Chương 13: Bên trong nhà vệ sinh nam lại có nam nhân… Lục Việt hoàn toàn cạn lời. Bên trong nhà vệ sinh nam lại có nam nhân. Bên trong nhà vệ sinh nam lại có nam nhân tự sát. Hai câu này thể hiện những hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Nữ sinh tên Khương Lâm, vừa mới tốt nghiệp đại học, đến đây du lịch, đi dạo một ngày, vì ăn món kem ly vị ớt mới ra mà bị tiêu chảy vào buổi tối. Vất vả lắm mới tìm được nhà vệ sinh công cộng thì phát hiện nhà vệ sinh nữ đang sửa chữa. Chờ mãi không thấy ai ra vào, nàng đành cố nhịn khó chịu đi vào. Ngồi xổm chưa được bao lâu, từ vách ngăn vọng tới tiếng xin mượn giấy. Khương Lâm lúc đó không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa một gói băng vệ sinh sang, cuối cùng mới sực tỉnh đây là nhà vệ sinh nam, xấu hổ đỏ mặt vội vàng rời đi. Ai ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải một người đàn ông đang cúi gằm mặt. "Thật xin lỗi, tôi không cố ý, nhà vệ sinh nữ bị hỏng rồi, tại tôi đau bụng nên mới xông vào nhà vệ sinh nam." "Đồ của cô." Người đàn ông kia không ngẩng đầu, giọng bình thản đưa tay ra, trên tay là nửa gói băng vệ sinh. "Không... Không cần." Khương Lâm mặt đỏ bừng. "Một canh người, canh hai lửa, canh ba quỷ, canh tư tặc, canh năm gà, bây giờ là mấy giờ rồi?" Người đàn ông kia lại hỏi. Khương Lâm theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn mười một giờ. Nàng vừa định trả lời thì bỗng nhận ra có gì đó không đúng, rõ ràng nàng đã đưa băng vệ sinh cho người ở vách ngăn, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy người ở vách ngăn đứng dậy, vậy thì miếng băng vệ sinh Sophie trên tay người đàn ông này từ đâu mà có? "Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?" Khương Lâm căng thẳng hỏi. "Cô thấy ta giống hình dạng của quỷ à?" Người đàn ông kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, không còn chút máu, vô cùng đáng sợ. Đồng thời hắn ta còn nhếch miệng lên, tay cầm một con dao gọt hoa quả cắm thẳng vào ngực. Khương Lâm hét lên một tiếng, đến cả băng vệ sinh cũng không kịp cầm mà hoảng hốt bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh. "Ta... Có phải ta hoa mắt không, hay là ta sinh ra ảo giác?" Khương Lâm nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mặt tái mét, run rẩy, lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng có lẽ do trời quá tối nên nàng mới nhìn nhầm. Lục Việt nghiêm mặt nói: "Yên tâm, cô rất bình thường, không hề có ảo giác, chỉ là đơn giản ma quỷ hoành hành." Khương Lâm mặt đờ đẫn, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Lục Việt quan sát tỉ mỉ đối phương, phát hiện từ trường trên người cô có chút hỗn loạn, tức là tình trạng mà người bình thường gọi là dương khí suy yếu, khí huyết kém. Cũng giống như Vương Chí Cường, nhưng tướng mạo lại tốt hơn Vương Chí rất nhiều, chứng tỏ cô ấy khỏe mạnh hơn. "Nếu cô không muốn bị bệnh nặng trong hai ngày tới thì tôi khuyên cô nên về nhà phơi nắng nhiều hơn, uống nhiều nước đường đỏ, dùng các loại thuốc bổ khí huyết như cao A giao, tốt nhất cô vẫn nên đi bệnh viện khám…" Đây đều là những toa thuốc bổ khí huyết mà Lục Việt tìm trên mạng, không biết có tác dụng thật hay không, sau khi để lại lời này, Lục Việt đã biến mất trước mắt đối phương. Khương Lâm đứng ngây ngốc trong gió, chỉ cảm thấy đầu óc treo máy, phản ứng của nam sinh này khi nghe có ma cũng thật là kỳ lạ. Chẳng lẽ sinh viên bây giờ thật sự tách biệt với xã hội rồi sao? Lục Việt chạy như điên, ngược gió mà đi. Cơ hội một khi xuất hiện thì phải nắm chặt! Mấy phút sau. Lục Việt cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh công cộng mà người kia nói. Vừa mới tới gần, cỗ Thận Khí đặc biệt trong người hắn đã bắt đầu xao động. Khóe miệng Lục Việt khó nhọc nở một nụ cười vui mừng, khí thế hừng hực chuẩn bị xông vào. "Nếu ta là ngươi, ta sẽ không vào đó." Lục Việt đột ngột quay đầu, cảnh giác tìm kiếm nguồn âm thanh, phát hiện một người đàn ông trung niên từ xa đi tới, giữa hai lông mày lộ ra sự từng trải, trí tuệ cùng sự ung dung, nhìn có vẻ rất đáng tin. Lục Việt khó hiểu. "Nhà vệ sinh đại diện cho sự dơ bẩn, vốn là nơi Âm Tà Chi Khí tụ tập. Bây giờ lại là đêm khuya, cũng là lúc âm khí nồng nặc nhất trong ngày, nếu tùy tiện xông vào, âm sẽ càng thêm âm tạo thành sát khí, ngươi sẽ bị mất phương hướng." Đối phương dường như rất hiểu về những điều này. Chẳng lẽ người đàn ông trung niên này chính là Siêu Phàm Giả được nói trên mạng? Nhìn dương khí trên người người này vượt xa người thường, chắc hẳn là một Siêu Phàm Giả rồi. Về Siêu Phàm Giả ở thế giới này, Lục Việt đã gặp một người quét dọn quỷ vô tâm ba tai trong bệnh viện, sau đó chỉ là mấy video không che của một vài người làm ca đêm có chất lượng cao ở công ty nô lệ, bản thân hắn không hiểu rõ lắm. Tuy nhiên việc gặp Siêu Phàm Giả trong sự kiện linh dị cũng không có gì mới lạ, đối với việc này Lục Việt luôn có sự chuẩn bị. Lúc này, Lục Việt nhăn mũi lại, sau đó vẻ mặt thành thật nói: "Vậy bây giờ phải làm sao?" "Ngươi nghe qua sự kiện mất dương khí gây náo động khu Tây Thành chưa?" Lục Việt mờ mịt, chuyện này sao lại liên quan đến khu Tây Thành. "Có nghe nói, rất nhiều người đi làm cảm thấy thân thể bị đào rỗng, tinh thần uể oải, nhưng họ đều cho là do công việc gây ra. Nghe nói còn liên quan đến đại sự kiện linh dị, có rất nhiều người chết." "Dương khí đại diện cho sinh mệnh của một con người, mất dương khí không khác gì xác sống. Sự kiện mất dương khí ở khu Tây Thành còn kinh khủng hơn những gì lan truyền trên mạng, những gì ngươi thấy chỉ là một phần nhỏ thôi." Người đàn ông trung niên trầm ổn chậm rãi vạch trần. "Nguồn gốc của sự việc vẫn chưa tìm ra, nhưng ảnh hưởng đã lan rộng ra toàn bộ khu Tây Thành, thậm chí có dấu hiệu lan sang khu Đông Thành, gần như ngày nào cũng có người chết." "Mỗi người đi làm đều có xác suất bị lực lượng linh dị dây dưa." Lục Việt bên cạnh nghe mà kinh hồn bạt vía, chuyện này thật quá khủng khiếp. Nhớ lại những gì tiền thân gặp phải, vốn đã rất uất ức khi đi làm rồi, bây giờ lại có sự kiện linh dị đặc biệt nhằm vào những người đi làm, số phận của người đi làm thật sự quá thê thảm. Thật may cho tiền thân đã chết sớm, không gặp phải tình huống này. "Một con quỷ đã trà trộn vào khu Đông Thành, ngay ở trong nhà vệ sinh kia, nếu như ngươi tùy tiện xông vào thì hậu quả cũng giống như nó, bị bóc dương khí, trở thành cái xác không hồn." "Vậy phải giải quyết thế nào?" Lục Việt Hư Tâm xin chỉ giáo. "Cần phá phong thủy nơi âm khí tụ tập ở nhà vệ sinh, người có dương khí chính là phương pháp tốt nhất. Dương Hỏa của ngươi rất mạnh, ma quỷ bình thường không dám tới gần." Nói đến đây, người đàn ông trung niên dừng lại một chút. "Chỉ cần ngươi đứng ở cửa nhà vệ sinh, dùng dương khí ngăn chặn luồng âm khí xâm nhập, ta sẽ ở phía sau giúp ngươi, phá giải phong thủy ở đây." "Được, không thành vấn đề." Lục Việt lập tức lên đường đi tới cửa nhà vệ sinh. "Đại lão, làm như vậy đúng không?" "Ừ." Người đàn ông trầm ổn khẽ vuốt cằm, nhưng dưới ánh đèn đường nhá nhem, sắc mặt hắn lại dị thường âm trầm, thậm chí còn lộ ra một tia tà ác. Tay trái khẽ lật, một con dao gọt hoa quả đột ngột trượt ra khỏi ống tay áo, nhắm thẳng lưng Lục Việt mà ném đi! Vèo... Keng... Phập... Dao gọt hoa quả xé gió, tiếp theo vang lên tiếng kim loại chạm nhau, cuối cùng là tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt. Người đàn ông trầm ổn cúi đầu, đầy vẻ không thể tin nổi, chỉ thấy trên vai mình xuất hiện thêm một con dao gọt hoa quả, máu đen tí tách nhỏ giọt theo vết thương xuống mặt đất. "Đại lão, sao trên vai ông lại có một con dao, ai làm vậy?" Lục Việt nghe tiếng liền quay lại, chạy nhanh đến, vẻ mặt lo lắng hỏi. "Có nặng lắm không?" "Thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Con quỷ trong nhà vệ sinh đang phản kháng, chứng tỏ phương pháp của chúng ta đúng. Không cần lo cho ta, ngươi đứng vào đi, ta tiếp tục làm." Người đàn ông trầm ổn cắn răng ra vẻ không sao. "Đại lão cố gắng lên, nhất định phải hung hăng mà làm, giết chết con quỷ kia." Ngay trong khoảnh khắc Lục Việt vừa quay người về chỗ cũ, vẻ âm tà trong mắt người đàn ông trầm ổn lại lần nữa lóe lên, con dao gọt hoa quả lại bay ra trong sự bao bọc của máu đen, tốc độ kinh người, đâm thẳng về phía Lục Việt. Vèo... Keng... Phập... Dao gọt hoa quả lại lần nữa đâm vào vai trái người đàn ông trầm ổn. Người đàn ông trầm ổn mắt đờ đẫn, đầu óc hoàn toàn không theo kịp. Chuyện này là...?" "Đại lão, vai ông..." Lục Việt kinh ngạc hỏi. Người đàn ông trầm ổn há miệng, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không nói. Lục Việt tức giận vô cùng nhìn về phía nhà vệ sinh. "Chỉ biết trốn trong nhà vệ sinh mà ám toán, có gan thì ra đây một đối một xem nào..." "Không dám thừa nhận?" "Đại lão, con quỷ này không ra." "Đủ rồi." Người đàn ông trầm ổn cuối cùng cũng không nhịn được mà gào lên. "Đại lão thật là rộng lượng, có phong cách, không thèm so đo với lũ quỷ này, nhưng ta thì không nhìn được, loại quỷ này đáng xuống chảo dầu, dùng roi quất vào xác, xuống mười tám tầng địa ngục…" Lục Việt giơ ngón cái lên. Tiếp theo, lời nói chuyển sang nhờ vả: "Đại lão, bây giờ phải làm sao, con quỷ kia cứ nhất định không chịu xuất hiện?" "Ta sẽ đổi một phương pháp khác, ngươi đứng vào vị trí của ta, cái này cho ngươi…" "Đại lão, đây là… " "Con quỷ trong kia có chút lợi hại, dương khí phá giải không được, dao này là một pháp khí, bây giờ ngươi cầm dao hướng vị trí của ta mà ném, trực tiếp phá phong thủy nơi đây." Người đàn ông trầm ổn hai vai ứa máu, đứng vào vị trí của Lục Việt lúc nãy, cắn răng nghiến lợi nói. Lần này đổi vị trí rồi, chẳng lẽ dao sẽ đâm trúng mình sao?!!! Từ đầu hắn đã cảm thấy dương khí của tên nhóc này quá mạnh, có chút đáng sợ. Không giống người bình thường, không thể tiếp cận quá mức, cho nên mới lựa chọn phương thức này, chờ thả bớt máu của người kia để dương khí suy yếu một chút thì hắn có thể tự tay động thủ mà lấy. "Đại lão chắc chắn chứ?" "Ừ." Vèo... Phập... Dao gọt hoa quả đâm thẳng vào sau lưng người đàn ông trầm ổn. Người đàn ông trầm ổn đột nhiên quay người, vẻ mặt trong nháy mắt bị phẫn nộ thay thế, gầm lên: "Tại sao ngươi lại ném vào người ta!!?!!" "Đại lão, việc này không liên quan gì tới ta, là chính ông yêu cầu mà." Lục Việt hai tay dang ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười bình thản. Lúc này vẻ mặt phẫn nộ của người đàn ông trầm ổn đột nhiên thay đổi, phát ra âm thanh trầm thấp như dã thú: "Rốt cuộc là ngươi nhìn ra từ lúc nào."
(hết chương)