Chương 11: « Tam Xích Khí Tường Phản Thương Công » Rượu qua ba lượt, bàn ăn trống trơn, nếu không phải biết trước, đánh chết Lục Việt cũng không đoán ra cái hộp sạch trơn này chứa thứ gì. “Cám ơn ngươi, ta phải đi.” Trương Nhã Linh liếm môi một cái. Thân thể Lục Việt trong nháy mắt căng thẳng, giờ đã đêm khuya, cơm cũng đã ăn xong, tâm tình cũng có rồi, bây giờ ngươi nói cho ta ngươi phải đi? "Đi đâu?" "Kiếm sống." "Không đi có được không?" "Đói." "Ta nuôi ngươi a! ! !" Vừa nói, nhìn vẻ mặt đối phương cũng có thể thấy, nàng do dự. "Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, năm nay khó kiếm việc lắm, thân phận của ngươi lại nhạy cảm, vạn nhất hù dọa các cô chú lớn tuổi báo cảnh sát lừa ngươi thì sao, việc ngươi quét dọn băng đảng không ai trả công, bị bệnh thì sao, trẻ tuổi không có tiền, về già thì sao?" "Làm người phải có chí tiến thủ, thành quỷ càng phải có chí tiến thủ!" "Ngươi thật sự định sống lén lút như vậy hết đời sao?" "Đi theo ta, có ta một miếng cơm, tuyệt đối không thiếu ngươi một bát canh." Vẻ mặt Lục Việt nghiêm nghị, giọng điệu kiên định, từng bước dẫn dụ. Ta đã quyết kết bạn với ngươi rồi, ai cũng không thể ngăn cản, bao gồm cả ngươi! ! ! ! Trương Nhã Linh ngây người tại chỗ, ngay sau đó ánh mắt lóe lên rồi gật đầu. Lục Việt mừng rỡ, lập tức quay người đi thu dọn đồ đạc, rất nhanh liền dọn dẹp xong một căn phòng chất đầy đồ linh tinh. Đang lúc hắn chuẩn bị tiếp tục sắp xếp, từ sân thượng truyền đến giọng Trương Nhã Linh: "Cám ơn ngươi đã mời ta ăn tôm hùm, đây là giấy nợ, chờ có tiền ta sẽ trả ngươi." Vừa dứt lời, nàng lại một lần nữa nhảy xuống. Cái gì, không vừa ý là lại nhảy lầu! ! ! ! Tỉnh táo lại, Lục Việt vội vàng chạy ra ban công. Thấy Trương Nhã Linh hai chân quơ loạn, ngã lộn nhào xuống dưới. Kèm theo một hồi tay chân luống cuống, cuối cùng cũng thành công tiếp đất, đứng dậy chạy thục mạng, với bộ dạng đầu đội đám cỏ dại dính đất sét biến mất trong bóng đêm. Lục Việt cả người cũng ngơ ngác. Thì ra, ta gật đầu ≠ ta đồng ý! Không hổ là cáo già lang thang khắp vùng không bao giờ thất bại, vẻ ngoài thì thanh thuần vô hại, biết rõ việc bị ma quỷ ám ảnh không có tác dụng với mình, lại bày ra chiêu giương đông kích tây. Lục Việt bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán mình vẫn còn coi thường đối phương, lúc này hắn phát hiện trên bàn có một tờ giấy, cầm lên nhìn một cái, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét. Trên mặt tờ giấy chỉ viết hai chữ—— “Giấy nợ”. Đây là cái giấy nợ quỷ gì! ! ! ! ! Vò tờ giấy thành một cục ném vào thùng rác, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không ổn, vì vậy lại nhặt lên. Mọi chuyện không thuận, chỉ có tu hành mới có thể xoa dịu tâm trạng đang tan nát vừa rồi. Sau khi thu dọn tàn cuộc, Lục Việt trở về phòng ngủ kiểm kê thu hoạch hôm nay. Tổng cộng 29 sợi Nguyên Khí. Chẳng lẽ có nghĩa là có thể diễn hóa đồ mới? « Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh » chỉ có hai quyển, vả lại cho dù có quyển thứ ba, Lục Việt cũng không định diễn hóa, hắn đã không thể chờ đợi được nữa muốn thử các bí tịch khác. « Vân Cấp Thất Thiêm » « Tam Xích Khí Tường » « Dịch Kinh » ... « Vân Cấp Thất Thiêm » là một bộ sách tra cứu lớn của Đạo giáo, bao hàm đạo lý giáo lý của Đạo giáo, bản nguyên khởi nguồn, kinh pháp truyền thụ, bí yếu quyết pháp, chư gia tức pháp, Kim Đan, phương thuốc... thử diễn hóa! Có hiệu quả, nhưng Nguyên Khí vẫn không đủ. Lục Việt cũng không giận, lần lượt thử nghiệm. Rốt cuộc... khi tìm thấy quyển « Tam Xích Khí Tường », một bí tịch trong tiểu thuyết võ hiệp, thì đã có phản ứng. Tiêu hao 20 sợi Nguyên Khí, bìa sách không ngoài dự liệu đã thay đổi. « Tam Xích Khí Tường Phản Thương Công » 【Quanh thân ba thước, bức tường khí sừng sững, Đại Thành Chi Cảnh, vô cùng kiên cố, tà ma ngoại đạo, chạm vào ngược lại còn bị hại, tự nếm kết cục thảm hại.】 Nội dung sách không thay đổi nhiều, trong đó lại liên quan đến rất nhiều huyền diệu khó giải thích về hô hấp, tư thế, khẩu quyết,... Bí tịch này tổng cộng có chín tầng cảnh giới, mỗi khi đột phá một tầng tu vi, sẽ tăng thêm một đạo bức tường khí, và mỗi một tầng bức tường khí tăng thêm, có nghĩa là lực phòng ngự và tỷ lệ phản đòn đều tăng mạnh, hiệu quả càng gia tăng. Đến khi Đại viên mãn, chín đạo khí tường sẽ lần lượt ngưng tụ. Mà số chín đại diện cho cực hạn, Cửu Cửu Quy Nhất, cuối cùng chín đạo khí tường ngưng tụ làm một thể. Hoàn toàn tự nhiên, hợp nhất với trời đất, tạo thành vòng bảo vệ thành lũy hoàn mỹ không tì vết. Trước luyện thử một đêm xem sao. Tu hành! Ánh trăng mông lung, vạn vật tĩnh lặng. Lục Việt nhắm mắt ngưng thần, một hít một thở, phảng phất cộng hưởng với đất trời. Cùng lúc đó, trong đầu cũng ồn ào như một cuộc họp. 【Khí chuyên + 1, Cường độ khí chuyên + 1... Giới hạn phòng ngự của bức tường khí + 1, Tỷ lệ phản đòn của bức tường khí + 1】 Nếu như lúc này có người tới gần sẽ kinh ngạc phát hiện một đạo khí lưu vô hình quanh quẩn xung quanh Lục Việt, liên tục, tựa như dòng nước mềm mại, lại tựa như thép cứng rắn. Theo tu hành ngày càng đi vào chiều sâu, khí lưu dần dần gắn kết thành Khí chuyên, sau đó xếp lớp lên nhau, thành bức tường... tạo thành kết cấu như hình lưới bao quanh. Mặt trời mọc, trăng lặn. Lại một ngày mới tươi sáng. Lục Việt từ trong tu hành tỉnh lại. Một đêm cố gắng, cũng chỉ miễn cưỡng dựng được bức tường có hình dạng thước vuông. Nói chung đây là một môn bí tịch thiên về phòng ngự. Trước luyện Ngọc Thể, bản thân chỉ không bị tà khí xâm phạm ở mức độ vật lý bên ngoài, bao gồm cả những công kích tinh thần kiểu Trương Nhã Linh bị ma quỷ ám ảnh. Có chút tương tự với thuật ngữ trong game, kháng ma thuật. Đó là nguyên nhân ban đầu Lục Việt không dám nhảy từ tầng 7 xuống. Mà Tam Xích Khí Tường Phản Thương Công, không chỉ bao phủ quanh thân một đạo bức tường khí, mà còn có thể phản đòn Quỷ Vật, nghe thôi đã thấy rất lợi hại rồi, thuộc về loại phòng ngự vật lý thật sự. Mình còn cần thêm nhiều bí tịch. Lục Việt lại lần nữa mua một lô bí tịch võ hiệp trên mạng cùng với các loại sách vở, văn hiến... được lưu truyền rộng rãi về sau, có thể đối kháng linh dị giả tạo. Làm xong mọi thứ, điện thoại di động rung lên bần bật. Như là có chuyện lớn xảy ra! ! ! ! Cầm lên nhìn, thì ra là tin tức được gửi lại trong Nhóm đêm của Công ty nô lệ. "Nghe mà rợn cả người, một căn phòng ở tiểu khu nào đó phát hiện số lượng lớn hài cốt, một thiếu phụ tuổi xuân bị tàn nhẫn sát hại, thủ đoạn khiến người ta tức lộn ruột, hung thủ đến giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mọi người hãy mau chia sẻ, đồng tâm hiệp lực, sớm ngày tìm ra hung thủ, trả lại sự trong sạch cho người đã khuất..." Trong nhóm, mọi người hăng hái kêu gọi nhau, rối rít lên án. “Hôm nay ta thờ ơ lạnh nhạt, ngày khác tai họa ập đến thân mình, chẳng lẽ không thể vì ta phất cờ kêu gọi!” Nhìn dòng tin nhắn đang được chia sẻ, Lục Việt tiện tay nhấn nút +1. Sau đó mở tin đã được chia sẻ, đọc kỹ từng chữ, đọc một hồi, vẻ mặt Lục Việt trở nên quái dị, cau chặt mày lại, khi nhìn thấy hình ảnh hiện trường cùng với địa chỉ, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Đây chẳng phải nhà của vợ Vương Chí Cường, con quỷ mặc váy hoa sao! Vội vàng rút lại bình luận của mình, còn bổ sung thêm một câu. “Không rõ toàn cảnh, không đáng đánh giá”. Không để ý đến tranh cãi nảy lửa trong nhóm, Lục Việt nhắn tin nói chuyện với Vương Chí Cường một lát. Đối phương đã về nhà thành công, gặp được cha mẹ, một nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận. "Lục Việt huynh đệ, cảm ơn ngươi, khi nào ngươi có thời gian, ba mẹ ta muốn đích thân cảm tạ ngươi.” “Không cần, tình trạng của ngươi bây giờ thế nào?” “Đợi một chút, có người gõ cửa, chắc là người đi kiểm tra đồng hồ gas...” Chờ mãi hơn nửa ngày, thấy đối phương vẫn chưa trả lời, Lục Việt mở tài khoản mà Vương Chí Cường đã cho trước kia khi tuyên truyền về khoa học. Xem lại video trước. Trong đó, những lời giảng thuật liên quan đến suy đoán về các sự kiện linh dị thường xuyên xảy ra gần đây. Trong đó cũng có nhắc tới di tích. Thần linh, truyền thuyết linh dị... Nơi khởi nguyên... Những điều này có liên quan gì đến những người không tim ở bệnh viện? Lục Việt cau mày suy tư, chỉ cảm thấy thế giới này đang dần hé lộ những điều thần bí. Đúng lúc này, người chủ tài khoản kia hôm nay lại đăng một video mới, lượng thích tăng nhanh chóng vượt qua hàng ngàn, lại cũng có liên quan đến con quỷ mặc váy hoa. "Mọi người chắc đã biết chuyện xảy ra ở Tân Uyển thiếu Viên, ai chưa rõ có thể lên mạng tìm, giờ tôi không nói về chuyện này, mà là một chuyện khác.” "Người phụ nữ mặc váy hoa đã chết ở Tân Uyển thiếu Viên lại chết trước đó một tháng rồi, tôi có báo cáo tử vong do sở công an khu tây Thành cấp, trong đó có hơn hai mươi người đã chết có cả cô ta! ! !” "Trước khi chết cô ta làm ở hội sở...” "Người chết sao có thể chết lần nữa, trong chuyện này chắc chắn có ma!" Lục Việt cẩn thận lật xem danh sách. Quả nhiên phát hiện thông tin đối phương đã chết ở khu tây Thành. Thái Thành được chia thành khu Đông và khu Tây, một tháng nay, phạm vi hoạt động của hắn giới hạn trong khu Đông nơi mình ở, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở gần bệnh viện, nên đương nhiên không biết đến khu Tây. Tại sao quỷ ở khu tây Thành lại đến khu đông Thành? Lục Việt đột nhiên hiếu kỳ, lên mạng tìm kiếm, kết quả bị một phen kinh hãi. "Khu tây Thành Thái Thành liên tục xuất hiện các vụ tử vong số lượng lớn." "Khoảng một tháng trước, có người phát hiện cứ hễ đi làm, chân vừa bước vào cửa công ty, thì liền cảm thấy khó kìm nén, thân thể suy yếu, tinh thần hoảng loạn, mắt mờ… đến mức qua đời." "Ban đầu không ai để ý, nhưng tình huống này vẫn đang không ngừng lan rộng...” “Đến thời điểm hiện tại, số người chết đã lên tới hơn bốn mươi người, số người mất tích không rõ.” "Loại tai nạn bất thường này đang tăng lên với tốc độ không thể kiểm soát." "Sở công an Thái Thành đã ra thông báo, nếu như trong quá trình làm việc xuất hiện uể oải, tinh thần mệt mỏi, thể xác và tinh thần suy nhược… các loại triệu chứng khác, hãy mau báo cảnh sát! ! !" Lục Việt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát. Con quỷ váy hoa cũng chỉ là một trong số những người bị hại trong sự kiện mất dương khí ở khu tây Thành. Chuyện này còn chưa xong! ! ! (Hết chương)