Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 153 , Trương Nhã Linh, ngươi thật mẹ nó là thiên tài
Chương 153, Trương Nhã Linh, ngươi thật mẹ nó là thiên tàiThái Thành.
Ngày kế, ánh mặt trời như dệt cửi, rơi đầy mặt đất.
Lục Việt rốt cuộc trở lại khu phố cũ mà hắn đã rời xa.
Lúc này là tám giờ sáng, đường phố khu phố cũ tấp nập, các bạn hàng như thủy triều đổ về, nhanh chóng bày hàng, tất cả đều lộ ra sinh cơ bừng bừng, tràn đầy sức sống.
Mấy đứa trẻ con tay cầm bánh Donut, không ngừng kêu "Donut ăn ngon quá."
Lục Việt hít sâu một hơi, đúng là không khí quê hương có hương vị ngọt ngào, đây là mùi vị của tự do, hòa bình, ngang hàng, mùi bánh tiêu, ngoài ra còn có bánh bao, sữa đậu nành, bánh bột chiên, mì sợi...
Tuy chỉ mới bốn ngày trôi qua, nhưng với hắn mà nói, cứ như thể đã trải qua cả thế kỷ vậy, giống như kinh Phật đã dạy. Cũng may chuyến đi này không phải là không thu hoạch được gì, ngoài Nguyên Khí ra, còn được một cây Lôi Kích Mộc ngàn năm quý hiếm.
Lục Việt dự định hỏi Trương Thần Y xem ông ấy có cách nào dùng nó hay không.
Nhưng trước đó, vẫn nên về nhà thăm Trương Nhã Linh.
Không biết mấy ngày nay Trương Nhã Linh có tiến bộ gì không.
Lục Việt vừa cắm chìa khóa vào ổ thì nghe trong nhà có tiếng động.
"Học tập tư tưởng mới, cạnh tranh làm thanh niên mới, hoan nghênh thưởng thức kỳ này thanh niên đại học tập, thanh niên thời nay ương ngạnh bất khuất, là người có ước mơ và trách nhiệm..." Cái giọng phát thanh tiêu chuẩn này khiến Lục Việt chân muốn lảo đảo, suýt ngã, Chuyện này... Đây là ai giác ngộ cao vậy? ! ! ! Trương Nhã Linh, tiến bộ của ngươi nhanh quá rồi đấy! ! ! !
Đẩy cửa ra nhìn, thấy máy tính bảng ngay ngắn đặt trên bàn, đang phát nội dung "thanh niên đại học tập", nhưng nhân vật chính không phải Trương Nhã Linh mà là con gấu bông cảnh sát mà nàng mới mua.
Con gấu mà ngày thường nàng ngủ cũng ôm.
Lúc này, trong bếp có tiếng động, Trương Nhã Linh bưng một chén đậu hồi hương từ trong đi ra, thấy Lục Việt về thì hơi ngạc nhiên, rồi nhìn về phía máy tính bảng, liền nhẹ nhàng vuốt một cái, hình ảnh trên máy tính bảng lập tức thay đổi.
"Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần phương pháp đơn giản nhất, một nghìn người làm sẽ có một nghìn mùi vị, ẩm thực vô cùng thần bí, khó sao chép, từ chốn thâm sơn đến đô thị sầm uất, dạy nấu ăn vẫn theo phương thức truyền miệng, hiểu ý nhau..."
Đúng là mùi vị này, đúng là Trương Nhã Linh rồi.
Lúc này Lục Việt mới thở phào nhẹ nhõm, sau vụ bị đoạt xác, hắn còn tưởng ai đã đoạt xác Trương Nhã Linh rồi, giác ngộ cao đến độ muốn lên tiên luôn rồi.
Nhưng mà Trương Nhã Linh biết đọc mấy thứ này, chẳng phải mới đi nhà trẻ sao?
"Trương Nhã Linh, con biết chữ trên này à?"
"Con biết." Trương Nhã Linh gật đầu, nói rồi bỏ đậu hồi hương vào miệng nhai.
Mới mấy ngày, Trương Nhã Linh đã từ mù chữ thành phần tử tri thức rồi?
Trong lòng Lục Việt giật mình, có chút không tin hỏi: "Vậy ta hỏi con, giống như chữ "hồi" trong món đậu hồi hương này có bốn cách viết, con có thể viết ra không?"
Trương Nhã Linh sững sờ, liền dùng ngón trỏ chấm một chút nước, viết lên bàn bốn kiểu chữ "hồi", rồi ngoan ngoãn đứng đợi như đang đợi thầy giáo phê bình.
"Lục Việt, con viết đúng không?"
Lúc này Lục Việt nhíu mày, chữ hồi thật đúng là có bốn kiểu viết sao?
Điều này vượt quá những gì hắn biết rồi.
Hồi đi học thầy giáo đâu có dạy cái này.
Vì thế hắn ho khan hai tiếng rồi lảng sang chuyện khác: "Sao con học được vậy?"
"Thì cứ thế, dễ mà." Trương Nhã Linh nói thật, trực tiếp ghé máy tính bảng lên mặt, tiếp: "Học kiểu này kiến thức vào nhanh, con có thể tiếp thu hết một video luôn."
Sau đó Trương Nhã Linh nháy mắt đầy vẻ trí tuệ, nói: "Hay là chú thử xem?"
Cái gì mà có được hay không? ! ! !
Đàn ông sao có thể nhận mình không được.
Nhưng mà Trương Nhã Linh, ngươi thật sự là thiên tài đấy.
Cái kiểu học vượt quá bình thường này cũng nghĩ ra được.
Để giữ thể diện, Lục Việt nghiêm mặt nói: "Cách này quá thường, ta có một cách học hiệu quả cao hơn, tìm cái ấm, đổ đầy nước, nhét sách vào, nấu thành hồ, rồi đổ từ đầu xuống, kiến thức sẽ thấm đều, đây chính là "Thể hồ quán đỉnh"."
"Thật á, chú biểu diễn thử cho con xem?"
Thấy Trương Nhã Linh từng bước ép sát, Lục Việt vội tìm cớ bỏ đi, hắn đâu có thể thật sự thử cái cách "thể hồ quán đỉnh" được.
Trương Nhã Linh ngơ người, ăn hết đậu rồi sờ đầu con gấu bông cảnh sát, sau đó chui vào phòng ngủ, đến giờ đi ngủ rồi.
Lúc này, trong phòng khách, con gấu bông cảnh sát đối diện máy tính bảng.
Bỗng nhiên, đưa cái tay lông xù lên vuốt màn hình.
"Học tập tư tưởng mới, cạnh tranh làm thanh niên mới..."
Lục Việt rời khu phố, ngựa không ngừng vó câu đi tới Y Quán của Trương Thần Y, trước cửa y quán lúc này lại đậu một chiếc xe cứu thương.
Lục Việt có chút nghi ngờ.
Lại có ca khó chữa nào sao?
Người tìm đại lão đã về hưu này hẳn không phải chuyện thường rồi.
Lục Việt vừa bước vào đã thấy một đội trưởng Siêu Phàm giả, thấy Lục Việt, đội trưởng kia khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Ngoài ra còn có một con trâu vàng lớn ở trong quán.
Chẳng lẽ Y Quán lại thành thú y quán rồi sao?
Lục Việt bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng, hắn thấy ánh mắt của con trâu vàng này có chút kỳ lạ, như mắt người vậy, trong đó có cả sợ hãi và bất lực.
Lúc này Trương Thần Y từ phía sau đi ra, tay bưng một bát thuốc, Lục Việt ngửi thấy cũng cảm thấy đắng, khác hẳn những loại thuốc trước kia.
"Uống đi." Trương Thần Y bình tĩnh nói.
Con trâu rất thần kỳ, lại nghe hiểu tiếng người, há miệng uống hết bát thuốc, nửa chừng có vẻ rất khổ sở, con trâu có chút muốn nôn nhưng may cuối cùng vẫn uống cạn.
Rất nhanh bụng con trâu phát ra những tiếng động lạ, rồi ngã xuống đất sùi bọt mép, Lục Việt đang đoán có phải trúng độc không thì con trâu rầm một cái đẻ ra một con "tiểu nghé" khác.
Trương Thần Y, thuốc của ông còn có tác dụng an thai sinh thường nữa à?
Nhưng rất nhanh Lục Việt đã nhận ra đây căn bản không phải tiểu nghé mà là người!
Một thanh niên trẻ!
Nhìn lại thì con trâu đã biến thành da trâu nằm liệt dưới đất.
Cảnh này làm Lục Việt kinh ngạc đến không thốt lên lời.
Vị đội trưởng nói một tiếng cảm ơn, nhanh chóng phất tay mang người kia đi, đồng thời sai người dọn sạch mặt đất, chớp mắt, Y quán lại khôi phục vẻ ngăn nắp yên tĩnh như xưa.
"Trương Thần Y, con trâu sinh ra người là chuyện gì vậy?"
"Ngươi biết thuật tạo súc không?" Trương Thần Y điềm nhiên nói.
"Biết." Lục Việt khẽ gật đầu.
Chuyện này hắn đã đọc ở tạp chí chí quái.
Trong dân gian có truyền thuyết, có nghệ nhân tà ác dùng da chó mới giết dính máu ấp lên người đứa trẻ, trong chớp mắt có thể biến đứa trẻ thành hình chó, sau đó dắt đi biểu diễn trên đường.
Thực ra đó là một loại thủ đoạn của Siêu Phàm giả thời xưa, gọi là thuật tạo súc.
Thuật pháp này còn có cả da trâu, da ngựa, da lừa...
"Vậy ngươi có biết tam giáo cửu lưu ngũ hoa bát môn thời cổ không?"
"Cũng biết." Lục Việt đáp.
Trương Thần Y nhíu mày có chút bất ngờ, sau đó thấy Lục Việt lấy điện thoại ra đọc một tràng: "Tam giáo là Nho, Phật, Đạo, cửu lưu lại chia thành thượng cửu lưu, trung cửu lưu, hạ cửu lưu, ngũ hoa bát môn chỉ là một vài nghề đặc thù."
Trương Thần Y: "..."
Sau đó Trương Thần Y giải thích: "Ngũ hoa bát môn, bát môn thứ tư là giang hồ mãi võ, trong cái nghề này vừa có những người kiếm miếng cơm, vừa có những người có tài thật sự, truyền từ đời này sang đời khác."
"Thanh niên kia lên mạng nói xấu mấy nghệ nhân biểu diễn động vật này, nói họ ngược đãi động vật, kết quả bị một nghệ nhân tìm tới cửa, thi triển thuật tạo súc, biến anh ta thành trâu, bắt biểu diễn cả tháng trời, ngày ngày ăn cỏ, cuối cùng bán cho lò mổ, may mắn có một Siêu Phàm giả đi ngang qua phát hiện bất thường, báo lên Trấn Ma Tư."
"Chỉ vì một câu nói mà bị đối xử như vậy thật sao?" Lục Việt giật mình.
Trương Thần Y vẫn không đổi sắc mặt gật đầu.
"Những Siêu Phàm giả huyết mạch gia tộc này luôn kiêu ngạo, không ai được làm nhục họ, đặc biệt là thời xưa, ai mạo phạm đều sẽ bị trừng phạt sống không bằng chết, hy vọng người thanh niên này nhớ lâu một chút, làm người hay làm việc gì cũng nên chừa một đường lui, đừng làm gì quá đáng."
Trương Thần Y thu lại bát thuốc nói: "Đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì?"
Lục Việt im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Vốn chỉ có một chuyện, nhưng vừa thấy chuyện người bị biến thành trâu kia, đột nhiên ta lại nhớ ra chuyện khác, ta giết cả ba ông cháu công thâu mạch tổ tôn, liệu có bị trả thù không?"
Trương Thần Y: "? ? ? ? ? ?"
(hết chương này)
Ngày kế, ánh mặt trời như dệt cửi, rơi đầy mặt đất.
Lục Việt rốt cuộc trở lại khu phố cũ mà hắn đã rời xa.
Lúc này là tám giờ sáng, đường phố khu phố cũ tấp nập, các bạn hàng như thủy triều đổ về, nhanh chóng bày hàng, tất cả đều lộ ra sinh cơ bừng bừng, tràn đầy sức sống.
Mấy đứa trẻ con tay cầm bánh Donut, không ngừng kêu "Donut ăn ngon quá."
Lục Việt hít sâu một hơi, đúng là không khí quê hương có hương vị ngọt ngào, đây là mùi vị của tự do, hòa bình, ngang hàng, mùi bánh tiêu, ngoài ra còn có bánh bao, sữa đậu nành, bánh bột chiên, mì sợi...
Tuy chỉ mới bốn ngày trôi qua, nhưng với hắn mà nói, cứ như thể đã trải qua cả thế kỷ vậy, giống như kinh Phật đã dạy. Cũng may chuyến đi này không phải là không thu hoạch được gì, ngoài Nguyên Khí ra, còn được một cây Lôi Kích Mộc ngàn năm quý hiếm.
Lục Việt dự định hỏi Trương Thần Y xem ông ấy có cách nào dùng nó hay không.
Nhưng trước đó, vẫn nên về nhà thăm Trương Nhã Linh.
Không biết mấy ngày nay Trương Nhã Linh có tiến bộ gì không.
Lục Việt vừa cắm chìa khóa vào ổ thì nghe trong nhà có tiếng động.
"Học tập tư tưởng mới, cạnh tranh làm thanh niên mới, hoan nghênh thưởng thức kỳ này thanh niên đại học tập, thanh niên thời nay ương ngạnh bất khuất, là người có ước mơ và trách nhiệm..." Cái giọng phát thanh tiêu chuẩn này khiến Lục Việt chân muốn lảo đảo, suýt ngã, Chuyện này... Đây là ai giác ngộ cao vậy? ! ! ! Trương Nhã Linh, tiến bộ của ngươi nhanh quá rồi đấy! ! ! !
Đẩy cửa ra nhìn, thấy máy tính bảng ngay ngắn đặt trên bàn, đang phát nội dung "thanh niên đại học tập", nhưng nhân vật chính không phải Trương Nhã Linh mà là con gấu bông cảnh sát mà nàng mới mua.
Con gấu mà ngày thường nàng ngủ cũng ôm.
Lúc này, trong bếp có tiếng động, Trương Nhã Linh bưng một chén đậu hồi hương từ trong đi ra, thấy Lục Việt về thì hơi ngạc nhiên, rồi nhìn về phía máy tính bảng, liền nhẹ nhàng vuốt một cái, hình ảnh trên máy tính bảng lập tức thay đổi.
"Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần phương pháp đơn giản nhất, một nghìn người làm sẽ có một nghìn mùi vị, ẩm thực vô cùng thần bí, khó sao chép, từ chốn thâm sơn đến đô thị sầm uất, dạy nấu ăn vẫn theo phương thức truyền miệng, hiểu ý nhau..."
Đúng là mùi vị này, đúng là Trương Nhã Linh rồi.
Lúc này Lục Việt mới thở phào nhẹ nhõm, sau vụ bị đoạt xác, hắn còn tưởng ai đã đoạt xác Trương Nhã Linh rồi, giác ngộ cao đến độ muốn lên tiên luôn rồi.
Nhưng mà Trương Nhã Linh biết đọc mấy thứ này, chẳng phải mới đi nhà trẻ sao?
"Trương Nhã Linh, con biết chữ trên này à?"
"Con biết." Trương Nhã Linh gật đầu, nói rồi bỏ đậu hồi hương vào miệng nhai.
Mới mấy ngày, Trương Nhã Linh đã từ mù chữ thành phần tử tri thức rồi?
Trong lòng Lục Việt giật mình, có chút không tin hỏi: "Vậy ta hỏi con, giống như chữ "hồi" trong món đậu hồi hương này có bốn cách viết, con có thể viết ra không?"
Trương Nhã Linh sững sờ, liền dùng ngón trỏ chấm một chút nước, viết lên bàn bốn kiểu chữ "hồi", rồi ngoan ngoãn đứng đợi như đang đợi thầy giáo phê bình.
"Lục Việt, con viết đúng không?"
Lúc này Lục Việt nhíu mày, chữ hồi thật đúng là có bốn kiểu viết sao?
Điều này vượt quá những gì hắn biết rồi.
Hồi đi học thầy giáo đâu có dạy cái này.
Vì thế hắn ho khan hai tiếng rồi lảng sang chuyện khác: "Sao con học được vậy?"
"Thì cứ thế, dễ mà." Trương Nhã Linh nói thật, trực tiếp ghé máy tính bảng lên mặt, tiếp: "Học kiểu này kiến thức vào nhanh, con có thể tiếp thu hết một video luôn."
Sau đó Trương Nhã Linh nháy mắt đầy vẻ trí tuệ, nói: "Hay là chú thử xem?"
Cái gì mà có được hay không? ! ! !
Đàn ông sao có thể nhận mình không được.
Nhưng mà Trương Nhã Linh, ngươi thật sự là thiên tài đấy.
Cái kiểu học vượt quá bình thường này cũng nghĩ ra được.
Để giữ thể diện, Lục Việt nghiêm mặt nói: "Cách này quá thường, ta có một cách học hiệu quả cao hơn, tìm cái ấm, đổ đầy nước, nhét sách vào, nấu thành hồ, rồi đổ từ đầu xuống, kiến thức sẽ thấm đều, đây chính là "Thể hồ quán đỉnh"."
"Thật á, chú biểu diễn thử cho con xem?"
Thấy Trương Nhã Linh từng bước ép sát, Lục Việt vội tìm cớ bỏ đi, hắn đâu có thể thật sự thử cái cách "thể hồ quán đỉnh" được.
Trương Nhã Linh ngơ người, ăn hết đậu rồi sờ đầu con gấu bông cảnh sát, sau đó chui vào phòng ngủ, đến giờ đi ngủ rồi.
Lúc này, trong phòng khách, con gấu bông cảnh sát đối diện máy tính bảng.
Bỗng nhiên, đưa cái tay lông xù lên vuốt màn hình.
"Học tập tư tưởng mới, cạnh tranh làm thanh niên mới..."
Lục Việt rời khu phố, ngựa không ngừng vó câu đi tới Y Quán của Trương Thần Y, trước cửa y quán lúc này lại đậu một chiếc xe cứu thương.
Lục Việt có chút nghi ngờ.
Lại có ca khó chữa nào sao?
Người tìm đại lão đã về hưu này hẳn không phải chuyện thường rồi.
Lục Việt vừa bước vào đã thấy một đội trưởng Siêu Phàm giả, thấy Lục Việt, đội trưởng kia khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Ngoài ra còn có một con trâu vàng lớn ở trong quán.
Chẳng lẽ Y Quán lại thành thú y quán rồi sao?
Lục Việt bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng, hắn thấy ánh mắt của con trâu vàng này có chút kỳ lạ, như mắt người vậy, trong đó có cả sợ hãi và bất lực.
Lúc này Trương Thần Y từ phía sau đi ra, tay bưng một bát thuốc, Lục Việt ngửi thấy cũng cảm thấy đắng, khác hẳn những loại thuốc trước kia.
"Uống đi." Trương Thần Y bình tĩnh nói.
Con trâu rất thần kỳ, lại nghe hiểu tiếng người, há miệng uống hết bát thuốc, nửa chừng có vẻ rất khổ sở, con trâu có chút muốn nôn nhưng may cuối cùng vẫn uống cạn.
Rất nhanh bụng con trâu phát ra những tiếng động lạ, rồi ngã xuống đất sùi bọt mép, Lục Việt đang đoán có phải trúng độc không thì con trâu rầm một cái đẻ ra một con "tiểu nghé" khác.
Trương Thần Y, thuốc của ông còn có tác dụng an thai sinh thường nữa à?
Nhưng rất nhanh Lục Việt đã nhận ra đây căn bản không phải tiểu nghé mà là người!
Một thanh niên trẻ!
Nhìn lại thì con trâu đã biến thành da trâu nằm liệt dưới đất.
Cảnh này làm Lục Việt kinh ngạc đến không thốt lên lời.
Vị đội trưởng nói một tiếng cảm ơn, nhanh chóng phất tay mang người kia đi, đồng thời sai người dọn sạch mặt đất, chớp mắt, Y quán lại khôi phục vẻ ngăn nắp yên tĩnh như xưa.
"Trương Thần Y, con trâu sinh ra người là chuyện gì vậy?"
"Ngươi biết thuật tạo súc không?" Trương Thần Y điềm nhiên nói.
"Biết." Lục Việt khẽ gật đầu.
Chuyện này hắn đã đọc ở tạp chí chí quái.
Trong dân gian có truyền thuyết, có nghệ nhân tà ác dùng da chó mới giết dính máu ấp lên người đứa trẻ, trong chớp mắt có thể biến đứa trẻ thành hình chó, sau đó dắt đi biểu diễn trên đường.
Thực ra đó là một loại thủ đoạn của Siêu Phàm giả thời xưa, gọi là thuật tạo súc.
Thuật pháp này còn có cả da trâu, da ngựa, da lừa...
"Vậy ngươi có biết tam giáo cửu lưu ngũ hoa bát môn thời cổ không?"
"Cũng biết." Lục Việt đáp.
Trương Thần Y nhíu mày có chút bất ngờ, sau đó thấy Lục Việt lấy điện thoại ra đọc một tràng: "Tam giáo là Nho, Phật, Đạo, cửu lưu lại chia thành thượng cửu lưu, trung cửu lưu, hạ cửu lưu, ngũ hoa bát môn chỉ là một vài nghề đặc thù."
Trương Thần Y: "..."
Sau đó Trương Thần Y giải thích: "Ngũ hoa bát môn, bát môn thứ tư là giang hồ mãi võ, trong cái nghề này vừa có những người kiếm miếng cơm, vừa có những người có tài thật sự, truyền từ đời này sang đời khác."
"Thanh niên kia lên mạng nói xấu mấy nghệ nhân biểu diễn động vật này, nói họ ngược đãi động vật, kết quả bị một nghệ nhân tìm tới cửa, thi triển thuật tạo súc, biến anh ta thành trâu, bắt biểu diễn cả tháng trời, ngày ngày ăn cỏ, cuối cùng bán cho lò mổ, may mắn có một Siêu Phàm giả đi ngang qua phát hiện bất thường, báo lên Trấn Ma Tư."
"Chỉ vì một câu nói mà bị đối xử như vậy thật sao?" Lục Việt giật mình.
Trương Thần Y vẫn không đổi sắc mặt gật đầu.
"Những Siêu Phàm giả huyết mạch gia tộc này luôn kiêu ngạo, không ai được làm nhục họ, đặc biệt là thời xưa, ai mạo phạm đều sẽ bị trừng phạt sống không bằng chết, hy vọng người thanh niên này nhớ lâu một chút, làm người hay làm việc gì cũng nên chừa một đường lui, đừng làm gì quá đáng."
Trương Thần Y thu lại bát thuốc nói: "Đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì?"
Lục Việt im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Vốn chỉ có một chuyện, nhưng vừa thấy chuyện người bị biến thành trâu kia, đột nhiên ta lại nhớ ra chuyện khác, ta giết cả ba ông cháu công thâu mạch tổ tôn, liệu có bị trả thù không?"
Trương Thần Y: "? ? ? ? ? ?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận