Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 140:, Phương đạo trưởng sư huynh

Chương 140: Sư huynh của Phương đạo trưởng
Hôm sau, trời trong nắng ấm, nhiệt độ thích hợp. Chứng tỏ đợt mưa nhân tạo ở Mộc thành thời gian trước có hiệu quả. Lúc này, ngay tại ngã tư đường gần cuối phố Nam Hòa, nơi có một tiệm bán quan tài. Lục Việt đang đứng bên đường, lấy điện thoại ra nhập địa điểm muốn đến. "Thôn cây táo ta, khu Hoàng Sơn."
"Đang tìm xe phù hợp cho bạn ở gần đây, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi..." Sau khi nằm vùng hôm qua, dựa theo danh sách của Group há miệng chờ sung rụng, Lục Việt thành công tiêu diệt hết đám khách hàng Quỷ Vật, còn công việc tiếp theo sẽ do Lưu đội trưởng xử lý. Dù sao, việc điều tra thế lực đứng sau ông chủ trung niên này cần đến sức mạnh của Trấn Ma Tư.
Chỉ tiếc những Nguyên Khí của đám Quỷ Vật đã đoạt xá, nếu hôm nay không phải là ngày bắt đầu chín giờ thì Lục Việt thật sự muốn tham gia vào đội ngũ cứu chữa người dân, đảm bảo an toàn cho mọi người, để góp sức xây dựng xã hội hòa bình. Nhưng con đường đời chưa bao giờ bằng phẳng, không phải lúc nào cũng có nhiều cơ hội, không thể vì chút lợi ích nhỏ trước mắt mà dừng chân, phải nhìn về tương lai. Lôi Kích Mộc rất quý giá, một khi bỏ lỡ, muốn tìm lại chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lục Việt cúi đầu xem bản đồ, nơi cần đến cách đây hơn hai mươi cây số. Đúng lúc này, một âm thanh kỳ quái cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: "Hoàng Phong Lĩnh, tám trăm dặm, từng là vùng đất giàu có bên ngoài, một buổi sáng nạn chuột vô cớ nổi lên, mịt mù khói chướng, chẳng còn dấu người, không vua không pháp, làm càn làm bậy có trời chứng, may mắn được Đại Thánh mượn Phật Lực, tà phong nhất thời cụp cờ, vậy mà tai họa bất ngờ lại đến sớm tối, lũ súc sinh lông vàng trở về nơi tăm tối, hung phạm bất tử làm việc xấu, phúc tinh phơi thây lại hóa mê... Hao tổn nhi dược, hao tổn nhi dược, hao tổn nhi ăn không chạy thoát..."
Lục Việt lộ vẻ mặt kỳ lạ. Rõ ràng là một kiểu kể chuyện cổ tích rất nghiêm chỉnh, sao lại đột nhiên thay đổi phong cách, biến thành bán thuốc hao tổn nhi, là vị kỳ tài nào soạn ra cái kiểu này vậy? Ngước mắt lên nhìn, một chiếc xe điện màu xanh lục từ từ chạy tới. Tiếng nhạc ma mị phát ra từ bên trong xe.
Ở ghế lái là một người trung niên mặt mày tươi rói, có vẻ hơi mập, tóc dài buộc gọn. Cách ăn mặc của người này có chút giống sinh viên nghệ thuật, nhưng khí chất lại khác biệt hoàn toàn.
"Sư đệ, quả nhiên là ngươi." Giọng người trung niên lộ rõ vẻ kinh hỉ. Lục Việt nhìn quanh, không thấy bóng dáng người nào khác.
"Sư đệ, đừng nhìn nữa, ta đang nói ngươi đó." Người trung niên lái xe nở nụ cười như hoa cúc. Lục Việt cau mày, lục lọi trí nhớ, phát hiện mình hoàn toàn không quen người này. Hắn cho rằng đối phương nhận nhầm người, dứt khoát quay đi, định đổi hướng khác tiếp tục chờ đặt xe trên mạng.
Nhưng tài xế lại đổi giọng: "Lục Việt đúng không, đây là xe ngươi đã gọi."
Lục Việt lấy điện thoại ra xem, phát hiện đúng là chiếc xe này. Chỉ là thấy người trung niên tài xế cứ cười mãi, Lục Việt bỗng nhớ đến khoảng thời gian này luôn gặp đủ loại Quỷ Vật, kẻ thì ngoài cười nhưng trong không cười, kẻ thì cười âm hiểm, kẻ lại cười đáng sợ... Đến bây giờ, hắn bị dị ứng nặng với nụ cười, luôn có cảm giác đối phương đang che giấu ý đồ xấu xa sau nụ cười đó. Thế là hắn định hủy đơn và gọi lại một người bình thường.
Tài xế dường như đọc được suy nghĩ của Lục Việt, thản nhiên nói: "Ở đây không gọi được xe đâu, nếu ngươi hủy đơn thì xe đến đón cũng vẫn là ta thôi."
Nghĩ đến khu vực hẻo lánh này, lại có thêm cái tiệm quan tài kia, việc bắt xe đúng là không dễ dàng. Lục Việt suy tư một hồi rồi quyết định lên xe, dù sao trời sáng trăng thanh, mình lại không phải là phụ nữ, chắc không có chuyện gì xảy ra.
Vừa ngồi vào xe, tài xế mặt mày hớn hở càng thêm nhiệt tình: "Khát nước không, trong xe có nước này?"
"Không khát." Lục Việt lạnh lùng đáp.
"Có đói bụng không, chỗ ta có đồ ăn này?"
"Không đói."
"Có lạnh không, hay là ta chỉnh máy lạnh lớn lên chút?"
"Không lạnh."
"Ngươi thích nghe bài gì, ta có tài khoản hội viên của tất cả các app âm nhạc."
"Không nghe."
"Có muốn... "
"Không muốn."
"..."
Xe mới chạy một lát mà Lục Việt đã thấy như ngồi trên đống lửa, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, tên tài xế này quá nhiệt tình. Chỉ là một chuyến xe bình thường, mà hắn cứ đưa nước đưa đồ ăn rồi hỏi han ân cần, điều này hoàn toàn không hợp lý. Chẳng lẽ mình gặp phải biến thái? Chỉ nghe nói nữ giới đi xe thì gặp nguy hiểm, không ngờ bây giờ nam độc thân cũng không an toàn nữa, hay là mình nên mở cửa nhảy xe ngay bây giờ?
Trên đời này chưa bao giờ có chuyện gì tốt mà không có lý do. Cho dù việc ban đầu hắn lừa gạt Trương Nhã Linh cũng là vì mục đích thầm kín, cho nên có thể đây là người của một tổ chức phi pháp nào đó, hoặc là thế lực sau lưng sự kiện đoạt xá kia đến tìm mình? Lục Việt trong đầu suy nghĩ lung tung, không ngừng phân tích đủ loại khả năng.
"Sư đệ, ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Sao ngươi lại gọi ta là sư đệ?" Lục Việt quyết định Dĩ Tĩnh Chế Động, thăm dò mục đích của đối phương, bởi vì hắn cảm nhận được người tài xế này là Siêu Phàm Giả.
"Ta là người của Đạo Môn, Phương đạo trưởng ở Thanh Hư Đạo Quan Thái Thành là đồng môn với ngươi, theo bối phận Đạo Môn thì ta không gọi ngươi là sư đệ thì gọi gì?"
"Ngươi là sư đệ của Phương đạo trưởng?" Lục Việt có chút bất ngờ.
"Không... Ta là sư huynh của Phương đạo trưởng." Tài xế trung niên lắc đầu.
Khóe mắt Lục Việt giật giật, quả thực là nói xằng nói bậy. Nên biết thực lực của Phương đạo trưởng sâu không lường được, mà Siêu Phàm Giả trước mặt chỉ là Thần Tàng Tứ Trọng Thiên, mình có thể bóp chết hắn dễ như bỡn, thực lực cách biệt quá lớn. Chưa kể đến tuổi tác, tài xế này nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi, còn Phương đạo trưởng đã hơn năm mươi rồi, mà tên này lại dám xưng là sư huynh của Phương đạo trưởng, đúng là quá trơ trẽn.
"Lục sư đệ, ta thấy trong mắt ngươi là đang khen ta trẻ, thực ra ngươi không biết ta năm nay cũng đã sáu mươi rồi, bởi vì ta luôn chú trọng dưỡng sinh, tâm tính tốt, nên tự nhiên trẻ thôi." Tài xế mặt mày hồng hào, cầm ly thủy tinh chứa đầy quả kỷ tử uống một ngụm.
Lục Việt càng nghi ngờ trạng thái tinh thần của tên tài xế này. Vì vậy, hắn vờ nghe điện thoại, thực chất là chụp trộm một tấm ảnh gửi cho Phương đạo trưởng, hỏi có cần mình giúp trói lại giao cho cục an ninh không.
Rất nhanh, Phương đạo trưởng trả lời tin nhắn: "Hắn họ Lâm, đúng là sư huynh của ta, nếu tiểu hữu vô tình gặp hắn, phiền giúp ta để mắt đến hắn một chút."
Lục Việt kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận