Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

c30

c30c30
Chương 30: Cô vợ kế của lão đại (17)
Đến bệnh viện, Cải Thảo gặp trợ lý của Gia Minh ở ngay trước cổng lớn. Trợ lý chào hỏi Cải Thảo rồi nhanh chóng dẫn bà ta đi lên phòng bệnh của Gia Minh: “Bởi vì đã tỉnh và hay tin bà đến thăm nên Chủ tịch Trân đã yêu cầu chuyển qua phòng hồi sức rồi ạ. Hiện tại bà có thể vào thăm Chủ tịch.”
Cải Thảo vô cùng hài lòng với biểu hiện của Gia Minh, rất săn sóc và tâm lý, quả thật là lo lắng cho bà ta đủ đường. Vào đến phòng bệnh, Cải Thảo có chút giật mình vì bộ dáng xanh xao của Gia Minh. Bà ta nhanh chóng tiến đến sà vào lòng Gia Minh: “Ôi anh Minh” Chân mày của trợ lý giật giật, nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng. Vở diễn này không quá khó, chỉ có điều tác dụng phụ hơi mạnh là bị đau mắt mà thôi. Nhưng biết làm sao được, vì cuộc sống thì phải mưu sinh thôi.
Trong phòng bệnh, tuy Gia Minh là người bệnh nhưng hiện tại ông lại phải dỗ dành Cải Thảo. Tiếng khóc rấm rứt của bà ta vang vọng khắp căn phòng, mày của Gia Minh không nhịn được thoáng nhăn lại.
Gia Minh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Cải Thảo, vài tiếng ho như đang cố gắng đè nén phát ra từ cổ họng của ông ta khiến cho Cải Thảo hoàn hồn. Rõ ràng là bà ta đến đây thăm bệnh nhưng hiện tại lại thành thế này, còn khiến cho người ta khó chịu. Nhận ra được sự vô ý của bản thân, Cải Thảo cười gượng gạt đi hai hàng nước mắt còn đang chảy dài trên mặt: “Em vô ý quá. Anh có sao không? Sao lại lao lực quá độ vậy? Có chuyện gì xảy ra sao anh?” Gia Minh lắc đầu, dáng vẻ buồn rầu: “Vẫn là chuyện đó thôi. Thời gian này anh rất nhớ em, vô cùng muốn gặp em nhưng lại không dám gặp em, anh...” Nghe vậy, Cải Thảo vô cùng cảm động. Bất chợt, Cải Thảo lại nhớ đến cuộc điện thoại lúc nấy giữa bà ta và Bách Cận. Suy nghĩ trong đầu của Cải Thảo xoay chuyển một hồi, môi bà ta mấp máy nhưng vẫn chưa mở miệng nói nên câu.
Gia Minh bỗng thở dở một dài: “Cũng do anh sơ xuất rôi. Tuần này anh vẫn chưa chuyển tiền qua cho em. Nay gặp lại em anh vừa vui vừa xót, mặt em vốn đã nhỏ rồi, bây giờ còn nhỏ hơn nữa, nhìn gầy gò vô cùng. Là do anh có lỗi với em.”
Cải Thảo cảm động nhào vào lòng Gia Minh. Tên chồng cũ Bách Tân đó của bà ta quá tuyệt tình, con trai Bách Cận lại không có hiếu, không đặt lợi ích của bà ta lên trên. Còn Gia Minh, ông ta không những chiều chuộng lại còn rất thương yêu bà ta, nhưng bây giờ bà ta lại vì thằng con trai bất hiếu đó mà nảy sinh khoảng cách với Gia Minh.
Hơn nữa tai nạn khi xưa đúng là do Bách Cận có lỗi còn Bách Tân là dùng tiền quyên mà ép chuyện xuống. Bây giờ Gia Minh ôm hận cũng là chuyện khó trách, nếu hai cha con của Bách Tân đã xua đuổi bà ta đến như thế, cũng không hề có giá trị lợi dụng gì với bà ta nữa thì giữ họ lại chỉ là vô dụng. Trong khi đó, hiện tại Gia Minh mới là người mà bà ta thật sự cần thiết. Ông ta yêu thương, chiều chuộng và săn sóc bà ta đến như thế. Gia tài lại không đếm xưể, nếu như triệt tiêu được Bách Tân thì chẳng phải công ty của Gia Minh cũng bớt đi một đối thủ hay sao?
Cải Thảo nghĩ một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân đã nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, tâm tình thoải mái đến lạ. Cải Thảo mím môi, nhẹ giọng nỉ non bên tai Gia Minh: “Em thấy anh tội nghiệp như vậy, em rất là đau lòng.”
Thở dài một hơi, Cải Thảo lại dựa sát vào Gia Minh thêm một chút: “Em nghĩ thông suốt rôi. Anh cũng chỉ là muốn chủ trì công đạo cho con gái. Mà Bách Cận quả thật cũng có thể xem như là hung thủ gián tiếp hại chết con bé. Em cảm thấy, cho dù anh có làm sao đi chăng nữa thì cũng không có gì là quá đáng hết.”
Ánh mắt của Bách Tân thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng đó cũng chỉ là trong tích tắc: “Thật sao Thảo? Em thương anh nhiều đến như vậy ư? Anh... anh... anh...
Cải Thảo mỉm cười vui vẻ: “Mắt của em không đụui, ai tốt với em thì em đều nhìn thấy rất rõ ràng. Mà anh cũng bị chuyện cũ dằn vặt rất ghê gớm, em nhìn thấy những việc trước mắt thế này thì đúng là không có cách nào chịu đựng được.
Gia Minh cảm động vô cùng, ông ta ôm chầm lấy Cải Thảo khiến cho bà ta bật cười khanh khách vì vui vẻ. Vài hôm sau thì sức khỏe của Gia Minh liền hồi phục trở lại, hai người nhanh chóng trở về giai đoạn âu yếm, quấn quýt bên nhau. Đồng thời, cả hai cũng không quên bàn bạc về kế hoạch trả thù đầy hứa hẹn của họ.
Cải Thảo cười nhiều đến nỗi không khép được miệng. Mỗi ngày bà ta đêu được cung phụng, ăn đến miệng đồ đến tay, hất mặt lên mà trôi qua ngày sang chảnh.
Thậm chí còn thâm cảm thấy bản thân quá ngu ngốc khi không suy nghĩ thông suốt được ngay từ đầu. Thế nhưng bà ta lại không ý thức được rằng, loại người mà ngay cả con trai ruột của mình cũng nỡ vứt bỏ thì chẳng đời nào có được một kết cục có hậu cả.
Vài ngày sau, lúc Bách Cận đang dùng bữa cùng Xích Miên và Bách Tân thì liên nhận được một cuộc gọi đến của Cải Thảo. Tuy ngôi cách Bách Cận một khoảng xa, nhưng Xích Miên vẫn thấy được gân xanh đang nổi đầy trên trán của cậu ta.
Sau một hồi cố gắng kìm nén, tâm tình của Bách Cận mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được đôi chút. Cậu ta đứng dậy rồi khẽ cúi đầu: “Xin phép mọi người con có việc đi ra ngoài. Mọi người cứ dùng bữa đi ạ.”
Trong khoảng thời gian này thì mối quan hệ của Xích Miên và Bách Cận có thể nói là khá ổn áp. Tuy không phải là thân thiết nhưng cũng không hề có chuyện thù hẳn, ganh ghét. Chí ít thì phép tắc lịch sự bên ngoài vẫn giữ và ngồi ăn chung một bữa cơm đều không có vấn đề gì.
Mà sau khoảng thời gian tiếp xúc nhiều hơn với Xích Miên ngoại trừ ở lớp học thì Bách Cận cũng thật sự không cảm thấy ghét Xích Miên ở bất cứ điểm gì được. Bởi Bách Cận nhận ra, cô giáo của cậu ta không hề vờ vịt như những gì mọi người trên trường hay nói.
Sự dịu dàng, thùy mị của Xích Miên là điều vô cùng tự nhiên và đơn thuần. Vốn dĩ điều đó xuất phát từ tận sâu bên trong Xích Miên, tuy tính tình nghiêm khắc nhưng đối với mọi việc cô đều không hề cáu gắt hay khó chịu với bất cứ ai.
Mà Xích Miên cũng không cố tình làm thân gì với Bách Cận cả, cô rất tự nhiên nói chuyện với Bách Tân, chưa bao giờ có ý định lấy lòng cậu ta. Nếu cậu ta chào hỏi Xích Miên thì cô liên đáp lại bằng một nụ cười tươi hiên dịu cùng một câu hỏi thăm nhỏ nhẹ, còn nếu cậu ta lơ cô thì Xích Miên cũng chẳng thèm chú ý đến cậu ta. Đối với Bách Cận, cậu ta bị thu hút sâu sắc bởi nụ cười hiên dịu đó của Xích Miên nên không nhịn được lên tiếng chào hỏi. Lâu dần giữa hai người cũng có sự ăn ý riêng, mà hảo cảm Bách Cận dành cho Xích Miên tăng lên không thể nào kiểm soát được bởi nó đến rất tự nhiên.
Bách Tân gật đầu, Xích Miên dặn dò nói theo: “Đi đường cẩn thận, trời cũng tối rồi, mang theo áo khoác là tốt nhất. Đi sớm về sớm nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi vê kẻo cha cậu lo.”
Bách Cận đáp vâng một tiếng rồi lủi người đi mất. Bách Tân thấy thế thì không khỏi bật cười: “Vẫn em là cao tay, có thể thuần hóa được một con ngựa hoang đứt cương như nó. Ban đầu, anh còn lo nó sẽ căng thẳng với em một thời gian dài đấy.” *xxk* 30 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận