Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 227:, người may mắn còn sống sót thân thuật linh dị trải qua

Chương 227: Người may mắn còn sống sót trải qua thuật linh dị!
"A!" Một tiếng kêu thê lương thảm thiết chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Người đàn ông trung niên hai tay như chạm phải nham tương nóng bỏng, nhanh chóng trở nên đen thui.
Lục Việt chậm rãi xoay người, giọng lạnh lẽo, nhìn thẳng đối phương.
"Kẻ hèn mọn có thể ở ngay trước mắt, nhưng không thể vặn vẹo như dòi."
Từ khi bước vào cánh cửa này, hắn đã nhận ra cả nhà bốn người này đã chết thảm, có lẽ là do người đàn ông trung niên kia sau khi chết không cam lòng, cuối cùng hóa thành Quỷ Vật.
"Chết thì chết, cần gì phải đem bất hạnh của mình trút lên đầu người khác."
Mất đi hai chân, người đàn ông trung niên với cặp mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Lục Việt, tràn đầy oán hận và nguyền rủa, toàn bộ gương mặt, ngũ quan vặn vẹo lại với nhau, căm ghét ngút trời, trong miệng lẩm bẩm đội cứu viện vì sao không đến sớm.
Oán độc như sóng ngầm cuộn trào, bầu không khí kinh khủng bao trùm bốn phía.
"Thôi đi, kể cho ngươi đạo lý cũng vô dụng, hay là nói về vật lý vậy."
Lục Việt dưới chân đột nhiên đạp mạnh, thân hình trong nháy mắt lao đến trước mặt Quỷ Vật trung niên.
Ầm một tiếng, người đàn ông trung niên giống như hũ sành vỡ tan tành.
【Nguyên Khí + 1】
Giải quyết xong nơi này, Lục Việt đi thẳng đến căn phòng bên cạnh, một cước đạp tung cửa phòng, một mùi hôi thối làm người ta buồn nôn trong nháy mắt xộc vào mũi.
Bên trong nhà, cảnh tượng máu me ghê rợn đập vào mắt, trong không khí tràn ngập khí tức tử vong, trong góc, một thùng mì gói thu hút sự chú ý của Lục Việt, hắn lại gần xem xét, hít một hơi lạnh, trong thùng chứa đầy các loại tay chân bị chặt rời.
Ở đây, chàng trai trẻ bị tàn chi thay thế, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra trên người, hơn nữa ý thức nhân loại cũng chưa hoàn toàn biến mất.
Bất quá cũng không thể khống chế những tàn chi giết người trên thân thể.
Lục Việt mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Từ hiện trường suy đoán, Quỷ Vật đặc biệt này hẳn là mới vừa rời đi nơi này không lâu.
Bây giờ nó đi đâu rồi?
Nếu không kịp thời tìm được, e rằng còn nhiều người nữa sẽ chết dưới tay nó.
Lục Việt hơi nhíu mày, thuật nghiệp có chuyên môn, chỉ có Quỷ Vật mới hiểu rõ nhất về Quỷ Vật, vì vậy, hắn vỗ nhẹ vào hòm thuốc bên cạnh, lấy ra Thanh Đồng Việt.
"Tiểu Hồng, giúp một chuyện, tìm giúp ta Quỷ Vật đang quanh quẩn trong khu vực này."
Lục Việt thấp giọng phân phó, một luồng quỷ hỏa màu xanh lam từ trên Thanh Đồng Việt bốc lên, lơ lửng giữa không trung một lúc, rồi chậm rãi hướng về một phương.
Quả nhiên có triển vọng!
Lục Việt theo sát phía sau, mở ra hành trình truy lùng....
...
Trước khi thành phố bị phong tỏa, trong khu vực bị sương mù bao phủ.
Vương Hiên sau khi đập cửa không có kết quả thì hậm hực trở về phòng bên cạnh, vừa mới ngả người xuống giường, cảm giác ngủ đến dị thường thoải mái, như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã rơi xuống đất.
Không biết bao lâu sau, hắn chậm rãi tỉnh lại, lần nữa tìm tòi hành lang, lần này hành lang dị thường yên tĩnh, tiếng bước chân quỷ dị kia đã biến mất không còn dấu tích, hơn nữa hắn có thể rời khỏi tầng lầu này rồi.
Khi Vương Hiên đem tin vui này nói với nhà bên cạnh, lại kinh ngạc phát hiện bọn họ đã biến thành thi thể lạnh ngắt, đặc biệt là người đàn ông trung niên đang lơ lửng một bên còn hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
Chuyện này làm Vương Hiên sợ hết hồn.
Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn vẫn luôn nói chuyện với quỷ? ! !
Nghĩ đến đây, Vương Hiên cảm thấy nửa người phát lạnh, không dám dừng lại một lát, liền vội vàng thoát khỏi tòa nhà dân phòng cho thuê kinh khủng này.
Nhưng mà, cảnh tượng bên ngoài còn làm hắn kinh hãi hơn.
Toàn bộ đường phố trống không một bóng người, tựa như một tử thành.
Resident Evil? Ngày tận thế?
Trong lòng Vương Hiên nổ ầm, cảnh giác "zombie" từ trong bóng tối xông tới, hắn không có mục đích lang thang, tìm những người may mắn còn sống sót, không biết đã đi bao lâu, cho đến khi nghe được tiếng động phát ra từ khe cửa của một siêu thị, có người đang vẫy tay.
Là người may mắn còn sống sót!
Vương Hiên kích động đến gần như lệ rơi, chạy gấp tới, từ cửa nhỏ xông vào siêu thị, vừa vào cửa liền bị một đám người vây quanh, những người may mắn còn sống sót này nói cho hắn biết, sau khi khói đen bùng nổ mấy ngày, cục an ninh liền phát lệnh rút lui.
Phần lớn mọi người đã rút lui, nhưng trong thành phố vẫn còn một số ít người bị kẹt lại.
Vương Hiên không biết hắn bị kẹt trong phòng trọ mấy ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này hắn cũng chú ý tới, ở một góc siêu thị phụ nữ già trẻ đang co cụm lại một chỗ, trên mặt đầy vẻ sợ hãi và lo lắng.
Người là động vật sống theo bầy, thoáng cái thấy hơn hai mươi người còn sống sờ sờ, Vương Hiên có một loại cảm giác không thể không thả lỏng, hắn xem qua một vài tiểu thuyết mạt thế, nói ở tận thế, người già yếu bệnh tật có thể xem như tiêu chuẩn để đánh giá một căn cứ còn giữ được lòng tốt của nhân loại hay không.
Tập thể này có nhiều người già yếu bệnh tật, đủ để chứng minh không phải người xấu.
"Huynh đệ, ngươi tên gì? Gặp phải chuyện gì vậy?" Một người đàn ông làm thuê mặc âu phục đưa ra bàn tay trắng nõn, vỗ nhẹ vào vai Vương Hiên.
"Ta tên là Vương Hiên, thực ra... Ta cái gì cũng không nhìn thấy."
Vương Hiên cúi đầu, có chút sợ hãi.
"Đừng sợ, chúng ta đều đã trải qua rồi."
"Chỉ có nói ra thì mới chiến thắng được nỗi sợ hãi, có vậy mới sống lâu hơn."
Mấy người xúm vào nói chuyện.
Vương Hiên vẻ mặt mờ mịt, không hiểu ý nghĩa.
Lúc này, một người đàn ông hói đầu đi tới, lộ ra nụ cười hiền hòa nói: "Xin chào, Vương Hiên, tôi là chủ của siêu thị này."
"Ông chủ khỏe." Vương Hiên cung kính đáp lời.
Ông chủ siêu thị gật đầu giải thích: "Người mới gia nhập, phải nói rõ lai lịch, thứ nhất là để hiểu nhau hơn, thứ hai là thu thập thông tin, tránh các khu vực nguy hiểm, nếu sau này gặp nhau, chúng ta mới có thể có sự phòng bị."
Vương Hiên bừng tỉnh đại ngộ.
"Vậy, để tôi kể trước những gì tôi đã trải qua."
"Ừm... Chuyện này bắt đầu từ sau ngày thứ 2 có tin nổ."
"Siêu thị của tôi làm ăn không tốt lắm, ngày đó tôi cảm thấy rất buồn ngủ, nên tôi ngủ luôn trong tiệm, không biết ngủ được bao lâu thì mơ màng thấy một đám người xông vào đánh thức tôi."
"Bọn họ nói với tôi bên ngoài có quỷ, bảo tôi nhanh chóng đóng cửa."
"Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng sau đó tôi phát hiện ngoài không trung đột nhiên xuất hiện một làn khói đen quỷ dị, bao phủ cả siêu thị kín mít."
"Tôi chưa từng thấy chuyện này bao giờ, xung quanh đây cũng không có nhà máy hóa chất hay nguồn ô nhiễm nào cả, lúc đó trong lòng tôi hơi sợ hãi, hơn nữa những người chạy nạn đều nói bên ngoài có quỷ, nên theo số đông, tôi liền đóng cửa tiệm."
"Sau khi siêu thị hoàn toàn đóng cửa, chúng tôi định dùng điện thoại liên lạc với bên ngoài, nhưng tín hiệu chập chờn rồi mất hẳn, sau đó thì cúp điện luôn."
"Cứ thế trôi qua 24 tiếng, có vài người tỉnh táo lại muốn ra ngoài tìm cục an ninh cứu viện, nhưng từng nhóm từng nhóm người ra ngoài lại không thấy quay lại."
"Chúng tôi không biết những người đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ đó trở đi chúng tôi cũng không dám ra ngoài nữa, may là trong siêu thị có đồ ăn, không đến nỗi bị đói, chúng tôi vẫn ở trong siêu thị chờ cứu viện."
"Cho đến sau này có một chuyện lạ phát sinh, trong siêu thị lại xảy ra chuyện người chết một cách không rõ, những người chết đều bị đầu lìa khỏi thân, chắc chắn có kẻ giết người trà trộn vào siêu thị, ai nấy trong lòng đều sợ hãi, sau khi bàn bạc thì thống nhất thay phiên nhau canh gác vào ban đêm."
"Nhưng tình huống này vẫn không giảm đi, mỗi đêm vẫn có người chết, ngoài siêu thị thì có thứ dơ bẩn, bên trong siêu thị lại có kẻ giết người."
"Nếu không tìm ra được kẻ giết người, mọi người đều có thể trở thành người tiếp theo."
"Có một ngày, đến phiên tôi canh gác vào buổi tối, tôi dồn hết tinh thần để kiểm tra những chỗ khả nghi, sau nửa đêm tôi bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen thoáng qua, người đó nhất định là kẻ giết người."
"Tôi liền thuận tay cầm lấy một con dao gọt trái cây phòng thân, chậm rãi lại gần, thì tận mắt thấy bóng đen kia cầm dao sắc bén cắt lấy đầu một người may mắn còn sống đang ngủ say."
"Nhưng người ra tay lại không có đầu."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận