Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 24:, người Vô Tâm có thể sống bao lâu?

Chương 24: Người Vô Tâm có thể sống bao lâu?
Dưới lầu khu hạnh phúc.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, vào khoảng tám giờ, những quán cóc ven đường lại như măng mọc sau mưa mà lũ lượt xuất hiện. Dưới ánh đèn sặc sỡ, bánh rán, mì nguội, bánh bột lọc, thịt nướng… đủ loại món ăn vặt bày la liệt, chiếm hết cả lối đi, cướp bóc ví tiền của cư dân và người làm thuê dám cả gan đi ngang qua.
Lục Việt luồn lách trong đám đông, thấy những gian hàng khác người người nhốn nháo, liền tìm đến một nơi hẻo lánh lại rất trống trải trước một quán hàng.
"Ông chủ, cho một phần bánh rán trái cây thập cẩm."
Vì Trương Nhã Linh kén ăn, Lục Việt quyết định mỗi loại đồ ăn vặt đều mua một ít, biết đâu lại có món hợp khẩu vị đối phương, hơn nữa bây giờ thời gian còn sớm, nếu chuẩn bị kịp thời, nói không chừng tối nay có thể "tóm" được Trương Nhã Linh.
Một tấm giấy nợ đổi được chút Nguyên Khí.
Giao dịch mua bán này tính ra cũng công bằng, trong tay mình có mười mấy tấm giấy nợ, có thể đổi được mười mấy sợi Nguyên Khí, đấy còn chưa kể lãi.
Lãi suất này nên đặt bao nhiêu?
Đang suy nghĩ, một mùi khét lẹt xộc vào mũi.
Lục Việt ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ông chủ đang tự tay lật bánh bột quét tương, động tác lạ lẫm vụng về.
Lục Việt hơi nhíu mày nói: "Ông chủ, ông làm bánh rán trái cây mấy năm rồi?"
"Bảy tám năm." Ông chủ tự tin nói, giọng nói vang dội mạnh mẽ, trung khí mười phần, nhưng động tác trên tay lại cực kỳ không ăn khớp với lời nói.
"Làm ăn thế nào đây?"
"Tạm được."
"Sao ông chủ lại ra đây bán hàng rong?"
"Người ở đây thiếu."
Một hỏi một đáp, nội tâm Lục Việt dậy sóng dữ dội.
Mẹ nó đây mà là nghệ nhân làm bánh rán trái cây bảy tám năm á?
Bánh rán thì như miếng than tổ ong cháy dở!
Quan trọng hơn là lúc này Lục Việt mới thấy rõ diện mạo ông chủ, đối phương mặt chữ điền, đầu đinh, ánh mắt hung ác, bàn tay có nhiều vết chai sẹo.
Rất nhanh Lục Việt nhạy bén bắt được thanh âm nhỏ truyền đến từ đằng xa.
"Báo cáo đội trưởng, tạm thời không phát hiện tình huống dị thường."
"Tăng cường phòng bị, hễ phát hiện kẻ trộm quấy rối cư dân xung quanh lập tức báo lên, nhớ kỹ không được manh động, việc này liên quan đến sự kiện linh dị, phái người khác gọi cái tên thanh niên ở vị trí số một ra."
"Rõ!"
Đây là có kế hoạch, có mưu đồ!
Trộm cắp, sự kiện linh dị, mỹ thực...
Lục Việt lập tức tỉnh ngộ.
Đây rõ ràng là nhắm vào Trương Nhã Linh mà đến.
Chẳng trách hôm nay Trương Nhã Linh chưa từng xuất hiện, hóa ra không phải là vì cô không thích ăn ớt sa tế, mà là phát hiện có mai phục ở đây.
Trả tiền xong, cầm bánh rán trái cây cháy dở trong tay, Lục Việt tìm một góc khuất không người, lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lý Hạo.
Qua một hồi nói xa nói gần, quả nhiên xác nhận ý nghĩ trong lòng, việc này đúng là nhắm vào Trương Nhã Linh, từ lần trước ông chủ quán rượu báo cảnh sát, chuyện này đã được cấp trên chú ý, được liệt vào sự kiện linh dị.
Mà đúng mấy ngày trước, Trấn Ma Tư đã phái chuyên gia xuống xử lý.
Trùng hợp lại giao cho Lý Hạo.
Cái duyên phận này…thật khó diễn tả.
"Lục Việt huynh đệ, thiếu chút nữa ta quên mất, cậu cũng ở cái khu đó, sớm biết vậy đã không sắp xếp người canh gác ở đó rồi, có cậu ở đó chắc con quỷ kia không dám ló mặt ra đâu."
Đầu dây bên kia, Lý Hạo nhớ tới thủ đoạn Lục Việt đối phó Quỷ Vật, chỉ muốn nói rằng tên trộm cắp quỷ kia sao lại không xuất hiện ở chỗ khác, cứ nhất định phải xuất hiện gần chỗ Lục Việt.
Lục Việt giả bộ kinh ngạc đáp: "Con quỷ này ngược lại rất kỳ lạ, dám trộm đồ ngay trước mắt ta."
"Đúng đấy, ta cũng phát hiện có chút chuyện kỳ lạ." Lý Hạo tiếp lời, "Qua điều tra, một ông chủ thu phế liệu đã nói với ta, gần đây sổ sách của ông ta luôn xảy ra vấn đề, hàng hóa thu mua được tự dưng có thêm nhiều chai lọ phế liệu."
"Tìm được vị trí cụ thể của con quỷ kia chưa?" Lục Việt tiếp tục dò hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng chúng tôi đã dùng một số kỹ thuật phong tỏa được phạm vi hoạt động của nó." Lý Hạo trả lời: "Chỉ cần cẩn thận lục soát, tin chắc có thể tóm được nó thôi."
"Có cần ta hỗ trợ không?" Lục Việt chủ động nói.
"Lục Việt huynh đệ, chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến cậu đâu."
Cúp điện thoại, Lục Việt hít sâu một hơi.
Dù thế nào, phải cướp trước một bước tìm được "bình Nguyên Khí" này.
Nhưng khó khăn duy nhất là Thái Thành lớn như vậy, khu mình ở thì có thể loại bỏ, nhưng những khu vực còn lại mà chỉ dựa vào một mình tìm thì thế nào cũng chậm hơn so với người của Lý Hạo.
Vậy Trương Nhã Linh đang ở đâu?
Lục Việt cau mày suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc xem trộm ký ức trong não đối phương, từng xuất hiện hình ảnh mái vòm kia.
Tuy rằng chỉ thoáng qua, không biết rõ địa điểm cụ thể, nhưng dù sao đó cũng là một đầu mối.
Dựa theo trí nhớ, vẽ lại mái vòm, sau đó dùng AI tìm kiếm, rồi kiểm tra từng cái một.
Cuối cùng, Lục Việt phát hiện ra một địa điểm phù hợp.
Vốn định sẽ tiến hành theo lẽ thường, dành nhiều cảm tình hơn, dù sao ép dưa không ngọt, dùng vũ lực uy hiếp chỉ giữ được đối phương nhất thời, không giữ được cả đời.
Nhưng bây giờ chỉ có thể mạo muội quấy rầy vào ban đêm.
Thời gian không chờ ta, cần phải tranh thủ từng giây.
Lục Việt lập tức đặt xe trên mạng.
Không bao lâu, một chiếc xe riêng màu đỏ đậu sát ven đường, một người thò đầu ra, nhiệt tình lễ phép hỏi: "Cậu là Lục Việt, đi Nhị Tiên Cầu phải không?"
Lục Việt hơi ngẩn người, cẩn thận xem lại tin nhắn điện thoại rồi gật đầu lên xe ngồi ở hàng sau, vừa ngồi vừa không ngừng thăm dò tình hình của Lý Hạo, muốn biết rõ tiến triển đến đâu rồi, lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
Cảnh này lọt vào mắt tài xế có chút hiếu kỳ.
"Tối mịt rồi, cậu em gấp gáp như vậy là có việc gấp à?"
"Hay là chọc bạn gái giận?"
Lục Việt đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Tôi lái xe ôm đã gặp không ít người nửa đêm cuống cuồng cả lên, một số là do nhà có việc, một số lại do vợ ngoại tình, nhìn cậu tuổi còn trẻ không giống như là bị vợ bỏ, mà địa điểm đến lại không phải bệnh viện, chắc là cãi nhau với bạn gái, nên vội vàng đi tìm thôi."
Tài xế lộ ra vẻ từng trải, khuyên nhủ: "Nói nghe thử xem, tôi giúp cậu tư vấn cho."
"Nếu bạn gái và mẹ của cậu cùng rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?"
Tài xế nhíu mày trả lời: "Câu hỏi này khó đấy, có vẻ như dù cứu ai trước cũng không ổn, để tôi nghĩ lại xem, mà cậu trả lời thế nào?"
"Nếu xét về mặt pháp luật, nếu cậu cứu mẹ trước, khiến bạn gái chết thì không phạm tội, ngược lại, nếu cậu cứu bạn gái trước khiến mẹ cậu chết thì cũng không phạm tội."
"Vậy cậu chọn phương án sau?" Tài xế kinh ngạc.
"Không, tôi không chọn ai hết, vì bạn gái của tôi không đi cùng mẹ tôi."
Tài xế chỉ cảm thấy CPU trong não đột nhiên bị cháy, ngẫm kỹ lại dường như cũng đúng lý.
Lục Việt liếc nhìn điện thoại, chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi, đã có mấy khu vực hư hư thực thực bị loại bỏ, hiệu suất của cơ quan nhà nước nhanh thật, khoảng cách đến chỗ Trương Nhã Linh bị lộ không còn xa nữa.
"Sư phụ, có thể đi nhanh hơn một chút không, tôi có việc gấp."
"Cậu em, cậu coi như gặp đúng người rồi, tôi trước đây là huấn luyện viên dạy lái, nói đến lái xe tốc độ cao thì không mấy ai đuổi kịp tôi đâu." Dứt lời, tài xế liền đạp ga hết cỡ.
Một cảm giác bị đẩy về sau mạnh mẽ truyền tới khiến Lục Việt tựa vào lưng ghế.
Chiếc xe riêng phóng nhanh như tên bắn, cây cối bên ngoài nhanh chóng lùi lại, đèn hậu màu đỏ vạch trên nền trời đen một vệt sáng rực rỡ.
Không lâu sau.
Âm thanh nhắc nhở trên thiết bị dẫn đường vang lên.
"Bạn đã đi sai đường, đang định tuyến lại lộ trình cho bạn..."
"Sư phụ, đường đi sai rồi." Lục Việt nhắc nhở.
"Là cái dẫn đường sai ấy, cậu yên tâm, tôi chạy xe ôm còn lạ gì đường xá."
Lục Việt cúi đầu liếc nhìn thông báo trên điện thoại, thấy số tiền dự kiến đột ngột tăng vọt, rõ ràng ban đầu chỉ là 40 tệ, bây giờ lại biến thành mấy chục nghìn, hơn nữa con số này vẫn tiếp tục tăng lên chóng mặt.
Nếu để như thế này mà đến nơi, chắc phải bán cả nhà.
Cầm điện thoại lên, gõ "Số tiền dự kiến xe ôm tăng vọt bất thường" vào ô tìm kiếm, vô số tin tức lập tức đập vào mắt.
«Kinh hãi! Người đàn ông đặt xe ôm nửa đêm bị đòi tiền trên trời, không đủ tiền trả, một đêm mất tuổi thọ, camera ghi lại thảm trạng!» «Kinh hoàng, người yếu bóng vía cẩn thận! Các vụ mất tích khách hàng bí ẩn xảy ra liên tiếp vào ban đêm, dựa vào đâu mà cậu cho rằng mình đang đi xe ôm của người sống?» «Khiếp sợ! Nghe chuyện quỷ xe đáng sợ, đã có mười mấy người chết rồi!» «Tin đồn, tài xế Quỷ Xe Thâm Dạ Vô Tâm!!!!» "...""
"Cậu trẻ, cậu đang xem cái gì đấy?"
Lục Việt nhẹ nhàng đưa màn hình điện thoại xuống dưới, đáp: "Không có gì, chỉ là một chương trình ngắn giúp ngủ trước khi ngủ trên mạng thôi."
"Chương trình ngắn gì?"
"Có một bác tài Vô Tâm chuyên chở khách vào ban đêm, sau đó sẽ hỏi người khác 'Không có tim thì có sống được không?', nếu trả lời 'Không sống được' thì hành khách đó sẽ bị móc sạch tim, nếu trả lời 'Sống được' thì sẽ bị mượn tuổi thọ."
"Cái câu chuyện giúp ngủ này nghe mà hết cả hồn, cậu trẻ sao không thấy sợ?" Tài xế trong xe cúi đầu, giọng nói lúc này hơi khàn và trầm xuống.
Lục Việt nhàn nhạt nói: "Thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, thường nói đạo nhân sợ quỷ ba phần, quỷ còn phải sợ người bảy phần."
Đột nhiên, một tràng âm thanh chói tai "lạch cạch" phá tan sự im lặng.
Xe lại lần nữa đi sai đường, phía trước là một đoạn đường gồ ghề toàn đá vụn.
Thân xe bắt đầu rung lắc dữ dội, kim trên đồng hồ đo liên tục xoay tròn điên cuồng, đèn cũng nhấp nháy liên tục ánh lên màu sắc quỷ dị, cửa kính xe thì phát ra những tiếng "rẹt rẹt" nghe mà ớn lạnh.
Lúc này, tài xế chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt là một nụ cười quái dị, đôi mắt ánh lên vẻ âm trầm: "Cậu trẻ, vậy cậu nói người không có tim có sống được không?"
"Đương nhiên sống được."
"Sống được bao lâu?" Tài xế truy hỏi, nụ cười quỷ dị trên mặt càng đậm.
Lục Việt biểu tình lạnh nhạt ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào ánh mắt của tài xế trong gương chiếu hậu, đồng thời giơ ba ngón tay lên nói: "Ba."
"Ba năm?" Nụ cười trên mặt tài xế càng thêm sâu.
Lục Việt lắc đầu, bình tĩnh thu từng ngón tay lại.
"Hai... Một."
Sắc mặt tài xế cứng đờ.
Đoạn này chạy lượt đọc không đủ, phải đợi cuối tuần mới đăng lên thử, mong các vị đại lão đến thứ ba lượt đọc đầy đủ. Còn một điều nữa, về lỗi chính tả thì sau khi đăng lên, tôi sẽ kiểm tra lại một lần, cho nên tốt nhất mọi người nên chờ khoảng mấy chục phút sau khi đăng rồi hãy xem lại. (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận