Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 87:, Trương Thần Y tặng dược liệu
Chương 87: Trương Thần Y tặng dược liệu
Thái Thành, khu tây thành, phố cũ sâu bên trong.
Bốn phía cảnh giới tuyến phong tỏa hiện trường, tiếng còi báo động chói tai phá vỡ sự yên lặng, từng chiếc xe cứu thương như dòng chảy xiết, bầy cá chạy nhanh đến.
Lưu đội phó thân hình đứng thẳng tại đó, tinh chuẩn điều động hiện trường, bảo đảm lối đi cần thiết được an toàn thông suốt, đồng thời nghiêm phòng bất kỳ khả năng nào để tình thế trở nên ác liệt hơn.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, những người may mắn còn sống sót sẽ được cứu ra toàn bộ.
Đương nhiên, để cho an toàn, Lưu đội phó đã báo cáo chuyện này lên trên, và đang có Siêu Phàm giả có tốc độ cao nhất toàn lực thu hồi đạo cụ mấu chốt từ đạo quán của Phương đạo trưởng.
Nhưng hắn thực sự cũng biết rõ thời gian không còn kịp nữa rồi.
Trong lòng Lưu đội phó hết sức trấn định, nhưng hai tay vẫn không tự chủ được khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Tà Khí bị dời đi ra bên ngoài, thực sự hi vọng toàn bộ rơi vào người Lục Việt.
Mà ở trong quán trọ, Phương đạo trưởng cùng Trương Thần Y trông có vẻ ổn định hơn nhiều.
"Ngươi rất coi trọng người trẻ tuổi này?" Sau một hồi Trương Thần Y hỏi.
"Nhìn thấy hắn giống như là nhìn thấy chính mình lúc trước." Phương đạo trưởng lạnh nhạt nói.
"Quả thật có chút giống."
Trương Thần Y nhớ lại một vài chuyện đã qua, hắn nhớ lúc Phương đạo trưởng còn trẻ cầm trong tay không phải phất trần, mà là một cái Quỷ Đầu đao.
"Cho dù thành công, nghĩ đến cũng sẽ bị thương, vật mà ngươi đưa tới vừa khéo có thể trở thành đồ bổ." Trương Thần Y đứng dậy, mở hộp quà ra, lấy "Nhân Sâm Quả" ở bên trong, đồng thời lại lấy ra thêm một ít dược liệu trong hòm thuốc, bỏ vào lò hầm nhỏ.
"Bắt ta mang đồ tới nấu thuốc, có chút quá đáng."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ý của ta là, di tích Thái Thành sắp mở ra, làm người Thái Thành ngươi không nên dìu dắt một chút hậu bối sao?"
"Ngươi giống như trước đây, mỗi lần tới thăm, ta đều sẽ bị thiếu ít thứ, thật không biết rõ vị lão tiền bối Đạo Môn kia tại sao lại chọn ngươi kế thừa y bát."
"Có lẽ là do lúc còn trẻ ta lớn lên đẹp trai." Phương đạo trưởng nghiêm túc nói.
Trương Thần Y không để ý, chỉ nhìn hài cốt Tà Khí đang bị phong tỏa bên ngoài nói: "Nếu như hắn thực sự có thể cứu những người đó, chỉ cần không gặp những kẻ có lai lịch gia tộc sâu xa, với thực lực của hắn thì trong di tích không có gì nguy hiểm quá lớn."
"Ngươi cũng không thể hoàn toàn bảo đảm, cho nên mới nhờ ngươi đưa ít đồ."
"Chờ hắn đi ra rồi nói tiếp." Trương Thần Y tiếp tục nấu thuốc.
Phương đạo trưởng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía khu đất trống đã được dọn dẹp ở đằng xa, tiếp đó đôi mắt chợt lóe lên, thấy hài cốt xe lửa và Tà Khí có chút rung rẩy.
"Khí tức Oán Linh bên trong đang tiêu tan, hắn thành công."
"Chúng ta còn sống."
"Chúng ta, rốt cuộc đi ra được rồi."
Trên đường phố, đám người như dòng nước thủy triều tuôn trào, tiếng hoan hô và tiếng khóc lóc hòa lẫn vào nhau, ánh mắt tuyệt vọng bất lực trước kia, giờ phút này cũng hóa thành lòng cảm kích và sự kính ngưỡng.
Tất cả người may mắn còn sống sót đều bắt đầu tìm kiếm thân ảnh quen thuộc đó trong lòng.
Giờ phút này!
Cái tên Lục Việt này đã lưu lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng họ.
Lưu đội phó ở đằng xa đang căng thẳng thần kinh rốt cuộc thả lỏng xuống, dựa theo kế hoạch trước đó, bắt đầu chỉ huy hiện trường một cách bài bản, sắp xếp những người may mắn còn sống sót đi kiểm tra chuyên nghiệp sau khi xảy ra sự kiện linh dị.
Đồng thời hắn cũng tìm kiếm thân ảnh đó, nhưng lại không tìm được Lục Việt.
Vị cố vấn Lục Việt của Thái Thành này, tựa hồ luôn có thể mang đến kỳ tích cho người ta.
Cao ốc lần trước cũng thế, lần này cũng vậy...
Lúc này Lục Việt đã lặng lẽ trà trộn vào trong Trung Y quán.
"Làm anh hùng cứu hơn bốn trăm người, ta còn tưởng ngươi sẽ bị giữ lại một ngày, tiếp nhận sự kính ngưỡng của những người may mắn còn sống sót." Phương đạo trưởng vuốt râu cười nói.
Lục Việt lắc đầu, biết rõ Phương đạo trưởng đang trêu mình.
"Đây là thuốc Trương Thần Y đặc biệt nấu cho ngươi, lúc còn nóng hãy uống ngay, rất có lợi cho việc khôi phục thương thế." Phương đạo trưởng chỉ sang một bên.
Lúc này Trương Thần Y đang tự tay châm thuốc cho Lục Việt.
Lục Việt có chút sửng sốt, thực ra hắn cũng không hề bị thương gì.
Nói cứng ra, thì nhiều nhất cũng chỉ là Thận Khí tiêu hao hơi lớn mà thôi.
Nhưng việc này cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một hồi là được.
Bất quá nếu đây là hảo ý của Trương tiền bối, từ chối cũng không được.
Lục Việt thoải mái tiến lên nói một tiếng cám ơn, sau đó bưng chén thuốc lên, nhìn thấy "Nhân Sâm Quả" lúc trước mình đã thấy đang nổi lềnh bềnh ở trong.
Hắn ngửa đầu một cái uống cạn, dòng nhiệt tiến vào trong cơ thể.
Lục Việt cảm thấy ấm áp trong lòng, sau đó cắn miếng Nhân Sâm Quả bắt đầu nhai, Nhân Sâm Quả này cũng mềm mại, ngọt ngào và thơm lừng, phối hợp cùng với một ít các dược liệu phụ khác, uống vào cũng không thấy đắng.
Tổng kết lại một câu, thuốc đông y này uống rất ngon.
Nếu như đổi lại là Trương Nhã Linh, đoán chừng có thể uống cả mấy chục cân.
"Thuốc của Trương Thần Y thế nào?" Phương đạo trưởng hỏi.
"Uống thật là ngon, nếu như thêm chút đá thì càng dễ chịu."
Lục Việt bày tỏ sự tán dương cao nhất, thời tiết Đại Hạ mà được uống đồ ướp lạnh thì mới thật sảng khoái.
Trương Thần Y: "..."
Phương đạo trưởng: "..."
Hai người nhìn Lục Việt với vẻ mặt quái dị.
Đặc biệt là Phương đạo trưởng, với tư cách là một thành viên của bộ phận nghiên cứu Trấn Ma Tư Thái Thành, hắn hiểu rõ chén thuốc này nặng đến mức nào.
Đây chính là được làm bằng các loại thiên tài địa bảo, phối hợp cùng một vài dược liệu đặc biệt quý giá cộng với năng lực đặc thù của Trương Thần Y.
Bài thuốc giúp khôi phục thương thế này dù người của bộ phận nghiên cứu muốn sao chép cũng thường tốn gấp mấy lần giá, chỉ một phần như vậy thôi cũng phải mất mấy trăm ngàn.
Vậy mà ngươi lại biến thành uống giải khát?
"Trương Thần Y, nếu Lục Việt tiểu hữu đã ra rồi, có nên bàn chuyện thanh toán không?" Phương đạo trưởng nhìn về phía Trương Thần Y.
Lục Việt có chút hiếu kỳ, nghe ý tứ của lời này thì hai vị đại lão đã len lén đạt thành thỏa thuận gì đó khi mình không có ở đây sao?
Trương Thần Y ung dung mở hòm thuốc "chăm sóc người bị thương" trong tay, nhìn những đồ ở bên trong, lộ ra vẻ suy tư, cuối cùng lấy ra hai loại dược liệu.
Một loại là thực vật, một loại là côn trùng.
"Hai loại dược liệu này có lẽ ngươi có thể dùng đến trong di tích, ngươi chọn một loại."
Trương Thần Y cầm loại dược liệu trông giống như côn trùng lên trước nói: "Vạn vật trên đời, khí tức khác nhau, người có mùi người, quỷ có mùi quỷ, Âm Dương cách biệt, không liên quan tới nhau, vật này người sống ngậm trong miệng có thể làm xáo trộn Âm Dương, Quỷ Vật không thể nhận biết."
"Trương Thần Y, vật này tên là gì?"
Trong lòng Lục Việt đã có suy đoán, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Trương Thần Y: "Cửu Hương Trùng."
Lục Việt: "..."
Con Cửu Hương Trùng này chính là con bọ xít hôi thối mà dân gian thường gọi.
Ngậm vật này ở trong miệng... cái vị chua đó thì dễ chịu quá rồi.
"Trương Thần Y, một cái còn lại là gì?"
"Mạn Đà La, một trong các dược liệu cần có của Ma Phí Tán, không gây hại cho quỷ, không màu không vị, không hòa tan trong nước, phải chấm vào rượu, Quỷ Vật uống rượu vào có thể bị mê thuốc, phẩm chất rượu sẽ ảnh hưởng tới dược liệu, không khuyến khích mua rượu vô ích." Trương Thần Y nói.
Hai mắt Lục Việt sáng lên, đây có thể coi là đồ tốt đấy!
Có thể thấy rõ là, hai thứ này đều là nhắm vào Quỷ Vật, bảo vệ tính mạng.
Một cái là Mạn Đà La, để mê Quỷ Vật.
Một cái là Cửu Hương Trùng, để bản thân mình có quỷ vị, trà trộn vào trong đó.
Hai thứ này đều là đồ tốt, rất rõ ràng không phải dược liệu bình thường.
Nhưng mình chỉ có thể chọn một thứ.
Lục Việt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau khi nói tiếng cảm ơn liền cầm lên Mạn Đà La.
Thứ nhất, công dụng bọc xác của Trương Nhã Linh cũng không sai.
Mình có thể giả chết chui vào, không ai có thể phát hiện ra.
Về phần có thể lấy được bọc xác của Trương Nhã Linh không, Lục Việt cũng không lo lắng, đến lúc đó trực tiếp dùng lý lẽ và tình cảm thuyết phục, Trương Nhã Linh chắc chắn sẽ cho mượn.
Cho nên đối với mình mà nói, Mạn Đà La Hoa có tác dụng lớn hơn.
Thấy Lục Việt đưa ra lựa chọn, Trương Thần Y cũng không nói nhiều, chỉ cất Cửu Hương Trùng lại trong hòm thuốc.
Sau đó, Lục Việt ngồi yên lặng, thỉnh thoảng giúp châm trà, tiếp tục làm một người xem kịch, nghe lén Phương đạo trưởng và Trương Thần Y ôn lại chuyện xưa trong lúc trò chuyện mà biết thêm không ít tin đồn ít người biết.
Nhưng cũng không lâu sau, cái quá trình ăn dưa này đã bị một bệnh nhân làm gián đoạn.
Ngày đầu tiên Trung Y quán mở cửa, cuối cùng cũng đón được một khách nhân.
Trong quá trình đó, Lục Việt phát hiện, ngay cả khi đối mặt với những bệnh thường của người bình thường, Trương Thần Y kê đơn chỉ có vài vị dược, hơn nữa giá cả cũng không đắt, so với việc Lục Việt vừa mới chuyển kiếp đến, việc điều chỉnh cơ thể tiêu tốn hơn mấy trăm ngàn thì Trương Thần Y ở đây rẻ hơn phân nửa.
Phía sau lại có một số bệnh nhân lục tục đến.
Phương đạo trưởng đứng dậy cáo lui rời đi.
Lục Việt cũng đi theo ra.
Có lẽ là nhìn thấu được sự hiếu kỳ của Lục Việt, Phương đạo trưởng nói một câu.
"Ngươi biết Bồ Tát Địa Tạng Vương trong thần thoại không..."
Danh hiệu Địa Tạng Bồ Tát bắt nguồn từ « Địa Tạng thập luân kinh », trong đó nói ngài "an nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm mật như bí tạng" nên được gọi là Địa Tạng.
Địa Tạng Bồ Tát lại được xưng là "Đại nguyện Địa Tạng", sánh vai cùng Văn Thù Bồ Tát "Đại Trí", Phổ Hiền Bồ Tát "Đại Hành" và Quan Âm Bồ Tát "Đại Bi".
« Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh » nguyên văn giới thiệu: "Địa ngục bất không, thề không thành phật; chúng sinh độ hết, phương chứng Bồ Đề."
Đây là đại nguyện của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
"Trương Thần Y cũng như vậy, tổ tiên của ông ấy từng đáp ứng một lời thề tương tự, đó là sự kế thừa chính thống của y dược nhất mạch, phàm đã đại chữa bệnh, sẽ làm cho an thần định chí, vô dục vô cầu, trước hết phát đại từ bi trắc ẩn chi tâm, thề nguyện phổ độ chúng sinh khỏi khổ..."
Lục Việt có chút buồn bực, Phương đạo trưởng ngay cả Phật kinh, y văn cũng có nghiên cứu sao.
"Lúc còn trẻ ta cũng giống như ngươi, là một Siêu Phàm giả trong dân gian, chỉ là nhận thức một lão đạo trưởng, sau đó đáp ứng hắn, kế thừa đạo quán của ông ấy."
Lục Việt có điều suy nghĩ, xem ra Phương đạo trưởng khi còn trẻ cũng có cố sự.
Sau đó, sau khi tạm biệt Phương đạo trưởng, Lục Việt bắt một chiếc taxi về khu nhà, tiện đường mua thêm ít rượu trắng.
Ở dưới lầu chần chừ nửa phút.
Lục Việt lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện Trương Nhã Linh đang ôm chú gấu bông trị an mà mình mới mua gần đây ngủ say.
"Trương Nhã Linh, ta mua rượu ngon cho ngươi rồi này."
Lục Việt lấy ra một chai Nhị Oa Đầu đã được mở nắp trước đó khoảng một trăm mi li lít.
Cách sử dụng lá Mạn Đà La, Trương Thần Y đã nói cho hắn.
Rất đơn giản, chỉ cần nhúng vào rượu, thời gian càng lâu thì hiệu quả mê thuốc càng tốt.
Lục Việt làm bộ như rất tùy ý trở về phòng ngủ, kỳ thực lợi dụng khe cửa để lén nhìn, tận mắt thấy Trương Nhã Linh uống sạch rượu sau đó chui vào trong bọc xác ngủ.
Đánh giá thời gian xong, Lục Việt cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần chọc chọc vào Trương Nhã Linh.
"Trương Nhã Linh, ngươi ngủ chưa?"
"Tỉnh lại đi, ta mời ngươi ra ngoài ăn tiệc lớn."
"Trương Nhã Linh, người của quan phương đến bắt ngươi kìa, mau chạy thôi!!!!!"
Rất lâu mà vẫn không thấy động tĩnh, Lục Việt kinh ngạc trước công hiệu của Mạn Đà La này.
Ngay sau đó hắn lấy ra một cân rượu trắng mình đã mua để đền bù đặt sang một bên.
Sau đó quay về phòng ngủ bế quan tu luyện.
Rất nhanh, khóa kéo của bọc xác bị kéo ra một cách kín đáo từ bên trong, Trương Nhã Linh mở to đôi mắt trong veo nhìn ngó căn phòng của Lục Việt, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, toàn bộ chỗ rượu ở trong miệng đều bị nhổ ra.
Sau khi súc miệng xong, cô cầm chai rượu trắng đã mua trước đó, uống một hơi thỏa thích.
Tấn tấn tấn tấn....
(hết chương này)
Thái Thành, khu tây thành, phố cũ sâu bên trong.
Bốn phía cảnh giới tuyến phong tỏa hiện trường, tiếng còi báo động chói tai phá vỡ sự yên lặng, từng chiếc xe cứu thương như dòng chảy xiết, bầy cá chạy nhanh đến.
Lưu đội phó thân hình đứng thẳng tại đó, tinh chuẩn điều động hiện trường, bảo đảm lối đi cần thiết được an toàn thông suốt, đồng thời nghiêm phòng bất kỳ khả năng nào để tình thế trở nên ác liệt hơn.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, những người may mắn còn sống sót sẽ được cứu ra toàn bộ.
Đương nhiên, để cho an toàn, Lưu đội phó đã báo cáo chuyện này lên trên, và đang có Siêu Phàm giả có tốc độ cao nhất toàn lực thu hồi đạo cụ mấu chốt từ đạo quán của Phương đạo trưởng.
Nhưng hắn thực sự cũng biết rõ thời gian không còn kịp nữa rồi.
Trong lòng Lưu đội phó hết sức trấn định, nhưng hai tay vẫn không tự chủ được khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Tà Khí bị dời đi ra bên ngoài, thực sự hi vọng toàn bộ rơi vào người Lục Việt.
Mà ở trong quán trọ, Phương đạo trưởng cùng Trương Thần Y trông có vẻ ổn định hơn nhiều.
"Ngươi rất coi trọng người trẻ tuổi này?" Sau một hồi Trương Thần Y hỏi.
"Nhìn thấy hắn giống như là nhìn thấy chính mình lúc trước." Phương đạo trưởng lạnh nhạt nói.
"Quả thật có chút giống."
Trương Thần Y nhớ lại một vài chuyện đã qua, hắn nhớ lúc Phương đạo trưởng còn trẻ cầm trong tay không phải phất trần, mà là một cái Quỷ Đầu đao.
"Cho dù thành công, nghĩ đến cũng sẽ bị thương, vật mà ngươi đưa tới vừa khéo có thể trở thành đồ bổ." Trương Thần Y đứng dậy, mở hộp quà ra, lấy "Nhân Sâm Quả" ở bên trong, đồng thời lại lấy ra thêm một ít dược liệu trong hòm thuốc, bỏ vào lò hầm nhỏ.
"Bắt ta mang đồ tới nấu thuốc, có chút quá đáng."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ý của ta là, di tích Thái Thành sắp mở ra, làm người Thái Thành ngươi không nên dìu dắt một chút hậu bối sao?"
"Ngươi giống như trước đây, mỗi lần tới thăm, ta đều sẽ bị thiếu ít thứ, thật không biết rõ vị lão tiền bối Đạo Môn kia tại sao lại chọn ngươi kế thừa y bát."
"Có lẽ là do lúc còn trẻ ta lớn lên đẹp trai." Phương đạo trưởng nghiêm túc nói.
Trương Thần Y không để ý, chỉ nhìn hài cốt Tà Khí đang bị phong tỏa bên ngoài nói: "Nếu như hắn thực sự có thể cứu những người đó, chỉ cần không gặp những kẻ có lai lịch gia tộc sâu xa, với thực lực của hắn thì trong di tích không có gì nguy hiểm quá lớn."
"Ngươi cũng không thể hoàn toàn bảo đảm, cho nên mới nhờ ngươi đưa ít đồ."
"Chờ hắn đi ra rồi nói tiếp." Trương Thần Y tiếp tục nấu thuốc.
Phương đạo trưởng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía khu đất trống đã được dọn dẹp ở đằng xa, tiếp đó đôi mắt chợt lóe lên, thấy hài cốt xe lửa và Tà Khí có chút rung rẩy.
"Khí tức Oán Linh bên trong đang tiêu tan, hắn thành công."
"Chúng ta còn sống."
"Chúng ta, rốt cuộc đi ra được rồi."
Trên đường phố, đám người như dòng nước thủy triều tuôn trào, tiếng hoan hô và tiếng khóc lóc hòa lẫn vào nhau, ánh mắt tuyệt vọng bất lực trước kia, giờ phút này cũng hóa thành lòng cảm kích và sự kính ngưỡng.
Tất cả người may mắn còn sống sót đều bắt đầu tìm kiếm thân ảnh quen thuộc đó trong lòng.
Giờ phút này!
Cái tên Lục Việt này đã lưu lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng họ.
Lưu đội phó ở đằng xa đang căng thẳng thần kinh rốt cuộc thả lỏng xuống, dựa theo kế hoạch trước đó, bắt đầu chỉ huy hiện trường một cách bài bản, sắp xếp những người may mắn còn sống sót đi kiểm tra chuyên nghiệp sau khi xảy ra sự kiện linh dị.
Đồng thời hắn cũng tìm kiếm thân ảnh đó, nhưng lại không tìm được Lục Việt.
Vị cố vấn Lục Việt của Thái Thành này, tựa hồ luôn có thể mang đến kỳ tích cho người ta.
Cao ốc lần trước cũng thế, lần này cũng vậy...
Lúc này Lục Việt đã lặng lẽ trà trộn vào trong Trung Y quán.
"Làm anh hùng cứu hơn bốn trăm người, ta còn tưởng ngươi sẽ bị giữ lại một ngày, tiếp nhận sự kính ngưỡng của những người may mắn còn sống sót." Phương đạo trưởng vuốt râu cười nói.
Lục Việt lắc đầu, biết rõ Phương đạo trưởng đang trêu mình.
"Đây là thuốc Trương Thần Y đặc biệt nấu cho ngươi, lúc còn nóng hãy uống ngay, rất có lợi cho việc khôi phục thương thế." Phương đạo trưởng chỉ sang một bên.
Lúc này Trương Thần Y đang tự tay châm thuốc cho Lục Việt.
Lục Việt có chút sửng sốt, thực ra hắn cũng không hề bị thương gì.
Nói cứng ra, thì nhiều nhất cũng chỉ là Thận Khí tiêu hao hơi lớn mà thôi.
Nhưng việc này cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một hồi là được.
Bất quá nếu đây là hảo ý của Trương tiền bối, từ chối cũng không được.
Lục Việt thoải mái tiến lên nói một tiếng cám ơn, sau đó bưng chén thuốc lên, nhìn thấy "Nhân Sâm Quả" lúc trước mình đã thấy đang nổi lềnh bềnh ở trong.
Hắn ngửa đầu một cái uống cạn, dòng nhiệt tiến vào trong cơ thể.
Lục Việt cảm thấy ấm áp trong lòng, sau đó cắn miếng Nhân Sâm Quả bắt đầu nhai, Nhân Sâm Quả này cũng mềm mại, ngọt ngào và thơm lừng, phối hợp cùng với một ít các dược liệu phụ khác, uống vào cũng không thấy đắng.
Tổng kết lại một câu, thuốc đông y này uống rất ngon.
Nếu như đổi lại là Trương Nhã Linh, đoán chừng có thể uống cả mấy chục cân.
"Thuốc của Trương Thần Y thế nào?" Phương đạo trưởng hỏi.
"Uống thật là ngon, nếu như thêm chút đá thì càng dễ chịu."
Lục Việt bày tỏ sự tán dương cao nhất, thời tiết Đại Hạ mà được uống đồ ướp lạnh thì mới thật sảng khoái.
Trương Thần Y: "..."
Phương đạo trưởng: "..."
Hai người nhìn Lục Việt với vẻ mặt quái dị.
Đặc biệt là Phương đạo trưởng, với tư cách là một thành viên của bộ phận nghiên cứu Trấn Ma Tư Thái Thành, hắn hiểu rõ chén thuốc này nặng đến mức nào.
Đây chính là được làm bằng các loại thiên tài địa bảo, phối hợp cùng một vài dược liệu đặc biệt quý giá cộng với năng lực đặc thù của Trương Thần Y.
Bài thuốc giúp khôi phục thương thế này dù người của bộ phận nghiên cứu muốn sao chép cũng thường tốn gấp mấy lần giá, chỉ một phần như vậy thôi cũng phải mất mấy trăm ngàn.
Vậy mà ngươi lại biến thành uống giải khát?
"Trương Thần Y, nếu Lục Việt tiểu hữu đã ra rồi, có nên bàn chuyện thanh toán không?" Phương đạo trưởng nhìn về phía Trương Thần Y.
Lục Việt có chút hiếu kỳ, nghe ý tứ của lời này thì hai vị đại lão đã len lén đạt thành thỏa thuận gì đó khi mình không có ở đây sao?
Trương Thần Y ung dung mở hòm thuốc "chăm sóc người bị thương" trong tay, nhìn những đồ ở bên trong, lộ ra vẻ suy tư, cuối cùng lấy ra hai loại dược liệu.
Một loại là thực vật, một loại là côn trùng.
"Hai loại dược liệu này có lẽ ngươi có thể dùng đến trong di tích, ngươi chọn một loại."
Trương Thần Y cầm loại dược liệu trông giống như côn trùng lên trước nói: "Vạn vật trên đời, khí tức khác nhau, người có mùi người, quỷ có mùi quỷ, Âm Dương cách biệt, không liên quan tới nhau, vật này người sống ngậm trong miệng có thể làm xáo trộn Âm Dương, Quỷ Vật không thể nhận biết."
"Trương Thần Y, vật này tên là gì?"
Trong lòng Lục Việt đã có suy đoán, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Trương Thần Y: "Cửu Hương Trùng."
Lục Việt: "..."
Con Cửu Hương Trùng này chính là con bọ xít hôi thối mà dân gian thường gọi.
Ngậm vật này ở trong miệng... cái vị chua đó thì dễ chịu quá rồi.
"Trương Thần Y, một cái còn lại là gì?"
"Mạn Đà La, một trong các dược liệu cần có của Ma Phí Tán, không gây hại cho quỷ, không màu không vị, không hòa tan trong nước, phải chấm vào rượu, Quỷ Vật uống rượu vào có thể bị mê thuốc, phẩm chất rượu sẽ ảnh hưởng tới dược liệu, không khuyến khích mua rượu vô ích." Trương Thần Y nói.
Hai mắt Lục Việt sáng lên, đây có thể coi là đồ tốt đấy!
Có thể thấy rõ là, hai thứ này đều là nhắm vào Quỷ Vật, bảo vệ tính mạng.
Một cái là Mạn Đà La, để mê Quỷ Vật.
Một cái là Cửu Hương Trùng, để bản thân mình có quỷ vị, trà trộn vào trong đó.
Hai thứ này đều là đồ tốt, rất rõ ràng không phải dược liệu bình thường.
Nhưng mình chỉ có thể chọn một thứ.
Lục Việt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau khi nói tiếng cảm ơn liền cầm lên Mạn Đà La.
Thứ nhất, công dụng bọc xác của Trương Nhã Linh cũng không sai.
Mình có thể giả chết chui vào, không ai có thể phát hiện ra.
Về phần có thể lấy được bọc xác của Trương Nhã Linh không, Lục Việt cũng không lo lắng, đến lúc đó trực tiếp dùng lý lẽ và tình cảm thuyết phục, Trương Nhã Linh chắc chắn sẽ cho mượn.
Cho nên đối với mình mà nói, Mạn Đà La Hoa có tác dụng lớn hơn.
Thấy Lục Việt đưa ra lựa chọn, Trương Thần Y cũng không nói nhiều, chỉ cất Cửu Hương Trùng lại trong hòm thuốc.
Sau đó, Lục Việt ngồi yên lặng, thỉnh thoảng giúp châm trà, tiếp tục làm một người xem kịch, nghe lén Phương đạo trưởng và Trương Thần Y ôn lại chuyện xưa trong lúc trò chuyện mà biết thêm không ít tin đồn ít người biết.
Nhưng cũng không lâu sau, cái quá trình ăn dưa này đã bị một bệnh nhân làm gián đoạn.
Ngày đầu tiên Trung Y quán mở cửa, cuối cùng cũng đón được một khách nhân.
Trong quá trình đó, Lục Việt phát hiện, ngay cả khi đối mặt với những bệnh thường của người bình thường, Trương Thần Y kê đơn chỉ có vài vị dược, hơn nữa giá cả cũng không đắt, so với việc Lục Việt vừa mới chuyển kiếp đến, việc điều chỉnh cơ thể tiêu tốn hơn mấy trăm ngàn thì Trương Thần Y ở đây rẻ hơn phân nửa.
Phía sau lại có một số bệnh nhân lục tục đến.
Phương đạo trưởng đứng dậy cáo lui rời đi.
Lục Việt cũng đi theo ra.
Có lẽ là nhìn thấu được sự hiếu kỳ của Lục Việt, Phương đạo trưởng nói một câu.
"Ngươi biết Bồ Tát Địa Tạng Vương trong thần thoại không..."
Danh hiệu Địa Tạng Bồ Tát bắt nguồn từ « Địa Tạng thập luân kinh », trong đó nói ngài "an nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm mật như bí tạng" nên được gọi là Địa Tạng.
Địa Tạng Bồ Tát lại được xưng là "Đại nguyện Địa Tạng", sánh vai cùng Văn Thù Bồ Tát "Đại Trí", Phổ Hiền Bồ Tát "Đại Hành" và Quan Âm Bồ Tát "Đại Bi".
« Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh » nguyên văn giới thiệu: "Địa ngục bất không, thề không thành phật; chúng sinh độ hết, phương chứng Bồ Đề."
Đây là đại nguyện của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
"Trương Thần Y cũng như vậy, tổ tiên của ông ấy từng đáp ứng một lời thề tương tự, đó là sự kế thừa chính thống của y dược nhất mạch, phàm đã đại chữa bệnh, sẽ làm cho an thần định chí, vô dục vô cầu, trước hết phát đại từ bi trắc ẩn chi tâm, thề nguyện phổ độ chúng sinh khỏi khổ..."
Lục Việt có chút buồn bực, Phương đạo trưởng ngay cả Phật kinh, y văn cũng có nghiên cứu sao.
"Lúc còn trẻ ta cũng giống như ngươi, là một Siêu Phàm giả trong dân gian, chỉ là nhận thức một lão đạo trưởng, sau đó đáp ứng hắn, kế thừa đạo quán của ông ấy."
Lục Việt có điều suy nghĩ, xem ra Phương đạo trưởng khi còn trẻ cũng có cố sự.
Sau đó, sau khi tạm biệt Phương đạo trưởng, Lục Việt bắt một chiếc taxi về khu nhà, tiện đường mua thêm ít rượu trắng.
Ở dưới lầu chần chừ nửa phút.
Lục Việt lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện Trương Nhã Linh đang ôm chú gấu bông trị an mà mình mới mua gần đây ngủ say.
"Trương Nhã Linh, ta mua rượu ngon cho ngươi rồi này."
Lục Việt lấy ra một chai Nhị Oa Đầu đã được mở nắp trước đó khoảng một trăm mi li lít.
Cách sử dụng lá Mạn Đà La, Trương Thần Y đã nói cho hắn.
Rất đơn giản, chỉ cần nhúng vào rượu, thời gian càng lâu thì hiệu quả mê thuốc càng tốt.
Lục Việt làm bộ như rất tùy ý trở về phòng ngủ, kỳ thực lợi dụng khe cửa để lén nhìn, tận mắt thấy Trương Nhã Linh uống sạch rượu sau đó chui vào trong bọc xác ngủ.
Đánh giá thời gian xong, Lục Việt cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần chọc chọc vào Trương Nhã Linh.
"Trương Nhã Linh, ngươi ngủ chưa?"
"Tỉnh lại đi, ta mời ngươi ra ngoài ăn tiệc lớn."
"Trương Nhã Linh, người của quan phương đến bắt ngươi kìa, mau chạy thôi!!!!!"
Rất lâu mà vẫn không thấy động tĩnh, Lục Việt kinh ngạc trước công hiệu của Mạn Đà La này.
Ngay sau đó hắn lấy ra một cân rượu trắng mình đã mua để đền bù đặt sang một bên.
Sau đó quay về phòng ngủ bế quan tu luyện.
Rất nhanh, khóa kéo của bọc xác bị kéo ra một cách kín đáo từ bên trong, Trương Nhã Linh mở to đôi mắt trong veo nhìn ngó căn phòng của Lục Việt, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, toàn bộ chỗ rượu ở trong miệng đều bị nhổ ra.
Sau khi súc miệng xong, cô cầm chai rượu trắng đã mua trước đó, uống một hơi thỏa thích.
Tấn tấn tấn tấn....
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận