Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 111:, Lục Việt + sợi dây + củi lửa = thịt nướng
Chương 111: Lục Việt + sợi dây + củi lửa = thịt nướng
Trời tối, mọi người đều yên, tĩnh lặng như tờ.
Giờ phút này, trong chính điện, một miếng thịt muối treo lủng lẳng trên xà nhà, tỏa ra vẻ bóng nhẫy.
Lục Việt ngồi xếp bằng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền mở mắt. Lúc này hắn mới thấy rõ dáng vẻ người vừa vào, đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, quần áo rách rưới, mặt mày lộ rõ vẻ thiếu máu bệnh hoạn, có chút thần thái của Lâm Đại Ngọc.
"Tiểu ca, sao ta chưa từng gặp ngươi? Đại sư không có ở nhà sao?" Giọng nữ nhân yếu ớt hỏi.
Nghe ý tứ lời này là quen biết khổ hành tăng? Lục Việt trầm ngâm rồi nói: "Đại sư coi ta như bạn cũ mới gặp, hôm qua đã đi về phía tây, cố ý nhờ ta trông nom tự miếu giúp ông ấy."
Cô gái không để ý, ánh mắt rời rạc, đảo quanh giữa Lục Việt và miếng thịt muối, cuối cùng nuốt nước miếng một cái, dừng lại trên miếng thịt muối, thèm thuồng.
"Đại sư đi về phía tây mà sao không nói với ta một tiếng?"
Lục Việt im lặng, nói hay không nói cũng không quan trọng, chỉ với ánh mắt kia là có thể kết luận hai người đều cùng một loại người, lát nữa sẽ tiễn ngươi đi theo đại sư về phía tây.
Trong lòng Lục Việt lạnh lẽo, hắn đứng dậy tiến lại gần nữ nhân, thận đan bắt đầu xao động.
"Đại sư thật là không biết nói, lén mua thịt, không nói cho bạn cũ."
Đang định ra tay, Lục Việt cưỡng ép kìm nén sự nóng rực khó nhịn của thận đan.
Thịt muối này có chỗ bán sao?
Miếng thịt muối trong tay mình chẳng lẽ không phải là độc nhất vô nhị? Nếu có thể tìm được nơi bán, nắm giữ độc quyền bán, vậy đồng bối chẳng phải cứ từ từ vào tài khoản sao? Chỉ trong chớp mắt, trong lòng Lục Việt liền nảy ra ý tưởng.
"Tiểu ca ca, ngươi có biết không, ban ngày ngươi vác miếng thịt muối chạy đầy đường rất nguy hiểm, trong thành Triều Ca buổi tối không được yên ổn." Nữ nhân nói nhỏ, đầy quan tâm.
Lục Việt lập tức thay đổi biểu tình, gãi đầu lộ ra vẻ non nớt.
"Ta nhớ ra rồi, đại sư có nhắc với ta là có khách nhân quan trọng sẽ đến, miếng thịt này là chuẩn bị cho khách nhân đó."
"Tỷ tỷ chẳng lẽ chính là vị khách nhân mà Đại sư nói."
"Nếu như là khách nhân thì ta sẽ đem thịt xuống."
Lục Việt gỡ miếng thịt muối xuống, chuẩn bị dò hỏi xem có thể biết được từ miệng cô gái này về những chuyện đã xảy ra trong thành Triều Ca trước đây, cũng như chỗ bán thịt muối này không.
"Tiểu tỷ tỷ, khối thịt muối này tỷ định ăn thế nào?"
"Ta đề nghị nấu, có thể đảm bảo hương vị của thịt muối một cách tốt nhất, hơn nữa còn có thể khai vị, cải thiện thiếu máu, bảo vệ thị lực, thúc đẩy phát triển và giúp xương cốt chắc khỏe."
"Tiểu tỷ tỷ mà ăn nhất định sẽ cải thiện được triệu chứng thiếu máu, biến thành Lâm Đại Ngọc đẹp như liễu rủ." Lục Việt lộ vẻ chân thành trên mặt.
Lúc này, khóe miệng nữ nhân nhếch lên một nụ cười có chút thâm ý, rồi nói: "Nhưng mà ta nghe nói ăn gì bổ nấy, thiếu máu thì không nên uống máu sao?"
"Nếu như tỷ tỷ muốn uống máu thì cứ nói, gần đây ta mới vừa bị trĩ, có chút ra máu, ngươi cũng biết, mười người đàn ông thì chín người bị trĩ... Tiểu tỷ tỷ, giờ ngươi muốn không?"
Thân thể nữ nhân cứng đờ, thấy Lục Việt làm thật, liền lập tức chữa lời nói: "Ta chỉ đùa với Tiểu ca ngươi thôi, sao ta lại tin vào mấy cái mẹo vặt này chứ."
Lục Việt: "Được, lát nữa sẽ gói cho ngươi mang về."
Nữ nhân khóe miệng giật giật, lúc này quan sát bốn phía, sau đó lại mở miệng: "Chuyện bổ máu tạm thời không nói tới, ngươi có thể thành thật trả lời tỷ tỷ một câu được không?"
"Tỷ tỷ cứ việc nói." Lục Việt vẻ mặt thành thật.
"Nơi này vốn là chỗ ở của vị lão hòa thượng kia, có phải ông ta bị ngươi giết không?"
"Lời này là ý gì?"
"Nhìn cái đại điện này là biết đã có chiến đấu xảy ra, hơn nữa thịt này quý như vậy, lão hòa thượng phải tích góp hơn nửa tháng mới mua được một miếng, mà đã mua được thì nên ăn, sao lại treo ở đây làm gì."
"Là ta giết." Lục Việt suy nghĩ một lát rồi thản nhiên thừa nhận.
"Giết được lắm, loại hòa thượng đó nên xuống địa ngục."
Lục Việt: "? ? ? ? ? ?"
Trong tình huống bình thường, không phải ngươi nên vì khổ hành tăng báo thù sao?
Sau đó mình bị ép cung, hỏi nơi mua thịt muối, ngươi thề không khai, rồi lại giống như khổ hành tăng, biết nói cũng chết mà không nói cũng chết, cuối cùng có một nửa tỷ lệ mang theo bí mật bị giết.
"Tiểu ca ca ngươi không biết, ta vào di tích đã hơn một tháng trước rồi, lúc đó ta không biết gì hết, ngụ ở cái điện thờ bên ngoài, nửa đêm lão hòa thượng đó nấu nước cho ta tắm, đợi lúc ta tắm rửa, lão hòa thượng đó đã lén nhìn ta..." Nữ nhân bệnh hoạn vừa nói vừa nghĩ lại, còn rơi hai giọt nước mắt.
"Lẽ nào lại như vậy, điên thật, lũ bại hoại của Phật môn, cặn bã của xã hội..." Lục Việt nói hùa theo lời của đối phương.
"Ta đến đây lần này chính là để báo thù, không ngờ Tiểu ca ca lại thay ta hoàn thành tâm nguyện. Ta ở đây hơn một tháng rồi, cũng coi như tìm được một vài bảo bối, hôm nay sẽ đưa cho Tiểu ca ca."
Nữ nhân vừa kể lại những chuyện bi thảm mình đã gặp, vừa bỏ cái túi đeo lưng xuống. Từ trong túi, cô móc ra một sợi dây cũ kỹ, toát ra vẻ lịch sử.
Lục Việt hiếu kỳ tiến lại gần, không ngờ nữ nhân bệnh hoạn lại tiện tay ném đi, sợi dây như một con rắn độc bị đánh thức, trong nháy mắt bắn ra, quấn quanh người Lục Việt, đồng thời phát ra tiếng Dát Dát chói tai.
Nữ nhân lộ ra vẻ đắc ý, nhanh chóng nhặt miếng thịt muối lên.
"Tiểu tỷ tỷ, ngươi đây là?"
"Nếu chỉ là muốn thịt muối thì cứ lấy, sao phải trói ta?"
"Tiểu ca ca, đừng vùng vẫy, đây là một pháp khí trung cấp đã bị hư hỏng, đặc biệt nhằm vào linh khí trong người Siêu Phàm giả. Ngươi càng cố điều động linh khí trong người để giãy giụa, nó sẽ càng trói chặt hơn."
Lục Việt: "..."
Đặc biệt nhằm vào linh khí?
Linh khí càng nhiều, trói càng chặt?
Lúc này, nữ nhân bệnh hoạn đã nắm chắc phần thắng, nhanh chóng nhặt củi, động tác thuần thục như thể đang chuẩn bị đồ ăn tại chỗ. Nhưng cái đỉnh đồng duy nhất dùng để nấu ăn của tự miếu đã bị hư rồi.
Lục Việt có chút hiếu kỳ không biết đối phương sẽ làm món gì.
Cho đến khi hắn thấy nữ nhân nướng vỉ tại chỗ.
"Tiểu tỷ tỷ, ta chỉ nghe nói nướng nguyên con dê thôi, đây là ngươi muốn nướng thịt muối sao? Cách ăn này ta vẫn là lần đầu thấy."
"Ai nói là để nướng thịt muối?"
Nữ nhân nhếch mép cười quỷ dị, ánh mắt nhìn Lục Việt, dữ tợn nói: "Thịt muối là dùng để tu hành, tim của ngươi mới là món ngon."
Giống như khổ hành tăng, chuyên chọn tim của Siêu Phàm giả sao?
"Nếu như tỷ tỷ thật muốn ăn ta thì cứ nói một tiếng, có thể bị tỷ tỷ ăn là phúc phận của đời ta tu, nếu tỷ tỷ cảm thấy vị của ta nhạt nhẽo thì ta còn có một ít gia vị ở đây, có thể xay thành bột rắc lên người."
"Nướng sơ sài cũng không thể thiếu nghi thức cần thiết." Lục Việt đưa ra ý kiến rất nghiêm túc.
Nữ nhân bệnh hoạn vẻ mặt mộng bức.
Bình thường, những Siêu Phàm giả bị nàng dùng sợi dây trói chặt đều sẽ bắt đầu cầu xin tha thứ, sao Siêu Phàm giả này lại không giống những người khác?
Thấy nữ nhân bệnh hoạn ngây người, Lục Việt tiếp tục nói: "Nhưng mà tỷ tỷ có thể nói cho ta nghe về chuyện mua thịt muối trước khi ăn ta được không? Ta có nghe đầu bếp nói rồi, khi thưởng thức mỹ thực thì tâm trạng của nguyên liệu thường ảnh hưởng đến khẩu vị. Chắc tỷ tỷ cũng không muốn ta ăn trong sự nghi ngờ, thịt sẽ khô, dễ mắc răng."
Nữ nhân bệnh hoạn bắt đầu do dự, hình như nàng ta thật sự lo lắng về miếng thịt.
Những Siêu Phàm giả kia mà nàng đã từng ăn qua, xác thực là không ngon.
Sau khi hết sức chắc chắn rằng sợi dây đã trói chặt rồi, nữ nhân bệnh hoạn lúc này mới lạnh lùng mở miệng: "Hai tháng trước, thức ăn trong thành đều biến mất, nồng độ linh khí dần dần giảm xuống, bọn ta là những người đã tiến vào Siêu Phàm giả từ trước, phải nhịn đói chịu khổ, đừng nói tu hành, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ chết đói ở đây."
"Ngươi biết người ta khi sắp chết đói sẽ làm gì không?"
"Nếu muốn không chết đói thì phải tìm cái gì đó để ăn..."
"Mấy người kia chỉ là hình chiếu, ngươi nói bọn ta nên tìm gì để ăn?"
"Ngươi giết khổ hành tăng, hắn hẳn đã nói cho ngươi biết một số chuyện. Chúng ta là những Siêu Phàm giả bị mang danh kẻ điên, đi săn giết những người mới vào Siêu Phàm, không chỉ vì thành thần, mà còn vì sống sót."
"Sau đó, có người phát hiện ở Thành Nam có một cung điện bán linh tửu và thịt muối, chúng không phải là thức ăn bình thường mà là thiên tài địa bảo, nhưng ở đó bán quá đắt."
"Một miếng thịt muối nặng hai cân nó bán những mười lăm đồng bối! ! !"
"Chúng ta không có tiền, coi như không ăn không ngủ nhận nhiệm vụ trong thành Triều Ca cũng phải làm ít nhất nửa tháng mới mua được một miếng."
"Có người bị dồn vào đường cùng liền giết những người kia cướp đồng bối, kết quả bị quy tắc bài xích ra ngoài, tươi sống chết đói bên ngoài. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng không chết uổng, ít nhất thi thể của bọn họ còn cho bọn ta sống sót."
Trong lòng Lục Việt kinh hãi.
Mười lăm đồng bối, đó thật sự là một con số trên trời.
Đây là cổ nhân đang giảng đạo lý, "có làm thì mới có ăn", phải nửa tháng mới có thể kiếm đủ.
Lúc này nữ nhân liếm môi, vỉ nướng đơn sơ cũng đã dựng xong.
"Sao rồi, giờ tâm trạng thoải mái hơn chưa? Tỷ tỷ có thể ăn ngươi được chưa?"
Lục Việt nghiêm mặt nói: "Thoải mái hơn nhiều, nếu mỗi người mình gặp đều có thể hỏi gì nói nấy như ngươi thì tốt biết bao, giờ ta còn một câu hỏi cuối cùng, tỷ tỷ đi nửa đêm thế này thì mang theo bao nhiêu tiền?"
"Ngươi..." Nữ nhân bệnh hoạn đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, quay phắt người lại nhìn Lục Việt, cô phát hiện sợi dây trói trên người Lục Việt đã bắt đầu tự động lỏng ra.
Điều đó không thể nào!!
Sợi dây này đặc biệt nhằm vào linh khí của Siêu Phàm giả, dù Siêu Phàm giả có cố gắng không dùng linh khí để thoát thì nó vẫn tự động hấp thụ linh khí trong người Siêu Phàm giả, từ đó đạt được hiệu quả trói chặt tự động.
Ầm!
Lục Việt tung một quyền nặng trịch, mang theo tiếng xé gió, đánh bay nữ nhân, thân thể cô ta tạo thành hình chữ C, một đường đập vào tường, cuối cùng bị vùi lấp dưới đống đá vụn của tượng Phật trong chính điện.
Tất cả những biến cố này xảy ra quá nhanh. Khiến người ta trở tay không kịp.
"Ý của ta là thiếu tiền thì phải chịu tội."
Lục Việt chậm rãi mở miệng, đồng thời nhặt lên cái pháp khí trung cấp bị hư hỏng trên đất, vật này hiếm thấy vì không cần chủ động dùng linh khí thúc đẩy, mà lại đặc biệt nhắm vào linh khí trong cơ thể Siêu Phàm giả, mình ngược lại lại có thể dùng được.
Làm xong tất cả những việc này, Lục Việt bước vào chính điện bắt đầu tận diệt cỏ dại, thuận tiện sờ mó thi thể, nhưng mà vào trong chính điện rồi lại không thấy nữ nhân kia đâu nữa.
"Chạy rồi?"
Lục Việt nhướng mày, hắn cũng không cảm nhận được nữ nhân đã trốn đi, trừ phi là cao thủ bậc như Phương đạo trưởng mới khiến mình không cảm nhận được, rõ ràng nữ nhân này không thể nào đạt tới cấp độ đó.
Vậy nên... Đây là năng lực đặc biệt của nàng. Giống như Lục Căn của khổ hành tăng vậy.
"Tỷ tỷ, ngươi còn đó không?"
"Hay là muốn uống máu nữa?"
"Ta vẫn đứng ở đây, ra đây mà ăn ta này." Giọng của Lục Việt vang vọng trong đại điện nhưng không có ai đáp lời.
"Ta đã thấy ngươi rồi nhưng không nói, ngươi tự mình bước ra, có lẽ ta còn có thể bỏ qua cho ngươi, ta đếm ba tiếng, ba tiếng trôi qua ngươi sẽ chết không toàn thây."
"Một, hai, ba."
Chính điện tĩnh lặng, không một tiếng động, tựa như Lục Việt đang tự lẩm bẩm một mình.
Năng lực của nữ nhân này quả thật rất đặc biệt, Lục Việt vậy mà không phát hiện được đối phương.
"Ngươi nghĩ là ta đang dọa ngươi thôi sao?"
Chính điện vẫn không có ai đáp lời, nhưng Lục Việt biết rõ đối phương chắc chắn đang ở trong này, nếu là loại năng lực giống như quỷ nhập tràng thì mình không thể nào không phát hiện được.
Cho nên nữ nhân này hẳn là đang lợi dụng năng lực để ẩn núp.
"Ẩn giấu cũng được đó, tiểu tỷ tỷ có từng đi bệnh viện chụp X-quang chưa?"
"Trời tối rồi, mời nhắm mắt!"
Hoàng Ngọc Thể!
Trong tích tắc, một luồng hoàng quang nhu hòa từ trong cơ thể Lục Việt bùng ra.
Một trong những tác dụng của Ngọc Thể quang mang là có thể phát hiện ra tất cả những vật thể không bình thường. Ví dụ như trước đây, Trương Nhã Linh dùng áo chứa xác để ẩn mình, Thanh Ngọc Thể chiếu không ra, liền chứng minh có vấn đề ở đó.
Hoàng Ngọc quang mang trong nháy mắt xuyên thấu từng tấc không gian của chính điện, tựa như Radar tìm kiếm, dù là khe hở nhỏ nhất cũng không thể nào trốn thoát.
Ánh mắt Lục Việt lóe lên, chậm rãi đảo qua, cuối cùng cố định hình ảnh phía sau đầu của tượng Phật bằng đá, một đường ranh khó có thể phát hiện hiện ra rõ mồn một trong ánh sáng lướt qua liên tục.
"Ngươi và cách che giấu của ngươi thật nực cười."
Dứt lời, Lục Việt nhổm người, một quyền đánh về phía tượng Phật đá.
Đá vụn văng tứ tung, thân ảnh nữ nhân bệnh hoạn lộ rõ không chút sơ hở, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và sợ hãi, năng lực của nàng tương tự với ẩn thân, không chỉ có thân thể, mà còn ẩn luôn cả linh khí trong cơ thể, đó cũng chính là lý do nàng có thể sống sót trong di tích lâu đến thế.
Sao có thể bị phát hiện! ! ! !
Hơn nữa hoàng quang trên người gã đàn ông này chói mắt quá!
"Nào, tiếp tục trốn xem!""
"Để xem là ngươi trốn kỹ hay là ta chiếu nhanh."
Lục Việt lại một lần nữa phát động thế công, thận đan trong cơ thể rung chuyển kịch liệt, thân hình nhổm lên như một viên đạn pháo, mang theo hơi nóng cuồn cuộn đánh tới, quyền phong gào thét, không khí xung quanh cũng bị xé rách, thân thể nữ nhân giống như thủy tinh bị vỡ tan, phát ra những âm thanh chói tai.
Lực phòng ngự của đối phương hoàn toàn không cùng đẳng cấp với khổ hành tăng.
Chỉ có năng lực ẩn thân là còn chút gì đó có thể dùng được.
Nữ nhân bệnh hoạn cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoàng, định dùng năng lực ẩn thân để thoát đi, nhưng ngay khi cô sắp bò tới cửa lớn thì một bàn tay ngọc phát ra ánh sáng hoàng quang, tựa như quỷ mị thò ra.
Tóm lấy cổ chân nữ nhân kéo ngược trở lại.
Cửa lớn đóng sầm một tiếng, chặn đứt hoàn toàn đường chạy trốn của nữ nhân bệnh hoạn.
Cờ rắc... Cờ rắc...
Tiếng móng tay cào lên bảng đen vang lên liên tiếp.
Trên mặt đất trong tự miếu, từ cửa kéo dài tới chính điện, lưu lại mấy vệt móng tay cào xé sâu hoắm.
Bốp bốp bốp...
"Không... Không muốn... Đừng giết ta." Tiếng cầu xin hoảng loạn của nữ nhân bệnh hoạn vang vọng trong không khí. Lục Việt mặc kệ, không hỏi không rằng, vung quyền như búa tạ, đấm rầm rập, làm không khí rung lên ong ong, theo thời gian trôi qua, tiếng cầu xin kia ngày càng yếu ớt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
【 Nguyên Khí + 1 】 Sau khi giải quyết xong, Lục Việt bắt đầu lục lọi thi thể, cuối cùng cũng tìm được năm đồng bối, nữ nhân này so với khổ hành tăng thì khá giả hơn một chút.
Lục Việt lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, tiếp tục há miệng chờ Sung Rụng.
Không lâu sau, một gã đàn ông hai mắt đầy tia máu gõ cửa phòng.
"Có bạn hữu từ phương xa tới, sao không nói tiếng nào."
"Cửa không khóa, mời vào..."
Bành! Bành! Ầm!
Tiếng chiến đấu đến nhanh đi cũng nhanh, Lục Việt thuần thục lục soát thi thể.
Sau nửa đêm, tự miếu dần trở nên náo nhiệt.
【 Nguyên Khí + 1, + 1, + 1... 】 Còn một chương nữa chắc sẽ ra đêm nay.
Trời tối, mọi người đều yên, tĩnh lặng như tờ.
Giờ phút này, trong chính điện, một miếng thịt muối treo lủng lẳng trên xà nhà, tỏa ra vẻ bóng nhẫy.
Lục Việt ngồi xếp bằng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền mở mắt. Lúc này hắn mới thấy rõ dáng vẻ người vừa vào, đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, quần áo rách rưới, mặt mày lộ rõ vẻ thiếu máu bệnh hoạn, có chút thần thái của Lâm Đại Ngọc.
"Tiểu ca, sao ta chưa từng gặp ngươi? Đại sư không có ở nhà sao?" Giọng nữ nhân yếu ớt hỏi.
Nghe ý tứ lời này là quen biết khổ hành tăng? Lục Việt trầm ngâm rồi nói: "Đại sư coi ta như bạn cũ mới gặp, hôm qua đã đi về phía tây, cố ý nhờ ta trông nom tự miếu giúp ông ấy."
Cô gái không để ý, ánh mắt rời rạc, đảo quanh giữa Lục Việt và miếng thịt muối, cuối cùng nuốt nước miếng một cái, dừng lại trên miếng thịt muối, thèm thuồng.
"Đại sư đi về phía tây mà sao không nói với ta một tiếng?"
Lục Việt im lặng, nói hay không nói cũng không quan trọng, chỉ với ánh mắt kia là có thể kết luận hai người đều cùng một loại người, lát nữa sẽ tiễn ngươi đi theo đại sư về phía tây.
Trong lòng Lục Việt lạnh lẽo, hắn đứng dậy tiến lại gần nữ nhân, thận đan bắt đầu xao động.
"Đại sư thật là không biết nói, lén mua thịt, không nói cho bạn cũ."
Đang định ra tay, Lục Việt cưỡng ép kìm nén sự nóng rực khó nhịn của thận đan.
Thịt muối này có chỗ bán sao?
Miếng thịt muối trong tay mình chẳng lẽ không phải là độc nhất vô nhị? Nếu có thể tìm được nơi bán, nắm giữ độc quyền bán, vậy đồng bối chẳng phải cứ từ từ vào tài khoản sao? Chỉ trong chớp mắt, trong lòng Lục Việt liền nảy ra ý tưởng.
"Tiểu ca ca, ngươi có biết không, ban ngày ngươi vác miếng thịt muối chạy đầy đường rất nguy hiểm, trong thành Triều Ca buổi tối không được yên ổn." Nữ nhân nói nhỏ, đầy quan tâm.
Lục Việt lập tức thay đổi biểu tình, gãi đầu lộ ra vẻ non nớt.
"Ta nhớ ra rồi, đại sư có nhắc với ta là có khách nhân quan trọng sẽ đến, miếng thịt này là chuẩn bị cho khách nhân đó."
"Tỷ tỷ chẳng lẽ chính là vị khách nhân mà Đại sư nói."
"Nếu như là khách nhân thì ta sẽ đem thịt xuống."
Lục Việt gỡ miếng thịt muối xuống, chuẩn bị dò hỏi xem có thể biết được từ miệng cô gái này về những chuyện đã xảy ra trong thành Triều Ca trước đây, cũng như chỗ bán thịt muối này không.
"Tiểu tỷ tỷ, khối thịt muối này tỷ định ăn thế nào?"
"Ta đề nghị nấu, có thể đảm bảo hương vị của thịt muối một cách tốt nhất, hơn nữa còn có thể khai vị, cải thiện thiếu máu, bảo vệ thị lực, thúc đẩy phát triển và giúp xương cốt chắc khỏe."
"Tiểu tỷ tỷ mà ăn nhất định sẽ cải thiện được triệu chứng thiếu máu, biến thành Lâm Đại Ngọc đẹp như liễu rủ." Lục Việt lộ vẻ chân thành trên mặt.
Lúc này, khóe miệng nữ nhân nhếch lên một nụ cười có chút thâm ý, rồi nói: "Nhưng mà ta nghe nói ăn gì bổ nấy, thiếu máu thì không nên uống máu sao?"
"Nếu như tỷ tỷ muốn uống máu thì cứ nói, gần đây ta mới vừa bị trĩ, có chút ra máu, ngươi cũng biết, mười người đàn ông thì chín người bị trĩ... Tiểu tỷ tỷ, giờ ngươi muốn không?"
Thân thể nữ nhân cứng đờ, thấy Lục Việt làm thật, liền lập tức chữa lời nói: "Ta chỉ đùa với Tiểu ca ngươi thôi, sao ta lại tin vào mấy cái mẹo vặt này chứ."
Lục Việt: "Được, lát nữa sẽ gói cho ngươi mang về."
Nữ nhân khóe miệng giật giật, lúc này quan sát bốn phía, sau đó lại mở miệng: "Chuyện bổ máu tạm thời không nói tới, ngươi có thể thành thật trả lời tỷ tỷ một câu được không?"
"Tỷ tỷ cứ việc nói." Lục Việt vẻ mặt thành thật.
"Nơi này vốn là chỗ ở của vị lão hòa thượng kia, có phải ông ta bị ngươi giết không?"
"Lời này là ý gì?"
"Nhìn cái đại điện này là biết đã có chiến đấu xảy ra, hơn nữa thịt này quý như vậy, lão hòa thượng phải tích góp hơn nửa tháng mới mua được một miếng, mà đã mua được thì nên ăn, sao lại treo ở đây làm gì."
"Là ta giết." Lục Việt suy nghĩ một lát rồi thản nhiên thừa nhận.
"Giết được lắm, loại hòa thượng đó nên xuống địa ngục."
Lục Việt: "? ? ? ? ? ?"
Trong tình huống bình thường, không phải ngươi nên vì khổ hành tăng báo thù sao?
Sau đó mình bị ép cung, hỏi nơi mua thịt muối, ngươi thề không khai, rồi lại giống như khổ hành tăng, biết nói cũng chết mà không nói cũng chết, cuối cùng có một nửa tỷ lệ mang theo bí mật bị giết.
"Tiểu ca ca ngươi không biết, ta vào di tích đã hơn một tháng trước rồi, lúc đó ta không biết gì hết, ngụ ở cái điện thờ bên ngoài, nửa đêm lão hòa thượng đó nấu nước cho ta tắm, đợi lúc ta tắm rửa, lão hòa thượng đó đã lén nhìn ta..." Nữ nhân bệnh hoạn vừa nói vừa nghĩ lại, còn rơi hai giọt nước mắt.
"Lẽ nào lại như vậy, điên thật, lũ bại hoại của Phật môn, cặn bã của xã hội..." Lục Việt nói hùa theo lời của đối phương.
"Ta đến đây lần này chính là để báo thù, không ngờ Tiểu ca ca lại thay ta hoàn thành tâm nguyện. Ta ở đây hơn một tháng rồi, cũng coi như tìm được một vài bảo bối, hôm nay sẽ đưa cho Tiểu ca ca."
Nữ nhân vừa kể lại những chuyện bi thảm mình đã gặp, vừa bỏ cái túi đeo lưng xuống. Từ trong túi, cô móc ra một sợi dây cũ kỹ, toát ra vẻ lịch sử.
Lục Việt hiếu kỳ tiến lại gần, không ngờ nữ nhân bệnh hoạn lại tiện tay ném đi, sợi dây như một con rắn độc bị đánh thức, trong nháy mắt bắn ra, quấn quanh người Lục Việt, đồng thời phát ra tiếng Dát Dát chói tai.
Nữ nhân lộ ra vẻ đắc ý, nhanh chóng nhặt miếng thịt muối lên.
"Tiểu tỷ tỷ, ngươi đây là?"
"Nếu chỉ là muốn thịt muối thì cứ lấy, sao phải trói ta?"
"Tiểu ca ca, đừng vùng vẫy, đây là một pháp khí trung cấp đã bị hư hỏng, đặc biệt nhằm vào linh khí trong người Siêu Phàm giả. Ngươi càng cố điều động linh khí trong người để giãy giụa, nó sẽ càng trói chặt hơn."
Lục Việt: "..."
Đặc biệt nhằm vào linh khí?
Linh khí càng nhiều, trói càng chặt?
Lúc này, nữ nhân bệnh hoạn đã nắm chắc phần thắng, nhanh chóng nhặt củi, động tác thuần thục như thể đang chuẩn bị đồ ăn tại chỗ. Nhưng cái đỉnh đồng duy nhất dùng để nấu ăn của tự miếu đã bị hư rồi.
Lục Việt có chút hiếu kỳ không biết đối phương sẽ làm món gì.
Cho đến khi hắn thấy nữ nhân nướng vỉ tại chỗ.
"Tiểu tỷ tỷ, ta chỉ nghe nói nướng nguyên con dê thôi, đây là ngươi muốn nướng thịt muối sao? Cách ăn này ta vẫn là lần đầu thấy."
"Ai nói là để nướng thịt muối?"
Nữ nhân nhếch mép cười quỷ dị, ánh mắt nhìn Lục Việt, dữ tợn nói: "Thịt muối là dùng để tu hành, tim của ngươi mới là món ngon."
Giống như khổ hành tăng, chuyên chọn tim của Siêu Phàm giả sao?
"Nếu như tỷ tỷ thật muốn ăn ta thì cứ nói một tiếng, có thể bị tỷ tỷ ăn là phúc phận của đời ta tu, nếu tỷ tỷ cảm thấy vị của ta nhạt nhẽo thì ta còn có một ít gia vị ở đây, có thể xay thành bột rắc lên người."
"Nướng sơ sài cũng không thể thiếu nghi thức cần thiết." Lục Việt đưa ra ý kiến rất nghiêm túc.
Nữ nhân bệnh hoạn vẻ mặt mộng bức.
Bình thường, những Siêu Phàm giả bị nàng dùng sợi dây trói chặt đều sẽ bắt đầu cầu xin tha thứ, sao Siêu Phàm giả này lại không giống những người khác?
Thấy nữ nhân bệnh hoạn ngây người, Lục Việt tiếp tục nói: "Nhưng mà tỷ tỷ có thể nói cho ta nghe về chuyện mua thịt muối trước khi ăn ta được không? Ta có nghe đầu bếp nói rồi, khi thưởng thức mỹ thực thì tâm trạng của nguyên liệu thường ảnh hưởng đến khẩu vị. Chắc tỷ tỷ cũng không muốn ta ăn trong sự nghi ngờ, thịt sẽ khô, dễ mắc răng."
Nữ nhân bệnh hoạn bắt đầu do dự, hình như nàng ta thật sự lo lắng về miếng thịt.
Những Siêu Phàm giả kia mà nàng đã từng ăn qua, xác thực là không ngon.
Sau khi hết sức chắc chắn rằng sợi dây đã trói chặt rồi, nữ nhân bệnh hoạn lúc này mới lạnh lùng mở miệng: "Hai tháng trước, thức ăn trong thành đều biến mất, nồng độ linh khí dần dần giảm xuống, bọn ta là những người đã tiến vào Siêu Phàm giả từ trước, phải nhịn đói chịu khổ, đừng nói tu hành, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ chết đói ở đây."
"Ngươi biết người ta khi sắp chết đói sẽ làm gì không?"
"Nếu muốn không chết đói thì phải tìm cái gì đó để ăn..."
"Mấy người kia chỉ là hình chiếu, ngươi nói bọn ta nên tìm gì để ăn?"
"Ngươi giết khổ hành tăng, hắn hẳn đã nói cho ngươi biết một số chuyện. Chúng ta là những Siêu Phàm giả bị mang danh kẻ điên, đi săn giết những người mới vào Siêu Phàm, không chỉ vì thành thần, mà còn vì sống sót."
"Sau đó, có người phát hiện ở Thành Nam có một cung điện bán linh tửu và thịt muối, chúng không phải là thức ăn bình thường mà là thiên tài địa bảo, nhưng ở đó bán quá đắt."
"Một miếng thịt muối nặng hai cân nó bán những mười lăm đồng bối! ! !"
"Chúng ta không có tiền, coi như không ăn không ngủ nhận nhiệm vụ trong thành Triều Ca cũng phải làm ít nhất nửa tháng mới mua được một miếng."
"Có người bị dồn vào đường cùng liền giết những người kia cướp đồng bối, kết quả bị quy tắc bài xích ra ngoài, tươi sống chết đói bên ngoài. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng không chết uổng, ít nhất thi thể của bọn họ còn cho bọn ta sống sót."
Trong lòng Lục Việt kinh hãi.
Mười lăm đồng bối, đó thật sự là một con số trên trời.
Đây là cổ nhân đang giảng đạo lý, "có làm thì mới có ăn", phải nửa tháng mới có thể kiếm đủ.
Lúc này nữ nhân liếm môi, vỉ nướng đơn sơ cũng đã dựng xong.
"Sao rồi, giờ tâm trạng thoải mái hơn chưa? Tỷ tỷ có thể ăn ngươi được chưa?"
Lục Việt nghiêm mặt nói: "Thoải mái hơn nhiều, nếu mỗi người mình gặp đều có thể hỏi gì nói nấy như ngươi thì tốt biết bao, giờ ta còn một câu hỏi cuối cùng, tỷ tỷ đi nửa đêm thế này thì mang theo bao nhiêu tiền?"
"Ngươi..." Nữ nhân bệnh hoạn đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, quay phắt người lại nhìn Lục Việt, cô phát hiện sợi dây trói trên người Lục Việt đã bắt đầu tự động lỏng ra.
Điều đó không thể nào!!
Sợi dây này đặc biệt nhằm vào linh khí của Siêu Phàm giả, dù Siêu Phàm giả có cố gắng không dùng linh khí để thoát thì nó vẫn tự động hấp thụ linh khí trong người Siêu Phàm giả, từ đó đạt được hiệu quả trói chặt tự động.
Ầm!
Lục Việt tung một quyền nặng trịch, mang theo tiếng xé gió, đánh bay nữ nhân, thân thể cô ta tạo thành hình chữ C, một đường đập vào tường, cuối cùng bị vùi lấp dưới đống đá vụn của tượng Phật trong chính điện.
Tất cả những biến cố này xảy ra quá nhanh. Khiến người ta trở tay không kịp.
"Ý của ta là thiếu tiền thì phải chịu tội."
Lục Việt chậm rãi mở miệng, đồng thời nhặt lên cái pháp khí trung cấp bị hư hỏng trên đất, vật này hiếm thấy vì không cần chủ động dùng linh khí thúc đẩy, mà lại đặc biệt nhắm vào linh khí trong cơ thể Siêu Phàm giả, mình ngược lại lại có thể dùng được.
Làm xong tất cả những việc này, Lục Việt bước vào chính điện bắt đầu tận diệt cỏ dại, thuận tiện sờ mó thi thể, nhưng mà vào trong chính điện rồi lại không thấy nữ nhân kia đâu nữa.
"Chạy rồi?"
Lục Việt nhướng mày, hắn cũng không cảm nhận được nữ nhân đã trốn đi, trừ phi là cao thủ bậc như Phương đạo trưởng mới khiến mình không cảm nhận được, rõ ràng nữ nhân này không thể nào đạt tới cấp độ đó.
Vậy nên... Đây là năng lực đặc biệt của nàng. Giống như Lục Căn của khổ hành tăng vậy.
"Tỷ tỷ, ngươi còn đó không?"
"Hay là muốn uống máu nữa?"
"Ta vẫn đứng ở đây, ra đây mà ăn ta này." Giọng của Lục Việt vang vọng trong đại điện nhưng không có ai đáp lời.
"Ta đã thấy ngươi rồi nhưng không nói, ngươi tự mình bước ra, có lẽ ta còn có thể bỏ qua cho ngươi, ta đếm ba tiếng, ba tiếng trôi qua ngươi sẽ chết không toàn thây."
"Một, hai, ba."
Chính điện tĩnh lặng, không một tiếng động, tựa như Lục Việt đang tự lẩm bẩm một mình.
Năng lực của nữ nhân này quả thật rất đặc biệt, Lục Việt vậy mà không phát hiện được đối phương.
"Ngươi nghĩ là ta đang dọa ngươi thôi sao?"
Chính điện vẫn không có ai đáp lời, nhưng Lục Việt biết rõ đối phương chắc chắn đang ở trong này, nếu là loại năng lực giống như quỷ nhập tràng thì mình không thể nào không phát hiện được.
Cho nên nữ nhân này hẳn là đang lợi dụng năng lực để ẩn núp.
"Ẩn giấu cũng được đó, tiểu tỷ tỷ có từng đi bệnh viện chụp X-quang chưa?"
"Trời tối rồi, mời nhắm mắt!"
Hoàng Ngọc Thể!
Trong tích tắc, một luồng hoàng quang nhu hòa từ trong cơ thể Lục Việt bùng ra.
Một trong những tác dụng của Ngọc Thể quang mang là có thể phát hiện ra tất cả những vật thể không bình thường. Ví dụ như trước đây, Trương Nhã Linh dùng áo chứa xác để ẩn mình, Thanh Ngọc Thể chiếu không ra, liền chứng minh có vấn đề ở đó.
Hoàng Ngọc quang mang trong nháy mắt xuyên thấu từng tấc không gian của chính điện, tựa như Radar tìm kiếm, dù là khe hở nhỏ nhất cũng không thể nào trốn thoát.
Ánh mắt Lục Việt lóe lên, chậm rãi đảo qua, cuối cùng cố định hình ảnh phía sau đầu của tượng Phật bằng đá, một đường ranh khó có thể phát hiện hiện ra rõ mồn một trong ánh sáng lướt qua liên tục.
"Ngươi và cách che giấu của ngươi thật nực cười."
Dứt lời, Lục Việt nhổm người, một quyền đánh về phía tượng Phật đá.
Đá vụn văng tứ tung, thân ảnh nữ nhân bệnh hoạn lộ rõ không chút sơ hở, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và sợ hãi, năng lực của nàng tương tự với ẩn thân, không chỉ có thân thể, mà còn ẩn luôn cả linh khí trong cơ thể, đó cũng chính là lý do nàng có thể sống sót trong di tích lâu đến thế.
Sao có thể bị phát hiện! ! ! !
Hơn nữa hoàng quang trên người gã đàn ông này chói mắt quá!
"Nào, tiếp tục trốn xem!""
"Để xem là ngươi trốn kỹ hay là ta chiếu nhanh."
Lục Việt lại một lần nữa phát động thế công, thận đan trong cơ thể rung chuyển kịch liệt, thân hình nhổm lên như một viên đạn pháo, mang theo hơi nóng cuồn cuộn đánh tới, quyền phong gào thét, không khí xung quanh cũng bị xé rách, thân thể nữ nhân giống như thủy tinh bị vỡ tan, phát ra những âm thanh chói tai.
Lực phòng ngự của đối phương hoàn toàn không cùng đẳng cấp với khổ hành tăng.
Chỉ có năng lực ẩn thân là còn chút gì đó có thể dùng được.
Nữ nhân bệnh hoạn cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoàng, định dùng năng lực ẩn thân để thoát đi, nhưng ngay khi cô sắp bò tới cửa lớn thì một bàn tay ngọc phát ra ánh sáng hoàng quang, tựa như quỷ mị thò ra.
Tóm lấy cổ chân nữ nhân kéo ngược trở lại.
Cửa lớn đóng sầm một tiếng, chặn đứt hoàn toàn đường chạy trốn của nữ nhân bệnh hoạn.
Cờ rắc... Cờ rắc...
Tiếng móng tay cào lên bảng đen vang lên liên tiếp.
Trên mặt đất trong tự miếu, từ cửa kéo dài tới chính điện, lưu lại mấy vệt móng tay cào xé sâu hoắm.
Bốp bốp bốp...
"Không... Không muốn... Đừng giết ta." Tiếng cầu xin hoảng loạn của nữ nhân bệnh hoạn vang vọng trong không khí. Lục Việt mặc kệ, không hỏi không rằng, vung quyền như búa tạ, đấm rầm rập, làm không khí rung lên ong ong, theo thời gian trôi qua, tiếng cầu xin kia ngày càng yếu ớt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
【 Nguyên Khí + 1 】 Sau khi giải quyết xong, Lục Việt bắt đầu lục lọi thi thể, cuối cùng cũng tìm được năm đồng bối, nữ nhân này so với khổ hành tăng thì khá giả hơn một chút.
Lục Việt lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, tiếp tục há miệng chờ Sung Rụng.
Không lâu sau, một gã đàn ông hai mắt đầy tia máu gõ cửa phòng.
"Có bạn hữu từ phương xa tới, sao không nói tiếng nào."
"Cửa không khóa, mời vào..."
Bành! Bành! Ầm!
Tiếng chiến đấu đến nhanh đi cũng nhanh, Lục Việt thuần thục lục soát thi thể.
Sau nửa đêm, tự miếu dần trở nên náo nhiệt.
【 Nguyên Khí + 1, + 1, + 1... 】 Còn một chương nữa chắc sẽ ra đêm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận