Oành một tiếng vang thật lớn, cánh cửa lớn bị một luồng sức mạnh cường đại đột ngột đá văng, hai bóng người ngoài cửa bị kình đạo cực lớn hất tung, đập mạnh vào tường rào hành lang, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bóng người Lục Việt chậm rãi bước ra, thấy rõ bộ dạng của hai "người" này. Họ mặc áo bông vải xanh cũ kỹ đơn giản, trông giống như người của thế kỷ trước, nhưng đầu hai người đều cắm xuống dưới, chân giơ lên trời, đứng ở một tư thế quái dị. Dân gian đồn rằng, người chết do nhảy lầu vì đầu cắm xuống dưới, nên sau khi biến thành Quỷ Vật vẫn giữ lại đặc điểm cuối cùng lúc còn sống, họ không đi bằng hai chân mà dùng đầu để di chuyển, lặp lại nỗi bi thảm trước đây. Hai con quỷ nhảy lầu thấy Lục Việt phát hiện, thân thể trong nháy mắt vặn vẹo biến dạng, xương sống gãy rời, chúng dùng kiểu bò sát rợn tóc gáy để bỏ chạy. Đã đến đây rồi, sao có thể để cho đối phương có đường thoát. Lục Việt mượn lực nhảy lên, chân mạnh mẽ giẫm xuống. Tâm hỏa ban đầu đốt! Hai con quỷ nhảy lầu trong nháy mắt tan thành mây khói. 【 Nguyên Khí + 2, + 2 】 Không để ý đến số lượng Nguyên Khí trong đầu, Lục Việt nhảy thẳng xuống từ tầng cuối. Bốn phía im ắng, trận chiến vừa rồi dường như không làm phiền đến ai. Lúc Lục Việt đi ngang qua phòng của cái tên s·át tinh Lý Hổ kia, đúng lúc thấy hắn nằm thẳng đơ, mồ hôi đầy đầu, hai mắt trợn trừng, giống như đang gặp ác mộng, rơi vào một loại chứng b·ệ·n·h thần kinh nào đó, tương tự như hiện tượng quỷ ép g·i·ư·ờ·n·g trong truyền thuyết. ! Có điều do cái g·i·ư·ờ·n·g gỗ này đặc biệt nên nó khác với quỷ ép g·i·ư·ờ·n·g một chút. Đây là triệu chứng điển hình của việc linh hồn bất an! Đối với những Siêu Phàm giả thể x·á·c dũng m·ã·n·h như này mà nói, linh hồn yếu ớt là một điểm yếu trí m·ạ·n·g, dù tính m·ạ·n·g không bị đe dọa trực tiếp nhưng muốn thoát ra khỏi trạng thái này tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Ngay cả s·á·t tinh Lý Hổ cũng trúng chiêu, những Siêu Phàm giả khác thì khỏi phải nói. Cũng may Lục Việt chỉ cảm nhận được một luồng khí tức Quỷ Vật. Quỷ Vật kia đến từ phòng Lâ·m đ·ạo trưởng. Bước nhanh, Lục Việt đi thẳng đến cửa phòng Lâ·m đ·ạo trưởng. Đang chuẩn bị phá cửa xông vào thì nghe thấy Lâ·m đ·ạo trưởng đang giáo huấn: "Dám vào phòng ta, thật coi đạo gia dễ k·h·i· ·d·ễ sao, đạo gia ta h·ậ·n nhất là người khác quấy rầy ta ngủ dưỡng sinh, ngươi có biết thức đêm sẽ mất bao nhiêu thọ không, ngươi có biết yếu tố dưỡng sinh đầu tiên của Đạo Môn chính là phải ngủ không? "Ta nuôi dưỡng sinh mấy chục năm, đến giờ này vẫn luôn 9 giờ tối đi ngủ, thời gian này là một ngày mùa đông, mùa đông chủ về giấu, mùa đông không giấu, xuân hạ không trưởng thành, không ngủ đúng giờ, ngày mai không có tinh thần biết không? ! ! !" "Tại sao ngươi cứ thích làm phiền đạo gia ta ngủ! ! !" "Tức c·hết đạo gia ta, thôi, ngủ không ngon, còn bực mình, lần này lại tổn thất thêm chút tuổi thọ rồi, không nên tức giận không nên tức giận, giận thì dễ sớm về chầu trời..." Lục Việt thu chân về, đưa tay gõ cửa. "Lục sư đệ, đệ tới rồi à, ta đang định nói cho đệ biết, trong này có quỷ, đệ phải cẩn t·h·ậ·n." Lâ·m đ·ạo trưởng mở cửa, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi nói. Ánh mắt Lục Việt chuyển từ trên người Lâ·m đ·ạo trưởng, thấy ông vẫn hoàn hảo không chút tổn h·ạ·i. Nhưng khi nhìn vào bên trong nhà thì anh sửng sốt. Chỉ thấy một thân thể không lành lặn, mặc trang phục của nữ quỷ thế kỷ trước đang c·ứ·n·g đờ đứng tại chỗ, trên người dán đầy lá bùa dày đặc. Đếm kỹ thì có đến mấy trăm tấm. Chẳng lẽ con Quỷ Vật này phạm phải luật trời sao? Lâ·m đ·ạo trưởng, rốt cuộc trong túi ông còn giấu bao nhiêu bùa thế? Quả nhiên, thân là sư huynh của Phương đạo trưởng, tuy tư chất không cao, sức chiến đấu cũng yếu nhưng như lời Lâ·m đ·ạo trưởng đã nói trước đó, còn s·ố·n·g mới là tất cả, ông muốn sống đến ngày thừa kế y bát của Phương sư đệ. So sánh ra thì s·á·t tinh Lý Hổ kia sức chiến đấu đúng là cao. Nhưng ở cái thế giới linh dị hồi phục này, sức chiến đấu cũng không phải là tất cả. Lục Việt kể lại chuyện vừa xảy ra, tiện thể nói ra hoài nghi của mình. "Ý đệ nói là, cái lão Mã chủ Tảo Thụ Lâm kia cố tình dùng Lôi Kích Mộc làm mồi, dụ dỗ đám Siêu Phàm giả bọn ta tới đây, rồi cho bọn ta ở lại một đêm, để những Quỷ Vật đó đoạt xác bọn ta sao?" Lâ·m đ·ạo trưởng mở to mắt kinh ngạc nói. Ông lại càng cảm thấy chuyến đi này làm tổn thọ. "G·i·ư·ờ·n·g ở đây đều được làm từ gỗ táo, theo ta thấy cái quan tài ở cửa hàng quan tài kia thuộc cùng một loại, tên chủ Tảo Thụ Lâm này chắc chắn có liên quan mật thiết đến vụ đoạt xá, thậm chí có thể là kẻ đứng sau giật dây." "Đệ có cách gì tìm ra hắn không?" Lục Việt suy đoán, chuyện nửa giá chọn mua Lôi Kích Mộc có lẽ không hoàn toàn là mồi nhử, bởi vì muốn đi sâu vào Tảo Thụ Lâm sét đ·á·n·h mà tìm Lôi Kích Mộc thì người bình thường là không thể, chỉ có Siêu Phàm giả. Đối phương làm vậy quả là nhất cử lưỡng tiện. Những Siêu Phàm giả kia cứ tưởng mình mua được đồ rẻ, nào ngờ đây là việc làm công miễn phí cho hắc thủ sau màn, thậm chí đến cả thân thể của họ cũng bị theo dõi. So với thân thể người bình thường thì thân thể của Siêu Phàm giả không thể nghi ngờ là cường đại hơn. Lâ·m đ·ạo trưởng ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, trầm ngâm một lát rồi nói: "Cách thì có một cách, Đạo Môn ta có một phương pháp tìm người đặc biệt, chỉ cần tổ tiên cùng một huyết mạch, là có thể tìm ra được, bất kể người kia ở đâu." "Vậy còn không mau dùng?" Lục Việt hai mắt sáng lên. Lâ·m đ·ạo trưởng lắc đầu: "Nhưng cái họ Mã kia tuy là người cùng mạch với chúng ta nhưng hắn là người nhập Đạo Môn sau, cũng không có huyết mạch của Lâm gia ta, phương pháp này không thích hợp với hắn." Trán Lục Việt nổi đầy hắc tuyến. Nếu không dùng được thì ông còn nói làm gì!"Lục sư đệ, đệ đừng nóng, Đạo Môn ta có nhiều cách tìm người lắm, dù không có huyết mạch cũng tìm được người, đệ để ta nghĩ một chút xem... hình như lúc trước ta có làm một loại hương..." Lông mày Lục Việt nhíu lại, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Đúng như dự đoán, Lâ·m đ·ạo trưởng lại lần nữa hóa thân thành Mèo Máy Doremon, bắt đầu lục lọi. "Có rồi, tìm được rồi, ta gọi nó là hương tìm người." "Lục sư đệ, đệ có xem qua bộ phim điện ảnh nào tên là « Khu Ma cảnh s·á·t » chưa, trong đó có một đạo trưởng đóng vai bản thân mình, thực ra chính là truyền nhân một mạch của họ Lâm ta, ông ấy từng biểu diễn một loại phương pháp tìm người trong đó đấy.""Chỉ cần làm gì đó lên người một người, rồi thả cho hắn ta về tìm người sau lưng, chúng ta có thể dựa theo hương này mà vẽ ra bản đồ, nhưng vẽ bản đồ có chút mơ hồ, ta có chỉnh sửa lại một chút, không cần phiền toái như vậy." Vừa nói Lâ·m đ·ạo trưởng cắm ba nén nhang trực tiếp lên đầu của nữ quỷ. Cơ thể nữ quỷ hơi r·u·n rẩy, bắt chước tay Phật máy bắt đầu xoay vòng. "Được rồi, như vậy nó có thể dẫn chúng ta đi tìm ông chủ sau màn." Lâ·m đ·ạo trưởng tự tin nói, tiếp đó ông bắt đầu gỡ từng lá bùa trên người nữ quỷ xuống, cẩn t·h·ậ·n gấp lại cất vào túi bùa. "Mấy lá bùa này có thể dùng lại, bây giờ phải bảo vệ môi trường, đừng lãng phí." Lục Việt: "..." Lúc này, nữ quỷ tựa như ăng ten đã có động tĩnh. Trước khi đi nhớ đến đám Siêu Phàm giả lâm vào chứng b·ệ·n·h thần kinh kia, Lục Việt hỏi có vật gì không gây ra âm thanh lớn, Lâ·m đ·ạo trưởng suy nghĩ một lúc rồi móc từ trong túi ra một lá bùa. "Bây giờ hết năm cấm p·h·á·o nổ, ta cố ý luyện chế ra loại lá bùa này, nó là lá bùa dùng để thay p·h·á·o n·ổ vào dịp cuối năm, phương pháp rất đơn giản, đốt là được, ta gọi nó là đại tây p·h·á·o lá bùa phiên bản tăng cường." Lục Việt gật đầu. Ngay sau đó mỗi người một lá, đốt rồi ném vào phòng của những Siêu Phàm giả kia. Cứu một m·ạ·n·g người còn hơn xây bảy tòa tháp phù đồ. Ngay sau đó cả hai người bịt tai, chân mang dép lê chạy nhanh ra khỏi hiện trường. Nói một chút, thỉnh thoảng trạng thái không tốt sẽ viết chương dài, bình thường sẽ hai chương sáu ngàn chữ. (Hết chương này)