Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 8:, quét Nguyên Khí căn phòng

Chương 8: Quét sạch căn phòng đầy Nguyên Khí
Mặc váy hoa nhí vàng, sở hữu đôi chân dài có thể so với người mẫu, vóc dáng cân đối, đường cong duyên dáng, làn da mịn màng được chăm sóc kỹ lưỡng, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Thêm kiểu tóc của người đã có gia đình, tạo cho người ta cảm giác vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc. Lục Việt hơi nhíu mũi. Trên người đối phương tỏa ra một mùi hương đặc biệt khó tả. Nghi ngờ Vương Chí Cường, hiểu Vương Chí Cường... Cự tuyệt trở thành Vương Chí Cường! ! ! ! !
Một bên, Vương Chí Cường tim cũng treo lên cổ họng, phản ứng kịp thời liền vội vàng phối hợp, nói rõ Lục Việt là họ hàng ở nông thôn của hắn, tiện đường ghé qua thăm, vừa nói muốn đưa Lục Việt rời đi.
"Thì ra là người nhà, Tiểu Thúc muốn vào nhà rồi tính sau?"
Lời nói thì có vẻ khách khí, nhưng người phụ nữ căn bản không cho Lục Việt cơ hội từ chối, trực tiếp khóa trái cửa, cùng lúc đó, một luồng khí lạnh âm u đang truyền đến từ cánh cửa.
Tim Vương Chí Cường cuối cùng cũng treo lên cổ rồi. Xong rồi, xong rồi... hoàn toàn không thể trốn thoát nữa rồi.
Lục Việt nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn bị băng sương bao phủ kia, dù cách một khoảng cách nhất định, hắn cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương, lúc này nếu chạm vào, hiệu quả cũng không khác gì một ngày đông lạnh lẽo dùng lưỡi liếm vào tảng băng.
Người phụ nữ mặc váy hoa nhí mỉm cười nhìn Lục Việt, trong mắt tràn đầy những ý đồ khác thường, giống như đang nhìn mỹ thực trên bàn ăn. So với ánh mắt trong veo của bạch y nữ quỷ kia. Lục Việt chỉ có thể nói... Bạch y nữ quỷ mới là đồng chí tốt!
Một bên, môi Vương Chí Cường run rẩy, trong mắt tràn đầy hối hận, ánh mắt người phụ nữ rõ ràng cho thấy đang nhìn chằm chằm Lục Việt, hậu quả chỉ có một, Lục Việt sẽ bị ném xuống cống.
"Đều là người một nhà, Tiểu Thúc còn mang theo lễ vật gì thế?"
Lúc này, người phụ nữ phát hiện trong tay Lục Việt đang xách túi, không nói hai lời đoạt lấy xem, trong nháy mắt cả người ngây ra.
"Hương cúng, đồ tế lễ... Tiểu Thúc quà này còn đặc biệt ghê."
Từ chợ mua xong nhang đèn rồi đến bệnh viện, cuối cùng theo đuôi Vương Chí Cường đến khu dân cư, làm sao Lục Việt có thời gian về nhà để bỏ nhang đèn?
"Chị dâu thích?"
"Tiểu Thúc mua, ta thích."
"Nếu không đốt vài que hút thử?"
Cơ thể người phụ nữ mặc váy hoa nhí cứng đờ, ngay sau đó liền buông nhang đèn xuống nói: "Tiểu Thúc thật biết đùa, đường xá xa xôi đến đây, chắc hẳn rất mệt rồi, đừng đứng nữa, ngồi đi."
Người phụ nữ nhiệt tình hiếu khách, tựa hồ thật sự xem Lục Việt như người một nhà, một mực mời Lục Việt ngồi xuống, mọi cử chỉ đều thể hiện sự hiền thục.
Một bên, Vương Chí Cường điên cuồng lắc đầu, ý bảo Lục Việt ngàn vạn lần không được ngồi xuống. Mấy đồ đạc trong nhà này tất cả đều rất tà môn! ! ! !
Hắn thường xuyên nghe thấy những cái t·h·i cốt kia đang nói chuyện. Ngươi có thể tưởng tượng ra cảnh nửa đêm đang ngủ, cả phòng tràn đầy đủ loại oán đ·ộ·c, những âm thanh bẩn thỉu ồn ào sao, nó như tiếng muỗi vo ve vậy, đó cũng là nguyên nhân khiến hắn cảm giác mình sắp điên rồi.
Nhưng mà hắn lại thấy Lục Việt không chút do dự ngồi xuống. Vương Chí Cường sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm giác áy náy lẫn bất lực xông lên, đều là do mình h·ại c·hết người trẻ tuổi này, hắn có thể tưởng tượng cảnh tượng Lục Việt bị ném vào bồn cầu rồi.
Lúc này, giọng Lục Việt đột nhiên vang lên, phá tan không khí quỷ dị này.
"Chị dâu, ghế sa lông này ngồi thoải mái dễ chịu quá, mua ở đâu vậy?"
Lời này khiến tim Vương Chí Cường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn kinh hãi nhìn Lục Việt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin. Đây chính là ghế sa lông giả c·h·ế·t người! ! ! Ngươi sao dám! ! ! !
Thế mà lúc này, Lục Việt lại sáng mắt, tựa hồ phát hiện ra điều gì thú vị, ngay lúc hắn ngồi xuống, một luồng khí tức âm hàn tà ác đang định đột phá da t·h·ị·t để chui vào cơ thể. Nhưng khi vừa chạm vào T·h·ậ·n Khí nóng bỏng trong cơ thể, nó đã tan thành mây khói ngay tại chỗ.
【 Nguyên Khí + 1 】
Như vậy cũng được sao?
Lục Việt cũng không ngồi yên nữa, lập tức đứng dậy quan s·á·t bài trí trong nhà, cố làm ra vẻ trấn định đi tới trước tủ lạnh, đưa tay mở cửa tủ.
"Chị dâu, tủ lạnh nhà chị xịn quá, còn là loại cửa đôi, chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"
Chỉ thấy bên trong chứa đầy những thứ không rõ hình thù được bọc trong túi nilon, tản ra mùi m·á·u tanh nồng nặc, trong đó một thứ trong túi nhựa lại thò ra một bàn tay đang ngọ nguậy.
"Ta c·h·ế·t th·ả·m quá... Tại sao người c·h·ế·t không phải là ngươi..."
"Ta hận, ta hận..."
Trong tủ lạnh, tiếng rên rỉ không ngừng, oán khí ngút trời dường như muốn phá tan cả tủ lạnh.
Ba ~ T·h·ậ·n Khí tụ lại trên bàn tay, một chưởng đánh tan oán khí.
【 Nguyên Khí + 1 】
Lục Việt vui vẻ.
Nếm được món ngon, lúc này hắn sinh ra hứng thú đặc biệt với căn phòng này, nó giống như lần đầu tiên những người họ hàng nghèo từ nông thôn đến thành phố vậy, bắt đầu nhìn đông ngó tây.
"Chị dâu, máy điều hòa nhà chị chống lạnh tốt quá, ngoài này ba mươi mấy độ mà trong nhà lạnh như hầm đá ấy, hiệu gì thế?"
"Chị dâu, mấy chậu hoa nhà chị cây nào cũng tốt tươi, thường bón phân gì đấy, là Stanley à?"
"Chị dâu, tủ quần áo nhà chị rộng thật đấy, có thể giấu đến năm người cơ mà."
"Chị dâu..."
"Chị dâu..."
"... "
Có cần phải gọi thân thiết như thế không a! ! ! !
Hở chút là chị dâu, ai không biết còn tưởng quan hệ hai người thân thiết lắm ấy. Đây chính là Ác Quỷ đã s·át h·ại không ít đàn ông đó! ! ! ! !
Vương Chí Cường đứng trong góc tường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu bốc lên lục quang, lúc này đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung những gì đang trải qua, nó còn kinh khủng hơn cả lúc hắn biết người phụ nữ này là Quỷ Vật.
Người trẻ tuổi bây giờ gan cũng lớn vậy sao?
Vương Chí Cường không hề biết, trong mắt Lục Việt, căn phòng này chính là một nơi cày kinh nghiệm, Lục Việt giống như nhân vật trong game, hễ đến gần sẽ có phản hồi. Sự gan dạ không phải là bất biến, nó quyết định bởi sự nguy hiểm và lợi ích!
Đến cả người tốt như Vương Chí Cường, nhìn bề ngoài thì có vẻ chính trực, vậy mà khi cộng thêm sự cô đơn cùng hormone hùng tính, gan dạ liền tăng vọt, dám cả gan dây dưa với nữ quỷ. Gan dạ của Lục Việt cũng tăng lên theo tiếng nhắc nhở không ngừng trong đầu.
Hôm nay một chuyến theo dõi này thật đáng giá.
Xoẹt xoẹt ~ xoẹt xoẹt~ ~
Sau khi Lục Việt giải quyết xong hai luồng tà khí ở gầm g·i·ư·ờ·n·g, vừa hay gặp người phụ nữ mặc váy hoa nhí vừa rửa trái cây xong đi ra từ nhà bếp. Hai người mắt đối mắt chạm nhau trên không trung, bầu không khí lập tức căng thẳng.
Chuyện không may vẫn xảy ra rồi!
Vương Chí Cường mặt xanh như tàu lá chuối, môi bị cắn trắng bệch, tay thì c·h·ế·t lặng bấu vào ngực, toàn thân căng thẳng như dây cung, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
"Chị dâu, hồi ở quê ta cũng học chút nghề mộc, ván g·i·ư·ờ·n·g này có chút vấn đề, để ta sửa lại chút, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn."
"Tiểu Thúc vất vả rồi, ăn chút trái cây đi."
Người phụ nữ mặc váy hoa nhí không hỏi nhiều, kêu Lục Việt ăn trái cây mình vừa rửa. Hai người tới phòng khách.
Vương Chí Cường lo lắng bất an, trông như một vị khách không quen, Lục Việt thì bình tĩnh cầm một quả táo đỏ mọng, vừa bị nữ quỷ mặc váy hoa nhìn chằm chằm vừa cho vào miệng, nhưng nghĩ một lát lại bỏ xuống.
"Chị dâu, em ăn trái cây chắc không bị tính tiền chứ?"
"Tiểu thúc lại nói đùa rồi, ta thường hay đùa với chồng em đấy thôi, đúng không... ông xã!" Người phụ nữ mặc váy hoa nhí quay đầu nhìn Vương Chí Cường, giọng nói cứng nhắc lạnh giá, ánh mắt trắng dã, thấu tận tim gan.
Một bên Vương Chí Cường run rẩy, khóc không ra nước mắt, chỉ khổ sở gật đầu.
"Há, thì ra là vậy, giữa vợ chồng là phải có chút tình cảm cảm giác mới phải."
"Chị dâu, em không đói, chị ăn đi, táo ngon vừa đẹp lại còn mọng nước."
"Tiểu Thúc, ngươi ngược lại là quan tâm đấy."
"Chị dâu xinh đẹp như vậy, ai mà chẳng quan tâm chứ?"
"..."
Thấy hai người càng nói càng hợp, Lục Việt thỉnh thoảng lại trêu chọc nữ quỷ cười tươi, lúc này mặt Vương Chí Cường như tro tàn.
Có thể s·ố·ng khỏe mạnh, ai lại muốn c·h·ế·t.
Nội tâm hắn nói không hề có một chút ý muốn Lục Việt cứu mình thì cũng không phải, nhưng bây giờ nhìn tình hình... người trẻ tuổi này sắp nhập bọn rồi, hắn mới là người sắp bị xuống cống đấy.
"Chị dâu, hồi ở quê ta nghe nói Vương ca kết hôn, khi đến thì hai cụ mừng lắm, cứ muốn gặp chị, chị dâu, giấy đăng ký kết hôn của chị và Vương ca đâu rồi, hay là để em chụp một tấm rồi gửi cho hai cụ, để hai cụ vui lòng chút?"
Thân thể Vương Chí Cường cứng đờ, trong mắt lại lần nữa bị nước mắt làm ướt, hắn vạn lần không ngờ Lục Việt lại có thể nói ra lời này, trong tình huống nguy hiểm thế này mà vẫn không quên cứu mình.
"Nếu là cha mẹ chồng muốn, vậy cũng tốt."
Không ngờ rằng, đối phương không hề từ chối, cũng không có lấy lệ, ngược lại vui vẻ đồng ý biểu diễn.
"Tiểu Thúc, em đi theo ta vào trong."
Vương Chí Cường toàn thân run lên.
Nhìn vào cái gương đối diện, hắn phát hiện ra một sự thật kinh khủng.
Trên đầu hắn đang phát sáng màu xanh lục!
Khoảng thời gian này, hắn đã phát hiện ra một quy luật, mỗi khi cô gái tìm đến mục tiêu và s·á·t h·ại người đó, trên đầu hắn luôn sẽ có dấu hiệu này.
Giống như hải đăng vậy, ánh sáng lục vào lúc này phát ra chói mắt.
Ngàn vạn lần đừng đi! ! !
Đầu Vương Chí Cường điên cuồng ám hiệu! ! ! ! !
Lúc này Lục Việt cũng đang do dự có nên đi vào hay không. Về chuyện một mình với chị dâu, nó chính là một dấu hiệu nguy hiểm. Trong dòng sông lịch sử có không ít những trường hợp như vậy.
Một con khỉ vì mượn đồ, cùng vợ của huynh đệ kết nghĩa cũng chính là chị dâu một mình, kết quả sau này dẫn đến nguy cơ gia đình, con trai ruột phải quy y cửa Phật. Người anh hùng đánh hổ cùng chị dâu một mình, kết quả dẫn đến bi kịch gia đình ly tán người mất.
Lấy đó làm gương, đây đều là những bài học m·á·u đ·ổ dạy cho ta!
Vì hòa bình thế giới, theo nguyên tắc là nên tránh xa chị dâu. Trừ khi có lý do chính đáng! ! ! Gi·ết Ác Quỷ, quét Nguyên Khí, cướp giấy chứng nhận, cứu Chí Cường.
"Chị dâu chờ đó, em đến ngay đây."
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lục Việt nhanh chóng đứng dậy sải bước xông vào phòng ngủ.
Vừa vào đến cửa, một bóng người mặc váy hoa nhí vàng đột ngột xuất hiện, không kịp phản ứng, Lục Việt liền bị ngã nhào xuống g·i·ư·ờ·n·g.
Ầm! Chiếc g·i·ư·ờ·n·g lớn lập tức sụp xuống.
Lục Việt chỉ cảm thấy một cơn lạnh thấu xương trong nháy mắt xâm nhập toàn thân, như rơi vào hầm băng, khi cơn lạnh dần dần rút đi thì lại bị một cơn cứng đờ m·ã·nh l·i·ệ·t ập tới, toàn thân phảng phất bị tiêm thuốc mê, hoàn toàn không thể động đậy.
Đây là... Quỷ ép g·i·ư·ờ·n·g! ! ! ! !
Thủ đoạn ma quái thường được lan truyền trên internet và cả trong dân gian, phàm là người bị quỷ ép g·i·ư·ờ·n·g, trừ ý thức ra, cơ thể hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho những Quỷ Vật kia muốn làm gì thì làm.
Nguy to rồi! ! ! !
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận