Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c48
c48c48
Chương 48: Nữ pháp sư xinh đẹp (12)
Bởi vầng sáng của Xích Miên rực rỡ như vậy nên Vân Cư mới ra cho cô đề khó nhất, chính là trường hợp của ma nữ này. Chủ yếu là Hiệp hội Pháp sư Trừ Ma không chỉ muốn tìm một người có tài mà còn muốn tìm một người có cả tâm nữa.
Có một vị lãnh tụ vĩ đại đã từng nói một đạo lý nghe vô cùng thấm lòng người thế này: “Có tài mà không có đức là người vô dụng. Có đức mà không tài thì làm việc gì cũng khó.”
Do đó, Hiệp hội Pháp sư Trừ ma muốn tìm một người có hội tụ đủ hai yếu tố đó. Bởi tài là thứ có thể rèn luyện, còn đức là thứ trong tâm của một con người. Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời cũng từ đó mà ra.
Lại nói, vòng đầu tiên này các ban giám khảo đã bàn bạc rõ. Chỉ cần thí sinh có thể tẩy uế cho ma nữ, sau đó niệm kinh và niệm khẩu quyết để làm cho ma nữ tiêu tán là được rồi. Bởi ai nhìn ra được oán khí ít ỏi đang tích tụ trong đôi mắt của ma nữ đã có thể gọi là có tài.
Sau đó tẩy uế và niệm kinh để hồi hướng tâm tính của ma nữ, giúp ma nữ có thể siêu thoát, cuối cùng là niệm khẩu quyết để ma nữ tiêu tán được an yên. Bởi khi loại bỏ được oán khí của ma nữ thì dù không thể đi đầu thai chuyển kiếp đi chăng nữa, niệm kinh kệ để hồi hướng rồi dùng khẩu quyết đưa ma nữ về cát bụi đã là vạn hạnh. Việc làm đó đã xem như tích phước đức cho đời cho người và cho ta rồi. Căn bản là bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có bất cứ một thí sinh nào có thể tẩy uế sạch sẽ như vậy, sau đó không cần công cụ trợ giúp mà vẫn mở cửa âm được.
Nhưng có lẽ điều mọi người bất ngờ nhất không phải là khả năng của Xích Miên bởi nhìn vâng sáng của cô thì mọi người cũng đã đoán được ít nhiều. Điều khiến bọn họ sửng sốt nhất chính là thái độ của hai quỷ sai đối với Xích Miên. Trong đầu ai nấy đều nổi lên một suy khá giống nhau: “Cô gái trẻ này cũng quá trâu bò rồi.”
Dù náo loạn là thế, nhưng sau khi Xích Miên khuất bóng rồi thì đám đông cũng dần bình ổn trở lại, tiếp tục ghi danh để khảo sát. Chỉ là hiện tại thì bọn họ càng muốn lọt vào vòng trong hơn rất nhiều. Bởi bọn họ vô cùng hiếu kỳ vê Xích Miên, ai nấy đều rất tò mò về cô. Vân Cư chặc lưỡi, nhìn tình hình thể này, có lẽ cũng xem như là một tác động tốt chăng? Còn về Xích Miên, sau khi đi theo cô gái mặc váy trắng thì cô đã tiến vào bên trong biệt thự. Nơi đây được trang trí theo phòng cách cổ xưa, ngay cả bàn ghế cũng là những bộ trưởng kỷ rất quy mô. Ngay khi bước vào bên trong này, Xích Miên đã thấy được rằng nơi đây có không ít ảo cảnh. Tuy nhìn sơ qua thì mọi đồ vật trong biệt thự đều bố trí rất ngẫu nhiên, nhưng thực ra đã có sự sắp xếp rất tinh vi ở bên trong.
Cô gái mặc váy trắng thấy Xích Miên quan sát tỉ mỉ như vậy thì trong lòng không khỏi âm thâm khen ngợi cô: “Chào cô, tôi tên là Mụ Tinh. Tôi là lễ tân của Hiệp hội Pháp sư. Còn cô?” Xích Miên khẽ gật đầu đáp lại: “Xin chào. Tôi là Thục Hoanh.”
Đối với bộ dạng trâm ổn của Xích Miên thì Mụ Tinh vô cùng tán thưởng. Trông Xích Miên vẫn còn rất trẻ nhưng lại thuân thục, khéo léo như vậy thì quả thật là hiếm thấy. Tuy nhiên, cô gái này cũng không phải là một người bình thường. Mụ Tinh vẫn còn nhớ như in sự việc vừa xảy ra.
Mụ Tinh cười hiền: “Sở dĩ thây Vân Cư bảo cô đi theo tôi là bởi vì thực lực của cô thật sự rất cao thâm, tôi nghĩ cô hiểu điều đó. Vậy nên bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi đến phòng của lão Hội trưởng.”
Xích Miên vâng dạ rồi đi theo Vân Cư mệt tâng cao nhất. Biệt thự này được xây rất hoành tráng, ngoại trừ khoảng sân rộng rãi phía trước thì phía sau còn có một vườn hoa quanh co như mê cung với đầy hoa thơm cỏ lạ. Khi Xích Miên nhìn xuyên qua khung cửa sổ, cảnh đẹp của vườn hoa ở phía sau biệt thự đập vào mắt cô ngay lập tức.
Mụ Tinh dẫn Xích Miên đến một căn phòng to ở giữa của tâng cao nhất, trước cửa phòng có một tấm bảng nhỏ treo bên trên: “Phòng Hội trưởng.”
Mụ Tinh tiến đến gõ cửa, vài giây sau thì bên trong có một giọng nói hiên từ vang lên: “Mời vào.”
Mụ Tinh dẫn Xích Miên vào bên trong. Trên bàn gỗ lớn trong phòng đang có một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ nhân hậu đang ngồi phẩm trà. Mục Tinh cúi đầu với ông lão: “Thưa lão Hội trưởng, đây là người mà pháp sư Vân Cư đã đặc cách vì thực lực của cô ấy ạ.” Lão Hội trưởng gật gù: “Ông biết rồi, con đi làm việc của mình đi. Còn cô gái trẻ, mời cô ngồi, đừng ngại.ˆ
Căn phòng được bày trí rất tỉ mỉ, một kệ sách cổ lớn cũng đã chiếm không ít diện tích. Xích Miên khẽ gật đầu lên tiếng chào hỏi thì nghe được lão Hội trưởng lên tiếng: “Hôm qua ông đã bấm độn ra được, ngày ghi danh hôm nay sẽ có một người sở hữu thực lực cao thâm giá lâm Hiệp hội. Quả thật là vạn hạnh cho Hiệp hội Pháp sư rồi.”
Xích Miên khẽ lắc đầu: “Ngài quá lời rôi, cũng bình thường thôi ạ. Cảm ơn ngài đã khen ngợi, nghe đến thật sự hổ thẹn vạn phần.”
Lão Hội trưởng nghe vậy thì mỉm cười bất đắc dĩ: “Con cứ thoải mái, không cần câu nệ đến như vậy. Hiện tại, chức vị Hội trưởng này của ông cũng không quá nặng nê bởi thằng cháu đích tôn của ông đã thay ông gông gánh gân như tất thảy rồi.”
Không phải tự nhiên mà lão Hội trưởng lại nói ra lời không liên quan như vậy. Xích Miên hiểu rõ, lời này là ông ấy đang trấn an cô. Bởi lẽ không việc tất chẳng nhiệt tình, bỗng dưng xởi lởi không phường trộm cướp cũng là lưu manh. Ông ấy nhiệt tình, thoải mái như vậy sẽ khiến cho Xích Miên tự động sinh ra tâm lý đê phòng.
Nên lão Hội trưởng mới nêu rõ, hiện tại ông ấy cũng không còn quyên hành gì nhiều ở đây. Nghĩa là mong Xích Miên chớ dè chừng ông làm gì. Thế nhưng sự cảnh giác cao độ của Xích Miên nào dễ phôi phai chỉ vì đôi ba lời nói được.
Lão Hội trưởng thấy Xích Miên gật đầu, nhẹ nhàng vâng dạ thì không khỏi cười bất đắc dĩ. Tuy nhiên trong lòng cũng âm thâm tán thưởng cô cao hơn. Tuổi còn trẻ mà đã thế này, quả thật là nhân tài của nhân tài. Nhớ lại bộ dạng của mình khi còn trẻ, lão Hội trưởng cũng tự cảm thấy Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước nằm chết tươi trên bờ cát. Tuổi trẻ bây giờ đúng là tài cao.
“Ông cũng không dài dòng nữa. Pháp sư Vân Cư vì thấy được thực lực cao thâm của con nên mới đặc cách cho con vào thẳng vòng trong. Do đó, hiện tại con không cần phải tham gia khảo sát nữa. Cứ hãy trở vê nghỉ ngơi, ba ngày sau con quay lại tham gia trận chung kết luôn nhé.”
Xích Miên từ chối lời mời tá túc lại trụ sở Hiệp hội Pháp sư Trừ ma, cô đi tìm một hàng quán trông ngon miệng để ăn uống một bữa no nê rồi lên mạng xem review để tìm chỗ ngủ nghỉ. Sau khi tìm một hồi, Xích Miên cũng vừa mắt với một chỗ cách trụ sở Hiệp hội Pháp sư Trừ ma không xa lắm, cũng khá tiện lợi cho việc đi lại. Xích Miên thuê phòng xong, cô đóng kín cửa rồi ôm chăn ngủ một giấc êm đềm. Cho tới khi Mặt Trời khuất bóng, Xích Miên mới lờ mờ mở mắt, ngôi dậy thay đồ đi kiếm chút gì đó ăn, sẵn tiện dạo phố.
*xx** 48 *xx**
Chương 48: Nữ pháp sư xinh đẹp (12)
Bởi vầng sáng của Xích Miên rực rỡ như vậy nên Vân Cư mới ra cho cô đề khó nhất, chính là trường hợp của ma nữ này. Chủ yếu là Hiệp hội Pháp sư Trừ Ma không chỉ muốn tìm một người có tài mà còn muốn tìm một người có cả tâm nữa.
Có một vị lãnh tụ vĩ đại đã từng nói một đạo lý nghe vô cùng thấm lòng người thế này: “Có tài mà không có đức là người vô dụng. Có đức mà không tài thì làm việc gì cũng khó.”
Do đó, Hiệp hội Pháp sư Trừ ma muốn tìm một người có hội tụ đủ hai yếu tố đó. Bởi tài là thứ có thể rèn luyện, còn đức là thứ trong tâm của một con người. Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời cũng từ đó mà ra.
Lại nói, vòng đầu tiên này các ban giám khảo đã bàn bạc rõ. Chỉ cần thí sinh có thể tẩy uế cho ma nữ, sau đó niệm kinh và niệm khẩu quyết để làm cho ma nữ tiêu tán là được rồi. Bởi ai nhìn ra được oán khí ít ỏi đang tích tụ trong đôi mắt của ma nữ đã có thể gọi là có tài.
Sau đó tẩy uế và niệm kinh để hồi hướng tâm tính của ma nữ, giúp ma nữ có thể siêu thoát, cuối cùng là niệm khẩu quyết để ma nữ tiêu tán được an yên. Bởi khi loại bỏ được oán khí của ma nữ thì dù không thể đi đầu thai chuyển kiếp đi chăng nữa, niệm kinh kệ để hồi hướng rồi dùng khẩu quyết đưa ma nữ về cát bụi đã là vạn hạnh. Việc làm đó đã xem như tích phước đức cho đời cho người và cho ta rồi. Căn bản là bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có bất cứ một thí sinh nào có thể tẩy uế sạch sẽ như vậy, sau đó không cần công cụ trợ giúp mà vẫn mở cửa âm được.
Nhưng có lẽ điều mọi người bất ngờ nhất không phải là khả năng của Xích Miên bởi nhìn vâng sáng của cô thì mọi người cũng đã đoán được ít nhiều. Điều khiến bọn họ sửng sốt nhất chính là thái độ của hai quỷ sai đối với Xích Miên. Trong đầu ai nấy đều nổi lên một suy khá giống nhau: “Cô gái trẻ này cũng quá trâu bò rồi.”
Dù náo loạn là thế, nhưng sau khi Xích Miên khuất bóng rồi thì đám đông cũng dần bình ổn trở lại, tiếp tục ghi danh để khảo sát. Chỉ là hiện tại thì bọn họ càng muốn lọt vào vòng trong hơn rất nhiều. Bởi bọn họ vô cùng hiếu kỳ vê Xích Miên, ai nấy đều rất tò mò về cô. Vân Cư chặc lưỡi, nhìn tình hình thể này, có lẽ cũng xem như là một tác động tốt chăng? Còn về Xích Miên, sau khi đi theo cô gái mặc váy trắng thì cô đã tiến vào bên trong biệt thự. Nơi đây được trang trí theo phòng cách cổ xưa, ngay cả bàn ghế cũng là những bộ trưởng kỷ rất quy mô. Ngay khi bước vào bên trong này, Xích Miên đã thấy được rằng nơi đây có không ít ảo cảnh. Tuy nhìn sơ qua thì mọi đồ vật trong biệt thự đều bố trí rất ngẫu nhiên, nhưng thực ra đã có sự sắp xếp rất tinh vi ở bên trong.
Cô gái mặc váy trắng thấy Xích Miên quan sát tỉ mỉ như vậy thì trong lòng không khỏi âm thâm khen ngợi cô: “Chào cô, tôi tên là Mụ Tinh. Tôi là lễ tân của Hiệp hội Pháp sư. Còn cô?” Xích Miên khẽ gật đầu đáp lại: “Xin chào. Tôi là Thục Hoanh.”
Đối với bộ dạng trâm ổn của Xích Miên thì Mụ Tinh vô cùng tán thưởng. Trông Xích Miên vẫn còn rất trẻ nhưng lại thuân thục, khéo léo như vậy thì quả thật là hiếm thấy. Tuy nhiên, cô gái này cũng không phải là một người bình thường. Mụ Tinh vẫn còn nhớ như in sự việc vừa xảy ra.
Mụ Tinh cười hiền: “Sở dĩ thây Vân Cư bảo cô đi theo tôi là bởi vì thực lực của cô thật sự rất cao thâm, tôi nghĩ cô hiểu điều đó. Vậy nên bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi đến phòng của lão Hội trưởng.”
Xích Miên vâng dạ rồi đi theo Vân Cư mệt tâng cao nhất. Biệt thự này được xây rất hoành tráng, ngoại trừ khoảng sân rộng rãi phía trước thì phía sau còn có một vườn hoa quanh co như mê cung với đầy hoa thơm cỏ lạ. Khi Xích Miên nhìn xuyên qua khung cửa sổ, cảnh đẹp của vườn hoa ở phía sau biệt thự đập vào mắt cô ngay lập tức.
Mụ Tinh dẫn Xích Miên đến một căn phòng to ở giữa của tâng cao nhất, trước cửa phòng có một tấm bảng nhỏ treo bên trên: “Phòng Hội trưởng.”
Mụ Tinh tiến đến gõ cửa, vài giây sau thì bên trong có một giọng nói hiên từ vang lên: “Mời vào.”
Mụ Tinh dẫn Xích Miên vào bên trong. Trên bàn gỗ lớn trong phòng đang có một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ nhân hậu đang ngồi phẩm trà. Mục Tinh cúi đầu với ông lão: “Thưa lão Hội trưởng, đây là người mà pháp sư Vân Cư đã đặc cách vì thực lực của cô ấy ạ.” Lão Hội trưởng gật gù: “Ông biết rồi, con đi làm việc của mình đi. Còn cô gái trẻ, mời cô ngồi, đừng ngại.ˆ
Căn phòng được bày trí rất tỉ mỉ, một kệ sách cổ lớn cũng đã chiếm không ít diện tích. Xích Miên khẽ gật đầu lên tiếng chào hỏi thì nghe được lão Hội trưởng lên tiếng: “Hôm qua ông đã bấm độn ra được, ngày ghi danh hôm nay sẽ có một người sở hữu thực lực cao thâm giá lâm Hiệp hội. Quả thật là vạn hạnh cho Hiệp hội Pháp sư rồi.”
Xích Miên khẽ lắc đầu: “Ngài quá lời rôi, cũng bình thường thôi ạ. Cảm ơn ngài đã khen ngợi, nghe đến thật sự hổ thẹn vạn phần.”
Lão Hội trưởng nghe vậy thì mỉm cười bất đắc dĩ: “Con cứ thoải mái, không cần câu nệ đến như vậy. Hiện tại, chức vị Hội trưởng này của ông cũng không quá nặng nê bởi thằng cháu đích tôn của ông đã thay ông gông gánh gân như tất thảy rồi.”
Không phải tự nhiên mà lão Hội trưởng lại nói ra lời không liên quan như vậy. Xích Miên hiểu rõ, lời này là ông ấy đang trấn an cô. Bởi lẽ không việc tất chẳng nhiệt tình, bỗng dưng xởi lởi không phường trộm cướp cũng là lưu manh. Ông ấy nhiệt tình, thoải mái như vậy sẽ khiến cho Xích Miên tự động sinh ra tâm lý đê phòng.
Nên lão Hội trưởng mới nêu rõ, hiện tại ông ấy cũng không còn quyên hành gì nhiều ở đây. Nghĩa là mong Xích Miên chớ dè chừng ông làm gì. Thế nhưng sự cảnh giác cao độ của Xích Miên nào dễ phôi phai chỉ vì đôi ba lời nói được.
Lão Hội trưởng thấy Xích Miên gật đầu, nhẹ nhàng vâng dạ thì không khỏi cười bất đắc dĩ. Tuy nhiên trong lòng cũng âm thâm tán thưởng cô cao hơn. Tuổi còn trẻ mà đã thế này, quả thật là nhân tài của nhân tài. Nhớ lại bộ dạng của mình khi còn trẻ, lão Hội trưởng cũng tự cảm thấy Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước nằm chết tươi trên bờ cát. Tuổi trẻ bây giờ đúng là tài cao.
“Ông cũng không dài dòng nữa. Pháp sư Vân Cư vì thấy được thực lực cao thâm của con nên mới đặc cách cho con vào thẳng vòng trong. Do đó, hiện tại con không cần phải tham gia khảo sát nữa. Cứ hãy trở vê nghỉ ngơi, ba ngày sau con quay lại tham gia trận chung kết luôn nhé.”
Xích Miên từ chối lời mời tá túc lại trụ sở Hiệp hội Pháp sư Trừ ma, cô đi tìm một hàng quán trông ngon miệng để ăn uống một bữa no nê rồi lên mạng xem review để tìm chỗ ngủ nghỉ. Sau khi tìm một hồi, Xích Miên cũng vừa mắt với một chỗ cách trụ sở Hiệp hội Pháp sư Trừ ma không xa lắm, cũng khá tiện lợi cho việc đi lại. Xích Miên thuê phòng xong, cô đóng kín cửa rồi ôm chăn ngủ một giấc êm đềm. Cho tới khi Mặt Trời khuất bóng, Xích Miên mới lờ mờ mở mắt, ngôi dậy thay đồ đi kiếm chút gì đó ăn, sẵn tiện dạo phố.
*xx** 48 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận