Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 208:, âm phủ buổi đấu giá, Lục Việt ngụy trang

Chương 208: Phiên đấu giá âm phủ, Lục Việt ngụy trang Lục Việt nhíu chặt mày, nhìn quanh hai bên, sương mù bên bờ này không dày đặc như phía trên cầu, có thể nhìn thấy được ít nhất mười mét, nhưng lại không thấy bóng người nào. Quay đầu nhìn lại, cây cầu mô phỏng Nại Hà Kiều kia đã biến mất không còn dấu vết.
Lục Việt khẽ gọi tên hắc bạch song sứ.
Như đá ném xuống biển rộng, không có chút đáp lại nào.
Chẳng lẽ nơi này giống như một trò chơi, Nại Hà Kiều chỉ là một cửa ải, có thể hợp tác theo đội cùng nhau xông qua, một khi tiến vào quan thứ hai, cũng sẽ bị phân tán ra?
Lục Việt không thể nào muốn biết rõ chuyện này, tại chỗ quanh quẩn vài phút, thấy hắc bạch song sứ không tìm đến, quyết định rời đi, đến những nơi khác nhìn xem.
Trong ba người của dòng chính tổ, Tiêu Đình nhảy sông chạy thoát thân, cho nên ở thế giới hiện thực có thể nhìn thấy hắn, còn hai người kia có lẽ đã tiến vào nơi này.
Cẩn thận đi về phía trước, Lục Việt đột nhiên dừng lại, nhìn xung quanh, vì bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng bàn luận từ xa truyền đến.
Nơi này ngoài hắc bạch song sứ ra, vẫn còn người khác?
Lục Việt vội vàng ẩn nấp thân hình, dè dặt theo dõi.
"Lần đấu giá này lại chọn tổ chức ở Thái Thành, nơi này cách thành phố ta ở xa thật đấy, vì sao lại chọn ở chỗ này?" Đây là một người trẻ tuổi giọng oang oang đang nói chuyện, thanh âm mang theo vài phần non nớt và than phiền.
Một giọng nam trầm ấm đáp lời: "Vị Tẩu Âm nhân này lấy được đồ tốt từ sâu trong âm phủ, đưa đến khiến những người chuyên xử lý việc âm phủ của Trấn Ma Tư đuổi bắt, cho nên mới phải đến Thái Thành."
"Bị người của âm phủ nhòm ngó, xem ra thật tìm được đồ khó lường." Trong giọng nói của người trẻ tuổi oang oang tràn đầy kinh ngạc.
Người nam trầm ấm phụ họa: "Tài nguyên thế giới hiện thực vốn có hạn, còn bị những gia tộc huyết mạch kia, những tổ chức Siêu Phàm giả chiếm cứ vững chắc, giống như chúng ta những Siêu Phàm giả dân gian tán nhân không có bối cảnh, căn bản không thể so bì với bọn họ."
"Khi di tích chưa xuất thế, chỉ có thể mạo hiểm đến âm phủ thử vận may một chút."
Trong giọng nói của người trẻ tuổi oang oang lộ ra vẻ hưng phấn, giống như người lần đầu thấy chuyện đời: "Ta cũng nghe người khác nói trong sâu âm phủ có rất nhiều bảo tàng, có điều nơi đó không phải những người như chúng ta có thể đến được, nếu không có Tẩu Âm nhân, chúng ta đến âm phủ cũng không vào được."
"Chỉ riêng cái tư cách vào âm phủ này, ta đã tốn năm trăm nghìn!"
"Năm trăm nghìn? Ngươi mua đắt rồi, ta chỉ tốn mười nghìn." Người nam trầm ấm lắc đầu, rồi hỏi: "Ngươi tìm là Tẩu Âm nhân nào?"
"Không biết rõ, ta quen biết trên mạng, hắn nói Trấn Ma Tư đang trừng trị nghiêm khắc những vụ lẻn vào, cho nên giá tiền này là hợp lý." Vẻ mặt người trẻ tuổi oang oang đầy mê mang.
"Nói bậy bạ! Trấn Ma Tư bắt những kẻ dùng thủ đoạn tà ác chế tạo đạo cụ vào âm phủ Tẩu Âm nhân kia, bỏ hắn đi, ta biết một vị Tẩu Âm nhân chính thống, hắn có hồ sơ ở Trấn Ma Tư, đồ chế tạo của nhà hắn giá cả rất công bằng." Người nam trầm ấm bất bình thay.
"Cám ơn đại ca, anh là người tốt!"
"Không cần cám ơn, chúng ta đều là dân gian tán nhân không có bối cảnh, không tổ chức, ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, giúp đỡ là đương nhiên, ngươi mới vào âm phủ không lâu đúng không?"
"Ừm, đây là lần đầu ta tới, thiếu chút nữa lạc đường, cũng may gặp được đại ca anh." Người trẻ tuổi oang oang cảm kích nói.
"Vậy ngươi phải cẩn thận đấy, nơi này dù sao cũng là âm phủ, thật giả lẫn lộn, những người vào đây cũng không phải hiền lành gì."
"Vâng vâng, ta biết rồi, cám ơn đại ca, ta sẽ chú ý."
"Không cần cám ơn, kiếp sau chú ý một chút là được."
Người trẻ tuổi oang oang chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bên cạnh có một trận gió lạnh đánh tới, ngay sau đó cúi đầu nhìn, một cây chủy thủ đã xuyên qua tim hắn.
Đến phút cuối cùng của sinh mệnh, người trẻ tuổi oang oang cũng không hiểu, vì sao vị đại ca kia đột nhiên ra tay với hắn.
Thế giới này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.
Người nam trầm ấm thuần thục vét những đồ đáng giá, rồi vội vã rời khỏi hiện trường.
Chờ một lúc lâu, Lục Việt mới từ trong góc đi ra.
Nhìn cái xác đã sớm lạnh, khẽ lắc đầu.
Âm phủ này quả nhiên nguy hiểm tứ phía, thật giả lẫn lộn, người trẻ tuổi oang oang này rõ ràng không đủ giác ngộ và tính cảnh giác, có lẽ ở thế giới hiện thực sống quá an nhàn, nên phải trả giá đắt ở âm phủ.
Nhưng mà, Lục Việt lại sinh ra hứng thú với phiên đấu giá này.
Trong đó nhắc tới Tẩu Âm nhân.
Có phải là tội phạm bị truy nã kia không?
Đối phương vừa bị truy nã, vừa tranh thủ thời gian tổ chức đấu giá?
Nếu là Tẩu Âm nhân kia, hắn định mang ra bán đấu giá cái gì?
Hắc bạch song sứ là dân chuyên nghiệp, bọn họ liếc mắt liền nhìn ra trong những thứ gọi là canh Mạnh Bà giả kia có trộn lẫn canh Mạnh Bà thật, đối phương hẳn đã dùng hết canh Mạnh Bà rồi, cho nên vật đấu giá phần lớn không phải canh Mạnh Bà.
Không phải canh Mạnh Bà vậy thì là cái gì?
Trong lòng Lục Việt dự cảm, hắc bạch song sứ nếu phát hiện đầu mối này, cũng sẽ đến phiên đấu giá, vì vậy hắn cũng quyết định đi trước tìm hiểu.
Sau đó, hắn men theo đại khái con đường người nam trầm ấm kia đi tới, dọc đường gặp không ít người, nhìn những người này bước chân vội vã, nghe giọng nói chuyện thì thầm, đều biết họ là tới tham gia phiên đấu giá.
Vừa nghe lén, vừa suy nghĩ, rất nhanh Lục Việt hiểu được địa điểm tổ chức đấu giá.
Đây là một thành thị nội thất có quy mô lớn.
Theo kích thước của nó, ở thế giới hiện thực chắc là rất phồn hoa, nhưng lúc này xung quanh lại không một bóng người, tĩnh lặng không tiếng động, cho đến khi Lục Việt đi vào sâu bên trong, mơ hồ nhìn thấy trong sương mù có mấy bóng người đeo đủ loại mặt nạ.
Rõ ràng mọi người đến đều có chuẩn bị, đều hóa trang như vậy.
Tuy Lục Việt không nhìn rõ mặt những người này, nhưng lại nhạy cảm bắt được trên người họ đủ loại mùi phức tạp, có người dính âm khí, có người dính mùi máu, còn có người nhiễm tử khí.
Những người này nhìn không có vẻ gì là hiền lành.
Đáng chú ý là hai người đeo mặt nạ Iron Man và mặt nạ tử Thi, trên người họ toát ra huyết khí nồng đậm nhất, chắc chắn tay đã nhúng không ít mạng người.
Đại sát khí trong ba lô gửi cho Lục Việt tin tức này.
Để tránh đánh rắn động cỏ, Lục Việt lặng lẽ rút lui, quay lại phục kích bên ngoài thành nội thất, bí mật quan sát những người đeo mặt nạ ra vào.
Sau khi chọn lựa, hắn khóa một mục tiêu.
Lục Việt cố ý để lộ pháp khí bình nước, thoáng chạm mặt người mục tiêu.
Người đeo mặt nạ kia như ruồi thấy mỡ, bám theo sau Lục Việt.
Không lâu sau, trong sương mù bùng nổ một tiếng động ngắn.
Lục Việt bình tĩnh quay lại từ phía xa, trên mặt đã có thêm một chiếc mặt nạ.
Chính là loại mặt nạ chống nắng rất bình thường, nhưng có thể in hoa văn lên đó, mặt nạ của hắn in hình Long thúc, cũng thuộc loại tương đối bình thường trong số những chiếc mặt nạ ly kỳ cổ quái này.
Khi Lục Việt lần nữa bước vào thành nội thất, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Vừa ngụy trang, Lục Việt vừa tìm kiếm tung tích của hắc bạch song sứ.
Đến lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra từ xa trong sương mù.
Khi bóng người kia thoáng nhìn thấy mặt nạ của Lục Việt, không khỏi sững sờ một chút.
Lúc này Lục Việt cũng giật mình trong lòng, người kia đeo mặt nạ A Tổ, dù chỉ che nửa trên khuôn mặt, nhưng hắn vẫn liếc mắt nhận ra, đối phương chính là người nam trầm ấm đã giết người trẻ tuổi oang oang kia.
Hai người nhìn nhau một cái, cũng không nói gì.
Thời gian trôi qua, người ở hiện trường càng lúc càng đông, nhưng không ai giao tiếp, tất cả đều sắp xếp một vẻ lạnh lùng cô quạnh, cảnh giác.
Lúc này, vị Siêu Phàm giả đeo mặt nạ A Tổ đi đến trước mặt Lục Việt, mở miệng hỏi: "Vị bằng hữu này, mặt nạ của ngươi mua ở đâu vậy?"
Lục Việt hơi suy nghĩ, trả lời: "Trên mạng.""Ý ngươi là mua trên Pinduoduo với giá mặc cả?""Cũng không khác nhiều lắm, có vấn đề gì?""Không vấn đề gì, chỉ cảm thấy có duyên với ngươi.""Ngươi chắc là lần đầu tiên đến âm phủ tham gia loại đấu giá này?" Trong thanh âm trầm ấm của A Tổ nam mang theo chút thân thiện, tạo cho người ta một ảo giác được một đại ca cơ bụng sáu múi, cao lớn lực lưỡng che chở.
"Sao ngươi biết?" Lục Việt hiếu kỳ hỏi, hắn tự giác không để lộ sơ hở.
"Âm phủ thuộc vùng đất không ai quản, thật giả lẫn lộn, đến cả những lão làng thường dùng đạo cụ của Tẩu Âm nhân ra vào cũng không dám khinh thường, chỉ có ngươi tỏ ra rất thả lỏng, lại liên tục hiếu kỳ quan sát xung quanh."
Lục Việt gật đầu, thản nhiên thừa nhận mình là tay mơ.
"Tiểu huynh đệ đừng căng thẳng, chúng ta đều có quá trình đó, như người không có bối cảnh, không có thế lực như dân gian Siêu Phàm giả chúng ta, chỉ có đi con đường này mới có thể đổi đời..." Nam đeo mặt nạ A Tổ nói ra sự gian khổ và khó khăn của Siêu Phàm giả dân gian, vô hình trung kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Lục Việt nghe xong, cảm kích chắp tay hành lễ: "Đại ca, cám ơn anh."
Trong lòng lại thầm nghĩ, người trẻ tuổi oang oang kia chết không oan.
"Không cần khách khí, ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, ta liền nhận ngươi làm huynh đệ, ngươi yên tâm, ta thường tới âm phủ, khá quen với phiên đấu giá này, có vấn đề gì cứ hỏi ta."
Sau đó, Lục Việt lại trò chuyện với người đeo mặt nạ A Tổ một lúc, nhưng đối phương rõ là một kẻ cáo già, không khai thác được tin tức thật sự của hắn.
Nửa giờ trôi qua.
Từ phía trước truyền tới tiếng trầm thấp của một Siêu Phàm giả.
"Thời gian cũng không sai biệt lắm, có thể bắt đầu rồi."
"Ai sẽ mở màn?"(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận