Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 162:, Âm Dương mất thăng bằng ăn uống quá độ chứng

Chương 162: Âm dương mất cân bằng, chứng cuồng ăn
Tiếng thông báo cơ giới vang lên, một chàng trai trẻ với dáng người mảnh khảnh vội vã chạy vào quán ăn, nhìn xung quanh bốn phía rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, cậu ta đã mở miệng hối hả: "Cho tôi một phần trong thực đơn."
Đây là khách hàng lớn tới rồi! Ông chủ trong lòng mừng rỡ, ý thức được rằng sau này quán mình có thể sẽ đón một làn sóng bạn bè của chàng trai trẻ này, vì vậy liền vội vàng bảo nhà bếp chuẩn bị. Nhưng vừa mới dặn dò xong, khi ông chủ quay lại đại sảnh, lại kinh ngạc nhìn thấy tên thanh niên kia cầm lên bình giấm bốn trăm ml để trên bàn, ngửa đầu tu ừng ực.
Ngay lập tức một bình giấm cạn đáy.
Hôm nay tình hình gì vậy, sao gặp toàn khách hàng kỳ quặc thế này? Để kiếm khách trở lại, số giấm này không phải là loại pha chế bằng chất phụ gia, mà là ông cố ý mua loại giấm cao lương nguyên chất của một nhãn hiệu nổi tiếng. Ông từng nghe nói có nhiều người thích uống giấm, coi giấm như mạng sống. Nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy có người uống kiểu này.
Lúc này, gã thanh niên mảnh khảnh lại đứng dậy tiến đến mấy bàn bên cạnh, dốc sạch nước tương ớt Lão Trần trên bàn của họ, cuối cùng còn chép miệng một tiếng, toàn thân run lên, mặt lộ vẻ thèm thuồng, có lẽ vẫn chưa đã, nên ngay lập tức gã lại hướng mắt về phía chai giấm trước mặt một vị khách khác trong quán rồi vội vàng tiến lên hỏi.
Lúc này, Lục Việt đang nói chuyện với Lưu đội trưởng, cũng không ngẩng đầu lên đáp lời. Gã thanh niên nhìn bình giấm có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngửa cổ uống cạn.
Ông chủ thì há hốc mồm kinh ngạc. Chỉ mới có mấy chai giấm chua thôi mà, chàng trai trẻ này đã uống hết được.
Cũng may, nhà bếp lúc này đã bưng ra mấy món đồ ăn mặn. Nhưng rồi cảnh tiếp theo lại khiến người ta càng rùng mình hơn. Chỉ thấy gã thanh niên mảnh khảnh bưng lên một bát gà xé phay đỏ rực màu ớt, không cần đũa gắp mà trực tiếp xúc rồi nhét vào miệng. Hóa ra là ăn luôn cả những hạt ớt đỏ tươi đó!
Chuyện vẫn chưa hết, ngay sau đó, khi món Mao Huyết Vượng vừa mới được đưa lên, gã thanh niên lại đưa miệng đến cái chậu húp sạch, rồi đến món nộm tai heo thì ăn ngấu nghiến. Có lẽ là cảm thấy như vậy quá phiền phức, đến cuối cùng gã thanh niên còn trộn chung tất cả các món đậu phụ Tứ Xuyên, cà tím sốt cá, trứng chiên cà chua, miến thịt băm, thịt luộc và canh cá chua... vào với nhau rồi trộn lên.
Mẹ nó đây là cách ăn quỷ quái gì thế này?!! Rốt cuộc là đói đến mức nào? Chẳng lẽ lại là một kiểu "Đại vị vương" đến tiệm mình để phát sóng trực tiếp sao? Máy quay phim đâu? Dù có là đại vị vương thì cũng không dám ăn uống vô tội vạ thế này.
"Không ăn được... Không ăn được..." Gã thanh niên mồ hôi đầm đìa, vừa ăn vừa khóc, nhưng động tác của tay thì không hề dừng lại. Cứ như thể có người đang kề súng AK lên đầu hắn, ép buộc hắn tiếp tục ăn uống. Thấy tình hình cứ tiếp diễn thế này thì có chuyện lớn, ông chủ liền vội vàng ngăn cản, thế nhưng gã thanh niên mảnh khảnh lại như chó dại nổi điên tranh ăn, hai mắt trợn trừng, bộ dạng như ai dám tiến tới liền cắn. Cảnh tượng này làm cho ông chủ có chút sững sờ, rõ ràng là một bộ dáng không muốn ăn, nhưng lại không cho người ta ngăn cản, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Động tĩnh trong quán ngày càng lớn, Lục Việt đang nói chuyện phiếm với Lưu đội trưởng lúc này mới ngẩng đầu lên, chú ý tới hành vi ăn uống kỳ lạ của gã thanh niên mảnh khảnh đối diện, cùng với vẻ thống khổ trong mắt đối phương. Sau khi hơi nhíu mày, hắn đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy.
Hắn chạy tới trước mặt ông chủ, nhanh chóng rút chiếc dây nịt da của ông ta. Rồi thuần thục dùng nó trói gã thanh niên mảnh khảnh lại, ngăn cho cậu ta ăn uống quá độ.
Làm xong hết những việc này, Lục Việt lộ vẻ trầm tư, bởi vì hắn không phát hiện ra âm khí gì trên người chàng trai này, hơn nữa việc chế ngự tên cuồng ăn này cũng vô cùng đơn giản, nếu là người trúng tà, ít nhất cũng sẽ có phản ứng khác thường chứ. Không phải sự kiện linh dị ư? Vậy có khi nào là do đồ ăn có vấn đề, khiến người ta ăn rồi thì bị nghiện chăng?
Trong lòng Lục Việt giật mình. May là hắn vẫn chưa động vào bát cơm lòng heo này. Vấn đề an toàn thực phẩm quốc gia còn lớn hơn cả trời!
Lục Việt quả quyết xông vào bếp sau, đúng lúc thấy đầu bếp đang lén lút móc một túi nilon màu đậm ra, định đổ thêm gì đó vào đồ ăn. Người đầu bếp vừa thấy có người xông vào bếp thì giật mình hoảng sợ.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
"Tôi nghe bạn bè nói rằng, hồi trước ở Thái Thành bị lũ lụt, có một nhà có gói gia vị bị trôi xuống nước, kết quả là không có thiệt hại về người mà lại giúp dân làng uống cạn sạch hết chỗ nước lũ đó, có người bảo canh rất ngon, người thì khen thịt nướng có vị ướp mắm, có người nói có vị thịt kho, thậm chí còn người khen vị sườn, vị cá nấu, món đồ gia vị kia làm cho người ta nghiện đấy, vậy thì thứ đồ gia vị anh đang cầm trong tay này có đàng hoàng không?"
Người đầu bếp mắt ngơ ngác, cảm giác đầu óc không thể xoay chuyển kịp.
Lục Việt nhân cơ hội giật lấy túi nilon màu đậm, nhìn qua, ngửi rồi nếm thử một chút, vốn nghĩ là đã bắt được một tên đầu bếp dùng đồ cấm, không ngờ nó chỉ là gói Thập Tam Hương và bột ngọt thông thường.
Đồ gia vị không có vấn đề? Hay là do mình quá mẫn cảm rồi?
Rút lui khỏi phòng bếp, nhìn xuống tên cuồng ăn đang quậy phá trên đất, Lục Việt lại lần nữa quan sát tỉ mỉ. Hắn phát hiện chàng trai có âm thịnh dương suy, từ trường xung quanh lại rất yếu, nhưng cũng không giống như ác âm khí của Quỷ Vật.
Theo quan niệm y học cổ truyền, cơ thể người có Âm Dương chi khí, là chất liệu và năng lượng quan trọng duy trì sự cân bằng chức năng sinh lý của cơ thể. Nếu âm dương mất cân bằng, cơ thể sẽ sinh ra đủ loại triệu chứng kỳ lạ. Chẳng lẽ đây chỉ là đơn giản do âm dương trong cơ thể bị mất cân bằng thôi sao?
Nhưng mà việc gã cuồng ăn kia cuồng uống, nó cũng có chút quá mức.
Không phải tai nạn bình thường, cũng không phải sự kiện linh dị? Chuyện này đúng là mẹ nó tà môn! Gặp chuyện không thể quyết định được, vậy thì báo cảnh sát giải quyết. Vô tình gặp phải sự kiện tà môn này, Lục Việt vừa nhìn gã thanh niên cuồng ăn đang ngọ nguậy dưới đất, vừa hò hét Trấn Ma Tư một bên ngồi xuống hỏi: "Cậu ăn nhiều đồ ăn như vậy, là vì đói lắm à?"
Gã thanh niên như con giòi bò dưới đất ngọ nguậy hướng đến đống đồ ăn, sau đó vừa khóc vừa điên cuồng lắc đầu nói: "Không... Ta không đói bụng... Ta chỉ là muốn ăn."
Lục Việt lại nhíu mày, có chút ngoài ý muốn với chuyện này. Hắn có thể cảm nhận được dục vọng ăn uống của gã thanh niên này vô cùng mãnh liệt.
"Ăn uống vô độ không tốt cho sức khỏe đâu."
"Ta biết rõ, nhưng ta không khống chế được bản thân, ta muốn ăn, đừng cản ta."
"Trạng thái bệnh của cậu bắt đầu từ lúc nào? Nói cho ta biết, ta sẽ cởi dây nịt trên người cậu ra, để cho cậu ăn thoải mái."
"Thật không?"
"Trương Nhã Linh ta chưa bao giờ nói dối." Lục Việt vẻ mặt thành thật nói, đồng thời lén lút đánh ra một ấn hàng ma khu Tà của Cửu Tự Chân Ngôn, kết quả không ngoài dự liệu, không có chút phản ứng nào. Gã thanh niên này đúng là một người bình thường.
"Ta không biết rõ, ta từ nhỏ đã rất ham ăn, bất quá cũng không nghiêm trọng như vậy, việc này đại khái là bắt đầu từ ba ngày trước, ba ngày trước..." Gã thanh niên mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt khẩn trương, hết sức tìm kiếm trí nhớ trong đầu.
"Ba ngày trước cậu đã làm gì, ví dụ như gặp phải quỷ dị nhân nào, đi qua chỗ nào khiến cho cậu khó chịu, hoặc là cậu đã làm những chuyện khác với thường ngày không?" Lục Việt vội vàng hỏi dồn.
"Ta không biết rõ, ta không nhớ rõ, hình như là trong giấc mơ, trong mơ ta đang ăn đồ ăn, đó là đồ ăn ngon nhất mà ta từng ăn... Có thể để cho ta ăn một chút gì được không..." Gã thanh niên ngước nhìn những món ăn trước mắt, vẻ mặt nhăn nhó, dần dần trở nên điên cuồng, không còn giữ được sự bình tĩnh để suy nghĩ nữa.
Còn ăn? Nhìn bụng tên cuồng ăn kia đã phồng lên như quả bóng, Lục Việt dứt khoát cự tuyệt.
"Cậu đã đáp ứng ta rồi mà." Gã thanh niên hét lớn.
"Người đáp ứng cậu là Trương Nhã Linh, còn ta tên là Lục Việt." Lục Việt lạnh nhạt đáp lại.
Gã thanh niên cứng đờ cả người, như thể bị sét đánh. Nhưng rất nhanh lại chìm vào dục vọng không thể kìm chế đối với đồ ăn.
Không lâu sau đó bên ngoài tiếng còi xe cảnh sát vang lên, một chiếc xe cứu thương quen thuộc rú ga chạy tới, cửa xe mở ra, Lưu đội trưởng bước xuống. Điều này làm cho Lục Việt không khỏi hoài nghi rằng, có phải Trấn Ma Tư thiếu nhân lực hay không mà mỗi lần có chuyện đều là vị đội trưởng này ra mặt.
"Tôi vừa đi tuần tra ở gần đây, nên đến đây trước xem thử." Lưu đội trưởng giải thích, sau đó cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của chàng trai, nhíu mày rồi trầm giọng nói: "Lại là một người bị chứng cuồng ăn nữa, đây đã là ca thứ chín xuất hiện gần đây rồi."
Lục Việt hơi giật mình. Lại không chỉ là một trường hợp.
"Bây giờ cậu có rảnh không?" Lưu đội trưởng đột ngột hỏi, không đợi Lục Việt trả lời liền nói tiếp: "Tôi định đưa người này về trung tâm nghiên cứu, nếu cậu rảnh thì có thể đi cùng tôi, tôi quen một vị chủ nhiệm ở đó, có lẽ cậu có thể hỏi ông ấy một chút thông tin về tên họa sĩ quỷ kia."
(Còn một chương nữa, sẽ đăng đêm nay.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận