Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 233:, di tích mảnh vụn phun ra bảo vật

Chương 233: Mảnh vỡ di tích phun ra bảo vật.
Bảo vật bên trong mảnh vỡ di tích?
Trong lòng Lục Việt khẽ động, trịnh trọng nói: "Đa tạ bằng hữu đã cho nhau biết."
"Không có gì, không có gì, hẳn là vậy."
Thanh niên cẩn thận từng li từng tí dò xét hỏi: "Cái kia... ta có thể đứng lên không?"
Lục Việt cố làm kinh ngạc: "Ngươi khi nào thì quỳ xuống vậy, mau đứng lên đi."
Thanh niên: "..."
Sau khi đứng dậy, thanh niên vẫn cảm thấy hai đầu gối mơ hồ đau, hắn nhìn về phía Lục Việt, đối phương cõng sau lưng một cái hòm thuốc chăm sóc người bị thương, trông giống như một vị thầy thuốc bình thường.
Có thầy thuốc nào lợi hại như vậy sao?
Quả nhiên, lần này mảnh vỡ di tích hút đến rất nhiều cao thủ.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Thanh niên sắp xếp một cái nụ cười khó coi: "Vị này... Gia, ngài là thầy thuốc?"
Lục Việt: "Người trẻ tuổi không cần khách sáo, cứ gọi ta Lục Việt là được."
Da mặt thanh niên vừa giật, mẹ nó khách sáo cái gì chứ.
Bọn họ chỉ là lần đầu gặp mặt, có quen biết gì đâu, còn có liên hệ gì tới khách sáo.
Nếu không phải không đánh lại ngươi, hôm nay nhất định phải khiến ngươi quỳ dưới đất kêu gia gia.
"Vậy ta gọi ngươi Lục Việt đại ca đi, ta họ Trương, gọi Trương Siêu."
Giới Siêu Phàm giả luôn lấy thực lực làm đầu, đối phương một chưởng có thể khiến hắn quỳ xuống, đủ để chứng minh thực lực, gọi một tiếng đại ca cũng không có gì khó coi.
Lục Việt gật đầu, đi về phía một bên, cưỡi xe máy, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi phía sau.
"Lên xe đi, ta chở ngươi đi xem bảo vật."
Ở trên đường cái cản người như vậy, quả thật không văn minh, Lục Việt quyết định cho đối phương đi một đoạn đường.
"Lục Việt đại ca, đi xe máy không tiện, trong thành phố chướng ngại quá nhiều, hay là chúng ta dùng chạy đi..." Trương Siêu có chút do dự.
"Lên xe." Lần này giọng nói của Lục Việt mang theo uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Trương Siêu bất đắc dĩ ngồi lên.
Ngươi là cao thủ, ngươi nói sao cũng được.
Một giây sau, Trương Siêu kinh hô lên.
"Lục Việt đại ca, bốc cháy rồi, bốc cháy rồi, có chuyện gì vậy..."
Nhưng mà, hắn rất nhanh phát hiện ngọn lửa quỷ dị này lại không đốt hắn, còn chưa chờ hắn nghĩ rõ chuyện gì, chỉ thấy Lục Việt vặn ga, xe máy như tên lửa lao ra ngoài.
Trương Siêu quá sợ hãi.
Tốc độ này... Thật có thể so với cao thủ Thần tàng lục trọng thiên.
Hơn nữa còn là những Siêu Phàm giả giỏi về tốc độ.
Đáng sợ hơn là, hắn phát hiện chiếc xe máy này lại có thể xuyên qua kiến trúc.
"... "
Trước khi thành, khu vực bị phong tỏa xuất hiện trọng bảo.
Không ít Siêu Phàm giả có tin tức cũng rầm rộ chạy tới.
Tất cả mọi người đều dốc hết sức, thi triển hết khả năng, tranh thủ từng giây từng phút.
Có người leo tường đi vách như người nhện linh hoạt qua lại giữa các tòa nhà cao tầng, có người nhanh như gió, có người lơ lửng giữa không trung, phiêu dật bất phàm...
Khung cảnh này cực kỳ giống một cuộc "so tài tốc độ mạnh mẽ của Siêu Phàm giả" quy mô lớn.
Lực lượng của mọi người tương đương, về cơ bản đều ở cùng một trình độ.
Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng nổ như tiếng gầm rú của dã thú, ngay sau đó một chiếc xe máy quỷ hỏa từ cuối chân trời nhanh như chớp gào thét tới, bánh xe cuốn lên trận trận bụi mù.
Trong nháy mắt đã vượt qua mấy chục người, dẫn trước bỏ xa, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
"Cái quái gì thế, cái thứ quỷ gì bay qua trước mặt ta vậy?"
"Đây là... Quỷ hỏa? ! ! !"
"Quỷ hỏa này mua ở đâu vậy, nhanh thật, đẹp thật đấy."
Đám Siêu Phàm giả đang đi bộ kinh hô, mặt đầy ngưỡng mộ.
Một Siêu Phàm giả đang đi đường khác đảo mắt, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
"Anh trai mở quỷ hỏa kia ơi, có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không, ta trả một trăm ngàn!"
Có người bên cạnh hô lên: "Xe máy đó có hai chỗ thôi, ngươi ngồi vào đâu?"
Người kia lắc đầu giải thích: "A Tam ở nhà bên cạnh một chiếc xe máy chở được cả chục người đấy thôi, ta bỏ ra một trăm ngàn mua 'Vé' rất hợp lý, hơn nữa tới trước, nói không chừng còn có thể đoạt được bảo vật, đáng để mạo hiểm một phen."
Mọi người nghĩ một chút, thấy cũng có lý.
Trong chốc lát, một đám Siêu Phàm giả phía sau rối rít cao giọng kêu lên.
"Anh trai Quỷ Hỏa ơi, ta cũng mua 'Vé' đây. Cho ta đi nhờ."
Đối với những Siêu Phàm giả xung quanh trả giá cao "mua vé" đi nhờ, Lục Việt làm ngơ không nghe thấy, hắn đang hết sức tập trung lái xe, đồng thời vừa trò chuyện với Trương Siêu ở phía sau.
Qua một hồi giải thích, biết được Trương Siêu là một Siêu Phàm giả hoang dại từ một huyện nào đó.
Mặc dù không gia nhập tổ chức nào, nhưng hắn lại có một sư phụ.
Một mực khổ tu trong núi lớn.
Giống như mấy bộ tiểu thuyết ở kiếp trước từng xem, một số Siêu Phàm giả có tính cách kỳ quái nhưng mang tuyệt kỹ trong lúc du lịch ngoại giới, tình cờ phát hiện ra một người có thiên phú căn cốt tuyệt đỉnh, sau đó thu nhận làm đệ tử, hết lòng bồi dưỡng.
"Căn cốt tuyệt đỉnh" ở đây chính là chỉ việc thức tỉnh thành công.
Còn về tiêu chuẩn chọn đồ đệ thì tùy vào mỗi người, có vài cao nhân sẽ chọn những người có năng lực tương đồng làm đồ đệ, có vài người lại không có yêu cầu này, bởi vì những bước tu hành cơ bản thì không có gì khác biệt.
Trương Siêu chính là một thiên tài như vậy, sau khi thức tỉnh thành công thì ban ngày đi học, buổi tối lại chạy vào sau núi nghe sư phụ dạy bảo, hơn nữa lại cố gắng chịu khó, vì vậy mà không bị đi đường vòng nhiều.
Sư phụ bảo hắn, trừ phi gặp nguy nan, nếu không không được để lộ thực lực, nguyên nhân chính là như vậy, cho dù là Thần tàng ngũ trọng thiên, hắn vẫn luôn không có danh tiếng gì.
Lần này mảnh vỡ di tích trước khi thành xuất hiện, sư phụ hắn xuống núi bảo là muốn gặp một người bạn cũ, vì vậy hắn cũng đi theo tới, tuổi trẻ khí huyết phương cương, kìm nén lâu như vậy thì muốn vung tay thể hiện tài năng, cùng những hào kiệt trên đời so cao thấp, mở mang tầm mắt.
Kết quả vừa ra ngoài liền gặp Lục Việt.
Một chậu nước lạnh dội vào cái tâm đang hừng hực của hắn.
Hắn nhớ tới lời dặn dò của sư phụ, bên ngoài rất nguy hiểm, mọi việc phải cẩn thận, có thể cẩu thả thì cứ cẩu thả, không cần nổi danh, phải biết là Súng bắn chim đầu đàn.
Cũng còn may, trong lúc nói chuyện với Lục Việt, Trương Siêu phát hiện Lục Việt cũng không phải loại người tàn nhẫn, vì vậy mà dần buông xuống phòng bị.
"Sao ngươi biết nơi đó có bảo vật?" Lục Việt hiếu kỳ hỏi.
Cũng giống vậy, trong lúc trò chuyện với Trương Siêu, hắn phát hiện đối phương tuy có hơi lỡ lời, nhưng tâm địa không xấu, kiểu thói quen này có lẽ là do hồi đi học dưỡng thành, giống như các bạn nam hay gọi nhau "Ba" vậy.
Nguyên nhân chính là vậy, Lục Việt cũng bỏ đi ý định giết chết đối phương.
Trương Siêu cũng không biết rằng mình vừa bước qua quỷ môn quan một vòng, hắn thành thật trả lời: "Sư phụ ta nói, mảnh vỡ di tích vẫn luôn rải rác bên ngoài thế giới hiện thực, mấy ngày nay chính phủ còn có một số cao nhân khác đang tìm kiếm vị trí cụ thể của mảnh vỡ di tích."
"Sau đó họ sẽ cố định nó, mở ra cửa vào cho chúng ta đi vào."
"Tiếng nổ trước đó chứng minh rằng mảnh vỡ di tích đã bị tìm thấy, có lẽ nó kích hoạt cơ chế bảo vệ của mảnh vỡ di tích, cho nên mảnh vỡ di tích mới phun ra bảo vật, sau đó nhân cơ hội này chạy trốn."
Lục Việt rất nhanh phản ứng lại.
Chuyện này giống như việc thằn lằn đứt đuôi, khi thằn lằn gặp nguy hiểm, nó sẽ tự đứt đuôi để chạy trốn, mảnh vỡ di tích cũng vậy, nó tự có quy tắc riêng của nó.
Trương Siêu ngẩn người, cách hình dung này của Lục Việt rất thích hợp.
Vì vậy tiếp lời: "Nếu người trên đã tìm ra mảnh vỡ di tích, dự định sẽ mở vào mấy ngày này, so với bảo vật vừa phun ra thì ta thật sự rất tò mò, không biết bảo vật trung tâm bên trong mảnh vỡ di tích đó là gì."
"Cái gì là bảo vật trung tâm?" Lục Việt nghi hoặc hỏi.
Trương Siêu này rõ ràng là Siêu Phàm giả hoang dại, vậy mà biết còn nhiều hơn hắn.
Sư phụ trong miệng đối phương chắc chắn là một cao nhân thật sự.
"Mảnh vỡ di tích là một bộ phận của di tích hoàn chỉnh, thông thường cho dù có bị cắt rời đi, cũng sẽ rất nhanh mất đi hiệu lực hóa thành hư vô, nên một mảnh di tích còn chưa tan biến như thế nhất định tồn tại một cái trung tâm liên quan đến thần linh."
"Cái trung tâm đó vẫn luôn chống đỡ cho mảnh vỡ di tích không tan biến."
Thì ra là như vậy.
Lúc này trong lòng Lục Việt có một suy đoán.
Lần này quyền năng mảnh vỡ di tích có liên quan đến cái trung tâm kia.
"Trung tâm của mảnh vỡ di tích là chuyện sau này, bảo vật mà mảnh vỡ di tích phun ra bây giờ mới là thứ đang có sẵn, Lục Việt đại ca, với tốc độ xe máy của ngươi, chúng ta không là nhóm người đến đầu tiên, cũng chắc chắn là một trong những nhóm đầu."
"Bảo vật này chúng ta nhất định có thể bắt được."
Trương Siêu phía sau tràn đầy tự tin.
Bảo vật mà mảnh vỡ di tích phun ra dù có nhỏ thì cũng là của ngon.
Siêu Phàm giả muốn trưởng thành thì phải đoạt hết những tài nguyên có thể đoạt được.
Rất nhanh hai người đã đến nơi.
Đó là một sân chơi bị bao phủ bởi sương mù.
Vừa đến vòng ngoài, Trương Siêu đã hai mắt sáng lên nói: "Ta đi, linh khí hóa sương mù, linh khí đậm đặc thật, bảo vật mà mảnh vỡ di tích phun ra không hề bình thường."
Nghe được câu nói này, Lục Việt nhấn ga lao thẳng vào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận