thì đương nhiên là nhà chông của cô - biệt thự nhà họ Nguyễn. Vài ngày sau, trong lúc đang đứng lớp thì Xích Miên nôn khan, có hiện tượng của việc mang thai. Dù Xích Miên không sinh nhưng hoàn cảnh bâu bí thì cô đã trải qua, nên vừa nôn khan chóng mặt thế này thì Xích Miên liên hiểu cô đã có thai rồi.
Bấy giờ, khi Xích Miên đi dạy về thì liền thấy Cải Thảo đang tìm tới cửa. Tuy nói là sau phép thử đó của Bách Cận thì Cải Thảo hoàn toàn không còn địa vị gì trong lòng Bách Cận nữa. Còn về Bách Tân thì cũng xem Cải Thảo như không khí, thấy như không thấy.
Chỉ là nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ là muốn báo thù mụ đàn bà Cải Thảo độc ác này nên cô không thể nào để yên cho bà ta như thế được. Huống hồ chi lần này bà ta còn đến nhà chồng của cô chửi rủa, nói xấu cô đủ điều.
Tài xế mở cửa ra cho Xích Miên, thấy dáng vẻ hùng hổ của Cải Thảo đứng trước cửa biệt thự thì không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: “Hay để tôi gọi cho ông chủ, bà chủ vào xe ngồi nghỉ một lát rồi chờ ông chủ về nghen.”
Xích Miên lắc đầu: “Tôi đau đầu, chóng mặt lại nặng bụng quá. Bây giờ vào xe ngồi thì tôi nôn mất. Tôi nghĩ cứ vào nhà thôi, dù sao Bách Tân cũng đã nói sẽ bảo vệ cho tôi nên chắc hẳn là anh ấy đã giải quyết, sắp xếp mọi chuyện về bà ấy rồi. Chửi mắng tôi thế này chắc là nhất thời khó nguôi cơn giận thôi, Bách Tân hôm nay có cuộc họp quan trọng, đừng làm phiền anh ấy. Để tôi qua nói nhỏ nhẹ với bà ấy vài câu cố khuyên bà ấy vê, cậu cứ đứng đây chờ tôi.”
Nói đoạn, Xích Miên chầm chậm đi đến bên cạnh Cải Thảo đang chống nạnh đứng chửi. Thấy Xích Miên về đến, Cải Thảo nhanh chóng sấn tới: “Ê con hồ ly tinh kia, con quỷ cái này, mày đừng hòng bôi đen tao trước mặt chồng tao và con trai của tao. Lễ cưới đó là một sai lâm, Bách Tân chỉ có thể là của tao, của tao thôi mày hiểu không? Ai cho mày vô đây ngấp nghé cái gia tài này của tao hả con đĩ này?”
Dáng vẻ của Xích Miên vừa mệt lại vừa kinh ngạc, đưa tay đỡ bụng rồi thận trọng đứng xa Cải Thảo một chút: “Sao bà nói vậy? Bà làm lỗi với Bách Tân lại còn vì tiên bạc, danh lợi mà bán đứng con trai của mình nên hai cha con họ mới buông bỏ bà. Còn gia tài này là của Bách Tân một tay gây dựng nên, sau này sẽ để lại cho Bách Cận. Tuy tôi mang danh là vợ của Bách Cận nhưng để có thể cỡm hết được khối tài sản này chắc là dễ dàng? Trên hết, không có cái gia tài nào là của bà ở đây cả. Đừng nhận vơ và đừng suy nghĩ quá đơn giả nữa. Làm ơn để chồng và con trai của tôi yên đi.” Nghe câu cuối của Xích Miên, tâm trạng của Cải Thảo trở nên kích động hơn bao giờ hết. Ánh mắt bà ta tình cờ chạm xuống bàn tay đang đỡ trước bụng của Xích Miên, dù sao Cải Thảo cũng từng sinh đẻ một lần nên đối với động tác đó bà ta rất đỗi quen thuộc.
Nó có con rồi, con hồ ly tinh này có con rồi. Không được, nếu nó có con thì con của nó sẽ có thể thừa hưởng tài sản. Đó là của bà ta, tài sản đều là của bà ta hết.
Cải Thảo nhanh chóng xông đến Xích Miên với tâm lý vô cùng kích động, Xích Miên thấy vậy thì muốn né tránh nhưng vì đau đớn mà không thể di chuyển ngay lập tức. Thấy vậy, Cải Thảo cười đắc ý một tiếng rôi đẩy mạnh Xích Miên một cái khiến cô va vào cổng lớn của biệt thự rồi té bịch xuống đất: “Chết đi con quý cái.” Xích Miên á một tiếng, đau đớn ập đến khiến người cô như chết điếng tại chỗ. Tay Xích Miên run rẩy vén tà áo dài màu trắng phía trước lên, quân dài bên dưới đã sớm nhuộm đỏ bằng máu từ khi nào, mùi máu tanh xộc vào mũi Xích Miên khiến tứ chi cô bủn rủn: “Máu... máu... bà... bà...”
Giọng nói của Xích Miên thều thào, hoảng loạn. Bấy giờ, Cải Thảo vô cùng sung sướng, bà ta cất tiếng ha hả cười vang. Tài xế đứng bên cạnh thấy vậy thì hồn vía liên như lên mây, sợ hãi vô cùng. Bà chủ đang có thai rôi, đây là chuyện khi nào vậy? Còn, còn sảy thai lúc này nữa?
Thấy tài xế đi đến ngăn cản mình thì Cải Thảo càng trở nên mất bình tĩnh hơn. Bà ta bất chấp sự kìm kẹp của tài xế, mạnh mẽ nhào đến đạp lung tung lên người Xích Miên: “Tại sao ai cũng bảo vệ mày hả con đ.iếm này? Tao cho mày chết, cho mày hết luôn, ha ha.”
Cải Thảo vốn có thân người cao lớn, khung xương †o cứng cáp lại đang trong trạng thái kích động nên tài xế đương nhiên không thể kìm hãm bà ta được. Cải Thảo mang giày cao gót năm phân, liên tục đạp đá lên người Xích Miên khiến chân tay cô toàn là những mảng trầy xước lẫn những vệt máu loang lổ. Vì cú té ban nãy cùng với máu ra quá nhiều khiến Xích Miên không còn sức để chạy trốn, ngay cả nhích thân thể sang một bên để chấm dứt sự tra tấn bằng giày cao gót cũng vô cùng khó khăn. Đương lúc giằng co thì tiếng còi xe inh ỏi vang lên, từ chiếc Audi có một bóng người vội vã chạy xuống. Đến khi bóng người đó đến gân thì Xích Miên mới nhận ra người đó là Bách Cận, tâm mắt của Xích Miên dân nhòe đi bởi mất máu và đau đớn. Bên dưới, máu vẫn đang chảy, còn tay chân của Xích Miên vẫn đang đau đớn lên từng hồi. *xx** 34 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận