Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 201:, Tẩu Âm người tội phạm bị truy nã cùng Mạnh Bà Thang
Chương 201: Tội phạm truy nã Tẩu Âm và Mạnh Bà Thang
Hai người uống xong thuốc nước không lâu sau, vẻ mặt của bọn họ dần dần trở nên sinh động, không còn sắc mặt như người chết lúc trước, các đường nét dần dần biến mất, thay vào đó là hai gương mặt tràn đầy vẻ cương nghị. Gương mặt đẹp trai của Bạch Sói không còn trắng bệch, còn gương mặt Hắc Sói không còn đen như than. Chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được cả hai toát ra vẻ quang minh chính đại, khí chất mạnh mẽ. Loại dược của Trương Thần Y này, thật sự quá thần kỳ.
"Không ngờ lần này nhiệm vụ lại kéo dài lâu như vậy, cũng may Trương Thần Y ở gần đây, nếu không bị bộ dạng này ảnh hưởng, hậu quả sẽ rất phiền toái." Bạch Sói thở phào nhẹ nhõm, thần sắc có vài phần thoải mái. Hắc Sói tương đối trầm mặc ít nói, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lục Việt nhìn hai người, trong mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Hai vị Bạch Sói, Hắc Sói, ta có thể hỏi một chút về chuyện âm phủ được không?"
"Nếu thần thoại, tạp đàm chí quái ghi chép âm phủ là có thật, vậy ở đó có phải hay không có Địa Phủ, Thập Điện Diêm Vương, tầng mười tám địa ngục..."
"Trương Thần Y nếu để ngươi ở lại trong tiệm, chứng tỏ ông ấy tin ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết, những chuyện âm phủ ghi trong các tạp đàm chí quái kia không phải là không có căn cứ." Trong giọng nói của Bạch Sói có mấy phần khẳng định.
Lục Việt nắm lấy cơ hội, liền vội vàng hỏi tiếp: "Vậy trong truyền thuyết dân gian, linh hồn người chết sẽ đi xuống Âm Tào Địa Phủ có phải thật không?"
"Nếu linh hồn đi xuống Địa Phủ, vậy tại sao dương gian lại có nhiều quỷ như vậy?"
Bạch Sói im lặng, ngay sau đó lắc đầu nói: "Vấn đề này, bọn ta cũng muốn làm rõ, đây cũng là lý do thành lập ngành âm phủ của Trấn Ma Tư."
"Trước mắt chỉ biết, có lẽ trước đây, âm phủ đã xảy ra một vài biến cố."
"Ngươi có thể coi âm phủ là một di tích lớn đặc biệt, nhưng vì một vài lý do, di tích này đã xảy ra vấn đề, cứ mãi bám vào thế giới hiện thực."
"Ngoại trừ một số ít Siêu Phàm giả nắm giữ năng lực đặc thù, tỷ như người Tẩu Âm, có thể tùy thời tùy chỗ tiến vào âm phủ, thì chỉ có những Siêu Phàm giả mặc đồ Địa Phủ như bọn ta."
"Còn một cách để đi vào nữa." Hắc Sói trầm giọng bổ sung.
Bạch Sói suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng là còn một cách cố định để đi vào, là tìm đến tiết điểm âm phủ, loại tiết điểm này không chỉ Quỷ Vật có thể vào được, ngay cả người sống cũng vậy, nhưng người sống muốn vào âm phủ cần một số điều kiện..."
Tiết điểm âm phủ giống như tiết điểm của các di tích. Quỷ Vật có thể thông qua tiết điểm tiến vào âm phủ, nhưng muốn ra được cũng rất khó khăn. Người sống cũng có thể đi vào âm phủ, nhưng cần có sự trợ giúp của những Siêu Phàm giả như người Tẩu Âm.
Lục Việt nghe đến say sưa, không nhịn được hỏi tiếp: "Các ngươi đã mặc đồ của Hắc Bạch Vô Thường, vậy Hắc Bạch Vô Thường thật sự ở đâu?"
"Còn cả Ngưu Đầu Mã Diện, Thập Điện Diêm Vương trong truyền thuyết nữa?"
Bạch Sói: "Không rõ, ngược lại ta chưa gặp qua những thứ tồn tại trong truyền thuyết đó."
"Bộ đồ này là do tổng bộ phát, bọn ta những Siêu Phàm giả phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn, mới được chọn đi tìm tòi âm phủ, và chấp hành một vài nhiệm vụ khác..."
Bạch Sói kể về lịch sử và nhiệm vụ của ngành âm phủ thuộc Trấn Ma Tư. Đến đây, Lục Việt cũng đã hiểu được phần nào về ngành âm phủ này.
Tuy âm phủ có phát sinh biến cố nào đó, nhưng nó vẫn là một kho báu khổng lồ. Dù là Trấn Ma Tư hay các Siêu Phàm giả, hoặc các tổ chức khác, đều tìm hiểu nguyên nhân biến hóa của âm phủ, quan trọng hơn là tìm cơ duyên trong đó. Cơ duyên ở dương gian, cơ duyên ở âm phủ, cơ duyên di tích... Có những thứ ngươi không chịu chiếm lấy, chỉ dựa vào linh khí ít ỏi trong thế giới hiện thực mà không chịu tranh giành, sớm muộn cũng gặp phải nguy cơ diệt vong.
Giống như lịch sử trải qua thời đại lục địa, thời đại Đại Hàng Hải, thời đại hàng không vũ trụ vậy, có những thứ cần chủ động tranh thủ, tuy trong thời gian ngắn chưa thấy rõ lợi ích, nhưng về lâu dài mà nói lại có lợi chứ không có hại.
Sau một hồi trò chuyện, lòng hiếu kỳ của Lục Việt về âm phủ lại bùng phát mạnh mẽ hơn. Ở trong đó có nhiều Quỷ Vật không? Có thể quét Nguyên Khí không?
"Tiểu hữu có phải rất muốn đến âm phủ không?" Thấy Lục Việt lộ vẻ hướng tới, Bạch Sói thành thật nói: "Ta không khuyến khích ngươi đi, âm phủ rất nguy hiểm, ngay cả bọn ta mặc đồ Hắc Bạch Vô Thường còn có mấy lần suýt mất mạng."
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của âm phủ. Lần đầu tiên bọn họ được chọn cũng hưng phấn như vậy. Nên hắn hiểu được cảm giác của Lục Việt khi lần đầu tiên nghe về âm phủ, người trẻ tuổi luôn tràn đầy hiếu kỳ với những điều chưa biết, thế giới hồn gian không giống dương gian, càng đi sâu khám phá càng cảm thấy Siêu Phàm giả nhỏ bé.
Lục Việt cười trừ, không nói gì, tiếp theo ánh mắt lại rơi vào bộ đồ của hai người, lần nữa hỏi một vấn đề: "Ta nhớ Hắc Bạch Vô Thường còn có mũ chứ?"
"Bộ đồ này thuộc về âm phủ, người sống không thể mặc đầy đủ, nếu không ắt sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường nguyền rủa!!!" Hắc Sói bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Lại là nguyền rủa?!
Trong lòng Lục Việt kinh hãi.
Hắn nhớ đến chiếc Mộc Miên Cà Sa mang theo lời nguyền của Âm Thần. Những đồ vật trong thần thoại này sao cái nào cũng tà môn như vậy?!
"Lão Hắc, đừng dọa tiểu hữu." Bạch Sói hướng ánh mắt về phía Lục Việt, dịu giọng nói: "Thuốc này cần uống liên tục bảy ngày, vừa hay bọn ta có nhiệm vụ ở Thái Thành, mấy ngày tới vào giờ này bọn ta cũng sẽ đến, làm phiền tiểu hữu giúp hâm thuốc lại."
"Không thành vấn đề." Lục Việt sảng khoái nhận lời. Đồng thời tò mò hỏi thăm: "Tiện thể hỏi một câu, là nhiệm vụ gì vậy?"
Có lẽ là vì tôn trọng Trương Thần Y vị đại lão về hưu này, Bạch Sói trầm ngâm một chút rồi nói ra: "Bọn ta đang truy lùng một tội phạm truy nã Tẩu Âm, hắn lấy cắp một món đồ từ âm phủ, ở dương gian liên quan đến hơn chục vụ án mạng."
"Bọn ta đã truy lùng hắn nửa tháng, một đường đuổi đến Thái Thành."
"Thứ gì?"
"Mạnh Bà Thang." Vẻ mặt Bạch Sói có vài phần ngưng trọng.
...
Gió thu mát mẻ khẽ lay động, mùa hè nóng nực dần lui, người đi đường vội vàng thay quần áo thu, chống chọi với cái lạnh, lúc này cơn mưa phùn kéo dài vừa tạnh, ở một con hẻm đá lát phủ đầy rêu xanh, lịch sử lâu đời có mái vòm cong cạnh, hai bóng dáng thanh niên chậm rãi hiện lên.
"Triệu Phú, ông của ngươi thật sự đi xuống thế giới hồn gian?" Một người bạn đeo kính tò mò hỏi.
"Đương nhiên là thật, ông ta chưa bao giờ nói dối."
"Đây là nhật ký ta vô tình tìm thấy khi dọn dẹp tổ ốc, trong đó ghi lại những trải nghiệm âm phủ của ông ta, giống với «Lạc Vào Tiền Sử» trên mạng không khác mấy." Triệu Phú tràn đầy tự tin, cẩn thận lấy ra mấy món đồ từ trong túi xách.
Đó là một cuốn nhật ký cũ nát, sờn rách ố vàng cùng một cái bình sơn đen sì và một chiếc đèn dầu bằng xương. Người trẻ tuổi luôn tràn đầy mong chờ với thế giới chưa biết, đặc biệt là một thế giới mới trong nhật ký, càng kích thích sự hứng thú của Triệu Phú, sau khi nghiêm túc nghiên cứu, hắn tìm ra vị trí tiết điểm được ghi trong nhật ký.
"Năm xưa bà ta bị bệnh, chạy chữa khắp nơi cũng không khỏi, ông ta tìm được một nhân vật lớn, không khác gì Tiểu Hoàng dạo gần đây trên mạng, sau đó tốn một số tiền lớn mời người đó mang ông ta đi một chuyến âm phủ."
"Sau đó bệnh của bà ta đã khỏi."
"Nhưng ông ta lại si mê âm phủ, phá của mua những thứ này."
"Nói đến đây ta lại bực mình, nếu không phải ông già phá gia chi tử, thì ta cũng đã là phú nhị đại, không đến nỗi phải làm việc trong nhà máy."
"Không nói chuyện này nữa, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình, trong nhật ký ông ta nói, người bình thường không thể đi vào âm phủ, nhưng nhân vật lớn đó đã để lại những trang bị này, chỉ cần tìm được tiết điểm, người bình thường cũng có thể vào." Triệu Phú kiên định nói, rồi mở nắp bình ra.
Dương Minh đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu, không nhịn được hỏi: "Cái này trong bình là gì, sao lại thối như vậy?"
"Không biết nữa, chỗ kia chữ bị mờ rồi, kệ nó đi, dùng được là được." Triệu Phú vừa nói vừa đổ thứ chất lỏng sền sệt màu đen bị niêm phong vài chục năm vào đèn dầu, sau đó tìm một tim đèn cắm vào, dùng bật lửa đốt.
Sau khi tim đèn cháy, lại tỏa ra một ánh sáng xanh kỳ lạ.
"Triệu Phú mau nhìn, cái cầu đá kia... Nó phát sáng rồi!" Dương Minh đột nhiên kêu lên, chỉ vào cây cầu đá ở trong con sông nhỏ phía xa.
Không biết từ khi nào, xung quanh cầu đá đã bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc.
"Đó chính là âm phủ?" Lúc này Triệu Phú thở gấp, vẻ mặt hưng phấn.
"Chúng ta đến gần xem một chút."
"Có nguy hiểm không?" Dương Minh lo lắng nói.
"Ngươi gan cũng nhỏ quá, ngươi quên mục đích của chúng ta sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn vào xưởng làm trâu làm ngựa à, năm nay KOL mới kiếm tiền nhanh, chúng ta vừa không có dáng vừa không có tài, muốn kiếm tiền nhất định phải chọn con đường khác biệt."
"Chỉ đi ngoài mép rồi không đi vào, thì có thể có nguy hiểm gì?" Hai người cầm đèn dầu, dưới ánh sáng xanh mờ ảo, dần dần tiếp cận cầu đá.
Triệu Phú chụp vài tấm ảnh, nhưng vẫn không hài lòng, cuối cùng nhíu mày nói: "Dương Minh, chúng ta vào xem một chút."
"Ơ... không phải chỉ đứng ngoài nhìn thôi sao?"
"Đến đây rồi, ngươi định chỉ nhìn thôi à, chúng ta đi vào chạy một vòng, ngươi yên tâm, ta có nắm chắc trong lòng, trong nhật ký của ông ta có nói, năm đó ông ấy cũng đi từ chỗ này, trên cầu không có gì hết."
Đúng lúc này, thân thể Dương Minh run lên, suýt nữa làm rơi đèn dầu, kinh hoảng hô: "Khoan đã, trên cầu... Trên cầu hình như có người!"
Triệu Phú nhìn về phía cầu, ngoại trừ sương mù dày đặc thì không thấy bóng người nào cả.
"Nơi nào có người? Trong nhật ký của ông ta có nói, trên cầu không có nguy hiểm gì."
"Chỗ này sương mù lớn, mắt ngươi cận thị nhìn lầm rồi à?"
"Ta..." Dương Minh ấp úng, thấy lại một hồi thì chẳng thấy gì cả, hắn cũng không dám chắc có phải là ảo giác không, nhưng hắn quyết không lên cầu.
"Được, ngươi giúp ta cầm đèn dầu, tiện thể quay video góc nhìn thứ ba, chờ ta về chỉnh sửa rồi đăng lên mạng, quay xong series này, nhất định kiếm được bộn tiền!" Triệu Phú vừa nói vừa đưa đèn dầu cho Dương Minh, rồi một mình đi về phía cầu đá.
Dương Minh nhận lấy đèn dầu, một bên thu hình vừa nhìn chăm chú vào bóng lưng của Triệu Phú.
"Triệu Phú, ngươi đừng đi xa, trên cầu sương mù dày lắm..."
"Được rồi, ở ngay đây thôi... A! Dương Minh cứu ta, trên cầu có ma!!!" Triệu Phú đột nhiên hét lớn.
Dương Minh sợ hãi, hai chân mềm nhũn.
Hắn vừa kêu gào vừa chuẩn bị rút lui và gọi báo cảnh sát.
"Ha ha ha... Lừa ngươi thôi, Dương Minh gan ngươi đúng là cần phải luyện tập."
"Nhưng ngươi nói đúng, trên cầu lại thật sự có người."
"Kỳ quái... Trong nhật ký của ông ta sao không viết, ta đến gần nhìn một chút."
"Triệu Phú, chuyện này không có gì buồn cười, ngươi nhìn thấy cái gì vậy?"
"Ta đi, lại là vị kia trong truyền thuyết, ta phải chụp ảnh, đây là tin độc quyền, hai chúng ta sắp phất lên rồi!" Trên cầu đá, Triệu Phú hưng phấn kêu lên.
"Triệu Phú, ta hơi sợ, ngươi mau quay lại đi."
"Được rồi, tài liệu cũng đủ rồi, ta quay lại liền... A!!!"
Đột nhiên, trên cây cầu bị sương mù bao phủ vang lên một tiếng thét kinh hãi chói tai.
Dương Minh run rẩy cả người, trong lòng trào dâng một cảm giác bất an.
"Triệu Phú... Ngươi lại đùa đấy phải không?"
"Triệu Phú... Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?"
"Triệu Phú... Ngươi đừng làm ta sợ!!!"
"Dương Minh! Cứu ta, sương mù lớn quá... Ta không nhìn thấy đường về..." Tiếng của Triệu Phú vọng lại trong sương mù, tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Ngay lúc này, ánh đèn dầu trong tay Dương Minh bỗng chớp tắt.
Khi hắn nhìn lại về phía cây cầu, thì nào còn có sương mù nào?
Ngay cả bóng dáng người bạn Triệu Phú cũng đã biến mất không dấu vết.
Còn nữa, tối nay sẽ có.
Hai người uống xong thuốc nước không lâu sau, vẻ mặt của bọn họ dần dần trở nên sinh động, không còn sắc mặt như người chết lúc trước, các đường nét dần dần biến mất, thay vào đó là hai gương mặt tràn đầy vẻ cương nghị. Gương mặt đẹp trai của Bạch Sói không còn trắng bệch, còn gương mặt Hắc Sói không còn đen như than. Chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được cả hai toát ra vẻ quang minh chính đại, khí chất mạnh mẽ. Loại dược của Trương Thần Y này, thật sự quá thần kỳ.
"Không ngờ lần này nhiệm vụ lại kéo dài lâu như vậy, cũng may Trương Thần Y ở gần đây, nếu không bị bộ dạng này ảnh hưởng, hậu quả sẽ rất phiền toái." Bạch Sói thở phào nhẹ nhõm, thần sắc có vài phần thoải mái. Hắc Sói tương đối trầm mặc ít nói, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lục Việt nhìn hai người, trong mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Hai vị Bạch Sói, Hắc Sói, ta có thể hỏi một chút về chuyện âm phủ được không?"
"Nếu thần thoại, tạp đàm chí quái ghi chép âm phủ là có thật, vậy ở đó có phải hay không có Địa Phủ, Thập Điện Diêm Vương, tầng mười tám địa ngục..."
"Trương Thần Y nếu để ngươi ở lại trong tiệm, chứng tỏ ông ấy tin ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết, những chuyện âm phủ ghi trong các tạp đàm chí quái kia không phải là không có căn cứ." Trong giọng nói của Bạch Sói có mấy phần khẳng định.
Lục Việt nắm lấy cơ hội, liền vội vàng hỏi tiếp: "Vậy trong truyền thuyết dân gian, linh hồn người chết sẽ đi xuống Âm Tào Địa Phủ có phải thật không?"
"Nếu linh hồn đi xuống Địa Phủ, vậy tại sao dương gian lại có nhiều quỷ như vậy?"
Bạch Sói im lặng, ngay sau đó lắc đầu nói: "Vấn đề này, bọn ta cũng muốn làm rõ, đây cũng là lý do thành lập ngành âm phủ của Trấn Ma Tư."
"Trước mắt chỉ biết, có lẽ trước đây, âm phủ đã xảy ra một vài biến cố."
"Ngươi có thể coi âm phủ là một di tích lớn đặc biệt, nhưng vì một vài lý do, di tích này đã xảy ra vấn đề, cứ mãi bám vào thế giới hiện thực."
"Ngoại trừ một số ít Siêu Phàm giả nắm giữ năng lực đặc thù, tỷ như người Tẩu Âm, có thể tùy thời tùy chỗ tiến vào âm phủ, thì chỉ có những Siêu Phàm giả mặc đồ Địa Phủ như bọn ta."
"Còn một cách để đi vào nữa." Hắc Sói trầm giọng bổ sung.
Bạch Sói suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng là còn một cách cố định để đi vào, là tìm đến tiết điểm âm phủ, loại tiết điểm này không chỉ Quỷ Vật có thể vào được, ngay cả người sống cũng vậy, nhưng người sống muốn vào âm phủ cần một số điều kiện..."
Tiết điểm âm phủ giống như tiết điểm của các di tích. Quỷ Vật có thể thông qua tiết điểm tiến vào âm phủ, nhưng muốn ra được cũng rất khó khăn. Người sống cũng có thể đi vào âm phủ, nhưng cần có sự trợ giúp của những Siêu Phàm giả như người Tẩu Âm.
Lục Việt nghe đến say sưa, không nhịn được hỏi tiếp: "Các ngươi đã mặc đồ của Hắc Bạch Vô Thường, vậy Hắc Bạch Vô Thường thật sự ở đâu?"
"Còn cả Ngưu Đầu Mã Diện, Thập Điện Diêm Vương trong truyền thuyết nữa?"
Bạch Sói: "Không rõ, ngược lại ta chưa gặp qua những thứ tồn tại trong truyền thuyết đó."
"Bộ đồ này là do tổng bộ phát, bọn ta những Siêu Phàm giả phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn, mới được chọn đi tìm tòi âm phủ, và chấp hành một vài nhiệm vụ khác..."
Bạch Sói kể về lịch sử và nhiệm vụ của ngành âm phủ thuộc Trấn Ma Tư. Đến đây, Lục Việt cũng đã hiểu được phần nào về ngành âm phủ này.
Tuy âm phủ có phát sinh biến cố nào đó, nhưng nó vẫn là một kho báu khổng lồ. Dù là Trấn Ma Tư hay các Siêu Phàm giả, hoặc các tổ chức khác, đều tìm hiểu nguyên nhân biến hóa của âm phủ, quan trọng hơn là tìm cơ duyên trong đó. Cơ duyên ở dương gian, cơ duyên ở âm phủ, cơ duyên di tích... Có những thứ ngươi không chịu chiếm lấy, chỉ dựa vào linh khí ít ỏi trong thế giới hiện thực mà không chịu tranh giành, sớm muộn cũng gặp phải nguy cơ diệt vong.
Giống như lịch sử trải qua thời đại lục địa, thời đại Đại Hàng Hải, thời đại hàng không vũ trụ vậy, có những thứ cần chủ động tranh thủ, tuy trong thời gian ngắn chưa thấy rõ lợi ích, nhưng về lâu dài mà nói lại có lợi chứ không có hại.
Sau một hồi trò chuyện, lòng hiếu kỳ của Lục Việt về âm phủ lại bùng phát mạnh mẽ hơn. Ở trong đó có nhiều Quỷ Vật không? Có thể quét Nguyên Khí không?
"Tiểu hữu có phải rất muốn đến âm phủ không?" Thấy Lục Việt lộ vẻ hướng tới, Bạch Sói thành thật nói: "Ta không khuyến khích ngươi đi, âm phủ rất nguy hiểm, ngay cả bọn ta mặc đồ Hắc Bạch Vô Thường còn có mấy lần suýt mất mạng."
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của âm phủ. Lần đầu tiên bọn họ được chọn cũng hưng phấn như vậy. Nên hắn hiểu được cảm giác của Lục Việt khi lần đầu tiên nghe về âm phủ, người trẻ tuổi luôn tràn đầy hiếu kỳ với những điều chưa biết, thế giới hồn gian không giống dương gian, càng đi sâu khám phá càng cảm thấy Siêu Phàm giả nhỏ bé.
Lục Việt cười trừ, không nói gì, tiếp theo ánh mắt lại rơi vào bộ đồ của hai người, lần nữa hỏi một vấn đề: "Ta nhớ Hắc Bạch Vô Thường còn có mũ chứ?"
"Bộ đồ này thuộc về âm phủ, người sống không thể mặc đầy đủ, nếu không ắt sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường nguyền rủa!!!" Hắc Sói bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Lại là nguyền rủa?!
Trong lòng Lục Việt kinh hãi.
Hắn nhớ đến chiếc Mộc Miên Cà Sa mang theo lời nguyền của Âm Thần. Những đồ vật trong thần thoại này sao cái nào cũng tà môn như vậy?!
"Lão Hắc, đừng dọa tiểu hữu." Bạch Sói hướng ánh mắt về phía Lục Việt, dịu giọng nói: "Thuốc này cần uống liên tục bảy ngày, vừa hay bọn ta có nhiệm vụ ở Thái Thành, mấy ngày tới vào giờ này bọn ta cũng sẽ đến, làm phiền tiểu hữu giúp hâm thuốc lại."
"Không thành vấn đề." Lục Việt sảng khoái nhận lời. Đồng thời tò mò hỏi thăm: "Tiện thể hỏi một câu, là nhiệm vụ gì vậy?"
Có lẽ là vì tôn trọng Trương Thần Y vị đại lão về hưu này, Bạch Sói trầm ngâm một chút rồi nói ra: "Bọn ta đang truy lùng một tội phạm truy nã Tẩu Âm, hắn lấy cắp một món đồ từ âm phủ, ở dương gian liên quan đến hơn chục vụ án mạng."
"Bọn ta đã truy lùng hắn nửa tháng, một đường đuổi đến Thái Thành."
"Thứ gì?"
"Mạnh Bà Thang." Vẻ mặt Bạch Sói có vài phần ngưng trọng.
...
Gió thu mát mẻ khẽ lay động, mùa hè nóng nực dần lui, người đi đường vội vàng thay quần áo thu, chống chọi với cái lạnh, lúc này cơn mưa phùn kéo dài vừa tạnh, ở một con hẻm đá lát phủ đầy rêu xanh, lịch sử lâu đời có mái vòm cong cạnh, hai bóng dáng thanh niên chậm rãi hiện lên.
"Triệu Phú, ông của ngươi thật sự đi xuống thế giới hồn gian?" Một người bạn đeo kính tò mò hỏi.
"Đương nhiên là thật, ông ta chưa bao giờ nói dối."
"Đây là nhật ký ta vô tình tìm thấy khi dọn dẹp tổ ốc, trong đó ghi lại những trải nghiệm âm phủ của ông ta, giống với «Lạc Vào Tiền Sử» trên mạng không khác mấy." Triệu Phú tràn đầy tự tin, cẩn thận lấy ra mấy món đồ từ trong túi xách.
Đó là một cuốn nhật ký cũ nát, sờn rách ố vàng cùng một cái bình sơn đen sì và một chiếc đèn dầu bằng xương. Người trẻ tuổi luôn tràn đầy mong chờ với thế giới chưa biết, đặc biệt là một thế giới mới trong nhật ký, càng kích thích sự hứng thú của Triệu Phú, sau khi nghiêm túc nghiên cứu, hắn tìm ra vị trí tiết điểm được ghi trong nhật ký.
"Năm xưa bà ta bị bệnh, chạy chữa khắp nơi cũng không khỏi, ông ta tìm được một nhân vật lớn, không khác gì Tiểu Hoàng dạo gần đây trên mạng, sau đó tốn một số tiền lớn mời người đó mang ông ta đi một chuyến âm phủ."
"Sau đó bệnh của bà ta đã khỏi."
"Nhưng ông ta lại si mê âm phủ, phá của mua những thứ này."
"Nói đến đây ta lại bực mình, nếu không phải ông già phá gia chi tử, thì ta cũng đã là phú nhị đại, không đến nỗi phải làm việc trong nhà máy."
"Không nói chuyện này nữa, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình, trong nhật ký ông ta nói, người bình thường không thể đi vào âm phủ, nhưng nhân vật lớn đó đã để lại những trang bị này, chỉ cần tìm được tiết điểm, người bình thường cũng có thể vào." Triệu Phú kiên định nói, rồi mở nắp bình ra.
Dương Minh đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu, không nhịn được hỏi: "Cái này trong bình là gì, sao lại thối như vậy?"
"Không biết nữa, chỗ kia chữ bị mờ rồi, kệ nó đi, dùng được là được." Triệu Phú vừa nói vừa đổ thứ chất lỏng sền sệt màu đen bị niêm phong vài chục năm vào đèn dầu, sau đó tìm một tim đèn cắm vào, dùng bật lửa đốt.
Sau khi tim đèn cháy, lại tỏa ra một ánh sáng xanh kỳ lạ.
"Triệu Phú mau nhìn, cái cầu đá kia... Nó phát sáng rồi!" Dương Minh đột nhiên kêu lên, chỉ vào cây cầu đá ở trong con sông nhỏ phía xa.
Không biết từ khi nào, xung quanh cầu đá đã bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc.
"Đó chính là âm phủ?" Lúc này Triệu Phú thở gấp, vẻ mặt hưng phấn.
"Chúng ta đến gần xem một chút."
"Có nguy hiểm không?" Dương Minh lo lắng nói.
"Ngươi gan cũng nhỏ quá, ngươi quên mục đích của chúng ta sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn vào xưởng làm trâu làm ngựa à, năm nay KOL mới kiếm tiền nhanh, chúng ta vừa không có dáng vừa không có tài, muốn kiếm tiền nhất định phải chọn con đường khác biệt."
"Chỉ đi ngoài mép rồi không đi vào, thì có thể có nguy hiểm gì?" Hai người cầm đèn dầu, dưới ánh sáng xanh mờ ảo, dần dần tiếp cận cầu đá.
Triệu Phú chụp vài tấm ảnh, nhưng vẫn không hài lòng, cuối cùng nhíu mày nói: "Dương Minh, chúng ta vào xem một chút."
"Ơ... không phải chỉ đứng ngoài nhìn thôi sao?"
"Đến đây rồi, ngươi định chỉ nhìn thôi à, chúng ta đi vào chạy một vòng, ngươi yên tâm, ta có nắm chắc trong lòng, trong nhật ký của ông ta có nói, năm đó ông ấy cũng đi từ chỗ này, trên cầu không có gì hết."
Đúng lúc này, thân thể Dương Minh run lên, suýt nữa làm rơi đèn dầu, kinh hoảng hô: "Khoan đã, trên cầu... Trên cầu hình như có người!"
Triệu Phú nhìn về phía cầu, ngoại trừ sương mù dày đặc thì không thấy bóng người nào cả.
"Nơi nào có người? Trong nhật ký của ông ta có nói, trên cầu không có nguy hiểm gì."
"Chỗ này sương mù lớn, mắt ngươi cận thị nhìn lầm rồi à?"
"Ta..." Dương Minh ấp úng, thấy lại một hồi thì chẳng thấy gì cả, hắn cũng không dám chắc có phải là ảo giác không, nhưng hắn quyết không lên cầu.
"Được, ngươi giúp ta cầm đèn dầu, tiện thể quay video góc nhìn thứ ba, chờ ta về chỉnh sửa rồi đăng lên mạng, quay xong series này, nhất định kiếm được bộn tiền!" Triệu Phú vừa nói vừa đưa đèn dầu cho Dương Minh, rồi một mình đi về phía cầu đá.
Dương Minh nhận lấy đèn dầu, một bên thu hình vừa nhìn chăm chú vào bóng lưng của Triệu Phú.
"Triệu Phú, ngươi đừng đi xa, trên cầu sương mù dày lắm..."
"Được rồi, ở ngay đây thôi... A! Dương Minh cứu ta, trên cầu có ma!!!" Triệu Phú đột nhiên hét lớn.
Dương Minh sợ hãi, hai chân mềm nhũn.
Hắn vừa kêu gào vừa chuẩn bị rút lui và gọi báo cảnh sát.
"Ha ha ha... Lừa ngươi thôi, Dương Minh gan ngươi đúng là cần phải luyện tập."
"Nhưng ngươi nói đúng, trên cầu lại thật sự có người."
"Kỳ quái... Trong nhật ký của ông ta sao không viết, ta đến gần nhìn một chút."
"Triệu Phú, chuyện này không có gì buồn cười, ngươi nhìn thấy cái gì vậy?"
"Ta đi, lại là vị kia trong truyền thuyết, ta phải chụp ảnh, đây là tin độc quyền, hai chúng ta sắp phất lên rồi!" Trên cầu đá, Triệu Phú hưng phấn kêu lên.
"Triệu Phú, ta hơi sợ, ngươi mau quay lại đi."
"Được rồi, tài liệu cũng đủ rồi, ta quay lại liền... A!!!"
Đột nhiên, trên cây cầu bị sương mù bao phủ vang lên một tiếng thét kinh hãi chói tai.
Dương Minh run rẩy cả người, trong lòng trào dâng một cảm giác bất an.
"Triệu Phú... Ngươi lại đùa đấy phải không?"
"Triệu Phú... Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?"
"Triệu Phú... Ngươi đừng làm ta sợ!!!"
"Dương Minh! Cứu ta, sương mù lớn quá... Ta không nhìn thấy đường về..." Tiếng của Triệu Phú vọng lại trong sương mù, tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Ngay lúc này, ánh đèn dầu trong tay Dương Minh bỗng chớp tắt.
Khi hắn nhìn lại về phía cây cầu, thì nào còn có sương mù nào?
Ngay cả bóng dáng người bạn Triệu Phú cũng đã biến mất không dấu vết.
Còn nữa, tối nay sẽ có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận