Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c43
c43c43
Chương 43: Nữ pháp sư xinh đẹp (7)
Mà sau đó thì sáng chế của Xích Miên cũng được vợ chồng Thục Phốc học theo bởi nó thuận tay vô cùng. Quả thật là hai trong một, vừa là trang sức khi bình thường lại vừa là vũ khí lúc cần thiết.
Xích Miên lấy cái hũ nhỏ trong túi ra rồi niệm một câu khẩu quyết để thu ma nữ vào bên trong. Thế là cô đã thành công vượt qua kỳ kiểm tra này, tiếp theo cô sẽ được lên Cúc Kỳ. Xích Miễn xoay người rời đi: “Mọi việc đã xong xuôi rồi, hiện tại nhà của ông đã được an toàn. Tạm biệt!”
Lê Mông quýnh lên, ông không thể để cho Xích Miên đi như vậy được. Thầy giỏi thì ông nghe qua rất nhiều, được giới thiệu cũng không ít. Nhưng nói vê tận mắt chứng kiến thì đây là lân đầu tiên: “Thầy ơi, thây khoan đi đã. Tôi muốn thỉnh một lá bùa bình an chiêu lộc có được không?”
Xích Miên chớp chớp mắt, đúng là thời tới cản không kịp, chưa gì mà cô đã có số làm phú bà rồi đây: “Ồ, nhưng lộc ở chỗ của tôi hơi cao so với những chỗ khác đấy. Ông có chắc là muốn thỉnh bùa từ chỗ tôi chứ?”
Lê Mông cười hề hê: “Không lo không lo. Tiền bạc không phải là vấn đề, chủ yếu là tôi biết thây đây có đạo hạnh cao thâm vô cùng nên chỉ cân có hiệu nghiệm thì bao nhiêu cũng được.'
Xích Miên và Lê Mông di chuyển xuống phòng khách. Xích Miên hỏi bát tự của Lê Mông rồi bắt đầu tính toán. Không lâu sau đó thì cô lấy ra một lá bùa và niệm khẩu quyết, không có gì rắc rối bởi trong túi của Xích Miên đều có giấy gói và túi đựng. Sau khi gói lá bùa để vào trong giấy đỏ rồi để vào túi đựng thì Xích Miễn đưa qua cho Lê Mông: “Một tuân tới đây ông phải ăn chay và phát tâm phóng sanh, nhớ là phải thật sự thành tâm, ấy là thứ nhất. Thứ hai, vào những ngày lẻ như thứ ba, thứ năm và chủ nhật thì ông hãy đến chùa. Chùa nào thì tùy tâm ông chọn nhưng nhớ là phải đi vào lúc xế chiêu. Cứ thế thì sẽ gặp được quý nhân, giúp ích cho sự nghiệp của ông sau này.”
“Sau một tuần thì ông có thể ăn mặn trở lại. Nhưng nhớ là tránh sát sanh, không sân si không tham lam. Nhất là trong công việc làm ăn, nếu ông sinh tâm xấu xa thì bao nhiêu lá bùa cũng vậy, chỉ có thể giúp ông ở hiện tại còn về sau hoặc ở đời con cháu, thậm chí là kiếp sau của ông đều phải nhận quả báo luân hồi."
Xích Miên nhấp một ngụm nước trà Lê Mông đã pha cho cô lúc nấy rồi chậm rãi nói tiếp: “Nói về bùa chiêu lộc thì có hai loại. Bùa mà ông thỉnh từ tôi là bùa Tâm chứ không phải là bùa Khống. Ông đã từng nghe qua về hai loại bùa ấy chưa?”
Lê Mông gật đầu: “Tôi từng nghe rôi, nhưng quả thật không biết rõ lắm. Tôi chỉ nghe đâu là bùa Khống sẽ có hiện quả ngay tức khắc còn bùa Tâm thì tác dụng vê lâu dài, như vậy có phải không thây?”
Xích Miên lắc đầu: “Ấy là bậy rồi. Bùa Khống ở đây có thể hiểu là khống chế hay vu oan, đổ cho người khác. Nghĩa là bùa đó ông thỉnh về sẽ có tác dụng ở hiện tại, cho dù ông không đủ tâm đức thì danh vọng vẫn đến với ông. Nhưng, nếu tâm đức không có thì danh vọng ấy ông phải đi vay mượn của người khác. Chính xác hơn là vay mượn của con cháu, sau này con cháu của ông sẽ gánh tất thảy.” “Còn về bùa Tâm. Nghĩa là ông đã có sẵn một phần tâm đức, thay vì đợi đến tương lai hay xa hơn là kiếp sau ông mới nhận được trái ngọt thì bây giờ ông liền nhận được. Chỉ là đồng thời ông cũng phải đi gieo thêm phước lành để duy trì tâm đức của bản thân, đồng thời để tương lai hay đời sau không bị thiếu hụt. Thông thường khi đi thỉnh, ít có thây nào giải thích rõ ràng trừ những người có đức độ.”
Lê Mông nghe vậy thì cảm thán khôn nguôi, hóa ra là thế. Nếu nhìn lại thì Xích Miên nói cũng không sai chút nào. Bởi trong những người bạn của ông, có người vô cùng xấu xa lại ích kỷ nhưng khi đi thỉnh bùa chiêu lộc về thì danh vọng vẫn tăng. Có điều đến đời con cháu thì thập phần lụn bại, có thể gọi là cùng đường mạt lộ, không thể ngóc đầu lên nổi. Vậy thì Lê Mông cũng hiểu rõ lời của Xích Miên nói. Nghĩa là trông quả ngọt thì mới có trái ngọt, đúng cho câu có đức thì mặc sức mà ăn. Chỉ là Lê Mông cũng có chút tò mò: “Vậy nếu như tôi không có chút tâm đức nào cả thì thầy có làm bùa Khống cho tôi không?”
Xích Miên lắc đầu: “Đương nhiên là không. Bùa Khống vừa nguy hại cho chủ nhân của nó còn vừa khiến cho người tạo ra nó tổn hao âm đức rất nặng nê. Tôi đây cũng chưa nghèo đến mức bất chấp hết tất cả như vậy để kiếm tiền.”
Nghe vậy, Lê Mông cười ha hả. Thây này quả thật rất hợp với ông, tính tình sảng khoái thế này ông rất thích: “Cảm ơn thây rất nhiêu đã giảng giải cho tôi hiểu. Hiện tại xem như tôi cũng thông suốt hơn rồi nên sẽ làm theo lời thầy dặn dò.”
Xích Miên đưa tay lấy miếng mứt trên bàn bỏ vào miệng: “Nếu vậy thì tốt. Bởi đó là chuyện quan trọng, ông cân phải ghi nhớ, nếu không thì bùa của tôi cũng sẽ mất tác dụng. Khi ấy đừng có mà đi kêu rêu tôi cho ông thỉnh lộc dỏm, khẩu nghiệp cả đấy nhé.”
“Thôi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Lộc của ông là năm triệu, còn về tư vấn giảng giải cho ông thì tôi xem như tích đức không thu tiên.”
Lê Mông cười hề hề, hỏi Xích Miên muốn chuyển khoản hay là tiên mặt. Xích Miên mở miệng đọc ra dãy số tài khoản ngân hàng của mình. Lê Mông câm điện thoại bấm vài cái thì bên điện thoại của Xích Miên cũng liên nhận được thông báo tin nhắn mới. Xích Miên mở ra xem thì phát hiện Lê Mông chuyển khoản cho cô tận bảy triệu, đúng là nhà giàu, ra tay quả thật hào phóng.
Xích Miên hài lòng gật đầu, lấy thêm miếng mứt gừng nữa bỏ vào miệng rồi đứng dậy buông lời chào tạm biệt Lê Mông. Xích Miên cũng không về nhà ngay mà cô đi dạo xung quanh một chút, dù sao thì nửa năm nay cô cũng không hề bước chân ra khỏi nhà nửa bước.
Nói vê vấn đề này thì chủ yếu là do Xích Miên lười. Bởi cường độ tập luyện không hề ít mà cô lại còn phải ngày đêm học thuộc khẩu quyết. Việc này giống như là khi xưa cô tu luyện vậy, đều phải học thuộc khẩu quyết thì mới có thể thi triển tiên thuật được. Nên Xích Miên hiểu rất rõ tầm quan trọng của nó, không cân Thục Phốc nhắc nhở quá nhiều thì cô cũng tự giác học hành. Xích Miên đi dạo một vòng quanh chợ đêm, ăn đến nỗi bụng no tròn thì mới cuốc bộ vê nhà. Về đến nhà, Xích Miên đã thấy Thục Phốc và Tú Hảo đang ngồi trước sân ngóng cổ nhìn ra cửa lớn: “Thưa cha con mới về. Ban nãy làm bài kiểm tra xong thì con đói bụng nên đi dạo chợ đêm một chút, nhưng điện thoại hết pin rồi nên không gọi về được cho cha. Con xin lỗi, làm cha mẹ lo lắng. Con có mua đồ ăn mà cha với mẹ thích ăn đây, cha mẹ ăn nhanh kẻo nguội mất ngon.”
Quả thật là Xích Miên không hề cố ý. Ban nãy cô đinh ninh đến chợ rôi sẽ gọi điện vê cho Thục Phốc báo một tiếng nhưng lại phát hiện điện thoại đã hết pin từ bao giờ. Có điều đồ ăn trên chợ thật sự rất nhiều, cám dỗ quá lớn nên Xích Miên đành ăn nhanh rồi về. Nghe Xích Miên nói vậy thì Thục Phốc và Tú Hảo không kiêm chế được ngẩn ngơ. Hai vợ chồng Thục Phốc ngước mắt lên nhìn Xích Miên. Bởi sống cùng nhau nên bọn họ đều cảm thấy con gái của bọn họ chẳng có gì thay đổi. Nhưng hôm nay nhìn kỹ lại, quả thật con bé đã khôn lớn rất nhiều rồi.
*xx** 43 *xx**
Chương 43: Nữ pháp sư xinh đẹp (7)
Mà sau đó thì sáng chế của Xích Miên cũng được vợ chồng Thục Phốc học theo bởi nó thuận tay vô cùng. Quả thật là hai trong một, vừa là trang sức khi bình thường lại vừa là vũ khí lúc cần thiết.
Xích Miên lấy cái hũ nhỏ trong túi ra rồi niệm một câu khẩu quyết để thu ma nữ vào bên trong. Thế là cô đã thành công vượt qua kỳ kiểm tra này, tiếp theo cô sẽ được lên Cúc Kỳ. Xích Miễn xoay người rời đi: “Mọi việc đã xong xuôi rồi, hiện tại nhà của ông đã được an toàn. Tạm biệt!”
Lê Mông quýnh lên, ông không thể để cho Xích Miên đi như vậy được. Thầy giỏi thì ông nghe qua rất nhiều, được giới thiệu cũng không ít. Nhưng nói vê tận mắt chứng kiến thì đây là lân đầu tiên: “Thầy ơi, thây khoan đi đã. Tôi muốn thỉnh một lá bùa bình an chiêu lộc có được không?”
Xích Miên chớp chớp mắt, đúng là thời tới cản không kịp, chưa gì mà cô đã có số làm phú bà rồi đây: “Ồ, nhưng lộc ở chỗ của tôi hơi cao so với những chỗ khác đấy. Ông có chắc là muốn thỉnh bùa từ chỗ tôi chứ?”
Lê Mông cười hề hê: “Không lo không lo. Tiền bạc không phải là vấn đề, chủ yếu là tôi biết thây đây có đạo hạnh cao thâm vô cùng nên chỉ cân có hiệu nghiệm thì bao nhiêu cũng được.'
Xích Miên và Lê Mông di chuyển xuống phòng khách. Xích Miên hỏi bát tự của Lê Mông rồi bắt đầu tính toán. Không lâu sau đó thì cô lấy ra một lá bùa và niệm khẩu quyết, không có gì rắc rối bởi trong túi của Xích Miên đều có giấy gói và túi đựng. Sau khi gói lá bùa để vào trong giấy đỏ rồi để vào túi đựng thì Xích Miễn đưa qua cho Lê Mông: “Một tuân tới đây ông phải ăn chay và phát tâm phóng sanh, nhớ là phải thật sự thành tâm, ấy là thứ nhất. Thứ hai, vào những ngày lẻ như thứ ba, thứ năm và chủ nhật thì ông hãy đến chùa. Chùa nào thì tùy tâm ông chọn nhưng nhớ là phải đi vào lúc xế chiêu. Cứ thế thì sẽ gặp được quý nhân, giúp ích cho sự nghiệp của ông sau này.”
“Sau một tuần thì ông có thể ăn mặn trở lại. Nhưng nhớ là tránh sát sanh, không sân si không tham lam. Nhất là trong công việc làm ăn, nếu ông sinh tâm xấu xa thì bao nhiêu lá bùa cũng vậy, chỉ có thể giúp ông ở hiện tại còn về sau hoặc ở đời con cháu, thậm chí là kiếp sau của ông đều phải nhận quả báo luân hồi."
Xích Miên nhấp một ngụm nước trà Lê Mông đã pha cho cô lúc nấy rồi chậm rãi nói tiếp: “Nói về bùa chiêu lộc thì có hai loại. Bùa mà ông thỉnh từ tôi là bùa Tâm chứ không phải là bùa Khống. Ông đã từng nghe qua về hai loại bùa ấy chưa?”
Lê Mông gật đầu: “Tôi từng nghe rôi, nhưng quả thật không biết rõ lắm. Tôi chỉ nghe đâu là bùa Khống sẽ có hiện quả ngay tức khắc còn bùa Tâm thì tác dụng vê lâu dài, như vậy có phải không thây?”
Xích Miên lắc đầu: “Ấy là bậy rồi. Bùa Khống ở đây có thể hiểu là khống chế hay vu oan, đổ cho người khác. Nghĩa là bùa đó ông thỉnh về sẽ có tác dụng ở hiện tại, cho dù ông không đủ tâm đức thì danh vọng vẫn đến với ông. Nhưng, nếu tâm đức không có thì danh vọng ấy ông phải đi vay mượn của người khác. Chính xác hơn là vay mượn của con cháu, sau này con cháu của ông sẽ gánh tất thảy.” “Còn về bùa Tâm. Nghĩa là ông đã có sẵn một phần tâm đức, thay vì đợi đến tương lai hay xa hơn là kiếp sau ông mới nhận được trái ngọt thì bây giờ ông liền nhận được. Chỉ là đồng thời ông cũng phải đi gieo thêm phước lành để duy trì tâm đức của bản thân, đồng thời để tương lai hay đời sau không bị thiếu hụt. Thông thường khi đi thỉnh, ít có thây nào giải thích rõ ràng trừ những người có đức độ.”
Lê Mông nghe vậy thì cảm thán khôn nguôi, hóa ra là thế. Nếu nhìn lại thì Xích Miên nói cũng không sai chút nào. Bởi trong những người bạn của ông, có người vô cùng xấu xa lại ích kỷ nhưng khi đi thỉnh bùa chiêu lộc về thì danh vọng vẫn tăng. Có điều đến đời con cháu thì thập phần lụn bại, có thể gọi là cùng đường mạt lộ, không thể ngóc đầu lên nổi. Vậy thì Lê Mông cũng hiểu rõ lời của Xích Miên nói. Nghĩa là trông quả ngọt thì mới có trái ngọt, đúng cho câu có đức thì mặc sức mà ăn. Chỉ là Lê Mông cũng có chút tò mò: “Vậy nếu như tôi không có chút tâm đức nào cả thì thầy có làm bùa Khống cho tôi không?”
Xích Miên lắc đầu: “Đương nhiên là không. Bùa Khống vừa nguy hại cho chủ nhân của nó còn vừa khiến cho người tạo ra nó tổn hao âm đức rất nặng nê. Tôi đây cũng chưa nghèo đến mức bất chấp hết tất cả như vậy để kiếm tiền.”
Nghe vậy, Lê Mông cười ha hả. Thây này quả thật rất hợp với ông, tính tình sảng khoái thế này ông rất thích: “Cảm ơn thây rất nhiêu đã giảng giải cho tôi hiểu. Hiện tại xem như tôi cũng thông suốt hơn rồi nên sẽ làm theo lời thầy dặn dò.”
Xích Miên đưa tay lấy miếng mứt trên bàn bỏ vào miệng: “Nếu vậy thì tốt. Bởi đó là chuyện quan trọng, ông cân phải ghi nhớ, nếu không thì bùa của tôi cũng sẽ mất tác dụng. Khi ấy đừng có mà đi kêu rêu tôi cho ông thỉnh lộc dỏm, khẩu nghiệp cả đấy nhé.”
“Thôi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Lộc của ông là năm triệu, còn về tư vấn giảng giải cho ông thì tôi xem như tích đức không thu tiên.”
Lê Mông cười hề hề, hỏi Xích Miên muốn chuyển khoản hay là tiên mặt. Xích Miên mở miệng đọc ra dãy số tài khoản ngân hàng của mình. Lê Mông câm điện thoại bấm vài cái thì bên điện thoại của Xích Miên cũng liên nhận được thông báo tin nhắn mới. Xích Miên mở ra xem thì phát hiện Lê Mông chuyển khoản cho cô tận bảy triệu, đúng là nhà giàu, ra tay quả thật hào phóng.
Xích Miên hài lòng gật đầu, lấy thêm miếng mứt gừng nữa bỏ vào miệng rồi đứng dậy buông lời chào tạm biệt Lê Mông. Xích Miên cũng không về nhà ngay mà cô đi dạo xung quanh một chút, dù sao thì nửa năm nay cô cũng không hề bước chân ra khỏi nhà nửa bước.
Nói vê vấn đề này thì chủ yếu là do Xích Miên lười. Bởi cường độ tập luyện không hề ít mà cô lại còn phải ngày đêm học thuộc khẩu quyết. Việc này giống như là khi xưa cô tu luyện vậy, đều phải học thuộc khẩu quyết thì mới có thể thi triển tiên thuật được. Nên Xích Miên hiểu rất rõ tầm quan trọng của nó, không cân Thục Phốc nhắc nhở quá nhiều thì cô cũng tự giác học hành. Xích Miên đi dạo một vòng quanh chợ đêm, ăn đến nỗi bụng no tròn thì mới cuốc bộ vê nhà. Về đến nhà, Xích Miên đã thấy Thục Phốc và Tú Hảo đang ngồi trước sân ngóng cổ nhìn ra cửa lớn: “Thưa cha con mới về. Ban nãy làm bài kiểm tra xong thì con đói bụng nên đi dạo chợ đêm một chút, nhưng điện thoại hết pin rồi nên không gọi về được cho cha. Con xin lỗi, làm cha mẹ lo lắng. Con có mua đồ ăn mà cha với mẹ thích ăn đây, cha mẹ ăn nhanh kẻo nguội mất ngon.”
Quả thật là Xích Miên không hề cố ý. Ban nãy cô đinh ninh đến chợ rôi sẽ gọi điện vê cho Thục Phốc báo một tiếng nhưng lại phát hiện điện thoại đã hết pin từ bao giờ. Có điều đồ ăn trên chợ thật sự rất nhiều, cám dỗ quá lớn nên Xích Miên đành ăn nhanh rồi về. Nghe Xích Miên nói vậy thì Thục Phốc và Tú Hảo không kiêm chế được ngẩn ngơ. Hai vợ chồng Thục Phốc ngước mắt lên nhìn Xích Miên. Bởi sống cùng nhau nên bọn họ đều cảm thấy con gái của bọn họ chẳng có gì thay đổi. Nhưng hôm nay nhìn kỹ lại, quả thật con bé đã khôn lớn rất nhiều rồi.
*xx** 43 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận