Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 154:, ngươi để ý tới ngươi sợ cái gì?

Chương 154: Ngươi để ý đến thì ngươi sợ cái gì? Nói không sợ trả thù là không thể nào. Dù sao đối phương cũng là một gia tộc huyết mạch kéo dài mấy ngàn năm, nội tình và thực lực, tuyệt đối không phải bọn họ, những người không có bối cảnh, thua ngay từ vạch xuất phát như người bình thường có thể so sánh. Huống chi, theo lời Trương Thần Y đã từng nói, loại người gia tộc huyết mạch này thường tự cho mình là tài trí hơn người, trong giới Siêu Phàm giả cũng thuộc dạng quý tộc, nhìn Siêu Phàm giả thời đại mới chẳng khác nào Siêu Phàm giả thời đại mới nhìn người bình thường. Có lẽ có Trấn Ma Tư ở đó, ngoài mặt thì không dám làm gì. Nhưng một khi thời gian trôi qua, trong tối sẽ có những hành động nhỏ, ví như kiểu châm ngòi người, rất khó phòng bị, Lục Việt cảm thấy sau này ngủ cũng phải mở mắt ra mà ngủ. Thực ra cái này còn đỡ, hắn chỉ lo Côn Thâu nhất mạch trực tiếp phái cao thủ lấy thế đè người, nói không chừng còn mời ra lão tổ tông Lỗ Ban tới trả thù, căn bản không cho cơ hội trưởng thành, trực tiếp ngầm giết thì xong. Tóm lại... bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cũng phải suy tính chu đáo.
Sau khi Lục Việt đem đầu đuôi câu chuyện kể ra, Trương Thần Y lại nói một nửa: "Côn Thâu nhất mạch, sự việc bắt nguồn từ rất xa xưa, đã có hơn hai nghìn năm, tổ tiên là một vị Siêu Phàm giả đánh vỡ Cửu Trọng Thiên, có chút cùng thời cổ Trấn Ma Tư đồng thời xuất hiện, thuộc về Chính Đạo nhất mạch."
"Theo sự thay đổi của thời đại, Côn Thâu nhất mạch dần dần phân hóa thành rất nhiều chi nhánh."
"Lúc này mới có chủ mạch và mạch nhánh."
"Vương triều hưng suy chẳng qua ba trăm năm, đối với những gia tộc huyết mạch như này mà nói, cũng chỉ là thế, Côn Thâu chủ mạch trong lịch sử cũng đã trải qua nhiều lần tuyệt tự, nhưng nó vẫn tiếp tục kéo dài, vì nội bộ bọn họ có một bộ tổ huấn được lưu truyền đã lâu."
"Để phòng ngừa huyết mạch bị đoạn tuyệt, người có năng lực trong Côn Thâu chủ mạch mới là người xứng đáng."
"Vô luận là mạch nhánh hay chủ mạch, chỉ cần có năng lực, đều có cơ hội trở thành chủ mạch nhiệm kỳ kế, hưởng thụ mọi tài nguyên của chủ mạch, đồng thời nắm giữ quyền điều động hạn chế đối với những mạch còn lại trước khi chủ mạch nhiệm kỳ kế lên thay."
"Cho nên mỗi một nhánh mạch đều cố gắng để trở thành chủ mạch, không trở thành chủ mạch, thì tài nguyên phát triển sẽ bị chiếm dụng, đời này qua đời khác, đến khi có một ngày mạch này không có Siêu Phàm giả thức tỉnh, thì mạch đó sẽ đại diện cho việc hoàn toàn suy tàn, cho đến đời sau có người thức tỉnh lại khởi động mạch này lần nữa."
"Nhưng một bước chậm, bước bước chậm, loại mạch này sau này chỉ có thể trở thành phụ thuộc cho mạch khác, rất khó để phát triển thêm."
"Tổ huấn này bảo đảm việc cạnh tranh nội bộ của Côn Thâu, ngoài ra còn có một loạt các tổ huấn khác, nội bộ Côn Thâu nhất mạch có thể cạnh tranh lành mạnh, nhưng nếu gặp thế lực bên ngoài khiêu khích, vô luận là ai cũng phải nhất trí đối ngoại."
Lục Việt nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ.
Thực ra chuyện này rất dễ hiểu, mọi người cùng một tông một mạch, bình thường cạnh tranh cũng không có vấn đề, dù sao cũng chỉ là chuyện nội bộ, nhưng nếu như có người ngoài nhúng tay vào, tất cả các mạch chủ mạch đều sẽ đoàn kết lại.
Có sự ngưng tụ, có sức cạnh tranh... như vậy, gia tộc huyết mạch có lẽ sẽ suy sụp, nhưng rất khó để bị diệt vong.
Lục Việt có chút hiểu rõ mục đích thật sự của cái mạch Côn Thâu kia.
Việc đối phương tạo ra sự kiện đoạt xá chỉ là vì sự phát triển và lớn mạnh của mạch này, tích lũy lực lượng để muốn làm chủ mạch nhiệm kỳ kế.
Dù sao thì mạch của lão nhân thợ mộc đã ở trong tình thế lâm nguy, chỉ có ba Siêu Phàm giả, nếu như không tìm đến thuốc mạnh, thì không đến mấy chục năm mạch này sẽ tự nhiên bị đoạn tuyệt.
Vì không có đường lui nên mới lựa chọn làm loại chuyện tổn hại âm đức này.
Những gia tộc huyết mạch này cạnh tranh thật đúng là tàn khốc.
Đương nhiên, trong đó có thể còn liên quan đến một vài thủ đoạn khác, bất quá, theo mạch nhánh này diệt vong, dù khi còn sống có đại mưu đồ gì đi nữa, thì cuối cùng cũng chỉ như mây khói, toi công dã tràng.
"Nếu như cho một mình ngươi cơ hội làm lại, ngươi sẽ làm gì?"
Lục Việt suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Truyền nhân của Côn Thâu nhất mạch muốn giết ta, ta giết hắn không hối hận, chủ tiệm quan tài chế tạo quan tài đoạt xá, nếu bị ta gặp thì giết không tha, còn về người thợ mộc kia một lòng muốn báo thù, hạng người như vậy thì không giữ lại được."
"Có lẽ lúc đó ngươi có thể giao người cho Trấn Ma Tư." Trương Thần Y đề nghị.
Lục Việt cười một tiếng: "Nếu như lúc đó mà giữ được lý trí, suy tính chu đáo, thì đã là thánh nhân rồi, ta không phải thánh nhân, ta chỉ là một người bình thường, gặp chuyện không vui thì sẽ mắng, tức giận thì sẽ động thủ."
Trương Thần Y im lặng một lát, lại nói: "Phương đạo trưởng cũng giống như ngươi, nhưng có vài thời khắc, hậu quả lại rất nghiêm trọng."
"Nếu là Phương đạo trưởng, thì hắn sẽ làm gì?" Lục Việt hiếu kỳ hỏi.
"Bây giờ hắn đã sát hướng chủ mạch Côn Thâu rồi."
Nghe vậy Lục Việt nhíu mày, hắn không nghĩ tới Phương đạo trưởng nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, lại có tính tình nóng nảy như thế, trong này có vẻ có một câu chuyện sâu xa.
Mà khi chuyện đã nói đến đây, xem ra là không có đường sống để hòa giải rồi.
Lục Việt bắt đầu suy tính về tình cảnh của bản thân, liệu có cần phải mang theo Trương Nhã Linh trốn đến thành phố khác sinh sống, đợi thực lực tăng lên rồi trở lại hay không?
Chạy trốn thì cũng không có gì xấu hổ, đánh không lại thì chạy, chuyện này rất bình thường.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Trương Thần Y đột nhiên hỏi.
"Ta đang nghĩ, dù sao thì ta cũng có thân phận cố vấn, không biết có thể có tư cách đổi một CMND, đến những thành phố khác thay hình đổi dạng trốn một thời gian." Lục Việt thật thà trả lời.
"Tại sao ngươi lại muốn trốn?" Trương Thần Y vẻ mặt bình tĩnh nhấp một ngụm trà lạnh.
"Chẳng phải là gia tộc huyết mạch này khi đối mặt với ngoại lực không phải sẽ chung mối thù sao? Ta giết người của bọn họ, tổn hại thể diện của bọn họ, ta nghĩ trốn trước một thời gian để chờ trưởng thành." Lục Việt nói.
"Côn Thâu mạch mưu đồ sự kiện đoạt xá, đi lệch chính đạo, ngươi làm vậy không phải là tổn hại thể diện của bọn họ, mà là kịp thời giữ gìn thể diện cho gia tộc huyết mạch kéo dài mấy ngàn năm."
Trương Thần Y rót cho Lục Việt một chén trà lạnh, rồi chậm rãi uống trà, nói: "Ngươi để ý đến thì làm sao lại là ngươi phải trốn, không phải là bọn họ trốn?"
Nghe vậy, Lục Việt ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, quả thật rất có lý.
"Đúng rồi, ngươi vừa nói là có hai chuyện, vậy chuyện còn lại là chuyện gì?"
"Ta có một khối Lôi Kích Mộc ngàn năm, không biết nên tìm ai giúp ta chế tác, Trương Thần Y, ngươi có người nào đề cử không?" Lục Việt lấy ra khối phôi Lôi Kích Mộc ngàn năm kia.
Trương Thần Y quan sát một lượt rồi nói: "Đây đúng là một khối tài liệu tốt, nếu như chế tác thành chuôi gỗ, thì phải tìm một người thợ giỏi, mà nếu xét về chế tác Mộc khí, thì ngoài Côn Thâu nhất mạch ra không ai có thể hơn, ngươi cứ để nó ở đây tạm, ba ngày sau thì đến lấy."
Lục Việt nhìn Trương Thần Y có vẻ mặt bình tĩnh, thì có chút ngẩn người ra.
Không lẽ mọi chuyện không như mình nghĩ, lại là tìm Côn Thâu nhất mạch chế tác thật?
"Cảm ơn Trương Thần Y, vậy cái giá là bao nhiêu?"
"Ngươi giữ gìn thể diện cho chủ mạch Côn Thâu, bọn họ nên cảm ơn ngươi, không cần tiền."
Lục Việt: "? ? ? ? ?"
Giết người của Côn Thâu nhất mạch, còn bắt bọn họ làm chuôi gỗ miễn phí?
Trương Thần Y, ngươi cũng thật là lợi hại!...
Đằng thành.
Đây là một thành phố nổi tiếng với công xảo tượng.
Rời khỏi khu phố thị phồn hoa, ở sâu bên trong khu hoang dã của ngoại ô thành phố, đứng sừng sững một dãy núi liên miên, giống như Vạn Lý Trường Thành, đỉnh núi đâm phá thương khung, thoáng như những người khổng lồ từ thời cổ xưa, sừng sững không nhúc nhích.
Nếu có người lạ đến gần đây, sẽ bị người dân địa phương nghiêm khắc nhắc nhở, đây là một khu vực không người, những thiết bị điện tử tối tân nhất đến đây cũng không nhạy.
Theo người dân địa phương kể lại, dãy núi này có thần tiên tồn tại, có vài người thậm chí còn tự xưng là chính mắt từng thấy, nhưng khi người khác hỏi kỹ thì lại không nói được gì nhiều về sau.
Từng có người không tin tà đi vào thám hiểm, nhưng cuối cùng đều không ai sống sót, vì thế mà chính quyền địa phương đã ra thông báo rõ ràng cấm người ngoài thám hiểm dãy núi này.
Thời gian này, thần hi ban đầu chiếu rọi, đỉnh núi kim quang lấp lánh, xung quanh vách đá cheo leo, bày ra những tầng thạch cốt xen kẽ, màu xám đen xuôi ngược, khiến lòng người sinh kính sợ.
Ngày này, một thanh niên mang ba lô khô lâu trên lưng lặng lẽ đi đến một huyện thành gần dãy núi, nếu như có người quan sát kỹ, sẽ không khó phát hiện các ngón tay của thanh niên này không còn nguyên vẹn.
Sau khi vào một nhà khách, thanh niên lấy ra mấy bức họa trục từ trong ba lô.
Điều quỷ dị là những họa trục kia lại không gió mà bay, phát ra tiếng khóc thảm thiết, thanh niên thấy vậy, nhẹ giọng trấn an: "Ta biết các ngươi đói, cũng rất nhớ đầu bếp, đáng tiếc các ngươi không thể nào ăn được nữa rồi."
"Đầu bếp đã bị một người tên là Lục Việt giết trong di tích."
Họa trục lay động càng kịch liệt hơn, mơ hồ truyền ra tiếng nghẹn ngào.
"Ta biết, ai không cho các ngươi ăn cơm thì đều là địch nhân."
"Vốn tưởng rằng lão già của mạch Côn Thâu kia có chút bản lĩnh, không ngờ cũng bị giết, bất quá chuyện này đúng ý ta." Vừa nói thanh niên vừa mở một bức họa ra.
Rất nhanh, ông chủ nhà khách đang ngủ gà ngủ gật ở dưới lầu bị tiếng bước chân làm cho tỉnh giấc, ông ta nhìn thấy người thanh niên vừa vào ở sắc mặt lạnh lùng, một luồng không khí trầm lặng từ bên cạnh hắn lướt qua, trên tay xách một bức họa trục.
Không hiểu tại sao, trong lòng ông chủ dâng lên một cảm giác xa lạ.
Không lâu sau, thanh niên lạnh lùng đã đi tới dãy núi cấm khu này.
Đi theo đường núi, thẳng đến nơi không còn đường để đi, thanh niên lạnh lùng mở một bức họa trục ra, từ trong tranh bước ra một bóng người giống hệt thanh niên lạnh lùng.
Lúc này, trước mắt xuất hiện một con đường nhỏ quanh co, sương mù bao phủ.
Người thanh niên trong tranh đi dọc theo con đường nhỏ, không ngừng đi sâu vào, cuối cùng dừng chân trước một vách đá.
"Nghe đồn Côn Thâu nhất mạch có xảo đoạt thiên công, từng có cao nhân trong di tích ăn cắp một khối linh khí, được hậu nhân đời đời cố định, tạo thành một nơi có thể so với Tiểu Phúc Địa trong di tích, hôm nay đến tận mắt chứng kiến, quả đúng là danh bất hư truyền."
"Hôm nay ta đến là muốn báo một chuyện."
"Những người thuộc mạch Côn Thâu các ngươi đã bị giết chết ở bên ngoài di tích."
"Hung thủ còn giết ngay trước mặt mấy trăm người."
"Cái chết của truyền nhân Côn Thâu rất thảm, không còn hài cốt."
"Lúc đó người của Trấn Ma Tư đứng ở đó không ngăn cản."
"Trong chuyện này có âm mưu, bọn họ cấu kết với nhau để gài ngươi Côn Thâu nhất mạch."
Phía trước hoàn toàn tĩnh mịch, phảng phất như người thanh niên trong tranh đang tự mình lẩm bẩm.
Lúc này khóe miệng của người thanh niên lại hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị rồi tiếp tục nói: "Tên thanh niên kia còn nói, giết người của Côn Thâu nhất mạch cần gì phải vào di tích."
"Nhớ năm đó, Côn Thâu nhất mạch trên đời vang danh, từng là gia tộc lớn có thể so tài cùng trụ sở chính của Trấn Ma Tư, mà ngày nay đã thực sự sa sút rồi."
Người thanh niên trong tranh lắc đầu một cái, thở dài nói: "Thể diện mấy ngàn năm của Côn Thâu nhất mạch, hiện tại bị một người trẻ tuổi đè xuống đất mà chà đạp, ta nghĩ nếu như Lỗ Ban lão tổ nhà ngươi mà còn sống thì chắc cũng sẽ xấu hổ mà chui ra khỏi mộ."
Đột nhiên, dãy núi rung chuyển, cuồng phong gào thét.
Một cái cưa sắt nhanh như tia chớp bay tới từ xa, nhắm thẳng vào người thanh niên trong tranh.
Xoẹt một tiếng, người thanh niên trong tranh bị xẻ làm hai.
"Thủ đoạn hèn hạ, tam giáo cửu lưu ngũ hoa bát môn, ngươi chỉ là một kẻ họa sĩ quỷ dị hạng cửu lưu, bôi nhọ Côn Thâu nhất mạch, ta sẽ chặt đứt sự truyền thừa họa sĩ quỷ dị của ngươi!" Trong tiếng gió lớn vang lên một thanh âm phẫn nộ, từng chữ từng chữ mang đầy sự uy hiếp làm chấn động lòng người.
Lúc này ở phía xa, sắc mặt của thanh niên lạnh lùng lúc nãy bỗng thay đổi, đang định rời đi thì một bóng Legacy lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời, thanh niên lạnh lùng hét lớn: "Khoan đã! Không chỉ có mỗi truyền nhân mạch nhánh kia bị giết, mà còn có cha của hắn cũng bị giết chết, người kia tên là Lục Việt..."
Lời còn chưa dứt thì một tiếng xoẹt vang lên, Legacy từ trên trời hạ xuống.
Thanh niên lạnh lùng trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, mà cái này vẫn chỉ là nhân vật trong bức họa.
"Kẻ khiêu khích nhỏ bé, còn dám bước vào Đằng thành, ta sẽ giết bản thể ngươi!" Từ sâu trong dãy núi truyền ra một đạo âm thanh uy nghiêm, chấn động làm cả dãy núi rung rẩy.
Âm thanh này vang vọng trong dãy núi, rồi dần dần mơ hồ, lúc này âm thanh ấy lại lần nữa vang lên, như đã suy nghĩ kĩ, mang theo vài phần trầm ổn: "Phái người điều tra một chút tình huống của mạch nhánh đó."
Cùng lúc đó, trong một nhà khách ở huyện thành.
Sắc mặt của thanh niên bị cụt một ngón tay bỗng thay đổi, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và bất an, hắn vội vàng thu lại mấy quyển họa kia, nhảy xuống lầu bắt xe quyết định rời khỏi Đằng Thành.
Vẫn còn chương, đêm liên hoan
Bạn cần đăng nhập để bình luận