Chương 12: Truy nã Trương Nhã Linh? Sống gặp quỷ thì làm sao không phụ quỷ thế, sống gặp thời thế thì phải phấn đấu theo thời thế. Đặt một mục tiêu nhỏ, trước tiên cọ hắn cái 100 triệu Nguyên Khí. Đặt một mục tiêu nhỏ, trước tiên cọ mười ngàn Nguyên Khí. Đặt một mục tiêu nhỏ, trước tiên cọ mười điểm Nguyên Khí. Đặt một mục tiêu nhỏ, có thể cọ một điểm là tốt rồi. "Lý tưởng rất tốt đẹp, thực tế thì rất phũ phàng. Khi biết nữ quỷ váy hoa chỉ là một góc của tảng băng trôi, Lục Việt lâm vào lo lắng trong một thời gian ngắn, sau đó một tuần ngoại trừ không ngừng "Thế tường", "Ngưng tụ Ngọc Thể", "Sinh thận Khí" ra, mỗi ngày đến bệnh viện đúng giờ tự mình "bơm sữa", đuổi theo đàn. Về phương diện tu hành, bức tường khí đã bắt đầu hình thành cơ bản, tiếp theo chính là chăm chỉ luyện tập, tăng lên độ bền của Khí cùng nhiều thuộc tính khác. Về phần Ngọc Thể cũng càng thêm quyến rũ, có lúc đi đường vào ban đêm thậm chí không cần dùng đèn pin, chỉ dựa vào Ngọc Thể cũng có thể chiếu sáng khoảng 3-4m phía trước. Còn về thận Khí thì hoàn toàn ngoài dự liệu, lại bị Tam Xích Khí Tường vượt qua. Lục Việt suy đoán có lẽ là do Tam Xích Khí Tường có chín cảnh giới nhỏ so với thận Khí ba cảnh giới, dẫn đến dễ dàng tu hành hơn. Tuy là như vậy, luồng nhiệt hừng hực của thận Khí cũng đã lan tràn hơn nửa thân. Chỉ là về phương diện thu được Nguyên Khí, thực tế hung hăng cho Lục Việt một bài học. Hôm đó, Nguyên Khí bùng nổ tựa như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Một tuần này Lục Việt chỉ thu được mười ba sợi Nguyên Khí. Kết hợp tin tức nóng hổi trên mạng cùng với tình hình xung quanh mà xem, sự kiện linh dị cũng không thường xuyên như vậy, ngoại trừ khu nội trú này… và vụ việc ở khu tây thành kia. Toàn bộ Thái Thành gần như tất cả đều bình thường! Thậm chí phần lớn mọi người căn bản không tin vào truyền thuyết quỷ thần. Đương nhiên… Theo Lục Việt quan sát thời gian này, mặc dù phần lớn mọi người không tin, nhưng đối với chúng cũng có nhất định kính sợ trong lòng. Đây có lẽ chính là sự tích lũy của văn minh, sự truyền thừa văn hóa. Chúng sinh không sợ, nhưng không thể không kính, loại kính sợ này là kính sợ đối với trời đất vạn vật, cũng là đối với những điều chưa biết. Về sự kiện khu tây thành kia, Lục Việt ngược lại rất muốn đi xem, nhưng trên mạng cũng không tìm được địa điểm vụ án phát sinh cụ thể, không có manh mối rất dễ dàng đi lung tung lãng phí thời gian. Hơn nữa hắn cũng không nỡ bỏ chỗ "vắt sữa" ở bệnh viện này. Mỗi ngày ngoại trừ tu hành, thời gian còn lại vốn đã không nhiều, nhỡ đâu trong quá trình hắn đi đến khu tây thành, khu nội trú bệnh viện lại đại bạo nổ, thì biết lấy đâu ra mấy chục hay cả trăm sợi Nguyên Khí? Thế thì không phải là thiệt thòi lớn sao? Vì vậy, mấy ngày nay Lục Việt cảm thấy vô cùng buồn bực. Tiếp tục như vậy thì bao giờ mới thực hiện được giấc mộng giàu có nhờ Nguyên Khí? Lục Việt phát hiện mình lại có chút nhớ Trương Nhã Linh… và cái bụng của nàng. Cũng không biết rõ mấy ngày nay nàng đã chạy đi đâu, đợi lần sau gặp lại sẽ cho nàng biết thế nào là chín lần ra mười ba lần về, lãi mẹ đẻ lãi con. Hôm nay lại là một ngày không thu hoạch, đến xế chiều Lục Việt vừa về đến bên ngoài tiểu khu thì gặp ngay ông chủ tiệm tôm hùm dưới lầu đang kéo cửa cuốn để buôn bán. Đối với khách hàng tiềm năng lần trước mua tôm hùm nhỏ tới tiệm chế biến này, ông chủ thấy Lục Việt tự nhiên nhiệt tình tiến lên chào hỏi: "Cậu em, tôm hùm nhà ta thế nào, ta mở tiệm mấy chục năm rồi, ngoài vị tê cay còn có mấy vị khác nữa, cậu nhất định phải nếm thử nhé…" "Ông chủ, tôm hùm nhỏ nhà ông làm cực kỳ ngon, ngay cả quỷ cũng thích." Một người chưa từng ăn như Lục Việt chỉ có thể lịch sự mỉm cười khen ngon. "Cậu em thích đùa quá, quỷ sao có thể ăn tôm hùm nhỏ được, ban ngày đừng nói xui xẻo mà, khiến người ta sợ đấy." Ông chủ tôm hùm nhỏ không khỏi rùng mình một cái. Lục Việt chỉ muốn nói quỷ không những ăn được, mà còn ăn rất khoẻ nữa là đằng khác. Hai người hàn huyên một hồi, Lục Việt biết được qua một thời gian ngắn nữa ông chủ tôm hùm nhỏ sẽ nhận một đơn hàng lớn, nói là sẽ tổ chức Đại Vị Vương tôm hùm nhỏ ở quảng trường gần đây… Lúc này, ông chủ quán rượu ở kế bên chạy ra đường phố, lại phát ra những tiếng gầm gừ đau lòng xé gan xé ruột: "Lại trộm rượu của ta, còn lấy cả chai đi! ! !" "Súc sinh, ta muốn báo cảnh sát, ta muốn đến cục an ninh báo cảnh sát! ! !" Nguyên nhân là do để bắt được tên trộm kia, ông chủ quán rượu còn ngủ trong tiệm canh chừng, nhưng lập tức làm vậy cũng vẫn không thể ngăn được việc bị trộm rượu. Đáng ghét hơn nữa là tên trộm kia không những lấy trộm rượu, mà còn cố ý vứt lại cái chai rỗng vì chai rượu đó là rượu giả, còn bày trò công nghệ, trước khi đi còn lưu lại một tờ giấy nợ. Đúng là "giấy nợ". Đây rõ ràng là đang khiêu khích! ! ! Lục Việt cau mày, âm thầm lắc đầu. Những chuyện xấu xa này, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Trương Nhã Linh làm. Sau khi báo cảnh sát, nhân viên trị an rất nhanh chóng đến hiện trường, đầu tiên phạt ông chủ quán rượu vì tội bán rượu giả, sau đó đi vào chủ đề hỏi tường tận vụ việc trộm cắp. Nhưng ông chủ quán rượu căn bản không để ý đến việc tiền phạt bao nhiêu, trong đầu ông ta chỉ có ý muốn phải bắt được tên trộm hung hăng giáo huấn, cho nó vào nhà đá ăn cơm tù một bữa thật no. Quả thật là chiêu một chiêu giết địch một trăm tự tổn hao mười ngàn. "Triệu đội, gần đây các vụ trộm cắp kiểu này hình như hơi nhiều, tôi đi điều tra theo dõi mà cũng không phát hiện được mục tiêu nào đáng nghi cả." "Thức ăn thì mất trộm, trong nhà vệ sinh tự nhiên sạch bong, rồi còn bị viết giấy nợ, không ít người dân cự tuyệt báo cảnh sát, thậm chí còn có người cố ý trữ thức ăn trong tủ lạnh, còn bày tỏ hoan nghênh tên trộm kỳ quái này…" Năm nhân viên trị an lật xem hồ sơ ghi chép, cau mày. "Vụ việc này không đơn giản như vậy, lát nữa tôi sẽ báo lên các ban ngành liên quan, tôi nghi ngờ đây cũng là một vụ việc linh dị." Lục Việt khẽ nhếch tai, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại nhỏ của nhân viên trị an. Sự việc này hình như đã gây chú ý tới các ban ngành liên quan. "Mấy cái giấy nợ này hình như tôi cũng nhận được, mà cũng kỳ lạ thật, có lúc mấy tờ giấy nợ này lại tự nhiên biến thành tiền mặt, cậu nói xem tên trộm này rốt cuộc muốn làm gì?" Ông chủ tôm hùm ở bên cạnh nói thêm một câu. Chuyện xảy ra gần đây thật sự quá sức ma quái. Thức ăn, bia không ngừng mất cắp, để lại giấy nợ, xuất hiện nữ nhân áo trắng thần bí trượng nghĩa, tiệm cũ mấy chục năm bị đánh quét nhà bếp như mới tinh, giấy nợ biến thành tiền mặt... Tất cả đều khiến cho ông sinh ra cảm giác cái thế giới này rốt cuộc đang thế nào. Quả nhiên, chuyện lũy tin tức này ở đâu cũng tồn tại. "Cũng được, mỗi ngày cũng có thể kiếm được mấy ngàn, ta thấy cho dù thế giới này có thay đổi ra sao đi nữa thì tiền vẫn luôn là thứ tốt…" Ông chủ tiệm tôm hùm lẩm bẩm, rất nhanh đã tỉnh táo lại và bắt đầu buôn bán. Ông cho rằng, mặc kệ thế giới có thay đổi như thế nào, chỉ cần trật tự vẫn còn, trong tay có tiền, người một nhà có thể sống qua ngày là tốt rồi, đây chính là hạnh phúc. Lục Việt đang nghe lén thì cảm thấy mình bị xúc phạm nên vội bước nhanh hơn rời khỏi hiện trường. ! Đối với người bình thường mà nói, suy nghĩ của ông chủ tôm hùm rất đỗi bình thường. Trở về phòng, kéo rèm cửa sổ lại, tiếp tục tu hành. Đầu tiên là « Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh Ngọc Thể thiên ». Kết hợp hô hấp pháp và mười hai loại tư thế quái dị, thân thể Lục Việt truyền tới cảm giác tê tê dại dại, trong đầu vang lên vô số tiếng nhắc nhở. Nếu như có người đến gần nhìn thì trong đầu sẽ hiện lên một câu nói ngay tức khắc. Nhân thể như ngọc, khí chất cao quý, không thể diễn tả thành lời! Ngay sau đó, dáng người và hô hấp pháp của Lục Việt trong nháy mắt biến đổi, giống y hệt như trong « Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh thận Khí thiên » đã ghi lại. Hai quả thận dũng mãnh không ngừng bị kích thích, sản sinh ra thận Khí nóng hổi, theo đó lưu chuyển khắp toàn thân, thấm vào lục phủ ngũ tạng… Trong nháy mắt, Lục Việt lại đổi một tư thế ngồi, cả người dường như tiến vào một loại trạng thái đã ngồi vào chỗ, một bức tường khí vô hình với cấu trúc hình lưới quanh quẩn quanh thân. Đó là « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công ». Thời gian đã đến tối. Lục Việt phun ra trọc khí trong lồng ngực, từ trong tu hành lui ra. Tiện tay ăn bữa tối xong Lục Việt mở điện thoại lên, theo thói quen đi dạo các Group, tiếp nhận tin tức. "Tin tức mới nhất, rốt cuộc cao ốc bí mật ở khu nội trú bệnh viện là cái gì, ngay tối nay, phía sau khu nội trú có một khoảng đất trống, đêm khuya thi công, có rất nhiều thiết bị cơ giới qua lại, còn điều hết 6 tổ công nhân làm vệ sinh, tay cầm phất trần…." Lục Việt tinh thần chấn động. Chẳng trách ban ngày không hút được bao nhiêu Nguyên Khí, hóa ra đối phương là làm việc ban đêm. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn quyết định buổi tối sẽ đến khu nội trú bệnh viện xem một chút. Trước khi đi, Lục Việt không quên bày nhiều trái cây ở trên bệ bếp. "Kế hoạch dụ bắt Trương Nhã Linh" vẫn đang tiến hành. Ta có thể thất bại rất nhiều lần, nhưng ngươi chỉ được phép sai lầm một lần! ! ! Làm xong mọi thứ này xong, Lục Việt vội vàng chạy xuống lầu tiểu khu. Đêm khuya dần xuống, thành phố náo nhiệt dần dần yên tĩnh lại, những người làm công bận rộn cả ngày đặt xong 5, 3 cái đồng hồ báo thức rồi chìm vào giấc mộng ngắn ngủi. Trên con đường đến bệnh viện, có một đoạn công trường hoang phế, ít người lai vãng, chỉ có tiếng gió và tiếng xào xạc của lá cây vang vọng bên tai. Lúc này, một bóng dáng nhanh chóng lướt qua. Người tới chính là Lục Việt, hắn vốn định đặt xe trên mạng, nhưng không biết tại sao tối nay không ai nhận chuyến xe của hắn cả. Bất quá khoảng cách mười cây số này đối với hắn mà nói không phải là vấn đề. Đang suy nghĩ không biết tối nay khu nội trú bệnh viện có đại bạo nổ Nguyên Khí hay không thì đột nhiên tại khúc quanh xuất hiện một bóng người, đối phương căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp nhào vào người Lục Việt. Thật may thể chất Lục Việt đã sớm khác xưa, đối phương đụng phải hắn một cái, hắn không việc gì còn đối phương thì ngã bệt xuống đất. Cũng may không phải ông lão bà lão, nếu không thì tiền tiết kiệm ngân hàng của hắn có mà hết. "Không sao chứ?" Lục Việt nhanh chóng tiến lên đỡ nữ sinh dậy. Một lúc sau, đối phương xoa xoa cái đầu có chút mờ mịt của mình, vén tóc lên, mặt đầy hoảng hốt kêu lên: "Không… không xong rồi, ở… ở đó… trong nhà vệ sinh nam lại có đàn ông! ! !" Trong lòng Lục Việt khẽ run lên một chút. Hỏng rồi! Người này bị ngáo rồi! 10 vạn tệ phỏng chừng đều bị liên lụy vào rồi. "Không không không, là trong nhà vệ sinh nam có người đàn ông tự sát." (hết chương này)