Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 236:, Phương đạo trưởng vô chân bằng hữu
Hai chân mất hết, lão nhân cười cười: "Chuyện liên lụy không mệt mỏi này ngươi không tính được đâu, ai bảo năm đó ta đi theo ngươi quá gần, cả lão nhị nhà ngươi đều bị người hại chết, những kẻ không có thế lực như chúng ta vẫn không thoát bị thanh toán."
"Ai làm?" Phương đạo trưởng hỏi.
Vô chân lão nhân nhún vai, trả lời: "Không rõ, ngược lại ngủ một giấc dậy thì đã thành ra thế này."
Phương đạo trưởng im lặng không nói.
"Lão nhị, chỉ đùa với ngươi thôi, bình thường ngươi không phải rất thích nói nhảm sao, sao lớn tuổi lại bắt đầu giả vờ lạnh lùng cô độc rồi."
Vô chân Lão đầu ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ phảng phất trở lại 30 năm trước.
"Năm đó tin ngươi bị ngộ hại truyền ra, bọn ta, những người từng quen biết, đã từng đi theo ngươi đều không tin, nên đã cùng nhau vào âm phủ tìm ngươi."
"Ngươi biết đó, ta đi âm phủ chẳng khác gì về nhà, cho dù là di chỉ Địa Phủ hay những nơi hiểm địa gì cũng không làm khó được ta."
"Nhưng chúng ta tìm cả năm trời vẫn không tìm thấy thi thể của ngươi."
"Sau đó bọn ta quay lại thế giới hiện thực chuẩn bị nghĩ cách khác."
Nói tới đây, vô chân lão nhân dừng một chút.
Rồi cúi đầu trầm ngâm nói: "Không ngờ lần chia tay đó lại là vĩnh biệt."
"Những người có giao tình với ngươi năm đó lần lượt chết bất đắc kỳ tử."
"Mới đầu ta không tin, nên đã đi một chuyến âm phủ định xem thế nào, kết quả trúng mai phục, còn chưa thấy rõ mặt người thì hai chân ta… đã bị chém đứt."
Vô chân lão nhân nhìn xuống đôi chân trống rỗng của mình, sau đó bổ sung một câu.
"Thứ dùng để chém cũng là Quỷ Đầu đao của ngươi."
Phương đạo trưởng cau mày phản bác: "Không thể nào, Quỷ Đầu đao của ta đã xảy ra bất trắc nên mất ở đâu đó rồi, nó không thể nào xuất hiện được!"
"Lão nhị, ngươi nghi ngờ con mắt của ta à?"
"Năm đó ngươi dựa vào thanh Quỷ Đầu đao thiên nhiên Tà Khí đó để vào âm phủ, miễn cưỡng tước đoạt danh xưng Tẩu Âm đệ nhất của ta, cả đời này ta sẽ không quên!"
"Ta không nhìn lầm, nó chính là Quỷ Đầu đao của ngươi!"
Giọng của vô chân lão nhân thập phần khẳng định.
Một bên, Trương Siêu kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ, hóa ra hắn là Phương lão đại mà người thường nhắc tới, kẻ dùng ngoại lực cướp danh xưng của người, trách sao người mỗi đêm nói mớ, kêu không công bằng, ta không phục, quá đậu má bất công rồi..."
Khóe miệng của vô chân lão nhân vừa giật giật, chợt gõ vào đầu Trương Siêu một cái.
Trương Siêu lập tức im miệng.
Vô chân lão nhân nói tiếp: "Cũng may đó là âm phủ, ta là Tẩu Âm không phải là kẻ ăn hại, ta đã miễn cưỡng trốn thoát được, bất quá ta cũng biết rõ, ta không thể quay lại thế giới hiện thực."
"Vì vậy, ta đã ẩn mình trong âm phủ suốt 30 năm, chỗ nào nguy hiểm thì ẩn náu ở đó, thỉnh thoảng trở về thế giới hiện thực, theo dõi thế cục."
"Mấy năm nay những bằng hữu có chút qua lại với ngươi, ngoài một số người có bối cảnh, còn lại phần lớn cũng đã mất, hoặc giống như ta, đang trốn ở một xó xỉnh nào đó không dám ló mặt ra."
"Ngươi cũng biết đó, ta vốn là người nhát gan, càng ở âm phủ lâu càng sợ chết, ta dành thời gian thu nhận một đồ đệ, để cho đồ đệ viết ra thiên thập đại tội trạng của ngươi."
"Ta muốn nếu chẳng may có ai để mắt đến thì ta sẽ lôi ra mười đại tội trạng này, lấy nó để chứng minh ta đã giác ngộ, ít nhất có thể cẩu thả sống tạm qua ngày."
"Hôm nay sao ngươi lại xuất hiện?" Phương đạo trưởng hỏi.
"Ngươi không hiểu ta sao, từ trước tới giờ ta luôn thích làm việc không ai đoán ra, ta còn bảo đồ đệ viết một bài hịch thảo tặc, đợi ngươi hiện thân sẽ đọc cho ngươi nghe, rồi đứng về phía ngươi, chờ ngươi báo thù."
"Lão nhị, lần này ta dồn hết hy vọng vào ngươi rồi đấy, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có nắm chắc vạch trần chân tướng năm xưa không, ta không mong gì cao xa, chỉ muốn biết năm đó rốt cuộc ai hãm hại ngươi?"
"Còn cả những bạn cũ của ta nữa, họ chết một cách không minh bạch."
"Bây giờ nhắm mắt lại, ta vẫn còn mơ thấy những người bạn cũ đó."
Phương đạo trưởng trầm tư một hồi, sau đó nhìn về phía Lục Việt.
Lão nhân mất hết hai chân ngẩn ra, rồi cũng nhìn sang Lục Việt.
Lục Việt: "..."
Vì liên quan đến chuyện cũ, mọi người tìm được một chỗ ở của thôn dân, Phương đạo trưởng cùng vị vô chân lão nhân bước vào trong, ôn lại chuyện cũ.
Lục Việt cùng Trương Siêu thì ở ngoài chờ.
"Lục Việt đại ca, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy."
Trương Siêu vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Việt.
Duyên phận, thường thường chính là như vậy, không sao nói hết.
Về những chuyện cũ của Phương đạo trưởng, Lục Việt đã thăm dò từ Trương Siêu, Trương Siêu cũng tiết lộ, sư phụ hắn mấy năm nay vẫn luôn ẩn náu ở âm phủ hoặc những vùng núi sâu rừng rậm, để truy tìm chân tướng năm đó.
Nhưng mà, vẫn không thu hoạch được gì.
Lần trước nghe tin tức về Công Thâu nhất mạch, nói Phương đạo trưởng xuất thế, sư phụ hắn vốn định tới để chắc chắn, nhưng lại sợ đó là cái bẫy, bởi vì trong 30 năm qua đã có quá nhiều tin tức tương tự để dụ dỗ những người bạn cũ của họ, nhưng cuối cùng đều bị chứng thực là giả.
Lần này sở dĩ đến là do sư phụ hắn tuổi đã cao sức đã yếu, năm xưa đã tích tụ không ít ám tật, thời gian không còn nhiều nữa, điều này thì không đáng lo ngại, bởi vì những siêu phàm giả trên Thần Tàng Thất Trọng Thiên đã bước vào cảnh bất tử, rất khó bị giết chết.
Nguyên nhân thực sự là do Quỷ Đầu đao của Phương đạo trưởng, năm xưa không chỉ chém đứt hai chân của sư phụ hắn, mà còn khiến sư phụ hắn ngày đêm gặp phải lời nguyền, hiện tại thời gian không còn nhiều, vì vậy mới ôm quyết tâm phải chết đến để tìm tòi cho ra lẽ.
Trong lòng Lục Việt thầm than, thế cục phía sau đang trở nên ngày càng phức tạp.
Phương đạo trưởng mất Quỷ Đầu đao và cả thân công lực trong âm phủ, lần xuất thế này là phúc hay họa còn khó đoán, nếu những kẻ hãm hại Phương đạo trưởng năm đó biết hắn chưa chết, có lẽ sẽ lại nổi lên một trận âm mưu.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, hàn huyên đến cây đào kia, Tiên Đào.
Biết được Trương Siêu đã cho sư phụ đào tử, giúp sư phụ kéo dài tuổi thọ.
Thế là Lục Việt lại lấy ra một viên đưa cho đối phương.
Trương Siêu được quá nhiều yêu thương vừa mừng vừa lo, tỏ ý rằng đại ân đại đức không cần báo đáp.
Đời sau nhất định làm trâu làm ngựa trả ơn!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía xa.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, đất đá văng tung tóe, phong vân biến ảo.
Ngay sau đó, dưới chân truyền đến cảm giác chấn động nhẹ, càng lúc càng rõ ràng.
"Âm thanh động đất ở đâu ra vậy?"
"Động đất à?"
"Không đúng, đây là dấu hiệu di tích mảnh vỡ dung hợp với thế giới hiện thực."
"Di tích mảnh vỡ xuất hiện? ! ! ! ! !"
Trong chốc lát, tất cả siêu phàm giả đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía vạn người hố phía xa.
Chỉ thấy vạn người hố kia thực sự đang vặn vẹo không gian biến hình, một tòa hải đảo ẩn hiện, cùng lúc đó, một luồng linh khí nồng nặc phún ra ngoài.
"Ta đi, là linh khí!"
"Nồng quá, đậm đặc quá, tinh khiết quá..."
"Chỉ mới tiết ra nồng độ linh khí thôi mà đã gấp hai ba lần so với bên ngoài, không hổ là di tích lớn, dù chỉ là mảnh vỡ, lần đột phá này có hy vọng."
Nhưng mà, chưa kịp để mọi người vui mừng quá lâu, hòn đảo biển xuất hiện trong không gian vặn vẹo lại chợt biến mất, nồng độ linh khí xung quanh cũng theo đó giảm xuống, trở lại như lúc ban đầu.
"Cái tình huống mẹ gì đây? ! ! !"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Mảnh vỡ di tích vừa xuất hiện sao đột nhiên lại biến mất?
(hết chương này)
"Ai làm?" Phương đạo trưởng hỏi.
Vô chân lão nhân nhún vai, trả lời: "Không rõ, ngược lại ngủ một giấc dậy thì đã thành ra thế này."
Phương đạo trưởng im lặng không nói.
"Lão nhị, chỉ đùa với ngươi thôi, bình thường ngươi không phải rất thích nói nhảm sao, sao lớn tuổi lại bắt đầu giả vờ lạnh lùng cô độc rồi."
Vô chân Lão đầu ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ phảng phất trở lại 30 năm trước.
"Năm đó tin ngươi bị ngộ hại truyền ra, bọn ta, những người từng quen biết, đã từng đi theo ngươi đều không tin, nên đã cùng nhau vào âm phủ tìm ngươi."
"Ngươi biết đó, ta đi âm phủ chẳng khác gì về nhà, cho dù là di chỉ Địa Phủ hay những nơi hiểm địa gì cũng không làm khó được ta."
"Nhưng chúng ta tìm cả năm trời vẫn không tìm thấy thi thể của ngươi."
"Sau đó bọn ta quay lại thế giới hiện thực chuẩn bị nghĩ cách khác."
Nói tới đây, vô chân lão nhân dừng một chút.
Rồi cúi đầu trầm ngâm nói: "Không ngờ lần chia tay đó lại là vĩnh biệt."
"Những người có giao tình với ngươi năm đó lần lượt chết bất đắc kỳ tử."
"Mới đầu ta không tin, nên đã đi một chuyến âm phủ định xem thế nào, kết quả trúng mai phục, còn chưa thấy rõ mặt người thì hai chân ta… đã bị chém đứt."
Vô chân lão nhân nhìn xuống đôi chân trống rỗng của mình, sau đó bổ sung một câu.
"Thứ dùng để chém cũng là Quỷ Đầu đao của ngươi."
Phương đạo trưởng cau mày phản bác: "Không thể nào, Quỷ Đầu đao của ta đã xảy ra bất trắc nên mất ở đâu đó rồi, nó không thể nào xuất hiện được!"
"Lão nhị, ngươi nghi ngờ con mắt của ta à?"
"Năm đó ngươi dựa vào thanh Quỷ Đầu đao thiên nhiên Tà Khí đó để vào âm phủ, miễn cưỡng tước đoạt danh xưng Tẩu Âm đệ nhất của ta, cả đời này ta sẽ không quên!"
"Ta không nhìn lầm, nó chính là Quỷ Đầu đao của ngươi!"
Giọng của vô chân lão nhân thập phần khẳng định.
Một bên, Trương Siêu kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ, hóa ra hắn là Phương lão đại mà người thường nhắc tới, kẻ dùng ngoại lực cướp danh xưng của người, trách sao người mỗi đêm nói mớ, kêu không công bằng, ta không phục, quá đậu má bất công rồi..."
Khóe miệng của vô chân lão nhân vừa giật giật, chợt gõ vào đầu Trương Siêu một cái.
Trương Siêu lập tức im miệng.
Vô chân lão nhân nói tiếp: "Cũng may đó là âm phủ, ta là Tẩu Âm không phải là kẻ ăn hại, ta đã miễn cưỡng trốn thoát được, bất quá ta cũng biết rõ, ta không thể quay lại thế giới hiện thực."
"Vì vậy, ta đã ẩn mình trong âm phủ suốt 30 năm, chỗ nào nguy hiểm thì ẩn náu ở đó, thỉnh thoảng trở về thế giới hiện thực, theo dõi thế cục."
"Mấy năm nay những bằng hữu có chút qua lại với ngươi, ngoài một số người có bối cảnh, còn lại phần lớn cũng đã mất, hoặc giống như ta, đang trốn ở một xó xỉnh nào đó không dám ló mặt ra."
"Ngươi cũng biết đó, ta vốn là người nhát gan, càng ở âm phủ lâu càng sợ chết, ta dành thời gian thu nhận một đồ đệ, để cho đồ đệ viết ra thiên thập đại tội trạng của ngươi."
"Ta muốn nếu chẳng may có ai để mắt đến thì ta sẽ lôi ra mười đại tội trạng này, lấy nó để chứng minh ta đã giác ngộ, ít nhất có thể cẩu thả sống tạm qua ngày."
"Hôm nay sao ngươi lại xuất hiện?" Phương đạo trưởng hỏi.
"Ngươi không hiểu ta sao, từ trước tới giờ ta luôn thích làm việc không ai đoán ra, ta còn bảo đồ đệ viết một bài hịch thảo tặc, đợi ngươi hiện thân sẽ đọc cho ngươi nghe, rồi đứng về phía ngươi, chờ ngươi báo thù."
"Lão nhị, lần này ta dồn hết hy vọng vào ngươi rồi đấy, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có nắm chắc vạch trần chân tướng năm xưa không, ta không mong gì cao xa, chỉ muốn biết năm đó rốt cuộc ai hãm hại ngươi?"
"Còn cả những bạn cũ của ta nữa, họ chết một cách không minh bạch."
"Bây giờ nhắm mắt lại, ta vẫn còn mơ thấy những người bạn cũ đó."
Phương đạo trưởng trầm tư một hồi, sau đó nhìn về phía Lục Việt.
Lão nhân mất hết hai chân ngẩn ra, rồi cũng nhìn sang Lục Việt.
Lục Việt: "..."
Vì liên quan đến chuyện cũ, mọi người tìm được một chỗ ở của thôn dân, Phương đạo trưởng cùng vị vô chân lão nhân bước vào trong, ôn lại chuyện cũ.
Lục Việt cùng Trương Siêu thì ở ngoài chờ.
"Lục Việt đại ca, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy."
Trương Siêu vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Việt.
Duyên phận, thường thường chính là như vậy, không sao nói hết.
Về những chuyện cũ của Phương đạo trưởng, Lục Việt đã thăm dò từ Trương Siêu, Trương Siêu cũng tiết lộ, sư phụ hắn mấy năm nay vẫn luôn ẩn náu ở âm phủ hoặc những vùng núi sâu rừng rậm, để truy tìm chân tướng năm đó.
Nhưng mà, vẫn không thu hoạch được gì.
Lần trước nghe tin tức về Công Thâu nhất mạch, nói Phương đạo trưởng xuất thế, sư phụ hắn vốn định tới để chắc chắn, nhưng lại sợ đó là cái bẫy, bởi vì trong 30 năm qua đã có quá nhiều tin tức tương tự để dụ dỗ những người bạn cũ của họ, nhưng cuối cùng đều bị chứng thực là giả.
Lần này sở dĩ đến là do sư phụ hắn tuổi đã cao sức đã yếu, năm xưa đã tích tụ không ít ám tật, thời gian không còn nhiều nữa, điều này thì không đáng lo ngại, bởi vì những siêu phàm giả trên Thần Tàng Thất Trọng Thiên đã bước vào cảnh bất tử, rất khó bị giết chết.
Nguyên nhân thực sự là do Quỷ Đầu đao của Phương đạo trưởng, năm xưa không chỉ chém đứt hai chân của sư phụ hắn, mà còn khiến sư phụ hắn ngày đêm gặp phải lời nguyền, hiện tại thời gian không còn nhiều, vì vậy mới ôm quyết tâm phải chết đến để tìm tòi cho ra lẽ.
Trong lòng Lục Việt thầm than, thế cục phía sau đang trở nên ngày càng phức tạp.
Phương đạo trưởng mất Quỷ Đầu đao và cả thân công lực trong âm phủ, lần xuất thế này là phúc hay họa còn khó đoán, nếu những kẻ hãm hại Phương đạo trưởng năm đó biết hắn chưa chết, có lẽ sẽ lại nổi lên một trận âm mưu.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, hàn huyên đến cây đào kia, Tiên Đào.
Biết được Trương Siêu đã cho sư phụ đào tử, giúp sư phụ kéo dài tuổi thọ.
Thế là Lục Việt lại lấy ra một viên đưa cho đối phương.
Trương Siêu được quá nhiều yêu thương vừa mừng vừa lo, tỏ ý rằng đại ân đại đức không cần báo đáp.
Đời sau nhất định làm trâu làm ngựa trả ơn!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía xa.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, đất đá văng tung tóe, phong vân biến ảo.
Ngay sau đó, dưới chân truyền đến cảm giác chấn động nhẹ, càng lúc càng rõ ràng.
"Âm thanh động đất ở đâu ra vậy?"
"Động đất à?"
"Không đúng, đây là dấu hiệu di tích mảnh vỡ dung hợp với thế giới hiện thực."
"Di tích mảnh vỡ xuất hiện? ! ! ! ! !"
Trong chốc lát, tất cả siêu phàm giả đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía vạn người hố phía xa.
Chỉ thấy vạn người hố kia thực sự đang vặn vẹo không gian biến hình, một tòa hải đảo ẩn hiện, cùng lúc đó, một luồng linh khí nồng nặc phún ra ngoài.
"Ta đi, là linh khí!"
"Nồng quá, đậm đặc quá, tinh khiết quá..."
"Chỉ mới tiết ra nồng độ linh khí thôi mà đã gấp hai ba lần so với bên ngoài, không hổ là di tích lớn, dù chỉ là mảnh vỡ, lần đột phá này có hy vọng."
Nhưng mà, chưa kịp để mọi người vui mừng quá lâu, hòn đảo biển xuất hiện trong không gian vặn vẹo lại chợt biến mất, nồng độ linh khí xung quanh cũng theo đó giảm xuống, trở lại như lúc ban đầu.
"Cái tình huống mẹ gì đây? ! ! !"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Mảnh vỡ di tích vừa xuất hiện sao đột nhiên lại biến mất?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận