Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 211:, ở nhà cụ thành ta là vô địch (1)

Chương 211: Ở nhà cụ thành ta là vô địch (1)
Nếu Tẩu Âm bị điều đi, bây giờ là thời điểm kết thúc. Đối với cái tên A Tổ lúc nào cũng có ý đồ xấu bên cạnh, Lục Việt không hề có gánh nặng tâm lý nào khi hãm hại hắn. Bất quá, cảnh tượng bây giờ còn chưa đủ loạn, phải để nó tiếp tục loạn thêm.
Lục Việt quyết đoán, nhắm chuẩn một vị Siêu Phàm giả đang đeo mặt nạ, thấy đối phương định lén lút mang đi một bộ Linh Hồn Thể thuần khiết, dưới chân đột ngột đạp mạnh một cái, như mãnh hổ xuống núi, một quyền đánh cho đối phương tan thành mảnh vụn.
"Đại ca, cũng thương lượng xong rồi, ngươi còn chờ cái gì?"
"Hai người chúng ta liên thủ, vô địch thiên hạ."
"Giết chết hai tên kia, những bảo bối này đều là của chúng ta." Lục Việt thêm dầu vào lửa.
"Chờ một chút, các ngươi nghe ta nói đã..." A Tổ mặt nạ nam sắc mặt biến đổi, vừa mở miệng, thì Iron Man và Tử Thị đã sớm rục rịch ra tay trước, trực tiếp ép A Tổ phải toàn lực ứng phó.
Trong nháy mắt, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Thân ảnh ba người dần trốn vào trong sương mù.
Lục Việt nhanh chóng đi tới trước mặt hai người dòng chính tổ. "Quách Đào, Ngô Lập, các ngươi sao rồi?"
"Các ngươi còn nhớ ta không?"
"Ta tới để mang các ngươi trở về."
Dù Lục Việt kêu gọi thế nào, đối phương cũng không phản ứng chút nào, phảng phất thật sự đã biến thành trẻ sơ sinh, Lục Việt trong lòng trầm xuống, tình huống xấu nhất chính là ý thức hai người đã mất, chỉ còn lại trống rỗng, thuần túy Linh Hồn Thể.
Từng màn chuyện cũ hiện lên trong đầu hắn, ba người mở miệng một tiếng "Lục tổ trưởng" vang vọng bên tai, càng nhớ lại, ánh mắt của Lục Việt càng lạnh giá. Đúng lúc này, lại có mấy vị Siêu Phàm giả không có mắt nhắm về phía Linh Hồn Thể thuần khiết, hiển nhiên muốn thừa cơ đục nước béo cò.
"Tìm chết!"
Lục Việt tung ra một quyền nặng nề. Có lẽ Quách Đào và Ngô Lập vẫn còn chút hy vọng sống, để tránh dư âm chiến đấu ảnh hưởng đến những Linh Hồn Thể yếu ớt này, Lục Việt thậm chí còn không dùng đến pháp tướng. Đối phó với lũ lâu la này, một hai nắm đấm là đủ.
Ầm ầm!
Sương mù xung quanh bị khuấy động lên như nước sôi, đây là màn đối cứng thuần túy nhất, không có chiêu thức lòe loẹt, mỗi một quyền mỗi một chân đều nhằm vào chỗ yếu của đối phương. Từng cổ thi thể từ trong sương mù bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất nặng nề.
"Tiểu tử, ngươi không phải là newbie!"
"Người trẻ tuổi này có chút thực lực, các vị, ba cao thủ kia đã đi, nhân cơ hội này, chúng ta liên thủ giết chết hắn, mỗi người một Linh Hồn Thể."
"Không sai, mọi người cùng tiến lên, người trẻ tuổi này không thể nào là đối thủ của chúng ta."
Kẻ tham lam không phải số ít, rất nhanh lại có mấy người gia nhập vào chiến đấu. Toàn bộ hiện trường trở nên hỗn loạn tưng bừng.
Lục Việt thành thạo, đối với những Siêu Phàm giả dám ra tay với hắn, không chút lưu tình đánh tan tành, còn đối với những kẻ không biết vì sợ hãi hay là không tham lam, không lựa chọn ra tay thì hắn lại hạ thủ lưu tình, không lấy mạng của họ.
Trời cao có đức hiếu sinh, giết sạch không khỏi quá tàn nhẫn. Dù người tham gia buổi đấu giá này cũng không phải là người tốt gì. Nhưng không phải ai cũng tội đáng chết, có một số sai lầm nhỏ vẫn có thể thay đổi, không thể vì người khác tùy tiện nhổ nước bọt mà đánh chết hết được. Vì thế Lục Việt chỉ đánh cho những người còn lại bị tàn phế tạm thời, khiến bọn họ không thể hành động, chuẩn bị giao cho Trấn Ma Tư xử trí sau. Nếu tội nhẹ thì sẽ cho họ cải tạo, nếu tội nặng thì đã có luật pháp trừng trị.
Bành Bành oành!
Lục Việt dựa vào đôi thiết quyền đang Hoành Tảo Thiên Quân trên trận đấu giá, xung quanh là những tiếng gãy xương, đến khi phần Siêu Phàm giả còn lại cũng ngã xuống đất như sâu bọ ngoe nguẩy thì trật tự của hiện trường đấu giá lúc này mới được khống chế.
Đúng lúc này, một giọng nói từ trong sương mù xa xa truyền đến: "Tử Thị, ngươi câu hắn trước, ta qua giết tên phú nhị đại dám khiêu khích chúng ta kia, sau đó hợp nhất đám Linh Hồn Thể kia lại, để tránh bị mấy tên không có mắt kia trộm mất, đến lúc đó ngươi chia đều hai phần."
Đây là giọng nam của kẻ đeo mặt nạ sắt thép.
"Không thành vấn đề."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn, đám Siêu Phàm giả ngã rạp xuống đất như dòi bò, Iron Man mặt nạ nam ngây người, hắn chỉ rời đi một chút mà đã thành ra thế này rồi.
Đây là ai làm?
Giây tiếp theo, cuồng phong phía sau gào thét, một quả đấm to như sao chổi đánh tới, Iron Man bị đánh bay ra ngoài, trên đường va chạm, phá nát mọi thứ, cuối cùng bị một đống đồ dùng bằng gỗ vùi lấp. Quỷ dị là những đồ vật bị vỡ nát kia dần dần hóa thành khói mù tan vào mặt đất, đây là âm phủ, khác biệt hoàn toàn so với dương gian. Mọi dấu vết của trận chiến đều sẽ từ từ hồi phục theo thời gian.
Bóng dáng của Lục Việt hiện ra từ trong màn sương mù đằng xa, nhìn chằm chằm vào đống phế tích kia. Đột nhiên, từ trong đống phế tích vang lên tiếng kim loại va chạm ầm ĩ, ngay sau đó một thân ảnh bay lên cao, thân ảnh đó toàn thân được bao phủ bởi chiến giáp màu đỏ kim loại, hai chân phun ra ngọn lửa đen.
"Bốc Hắc Hỏa Iron Man? !" Lục Việt kinh ngạc thốt lên.
Năng lực của tên Iron Man mặt nạ nam này lại thực sự là hóa thân thành Iron Man?!
Bất quá, khác với Iron Man trong phim ảnh, Iron Man này cả người bốc lên hắc khí, ngay cả ngọn lửa cũng có màu đen, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.
"Tiểu tử, ngươi chọc giận ta rồi!"
Iron Man lạnh lùng nói, hai bàn tay đồng thời nâng lên phun ra đường bắn màu đen, những nơi mà đường bắn đen kia đi qua, gạch lát nền lần lượt nổ tung.
Những đường bắn màu đen này có chút tương tự với Âm Khí của Quỷ Vật, nhưng đồng thời Lục Việt cũng cảm nhận được một số Tử Khí, Quỷ Khí lẫn vào, giống như là một nồi lẩu thập cẩm, tạo thành một loại năng lượng đặc biệt.
Vút!
Đường bắn màu đen như rắn độc phong tỏa Lục Việt.
Khí thuẫn quanh người Lục Việt trong nháy mắt nổi lên, thành công ngăn cản, nhưng năng lượng kinh khủng từ những đường bắn màu đen đó phát ra bắt đầu từ từ ăn mòn khí thuẫn. Uy lực của những đường bắn màu đen này có thể thấy rõ.
"Chọc giận ngươi, thì sao?"
Gạch dưới chân Lục Việt liên tục vỡ vụn, chịu đựng sự ăn mòn của những đường bắn màu đen, Lục Việt sải bước lao tới, trong nháy mắt đã áp sát tên "Iron Man" hắc khí lượn lờ kia.
Iron Man: "Cái thứ trên người ngươi là cái gì vậy, sao nó lại cứng như vậy?"
Lục Việt: "Cứng rắn? Còn có thứ cứng rắn hơn, có nghe qua Nghịch Hành Khải Giáp của Hulk chưa?"
Pháp tướng lôi điện chợt hiện hình.
Lục Việt tung một quyền nện xuống.
Iron Man tránh được trong gang tấc, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ đầy vẻ khó tin.
"Mẹ nó ngươi dùng Nghịch Hành Khải Giáp Hulk kiểu gì vậy?!"
"Cũng xêm xêm nhau thôi, có phải quay phim đâu mà."
"Ngươi đang chém gió phải không?"
Đối diện với vẻ mặt điềm nhiên của Lục Việt, Iron Man cảm thấy một sự nguy hiểm chưa từng có, hắn lập tức gia tăng dao động năng lượng hắc khí dưới lòng bàn chân, cố gắng trốn khỏi hiện trường.
Bạch!
Một bàn tay lớn xuất hiện, trong nháy mắt đã vững vàng nắm lấy Iron Man.
"Iron Man đúng không, ta cho ngươi giả bộ giáp, nạp điện!"
Pháp tướng của Lục Việt tập trung Lôi Điện Chi Lực toàn thân vào lòng bàn tay, nhất thời ánh sáng rực rỡ, chiến giáp kim loại vốn đã dễ dẫn điện, hơn nữa Lôi Điện Chi Lực còn là khắc tinh của những năng lượng tà ma loại này.
Từ đầu đến cuối, đối phương đều bị khắc chế hoàn toàn. Dù đối phương có là Thần Tàng Ngũ Trọng Thiên thì cũng không thể phát huy hết sức mạnh, khi bị "Nạp điện" công suất lớn của Lục Việt thì càng kêu la thảm thiết.
"Tử Thị, cứu ta!"
"Hai người các ngươi dừng tay, đừng đánh."
"Người trẻ tuổi này đang ẩn nhẫn, hắn mới là nguy hiểm nhất... A..."
Giờ phút này, Tử Thị và A Tổ vẫn đang kịch chiến trong sương mù phía xa cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Iron Man, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó thu tay lại. Hai người xuyên ra màn sương, cảnh tượng trước mắt khiến họ vô cùng kinh ngạc.
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!" Tử Thị chất vấn A Tổ, đến giờ hắn vẫn còn cho rằng đây là âm mưu của A Tổ.
A Tổ mặt mày tối sầm lại, nghiến răng ken két: "Ta đã nói với các ngươi rồi, ta không quen biết người này, chỉ là so với các ngươi một bước phát hiện hắn có bảo bối, muốn
Bạn cần đăng nhập để bình luận