Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 56:, Trương Nhã Linh ba món ăn một món canh (cầu đuổi theo đọc )
Chương 56: Trương Nhã Linh ba món mặn một món canh (cầu theo dõi đọc)
"Sở Thiên, không được!!!" Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một người bạn bên cạnh không kịp suy nghĩ nữa, trực tiếp dùng tay nắm lấy lưỡi rìu, mới khiến cho nhát rìu của Sở Thiên không bổ xuống được. Nếu không, người phía sau thật sự sẽ trở thành "Thủ thôn nhân" đúng nghĩa. Những người còn lại vội vàng khống chế Sở Thiên lại, rất sợ đối phương lại có hành vi quá khích.
Sự việc xảy ra trong sân đã thu hút sự chú ý của dân làng xung quanh, Lục Việt cũng nhân cơ hội trà trộn vào trong đó, hiểu được một số tình huống. Cảm giác Hồn phách Xuất Khiếu của người đứng đầu thôn đã rời khỏi, ban đầu vẫn rất tốt, nhưng ngay sáng nay, Hồn phách kia đột nhiên không thể trở về được. Dù có gọi thế nào cũng không có phản ứng. Cũng may là người đứng đầu thôn có năng lực đặc biệt, nếu là người thường thì đã sớm vong mạng rồi. Còn về vết thương trên mặt đối phương, chắc chắn là do Hồn phách bị tổn thương, tình huống này chưa từng xảy ra, nhất thời khiến mấy người hoang mang.
"Trong thôn này có chút tà môn, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây."
"Chỉ có thể như vậy thôi, tình trạng của Sở Thiên không kéo dài được bao lâu."
"Lấy dây thừng trói Sở Thiên lại, tránh cho cậu ta lại làm mình bị thương."
"Chị Lâm, em thấy chúng ta nên rời khỏi đây trước, đợi nghĩ ra biện pháp thì trở lại giải quyết chuyện trong thôn sau..." Các bạn còn lại nhao nhao lên tiếng.
Khương Lâm cũng không phải là người kiểu cách, những bạn học này tới giúp mình, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cũng áy náy, vì vậy gật đầu tìm dây thừng, mấy người đồng tâm hiệp lực trói chặt Sở Thiên đang ngây dại lại. Nhưng lúc này, mấy người lại đối mặt với vấn đề khó khăn mới, vì họ đi xe buýt tới, mà thôn Trường Sơn lại quá hẻo lánh, thời gian xe chạy không cố định. Cho đến khi có dân làng nói ở nhà Lưu đại gia đậu một chiếc xe, có thể hỏi chủ xe xem có thể cho mượn một chút được không. Tính mạng con người là quan trọng, Lục Việt đứng dậy, đưa chìa khóa xe cho đám người kia. Sau khi mấy người cảm ơn, họ đã lưu lại phương thức liên lạc. Sau khi nhét Sở Thiên vào trong xe, lập tức lái xe rời đi.
Giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật, cảnh tượng này hiển nhiên có ảnh hưởng rất lớn đến dân làng xung quanh, tất cả mọi người im lặng, chỉ tự nhiên rời đi hiện trường.
Trên đường trở về, Lục Việt cũng rất tò mò, không biết Sở Thiên đã nhìn thấy cái gì? Cẩn thận sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Những Siêu Phàm Giả rời đi từ trong di tích kia, những người này giống như Sở Thiên, trên người cũng đầy vết cào cấu, rất rõ ràng là do một người gây ra, đương nhiên khả năng rất lớn là Quỷ Vật. Ngoài ra, còn hai chuyện cũng đáng chú ý. Một tháng nay, có không ít dân làng qua đời, theo ý kiến của vị Siêu Phàm Giả kia, rõ ràng là bị oan mà chết. Cùng với những ngôi mộ tổ tiên bị đào lên ở phía sau núi, thủ đoạn này thật tàn ác. Ba chuyện này có liên quan với nhau hay không? Đối phương thật sự là quỷ từ trong di tích đi ra? Đặc điểm giết người của Vô Tâm Quỷ cũng không phù hợp với những đầu mối đã phát hiện trước mắt. Nếu Quỷ Vật không phải từ di tích đến thì là từ đâu?
Nhân lúc ban ngày có thời gian, Lục Việt lại chạy một vòng quanh thôn, trong lúc đi một chuyến đến nghĩa địa hạ táng hôm qua, phát hiện ngôi mộ mới đó lại bị đào lên. Con quỷ đứng sau màn không chỉ săn giết Siêu Phàm Giả chạy ra từ điểm kết nối di tích mà còn tràn đầy oán hận với người dân thôn Trường Sơn, đến nỗi làm ra chuyện đào mộ. Những lời lảm nhảm trước đây của Sở Thiên cũng là một đầu mối. Lục Việt cảm thấy mình mơ hồ nắm bắt được điều gì đó, nhưng tất cả những điều này cần phải điều tra kỹ lưỡng mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Về đến phòng, phát hiện bao chứa xác hơi méo mó, không thấy Trương Nhã Linh đâu. Đến khi Lục Việt nhìn thấy Trương Nhã Linh đang bổ củi ở hậu viện. Trương Nhã Linh vén tay áo lên, để lộ đôi cánh tay trắng nõn, xếp những khúc gỗ khô ngay ngắn, nhấc búa lên rồi vung xuống, một nhát một khúc, không hề dừng lại, chẳng bao lâu đã chất đầy một phòng củi do Trương Nhã Linh đã bổ. Trương Nhã Linh này... Thật đúng là cao thủ làm nông. Chỉ là không biết có cày ruộng, làm đất, cấy lúa, thu hoạch… được hay không…
Sau khi chặt xong củi, Trương Nhã Linh ôm một bó củi nhỏ đi vào bếp. Sau đó, một cảnh tượng khiến Lục Việt phải sững sờ một hồi lâu. Trương Nhã Linh bóc vỏ măng tre, thái thành từng lát, cho vào nước luộc sơ rồi vớt ra, sau đó lại lấy một miếng thịt muối trên xà nhà, thái thành từng lát, chiên lên để lấy mỡ. Bỏ thêm hạt tiêu, tiêu hột, tỏi phi thơm, xào đến khi dậy mùi thơm, cuối cùng đổ măng tre vào xào cùng, cho thêm đủ loại gia vị, sau một hồi bận rộn liền bày ra đĩa. Măng tre xào thịt muối thiên tài địa bảo mới ra lò!
Lục Việt kinh hãi. Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới Trương Nhã Linh lại có tay nghề như vậy. Thấy Trương Nhã Linh thần bí nhìn ra cửa, Lục Việt vội vàng rút lui. Đợi một lúc thấy thời gian cũng không còn sớm, Lục Việt mới làm bộ như vừa mới về đến nhà, vừa đúng lúc ở phòng khách gặp Trương Nhã Linh đang bưng mâm đi ra, báo cho biết đã đến giờ ăn cơm.
"Ngươi làm à, tay nghề này học ở đâu vậy?" Lục Việt giả vờ ngớ ngẩn hỏi.
Trương Nhã Linh kể về việc từng làm ở quán ăn để càn quét băng đảng, học lỏm được tay nghề trong đó. Lục Việt nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Cũng chỉ là do Trương Nhã Linh không có CMND, chỉ có thể làm việc càn quét băng đảng, nếu không nhờ vào tay nghề này, mở một nhà hàng chủ đề Quỷ Vật, chắc chắn sẽ nuôi sống được bản thân.
"Ngươi ăn nhiều một chút, món này ngon." Trương Nhã Linh đổ hơn nửa đĩa măng tre xào vào bát của Lục Việt.
"Còn ngươi thì sao?"
"Ta không đói bụng, tùy tiện ăn chút thôi."
Lục Việt: "? ? ? ? ?"
Trương Nhã Linh thật có lòng! Rõ ràng là một kẻ tham ăn, nhưng trước cám dỗ của mỹ thực còn nghĩ cho mình. Lục Việt đơn giản nếm thử mấy miếng, vị cũng tạm được. Có điều món thiên tài địa bảo này đối với hắn tác dụng không lớn. Vật này có lẽ rất quan trọng đối với Siêu Phàm Giả, có thể tăng cường linh khí trong cơ thể. Nhưng với Lục Việt mà nói thì vô dụng, ngoại trừ thỏa mãn ham muốn ăn uống.
Sau khi ăn xong bữa ăn, Trương Nhã Linh vô cùng cần mẫn thu dọn bát đũa. Điều này khiến Lục Việt có chút ngượng ngùng, rõ ràng trong lúc ăn cơm, hắn đã ăn rất nhiều đồ ăn của Trương Nhã Linh, nàng cơ bản là không ăn no. Thấy Trương Nhã Linh rời đi, Lục Việt lương tâm bất an, suy nghĩ nhiều lần rồi quyết định vào bếp giúp Trương Nhã Linh rửa chén. Nhưng vừa mới tới gần, liền nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
Lục Việt cả người bối rối. Trương Nhã Linh đang ở trong bếp ăn ngấu nghiến một mình. Măng tre xào thịt, nấm xào thịt, măng tre xào nấm, canh nấm măng tre tươi. Ba món mặn, một món canh!!!!
Thì ra đây chính là cái mà ngươi gọi là không đói bụng? Đây là cái mà ngươi nói là tùy tiện ăn một chút? Lục Việt đang chuẩn bị bắt tại trận thì ở bên ngoài đột nhiên ồn ào náo loạn, lẫn lộn cả tiếng kêu kinh hoàng và tuyệt vọng.
"Không ra được, không ra được." "Quỷ đả tường, quỷ cản đường!!!"
Thanh âm này… Là nhóm của Khương Lâm, bọn họ lại bị mắc kẹt rồi. Lúc Lục Việt chạy tới cái sân nhỏ nhà nông trước kia mà Khương Lâm đã ở, bên ngoài đã có rất đông dân làng vây quanh, mọi người hỏi han tình hình, một Siêu Phàm Giả mặt tái mét kể lại chuyện vừa xảy ra. Thì ra một nhóm mấy người vừa tới cửa thôn thì lại phát hiện thế nào cũng không ra được. Cứ quanh quẩn ở chỗ cửa thôn. Cứ như là bị quỷ đả tường vậy. Kinh khủng hơn nữa là bên đường lại có một người phụ nữ nửa người bị bọc trong bao bố đứng ở đó. Có thể ở cái địa phương này, vào lúc này mà xuất hiện thì chỉ có thể là quỷ. Thấy từ đầu đến cuối không thể rời đi được, một Siêu Phàm Giả trong nhóm cắn răng lái xe, không lâu sau trên mặt lại xuất hiện vết thương, hiện ra trước mặt mấy người. Cũng giống như Sở Thiên! ! !
Người bạn kia giống như vừa gặp chuyện kinh khủng gì đó, trước khi ngất xỉu đã tuyệt vọng lẩm bẩm: "Không nên động thủ, không nên động thủ, ngàn vạn lần không nên động thủ". Mấy người tuy là Siêu Phàm Giả, nhưng đồng dạng cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, gặp chuyện thế này thì không khỏi sợ hãi trong lòng, bèn chuẩn bị gọi điện báo cho ban ngành liên quan ở Thái Thành, kết quả điện thoại cũng bị nhiễu sóng, đầu kia lại truyền đến giọng nữ. "Nếu như ta biến dạng rồi, ngươi có cưới ta không?"
Thứ hai, thứ ba theo dõi đọc vô cùng quan trọng, cầu chút theo dõi chút, muốn lên top đề cử trang chính.
"Sở Thiên, không được!!!" Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một người bạn bên cạnh không kịp suy nghĩ nữa, trực tiếp dùng tay nắm lấy lưỡi rìu, mới khiến cho nhát rìu của Sở Thiên không bổ xuống được. Nếu không, người phía sau thật sự sẽ trở thành "Thủ thôn nhân" đúng nghĩa. Những người còn lại vội vàng khống chế Sở Thiên lại, rất sợ đối phương lại có hành vi quá khích.
Sự việc xảy ra trong sân đã thu hút sự chú ý của dân làng xung quanh, Lục Việt cũng nhân cơ hội trà trộn vào trong đó, hiểu được một số tình huống. Cảm giác Hồn phách Xuất Khiếu của người đứng đầu thôn đã rời khỏi, ban đầu vẫn rất tốt, nhưng ngay sáng nay, Hồn phách kia đột nhiên không thể trở về được. Dù có gọi thế nào cũng không có phản ứng. Cũng may là người đứng đầu thôn có năng lực đặc biệt, nếu là người thường thì đã sớm vong mạng rồi. Còn về vết thương trên mặt đối phương, chắc chắn là do Hồn phách bị tổn thương, tình huống này chưa từng xảy ra, nhất thời khiến mấy người hoang mang.
"Trong thôn này có chút tà môn, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây."
"Chỉ có thể như vậy thôi, tình trạng của Sở Thiên không kéo dài được bao lâu."
"Lấy dây thừng trói Sở Thiên lại, tránh cho cậu ta lại làm mình bị thương."
"Chị Lâm, em thấy chúng ta nên rời khỏi đây trước, đợi nghĩ ra biện pháp thì trở lại giải quyết chuyện trong thôn sau..." Các bạn còn lại nhao nhao lên tiếng.
Khương Lâm cũng không phải là người kiểu cách, những bạn học này tới giúp mình, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cũng áy náy, vì vậy gật đầu tìm dây thừng, mấy người đồng tâm hiệp lực trói chặt Sở Thiên đang ngây dại lại. Nhưng lúc này, mấy người lại đối mặt với vấn đề khó khăn mới, vì họ đi xe buýt tới, mà thôn Trường Sơn lại quá hẻo lánh, thời gian xe chạy không cố định. Cho đến khi có dân làng nói ở nhà Lưu đại gia đậu một chiếc xe, có thể hỏi chủ xe xem có thể cho mượn một chút được không. Tính mạng con người là quan trọng, Lục Việt đứng dậy, đưa chìa khóa xe cho đám người kia. Sau khi mấy người cảm ơn, họ đã lưu lại phương thức liên lạc. Sau khi nhét Sở Thiên vào trong xe, lập tức lái xe rời đi.
Giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật, cảnh tượng này hiển nhiên có ảnh hưởng rất lớn đến dân làng xung quanh, tất cả mọi người im lặng, chỉ tự nhiên rời đi hiện trường.
Trên đường trở về, Lục Việt cũng rất tò mò, không biết Sở Thiên đã nhìn thấy cái gì? Cẩn thận sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Những Siêu Phàm Giả rời đi từ trong di tích kia, những người này giống như Sở Thiên, trên người cũng đầy vết cào cấu, rất rõ ràng là do một người gây ra, đương nhiên khả năng rất lớn là Quỷ Vật. Ngoài ra, còn hai chuyện cũng đáng chú ý. Một tháng nay, có không ít dân làng qua đời, theo ý kiến của vị Siêu Phàm Giả kia, rõ ràng là bị oan mà chết. Cùng với những ngôi mộ tổ tiên bị đào lên ở phía sau núi, thủ đoạn này thật tàn ác. Ba chuyện này có liên quan với nhau hay không? Đối phương thật sự là quỷ từ trong di tích đi ra? Đặc điểm giết người của Vô Tâm Quỷ cũng không phù hợp với những đầu mối đã phát hiện trước mắt. Nếu Quỷ Vật không phải từ di tích đến thì là từ đâu?
Nhân lúc ban ngày có thời gian, Lục Việt lại chạy một vòng quanh thôn, trong lúc đi một chuyến đến nghĩa địa hạ táng hôm qua, phát hiện ngôi mộ mới đó lại bị đào lên. Con quỷ đứng sau màn không chỉ săn giết Siêu Phàm Giả chạy ra từ điểm kết nối di tích mà còn tràn đầy oán hận với người dân thôn Trường Sơn, đến nỗi làm ra chuyện đào mộ. Những lời lảm nhảm trước đây của Sở Thiên cũng là một đầu mối. Lục Việt cảm thấy mình mơ hồ nắm bắt được điều gì đó, nhưng tất cả những điều này cần phải điều tra kỹ lưỡng mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Về đến phòng, phát hiện bao chứa xác hơi méo mó, không thấy Trương Nhã Linh đâu. Đến khi Lục Việt nhìn thấy Trương Nhã Linh đang bổ củi ở hậu viện. Trương Nhã Linh vén tay áo lên, để lộ đôi cánh tay trắng nõn, xếp những khúc gỗ khô ngay ngắn, nhấc búa lên rồi vung xuống, một nhát một khúc, không hề dừng lại, chẳng bao lâu đã chất đầy một phòng củi do Trương Nhã Linh đã bổ. Trương Nhã Linh này... Thật đúng là cao thủ làm nông. Chỉ là không biết có cày ruộng, làm đất, cấy lúa, thu hoạch… được hay không…
Sau khi chặt xong củi, Trương Nhã Linh ôm một bó củi nhỏ đi vào bếp. Sau đó, một cảnh tượng khiến Lục Việt phải sững sờ một hồi lâu. Trương Nhã Linh bóc vỏ măng tre, thái thành từng lát, cho vào nước luộc sơ rồi vớt ra, sau đó lại lấy một miếng thịt muối trên xà nhà, thái thành từng lát, chiên lên để lấy mỡ. Bỏ thêm hạt tiêu, tiêu hột, tỏi phi thơm, xào đến khi dậy mùi thơm, cuối cùng đổ măng tre vào xào cùng, cho thêm đủ loại gia vị, sau một hồi bận rộn liền bày ra đĩa. Măng tre xào thịt muối thiên tài địa bảo mới ra lò!
Lục Việt kinh hãi. Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới Trương Nhã Linh lại có tay nghề như vậy. Thấy Trương Nhã Linh thần bí nhìn ra cửa, Lục Việt vội vàng rút lui. Đợi một lúc thấy thời gian cũng không còn sớm, Lục Việt mới làm bộ như vừa mới về đến nhà, vừa đúng lúc ở phòng khách gặp Trương Nhã Linh đang bưng mâm đi ra, báo cho biết đã đến giờ ăn cơm.
"Ngươi làm à, tay nghề này học ở đâu vậy?" Lục Việt giả vờ ngớ ngẩn hỏi.
Trương Nhã Linh kể về việc từng làm ở quán ăn để càn quét băng đảng, học lỏm được tay nghề trong đó. Lục Việt nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Cũng chỉ là do Trương Nhã Linh không có CMND, chỉ có thể làm việc càn quét băng đảng, nếu không nhờ vào tay nghề này, mở một nhà hàng chủ đề Quỷ Vật, chắc chắn sẽ nuôi sống được bản thân.
"Ngươi ăn nhiều một chút, món này ngon." Trương Nhã Linh đổ hơn nửa đĩa măng tre xào vào bát của Lục Việt.
"Còn ngươi thì sao?"
"Ta không đói bụng, tùy tiện ăn chút thôi."
Lục Việt: "? ? ? ? ?"
Trương Nhã Linh thật có lòng! Rõ ràng là một kẻ tham ăn, nhưng trước cám dỗ của mỹ thực còn nghĩ cho mình. Lục Việt đơn giản nếm thử mấy miếng, vị cũng tạm được. Có điều món thiên tài địa bảo này đối với hắn tác dụng không lớn. Vật này có lẽ rất quan trọng đối với Siêu Phàm Giả, có thể tăng cường linh khí trong cơ thể. Nhưng với Lục Việt mà nói thì vô dụng, ngoại trừ thỏa mãn ham muốn ăn uống.
Sau khi ăn xong bữa ăn, Trương Nhã Linh vô cùng cần mẫn thu dọn bát đũa. Điều này khiến Lục Việt có chút ngượng ngùng, rõ ràng trong lúc ăn cơm, hắn đã ăn rất nhiều đồ ăn của Trương Nhã Linh, nàng cơ bản là không ăn no. Thấy Trương Nhã Linh rời đi, Lục Việt lương tâm bất an, suy nghĩ nhiều lần rồi quyết định vào bếp giúp Trương Nhã Linh rửa chén. Nhưng vừa mới tới gần, liền nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
Lục Việt cả người bối rối. Trương Nhã Linh đang ở trong bếp ăn ngấu nghiến một mình. Măng tre xào thịt, nấm xào thịt, măng tre xào nấm, canh nấm măng tre tươi. Ba món mặn, một món canh!!!!
Thì ra đây chính là cái mà ngươi gọi là không đói bụng? Đây là cái mà ngươi nói là tùy tiện ăn một chút? Lục Việt đang chuẩn bị bắt tại trận thì ở bên ngoài đột nhiên ồn ào náo loạn, lẫn lộn cả tiếng kêu kinh hoàng và tuyệt vọng.
"Không ra được, không ra được." "Quỷ đả tường, quỷ cản đường!!!"
Thanh âm này… Là nhóm của Khương Lâm, bọn họ lại bị mắc kẹt rồi. Lúc Lục Việt chạy tới cái sân nhỏ nhà nông trước kia mà Khương Lâm đã ở, bên ngoài đã có rất đông dân làng vây quanh, mọi người hỏi han tình hình, một Siêu Phàm Giả mặt tái mét kể lại chuyện vừa xảy ra. Thì ra một nhóm mấy người vừa tới cửa thôn thì lại phát hiện thế nào cũng không ra được. Cứ quanh quẩn ở chỗ cửa thôn. Cứ như là bị quỷ đả tường vậy. Kinh khủng hơn nữa là bên đường lại có một người phụ nữ nửa người bị bọc trong bao bố đứng ở đó. Có thể ở cái địa phương này, vào lúc này mà xuất hiện thì chỉ có thể là quỷ. Thấy từ đầu đến cuối không thể rời đi được, một Siêu Phàm Giả trong nhóm cắn răng lái xe, không lâu sau trên mặt lại xuất hiện vết thương, hiện ra trước mặt mấy người. Cũng giống như Sở Thiên! ! !
Người bạn kia giống như vừa gặp chuyện kinh khủng gì đó, trước khi ngất xỉu đã tuyệt vọng lẩm bẩm: "Không nên động thủ, không nên động thủ, ngàn vạn lần không nên động thủ". Mấy người tuy là Siêu Phàm Giả, nhưng đồng dạng cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, gặp chuyện thế này thì không khỏi sợ hãi trong lòng, bèn chuẩn bị gọi điện báo cho ban ngành liên quan ở Thái Thành, kết quả điện thoại cũng bị nhiễu sóng, đầu kia lại truyền đến giọng nữ. "Nếu như ta biến dạng rồi, ngươi có cưới ta không?"
Thứ hai, thứ ba theo dõi đọc vô cùng quan trọng, cầu chút theo dõi chút, muốn lên top đề cử trang chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận