Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 146:, ký túc xá bên trong táo giường gỗ

Chương 146: Giường gỗ trong ký túc xá
Thời gian lặng lẽ trôi về lúc hoàng hôn, Lục Việt cùng Lâm đạo trưởng thắng lợi trở về.
Vừa ra khỏi Tảo Thụ Lâm đã thấy sát tinh Lý Hổ cùng đám người siêu phàm bánh xe đứng chờ ở phía trước, mọi người người thì vác, người thì ôm một hoặc nhiều cây táo ta.
Hai người bước nhanh tới trước, hiểu được đoàn người đang cùng Bí thư bàn chuyện giá cả, bất quá vì trời đã tối, Bí thư đề nghị ở lại một đêm, vừa hay gần đó có một ông chủ nhà máy, bên trong có nhà trọ công nhân, đợi hắn tìm mấy công nhân tới cân đo, sau đó điều tra giá cả, bảo đảm công bằng, công khai.
Mọi người cũng không có ý kiến, nhưng đề nghị Lôi Kích Mộc nên giữ trong tay mình, sợ bị đối phương đánh tráo, tình huống này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Bí thư gật đầu đồng ý, sau đó bắt đầu dẫn đường.
Đoàn người vai vác cây táo ta, mênh mông cuồn cuộn lên đường.
"Lục sư đệ, ta vừa mới nhìn một cái, những cây sét đánh kia trong tay bọn họ phẩm tướng không được, không bằng hai cây của chúng ta, lần này chúng ta xem như là nhặt được món hời lớn." Lâm đạo trưởng nhỏ giọng nói phía sau, khóe miệng run rẩy.
Chuyện chiếm được món hời lớn này làm cho hắn vô cùng thỏa mãn, phảng phất tuổi thọ cũng nhờ đó tăng lên.
Ánh mắt Lục Việt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bí thư, trong lòng vẫn suy nghĩ về thi thể dưới cây táo ngàn năm trong vườn kia, nếu mọi chuyện này thật sự là do lão bản đứng sau màn gây ra, hắn ngược lại rất muốn gặp mặt đối phương một lần.
Ước chừng nửa tiếng sau, mọi người đến nhà máy trong lời Bí thư, kỳ thực là xưởng gia công đóng gói táo, nhưng vì trước đó mưa to sấm sét, Tảo Thụ Lâm bị phá hủy, nhà máy cũng vì đó mà đình trệ, điện lực đang sửa chữa gấp rút.
Điều kiện nhà trọ ở đây chính là loại ký túc xá nhà máy hồi thế kỷ trước, phòng bên trong rất nhiều, hoàn toàn đủ cho hai mươi mấy người như Lục Việt ở.
Bất quá lúc chọn phòng xảy ra chuyện nhỏ.
Mấy gian phòng tương đối chỉnh tề mà đám siêu phàm bánh xe đã chọn bị nhóm sát tinh Lý Hổ cưỡng ép chiếm, đám siêu phàm bánh xe tức giận nhưng không dám nói gì.
"Các ngươi cấp bậc gì, xứng ở phòng này?"
Cướp hết chìa khóa, nhóm sát tinh Lý Hổ tự mình phân phối phòng, trước khi một người trong đó đến trước mặt hai người Lục Việt, trực tiếp đưa cho Lâm đạo trưởng một chìa khóa.
"Đạo trưởng, gian phòng này tương đối chỉnh tề, lão đại chúng ta nói, thực lực nào thì hưởng đãi ngộ đó, không thể ở chung với đám người bình thường, chìa khóa này cho ngươi, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, đừng quên trận ước đấu ngày mai."
Từ đầu đến cuối, người kia đều nhìn vào Lâm đạo trưởng, không hề liếc nhìn Lục Việt, trong mắt hắn người trẻ tuổi này có lẽ là vãn bối của đạo trưởng, thực lực không siêu phàm, tự nhiên không có tư cách lên tiếng.
Mặt Lâm đạo trưởng tối sầm, sao lại nhắc đến chuyện quyết đấu.
Hắn cũng không hiểu vì sao sát tinh Lý Hổ kia lại coi trọng hắn.
Hắn suy nghĩ cũng không hề làm chuyện gì cả.
Chờ người kia đi rồi, Lục Việt cười trêu ghẹo nói: "Lâm đạo trưởng, phòng của ngươi đắt giá quá, ngươi buổi tối ngủ ngon, ngày mai đấu ta cố lên giúp ngươi, đây chính là 10 vạn đồng."
Vừa nói, Lục Việt liếc mắt nhìn cái giường lớn Reeve trong phòng Lâm đạo trưởng, liền bỏ ý định ở chung, tạm biệt Lâm đạo trưởng sau đó liên tiếp xem mấy phòng khác, cuối cùng chọn một căn trên tầng cao nhất, tương đối sạch sẽ và yên tĩnh.
Đêm xuống, yên tĩnh như tờ.
Lúc này Lục Việt đang ngồi xếp bằng trên ván gỗ cứng.
Hô hấp đều đặn lộ ra vẻ bình tĩnh khác thường, nhìn như ngủ say nhưng thực tế đang tu hành « Võ Đang Tam Thập Lục Công Tiên Thiên Sung Điện Thung ». Ban ngày hấp thu nhiều Tiên Thiên Chi Khí thuộc tính Lôi Điện như vậy, loại Tiên Thiên Chi Khí đặc biệt này không thích hợp chữa thương, chỉ có thể dùng để dễ chịu pháp tướng.
Dễ chịu!
Hay vẫn là dễ chịu!
Từng tia Tiên Thiên Chi Khí thuộc tính Lôi Điện xâm nhập pháp tướng.
Cứ thế tu luyện đến nửa đêm, Lục Việt đột nhiên cau mày mở mắt, không biết có phải vì Tiên Thiên Chi Khí thuộc tính Lôi Điện rất đặc biệt hay vì nguyên nhân gì khác, hắn luôn cảm thấy tâm thần không yên, có một cảm giác phiền muộn khó tả.
Hơn nữa đại não loáng thoáng truyền đến một loại đau nhói.
Vì vậy kết thúc tu hành đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tĩnh lặng, đêm ở nông thôn hoàn toàn tĩnh mịch.
Trăng sáng bị mây đen bao phủ, tầng lâu này ở trên thời đại cũ hoàn toàn chìm vào bóng tối, hơn nữa một nhà máy lớn như vậy chỉ có một mình nhóm của Lục Việt, cộng thêm địa điểm hẻo lánh, hoàn cảnh tĩnh lặng lạnh lẽo này khiến người ta có cảm giác như trong phim kinh dị, âm u.
Những nơi ít dấu chân người, từ trường không được tốt, cũng chính là phong thủy mà mọi người hay nói, vấn đề này cũng không phải do quỷ vật gây ra, bất quá ở lại loại nơi này lâu, từ trường cơ thể người cũng sẽ rối loạn.
Đột nhiên, Lục Việt như có cảm giác, ánh mắt sắc bén nhìn ra bên ngoài.
Vừa rồi, hắn hình như thấy một bóng người lướt qua.
Nhưng đợi Lục Việt tập trung tinh thần mở cửa ra nhìn thì không thấy gì.
Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Lục Việt lần nữa đóng cửa lại, xoay người nhìn quanh căn phòng.
Lúc này bên ngoài trăng sáng bị mây đen bao phủ bắt đầu nhô đầu ra, ánh trăng yếu ớt mang đến một chút ánh sáng cho thế giới này, nhưng lại càng có vẻ âm u lạnh lẽo.
Lục Việt hơi nhíu mày, càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
Rõ ràng không có âm khí, quỷ khí cùng những Âm Tà Chi Khí khác, nhưng luôn cảm thấy không thoải mái, đây là linh cảm mang đến từ « Tâm Hỏa Vô Cực Thiên Thư ».
Còn có huyệt Thái dương truyền ra cảm giác căng tức, phảng phất như linh hồn sắp xuất khiếu.
Linh hồn xuất khiếu?
Trong lòng Lục Việt giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì.
Nhanh chân bước tới trước giường, vội vàng lật tấm nệm lên.
Đây là giường gỗ, chất liệu và màu sắc giống hệt với chiếc quan tài trong tiệm quan tài.
Đây là một chiếc giường được làm bằng gỗ táo!
Sắc mặt Lục Việt trầm xuống, chiếc quan tài đặc biệt trong tiệm kia đã khiến hắn lầm tưởng rằng trong sự kiện đoạt xá chỉ có quan tài mới có thể làm vật trung gian, nhưng hiện tại xem ra, hình thức vật dẫn đã thay đổi nhiều, không nhất định phải giới hạn trong quan tài.
Việc biến thành giường gỗ càng khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, có đồ vật đang lặng lẽ áp sát.
Thình thịch… Thình thịch…
Âm thanh từ xa đến gần, vang vọng ở bốn phía, không giống như tiếng bước chân.
Thanh âm lạ này giống như khi đêm xuống mọi người đã ngủ thì có người bên ngoài gõ cửa, khớp xương va vào cửa gỗ, hoặc trán vô tình va vào tường tạo ra tiếng vang trầm trầm.
"Lần này có hơn hai mươi thân thể, đều là Siêu Phàm Giả, chúng ta vận may thật tốt, Mã lão bản nói giảm nửa giá, cứ tự nhiên chọn."
"Mấy tên ở dưới lầu da thịt đen thui, ta không đoạt xác người nước ngoài."
"Còn cái tên cao 1m9 kia, năng lượng trong người quá mạnh, có hơi khó đối phó, hai anh em ta nằm ở bãi tha ma mấy chục năm, bây giờ mới hồi phục chưa đoạt xác được."
"Vậy thì tìm mấy tên kém chút đi."
Đây là hai giọng khàn khàn đang đối thoại, hơn nữa âm thanh phát ra từ dưới đất, giống như có người dán mặt xuống đất nói nhỏ, mặt đất không biết từ khi nào đã tràn đầy một tầng sương lạnh.
"Đây là người cuối cùng rồi, để ta xem thử." Âm thanh 'thùng thùng' dừng lại ở cửa phòng Lục Việt, tại khe cửa, hai cặp mắt cá chết hiện lên ánh sáng xanh lè, mang theo một sự chết chóc đáng sợ, đang chớp động ngó nghiêng vào trong nhà.
"Kỳ lạ, sao trong này không có ai?" Một giọng kinh ngạc vang lên.
Ngay giây tiếp theo, Lục Việt vớ lấy chiếc yếm không thèm quan tâm đến, hướng vào khe cửa phóng ra một đòn mãnh đâm.
Phốc xuy… Phốc xuy!
Hai người đang rình mò ở khe cửa phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận