Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c28
c28c28
Chương 28: Cô vợ kế của Ì Nghe giọng điệu của Cải " không nhịn được cau lại : mím môi chịu đựng, lời nó con sắp thuyết phục được thể trở vê như ngày xưa rồ chúng ta sẽ được đoàn tụ như ngày xưa mà. Con nhớ mẹ lắm”
Cải Thảo thấy phiền phức vô cùng, nghĩ đến việc Gia Minh còn đang cầm nhẫn kim cương đắt đỏ chờ bà ta thì Cải Thảo liên không nhịn được mắng hai ba tiếng: “Phiên phức quá.”
Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Cải Thảo hắng giọng một cái: “Ừ mẹ biết rồi, mẹ biết rồi nhé. Con đi ngủ đi cho khỏe, kẻo hại sức khỏe mẹ lo lắm.”
“Dạ dạ, con biết rồi. Em đi ngủ liên bây giờ. Nhưng mẹ kêu tên con có được không? Đã lâu lắm rồi mẹ không kêu tên con nữa, con buồn lắm. Mẹ hết thương con rồi sao?”
Cải Thảo buồn bực thở dài vài tiếng: “Rồi rồi, Bách Cận ngoan nhé mẹ thương. Bách Cận đi ngủ đi nhé, mẹ thương Bách Cận nhiều.”
Vừa nói dứt lời, Cải Thảo liền nghe ba tiếng tút tút tút từ đầu dây bên kia truyên đến. Cải Thảo tức đến muốn nổ phổi, thằng ranh con này còn dám tắt điện thoại trước bà ta, có con xem bà ta là mẹ nữa không đây?
Hơn nữa uống rượu bia làm chi để say xỉn rồi bây giờ gọi điện làm phiên người khác thế này, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hai cha con đều vô dụng như nhau cả.
Cải Thảo ôm một bụng tức nhưng phải cố gắng vờ như không hề có chuyện gì xảy ra. Bà ta điêm tĩnh xoay người lại mỉm cười với Gia Minh, có điều lúc này Cải Thảo khai thấy nụ cười trên khóe môi của Gia Minh lại không còn nữa. Gia Minh thu lại cái hộp đỏ rồi đút vào túi quần, thân sắc có chút nghiêm trọng nhìn thẳng vào hai mắt của Cải Thảo: “Anh không có ý nghe lén em nói chuyện nhưng anh nghe em kêu hai chữ Bách Cận thì phải?”
Cải Thảo nghe vậy thì cảm thấy được có chuyện gì đó không ổn. Việc bà ta từng có gia đình và có một đứa con trai đã khá lớn thì Gia Minh đều biết được. Thế nhưng hiện tại ông ta lại căng thẳng như thế vì điều gì chứ?
Cải Thảo có chút hoang mang gật đầu: “Đúng vậy, đó là con trai của em, nó tên là Bách Cận. Nó uống rượu say quá, nói năng lung tung rồi còn khóc lóc ỉ ê nên em phải dỗ nó. Sao vậy anh? Có chuyện gì xảy ra ư?” Gia Minh mím môi, thân sắc vô cùng phức tạp. Bỗng ông ta xoay người, mở cửa xe nhưng vẫn có chút chân chừ chưa bước vào trong: “Anh nghĩ chúng ta cần thêm thời gian để có thể xác định mọi chuyện rõ ràng hơn.”
Cải Thảo nghe vậy thì liên muốn hét toáng lên. Sao lại như thế được? Rốt cuộc là có chuyện gì sai rồi? Chiếc nhẫn kim cương to như vậy, vừa đến tay còn chưa kịp lấy thì liên cất cánh bay xa là thế nào đây? Bấy giờ, Cải Thảo cũng bất chấp luôn tất thảy, không thèm giữ hình tượng nữa chạy nhanh tới bên cạnh Gia Minh để giữ thật chặt cánh tay của ông ta lại: Khoan đã anh Minh, có chuyện gì vậy? Sao tự dựng anh nói như thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì đó mà em không biết rôi không?” Dáng vẻ của Gia Minh hoàn toàn là một bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ cộng thêm chút khó xử khiến cho Cải Thảo càng hoang mang hơn. Không thể quan tâm thêm chuyện gì nữa, Cải Thảo kéo mạnh tay Gia Minh vào nhà mình: “Được rồi, giờ có chuyện gì thì vào nhà em rồi chúng ta nói. Cứ lôi lôi kéo kéo ở ngoài đường cũng không hay."
Không đợi Gia Minh đáp lời, Cải Thảo liên mở khóa, kéo Gia Minh vào nhà rồi đóng sập cửa lại. Bởi bà ta đang rất sợ, nếu như Gia Minh đi rồi thì có khi sẽ là một đi không trở lại, cái mỏ vàng khó khăn lắm bà ta mới kiếm được chẳng lẽ cứ thế mà biến mất như bọt biển ư?
Không, không thể nào được. Cải Thảo sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Vào nhà, Cải Thảo để Gia Minh ngồi xuống ghế sofa, bản thân thì ngồi sát bên cạnh ông ta rồi nắm lấy hai tay của ông ta thật chặt: -Anh Minh à, có chuyện gì thì anh cứ nói rõ cho em nghe xem. Giữa chúng ta mà anh còn dè chừng như vậy ư?”
Thấy thái độ của Cải Thảo cương quyết đến như vậy, Gia Minh đành thở dài một hơi. Ông ta mở lời, nhưng không phải nói đến vấn đề đang xảy ra giữa hai người mà kể lại cho Cải Thảo nghe một đoạn chuyện xưa.
Ngày xưa, Gia Minh cũng có một đứa con gái. Đó không phải là con ruột của ông ta mà là một đứa con nuôi Gia Minh đã nhận nuôi trong một lần tình cờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương không nơi nương tựa của cô bé.
Gia Minh xoa cằm: “Chuyện anh có một đứa con nuôi tên là Diễm Hạnh thì em cũng đã sớm biết. Nhưng điều mà anh đang muốn kể cho em nghe ở đây, đó chính là việc con bé đã qua đời.”
Diễn Hạnh là một cô bé rất thông minh lanh lợi, hơn nữa còn vô cùng hiếu thảo. Đương nhiên là Gia Minh rất yêu thương cô bé, đi đâu cũng đều dẫn Diễm Hạnh theo. Bấy giờ, có một dịp Gia Minh đi bàn công việc làm ăn với một ông chủ lớn và như thường lệ thì Gia Minh cũng dẫn Diễn Hạnh theo. Khi Diễm Hạnh đi theo cha nuôi của mình đến công ty thì cô bé gặp được con trai của ông chủ lớn ấy. Diễm Hạnh vừa thấy cậu bé đó thì liền cảm thấy rất thích, luôn tò tò đi theo phía sau để được cậu bé chơi cùng.
Thế nhưng cậu bé đó không phải là một cậu bé có tính tình vui vẻ, hòa đồng. Do đó, đối với sự dễ thương và ý muốn chơi cùng của Diễm Hạnh cũng vô cùng thờ ơ. Có điều Diễm Hạnh cũng không dễ dàng bỏ cuộc, thấy thái độ hững hờ đó của cậu bé, Diễm Hạnh liên chạy nhanh đến muốn túm lấy áo của cậu bé để gây sự chú ý.
Thế nhưng cậu bé lại là người đa nghi, do đó khi nghe tiếng động phía sau đang tiến đến gân mình thì cậu bé liền hất tay đi. Diễn Hạnh vì thế mà chụp hụt, mất đà lao thẳng về phía hồ nước. Bởi hồ nước cũng khá sâu nên Diễm Hạnh đã bị tắt thở trong lúc cậu bé hoảng loạn chạy đi tìm người kêu cứu.
Sau khi xem lại CCTV ở công ty thì Gia Minh cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì quả thật đây chỉ là một tai nạn. Hơn nữa, hợp đồng lần này vô cùng quan trọng, nếu không bàn bạc xong xuôi thì công ty của ông ta sẽ trên đà phá sản. Mà ông chủ công ty đó cũng là một ông chủ lớn, CCTV quay lại rõ ràng như vậy, dù cho Gia Minh muốn làm lớn chuyện lên cũng không được.
Do đó, ông chủ lớn kia nói Gia Minh là người biết điều, hơn nữa cũng xuất phát từ tâm lý muốn an ủi cho Gia Minh nên hợp đồng lập tức được ký kết thành công, điều khoản chứa rất nhiều mục có lợi nghiêng về Gia Minh. Bởi dù sao cũng là sự việc có liên quan đến con trai của ông ấy.
Nhờ hợp đồng đó, công ty của Gia Minh vực dậy thành công, làm ăn càng ngày càng phát đạt. Thế nhưng cái chết của Diễm Hạnh vẫn luôn là vết thương khó phai trong lòng của Gia Minh. *xx** 28 *xx**
Chương 28: Cô vợ kế của Ì Nghe giọng điệu của Cải " không nhịn được cau lại : mím môi chịu đựng, lời nó con sắp thuyết phục được thể trở vê như ngày xưa rồ chúng ta sẽ được đoàn tụ như ngày xưa mà. Con nhớ mẹ lắm”
Cải Thảo thấy phiền phức vô cùng, nghĩ đến việc Gia Minh còn đang cầm nhẫn kim cương đắt đỏ chờ bà ta thì Cải Thảo liên không nhịn được mắng hai ba tiếng: “Phiên phức quá.”
Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Cải Thảo hắng giọng một cái: “Ừ mẹ biết rồi, mẹ biết rồi nhé. Con đi ngủ đi cho khỏe, kẻo hại sức khỏe mẹ lo lắm.”
“Dạ dạ, con biết rồi. Em đi ngủ liên bây giờ. Nhưng mẹ kêu tên con có được không? Đã lâu lắm rồi mẹ không kêu tên con nữa, con buồn lắm. Mẹ hết thương con rồi sao?”
Cải Thảo buồn bực thở dài vài tiếng: “Rồi rồi, Bách Cận ngoan nhé mẹ thương. Bách Cận đi ngủ đi nhé, mẹ thương Bách Cận nhiều.”
Vừa nói dứt lời, Cải Thảo liền nghe ba tiếng tút tút tút từ đầu dây bên kia truyên đến. Cải Thảo tức đến muốn nổ phổi, thằng ranh con này còn dám tắt điện thoại trước bà ta, có con xem bà ta là mẹ nữa không đây?
Hơn nữa uống rượu bia làm chi để say xỉn rồi bây giờ gọi điện làm phiên người khác thế này, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hai cha con đều vô dụng như nhau cả.
Cải Thảo ôm một bụng tức nhưng phải cố gắng vờ như không hề có chuyện gì xảy ra. Bà ta điêm tĩnh xoay người lại mỉm cười với Gia Minh, có điều lúc này Cải Thảo khai thấy nụ cười trên khóe môi của Gia Minh lại không còn nữa. Gia Minh thu lại cái hộp đỏ rồi đút vào túi quần, thân sắc có chút nghiêm trọng nhìn thẳng vào hai mắt của Cải Thảo: “Anh không có ý nghe lén em nói chuyện nhưng anh nghe em kêu hai chữ Bách Cận thì phải?”
Cải Thảo nghe vậy thì cảm thấy được có chuyện gì đó không ổn. Việc bà ta từng có gia đình và có một đứa con trai đã khá lớn thì Gia Minh đều biết được. Thế nhưng hiện tại ông ta lại căng thẳng như thế vì điều gì chứ?
Cải Thảo có chút hoang mang gật đầu: “Đúng vậy, đó là con trai của em, nó tên là Bách Cận. Nó uống rượu say quá, nói năng lung tung rồi còn khóc lóc ỉ ê nên em phải dỗ nó. Sao vậy anh? Có chuyện gì xảy ra ư?” Gia Minh mím môi, thân sắc vô cùng phức tạp. Bỗng ông ta xoay người, mở cửa xe nhưng vẫn có chút chân chừ chưa bước vào trong: “Anh nghĩ chúng ta cần thêm thời gian để có thể xác định mọi chuyện rõ ràng hơn.”
Cải Thảo nghe vậy thì liên muốn hét toáng lên. Sao lại như thế được? Rốt cuộc là có chuyện gì sai rồi? Chiếc nhẫn kim cương to như vậy, vừa đến tay còn chưa kịp lấy thì liên cất cánh bay xa là thế nào đây? Bấy giờ, Cải Thảo cũng bất chấp luôn tất thảy, không thèm giữ hình tượng nữa chạy nhanh tới bên cạnh Gia Minh để giữ thật chặt cánh tay của ông ta lại: Khoan đã anh Minh, có chuyện gì vậy? Sao tự dựng anh nói như thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì đó mà em không biết rôi không?” Dáng vẻ của Gia Minh hoàn toàn là một bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ cộng thêm chút khó xử khiến cho Cải Thảo càng hoang mang hơn. Không thể quan tâm thêm chuyện gì nữa, Cải Thảo kéo mạnh tay Gia Minh vào nhà mình: “Được rồi, giờ có chuyện gì thì vào nhà em rồi chúng ta nói. Cứ lôi lôi kéo kéo ở ngoài đường cũng không hay."
Không đợi Gia Minh đáp lời, Cải Thảo liên mở khóa, kéo Gia Minh vào nhà rồi đóng sập cửa lại. Bởi bà ta đang rất sợ, nếu như Gia Minh đi rồi thì có khi sẽ là một đi không trở lại, cái mỏ vàng khó khăn lắm bà ta mới kiếm được chẳng lẽ cứ thế mà biến mất như bọt biển ư?
Không, không thể nào được. Cải Thảo sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Vào nhà, Cải Thảo để Gia Minh ngồi xuống ghế sofa, bản thân thì ngồi sát bên cạnh ông ta rồi nắm lấy hai tay của ông ta thật chặt: -Anh Minh à, có chuyện gì thì anh cứ nói rõ cho em nghe xem. Giữa chúng ta mà anh còn dè chừng như vậy ư?”
Thấy thái độ của Cải Thảo cương quyết đến như vậy, Gia Minh đành thở dài một hơi. Ông ta mở lời, nhưng không phải nói đến vấn đề đang xảy ra giữa hai người mà kể lại cho Cải Thảo nghe một đoạn chuyện xưa.
Ngày xưa, Gia Minh cũng có một đứa con gái. Đó không phải là con ruột của ông ta mà là một đứa con nuôi Gia Minh đã nhận nuôi trong một lần tình cờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương không nơi nương tựa của cô bé.
Gia Minh xoa cằm: “Chuyện anh có một đứa con nuôi tên là Diễm Hạnh thì em cũng đã sớm biết. Nhưng điều mà anh đang muốn kể cho em nghe ở đây, đó chính là việc con bé đã qua đời.”
Diễn Hạnh là một cô bé rất thông minh lanh lợi, hơn nữa còn vô cùng hiếu thảo. Đương nhiên là Gia Minh rất yêu thương cô bé, đi đâu cũng đều dẫn Diễm Hạnh theo. Bấy giờ, có một dịp Gia Minh đi bàn công việc làm ăn với một ông chủ lớn và như thường lệ thì Gia Minh cũng dẫn Diễn Hạnh theo. Khi Diễm Hạnh đi theo cha nuôi của mình đến công ty thì cô bé gặp được con trai của ông chủ lớn ấy. Diễm Hạnh vừa thấy cậu bé đó thì liền cảm thấy rất thích, luôn tò tò đi theo phía sau để được cậu bé chơi cùng.
Thế nhưng cậu bé đó không phải là một cậu bé có tính tình vui vẻ, hòa đồng. Do đó, đối với sự dễ thương và ý muốn chơi cùng của Diễm Hạnh cũng vô cùng thờ ơ. Có điều Diễm Hạnh cũng không dễ dàng bỏ cuộc, thấy thái độ hững hờ đó của cậu bé, Diễm Hạnh liên chạy nhanh đến muốn túm lấy áo của cậu bé để gây sự chú ý.
Thế nhưng cậu bé lại là người đa nghi, do đó khi nghe tiếng động phía sau đang tiến đến gân mình thì cậu bé liền hất tay đi. Diễn Hạnh vì thế mà chụp hụt, mất đà lao thẳng về phía hồ nước. Bởi hồ nước cũng khá sâu nên Diễm Hạnh đã bị tắt thở trong lúc cậu bé hoảng loạn chạy đi tìm người kêu cứu.
Sau khi xem lại CCTV ở công ty thì Gia Minh cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì quả thật đây chỉ là một tai nạn. Hơn nữa, hợp đồng lần này vô cùng quan trọng, nếu không bàn bạc xong xuôi thì công ty của ông ta sẽ trên đà phá sản. Mà ông chủ công ty đó cũng là một ông chủ lớn, CCTV quay lại rõ ràng như vậy, dù cho Gia Minh muốn làm lớn chuyện lên cũng không được.
Do đó, ông chủ lớn kia nói Gia Minh là người biết điều, hơn nữa cũng xuất phát từ tâm lý muốn an ủi cho Gia Minh nên hợp đồng lập tức được ký kết thành công, điều khoản chứa rất nhiều mục có lợi nghiêng về Gia Minh. Bởi dù sao cũng là sự việc có liên quan đến con trai của ông ấy.
Nhờ hợp đồng đó, công ty của Gia Minh vực dậy thành công, làm ăn càng ngày càng phát đạt. Thế nhưng cái chết của Diễm Hạnh vẫn luôn là vết thương khó phai trong lòng của Gia Minh. *xx** 28 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận