Chương 32: Đưa Lục Việt đến làm Tiểu Tổ Trưởng 【cầu theo dõi đọc】Lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Lục Việt. Tình huống gì đây, có cần phải khoa trương vậy không! ! ! ! Khoảng cách mười mét, đầu người chết tự nổ tung. Chẳng lẽ đây là Thần Tàng tam trọng thiên, Tứ Trọng thiên, Ngũ Trọng thiên trở lên sao? Không chỉ dân gian Siêu Phàm giả bối rối, mà ngay cả những thành viên chính phủ còn lại tại hiện trường cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, trực tiếp mở cuộc họp khẩn cấp tại chỗ. "Viện nghiên cứu mượn đầu người chết có đáng tin không?" "Khoảng cách mười mét mà có phản ứng, nếu chỉ là thuần dương hỏa thì ít nhất cũng phải Thần Tàng Ngũ Trọng thiên trở lên." "Không thể chỉ là dương hỏa, chắc chắn là mượn các thủ đoạn khác, nhưng không thể phủ nhận nhất định có dương hỏa." "Làm hư đạo cụ khảo hạch, bên bộ phận nghiên cứu phải giải quyết sao đây?" ". . ." Lúc này Lục Việt khẩn trương bất an, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Người hình nhím chỉ vừa mới ghim xuống đã bị xiên ra ngoài, mình làm cho đạo cụ tự nổ, chẳng lẽ lại phải bồi thường rồi ăn cơm tù? Hắn biết đầu Quỷ Nhân rất nhạy cảm với dương hỏa, nhưng không ngờ lại nhạy cảm đến vậy. Người này đúng là cơ nhạy cảm mà! ! ! Khoảng cách xa mười mét, mình mới vừa khởi động, ngươi đã có phản ứng! ! ! Luồng Nguyên Khí này... Không cần cũng được. Không đúng... Bản thân không thể mạnh đến vậy được. Đúng như Lục Việt thật sự nghe lén được các thành viên chính phủ thảo luận, Thận Khí ở một mức độ nào đó đúng là đại diện cho dương khí, cũng chính là dương hỏa, nhưng không chỉ là dương hỏa. Thận Khí là gốc rễ của nhân thể, không chỉ bao hàm dương khí mà còn có tinh khí, sinh khí, hỏa khí... rất nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau tạo thành, đồng thời còn thêm thuộc tính Tru Tà. Cứ thế thêm vào, vượt xa một cộng một bằng hai đơn giản như vậy. Ánh mắt của đầu người chết rõ ràng là nhận ra mình, có lẽ nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, tinh thần tan vỡ mới tự nổ. Ngay sau đó Lục Việt nhìn thấy người quen Lý Hạo xuất hiện, vội vàng chạy về phía đội thảo luận, không rõ nói những gì, tóm lại cuối cùng đội phó Lưu tuyên bố mình thông qua. Sau đó khảo hạch đổi phương thức theo lẽ thường mà tiến hành. Những người cùng đi chỉ có hai người thông qua, một người trong đó là Quách Đào, một người khác chính là anh chàng lắm lời, đối với kết quả này Lục Việt cũng không bất ngờ. Từ trên xe Lục Việt đã nhìn ra hai người đều là Siêu Phàm giả dương hỏa vượng. Về phần những người thi trượt, chính phủ cũng không đuổi đi, tuy rằng không có duyên với năm trăm ngàn cùng với suất vào di tích, nhưng nghe chính phủ nói làm công việc lặt vặt bên ngoài, một đêm cũng có thể kiếm mấy ngàn. Lúc này, một thành viên chính phủ cầm loa tiến lên tuyên bố. "Tổ dương hỏa mười chín người, có thể nhìn thấu ảo ảnh năm người." "Sau đây tôi sẽ sắp xếp danh sách thành đội." "Ngô Minh, Tiễn Đông... các ngươi dương hỏa yếu hơn, năm người một đội, cùng Chu Chính một tổ, đi cao ốc lầu tám." "Dương Thành, Lý Phong... các ngươi dương hỏa khá mạnh, tổ bốn người một đội, cùng Triệu Minh một tổ, đi cao ốc lầu mười một." "...". Không hổ là chính phủ, trong thời gian ngắn đã có thể chia nhỏ các thành viên vừa qua kiểm tra, thực lực yếu thì số người nhiều hơn một chút, thực lực mạnh thì nhân số ít hơn, mỗi tổ còn phối hợp một người có thể nhìn thấu ảo ảnh. "Quách Đào, Tiêu Đình hai người các ngươi, phối hợp với Ngô Lập, đi lầu tám." "Chờ một chút, chúng ta thương lượng một chút, đưa cả Lục Việt vào, để bọn họ đi lầu mười tám." Đột nhiên, người khảo sát ảo ảnh xinh đẹp xen vào, thay đổi danh sách đội. Nhân viên chính phủ cầm bút trung tính lên, gạch tên Lục Việt xuống, bổ sung tên Lục Việt vào một tổ khác. Lục Việt: "..." Cái quái gì vậy? Sao đến đây mình lại trở thành vật điều hòa vậy, cái gì mà 'đưa cả vào'? Rất nhanh, những người được gọi tên bắt đầu tìm đồng đội của mình, rất có một cảnh tượng náo nhiệt giống như ngày đầu tiên đi học được chia vào tiểu tổ. Lục Việt cũng đã thấy được đồng đội của mình. Hai người quen, người đàn ông trung niên Quách Đào, anh chàng lắm lời Tiêu Đình, về phần người có thể nhìn thấu ảo ảnh là một chàng trai hiền lành có chút xấu hổ Ngô Lập mới lớn. Đôi mắt có ánh sáng lam lục, giống như những con mèo trong đêm vậy. Bởi vì ba người cùng đi một xe, nói chuyện tự nhiên rất tùy ý, một bên Ngô Lập hoàn toàn không chen vào. Lúc này, nhân viên chính phủ tuyên bố danh sách lại lần nữa nói. "Mọi người, tôi nhắc lại một lần nữa, nhiệm vụ lần này là cứu những người bình thường và cả Siêu Phàm giả bị vùi lấp bên trong, nếu không cần thiết thì đừng giao chiến với Quỷ Vật." "Độ nguy hiểm của mỗi tầng lầu không giống nhau, tầng lầu càng cao, tà khí càng nặng, sẽ càng nguy hiểm, nhưng các người phải nhớ, nếu như cảm thấy dương hỏa trên người suy yếu thì lập tức rút lui, chờ đến khi nhân viên hậu cần cứu viện của chúng tôi xác nhận sau mới có thể vào lại tham gia cứu viện." "Ngoài ra... tà khí trong cao ốc dễ dàng ảnh hưởng đến Ngũ Quan, các tiểu tổ phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Siêu Phàm giả có thể nhìn thấu ảo ảnh trong tổ, ai dám vi phạm thì lập tức rút lui ngay! ! ! !" Các tiểu tổ tại hiện trường bàn tán, tuy một số Siêu Phàm giả có chút không phục, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nhiều. Ngô Lập hai mắt sáng lên, siết chặt nắm đấm, hô hấp dồn dập. "Chào các bạn, tôi là tổ trưởng Ngô..." "Tiểu tổ của các bạn là ngoại lệ, tất cả... hãy nghe theo mệnh lệnh của Lục Việt, ai có ý kiến thì bây giờ cứ nói, tôi sẽ sắp xếp vào những đội khác." Nhân viên chính phủ chuyển chủ đề, nhìn về phía đội của Lục Việt. Ngô Lập bị ngắt lời: "..." Lục Việt buồn bực, mãi đến khi nghe thấy Lý Hạo xa xa trao đổi với người khác. "Tôi rất quen với Lục Việt, hắn là người chính trực, ghét cái ác như kẻ thù, luôn nhiệt tình tham gia những sự kiện linh dị, không màng đến bất kỳ hồi báo nào..." Mặt Lục Việt đỏ lên. Đối phương đang nói lần hành động mình tự nguyện tham gia vây bắt Trương Nhã Linh. "Mấu chốt là mũi của Lục Việt rất nhạy, hắn có thể ngửi thấy mùi tà ma, hơn nữa dương hỏa nóng rực, quỷ thấy cũng phải run sợ, tôi thấy hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm Tiểu Tổ Trưởng, đi tầng mười tám." "Được, là hắn." Các Siêu Phàm giả chính phủ còn lại đều nhất trí thông qua. Lục Việt: "..." Thần mẹ nó mũi nhạy! ! Lục Việt thận co quắp, tỏ ý phản đối! Lúc này, đội phó Lưu từng khảo sát dương hỏa đi đến trước mặt mấy người Lục Việt. "Tình huống lầu mười tám đặc biệt, vừa rồi nhóm bốn người đầu tiên đã báo cáo phát hiện người sống sót, nhưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện, có khả năng nguy hiểm rất lớn, tôi quyết định sắp xếp thêm một tổ nữa đi tiếp viện." "Nếu như các cậu có khó khăn gì thì cứ nói ra, tôi có thể sắp xếp tiểu tổ của các cậu vào khu vực tầng lầu thấp hơn." Những người còn lại mắt sáng lên. Cho dù có ngốc cũng nhận ra được, đây là chính phủ xem trọng Lục Việt, dùng quyền hạn trong tay để đi cửa sau, Lục Việt chỉ cần gật đầu nhẹ, có thể vào khu vực tầng lầu an toàn tương đối. Năm trăm ngàn với suất vào di tích không phải dễ dàng có được sao! ! ! Lục Việt tổ trưởng, mau đưa cái đầu cao quý của cậu gật một cái đi! ! ! Gật nhẹ thôi! ! ! "Mỗi tiểu tổ đều có khu vực phụ trách riêng của mình, nếu chúng ta quay đầu đến khu vực an toàn, chắc chắn sẽ có những tiểu tổ khác yếu hơn phải gặm cái xương cứng lầu mười tám, lương tâm tôi không cho phép." "Đã cầm năm trăm ngàn này, nên bỏ ra chút sức, tôi tuân theo sắp xếp ban đầu của tổ chức, bằng lòng đi khu vực nguy hiểm! !" Lục Việt khẳng khái nói, một thân chính trực quang minh. Mình đến đây là vì cái gì? Vì năm trăm ngàn? Vì suất vào di tích? Những thứ này chỉ là thêm vào, nguyên nhân quan trọng nhất là Nguyên Khí! ! ! Đến đây cả ngày trời, mới chỉ nhận được một luồng Nguyên Khí. Nguy hiểm càng lớn thu hoạch càng nhiều! Chỉ có tự mình làm thì mới có ăn no mặc ấm. "Không hổ là đại lão, cái này cũng muốn cuộn vào." Tiêu Đình vẻ mặt sùng bái. Những người còn lại trong lòng: "...". "Được, chú ý an toàn, không cần miễn cưỡng, đây là pháp khí đặc biệt, đeo lên người có thể tạm thời ngăn chặn những cảm xúc tiêu cực bị cao ốc hấp thu, phòng ngừa tăng thêm tà khí cao ốc, bất quá phải chú ý lúc bạch ngọc biến thành đen thì phải mau rời khỏi cao ốc." Đội phó Lưu mặt lộ vẻ tán thưởng, vỗ một cái vào vai Lục Việt. "Mẹ kiếp, đây lại là pháp khí, còn là pháp khí làm riêng." "Pháp khí, đây chính là đồ hiếm, dù là cấp thấp nhất cũng có giá mấy chục vạn." Trong đám người không ngừng có người thán phục. Rõ ràng mỗi Siêu Phàm giả vào trong đều được phát một khối. Chính phủ giàu có khiến cho họ ghen tị. Lục Việt hiếu kỳ quan sát miếng bạch ngọc mỡ dê nhỏ bằng ngón tay trong tay, lóe lên ánh sáng yếu ớt, có chút giống bản Thể Thiền Ngọc Bích ban đầu của mình. Vật này có giá mấy trăm ngàn, vậy chẳng phải giá trị của mình lên đến vài tỷ hay sao? Đến lúc hết tiền, bẻ cái móng tay cũng đủ để đổi tiền. Lục Việt rùng mình một cái, trong nháy mắt cảm thấy cảnh tượng này quá đỗi phi thường. "Mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người đến mỗi tầng lầu." Đội phó Lưu lên tiếng, một nhóm Siêu Phàm giả phấn chấn tinh thần tiến vào tòa cao ốc đặc biệt kia. Lạnh lẽo, ẩm ướt... Một thứ mùi khó diễn tả ập vào mặt ngay khi mọi người bước vào cao ốc, cả không gian chỗ nào cũng tràn ngập sự ngột ngạt, khó thở. Theo sát đội ngũ, Lục Việt nghiêng người nhìn về phía sau, bên ngoài vốn đèn đuốc sáng choang giờ phút này lại càng trở nên vô cùng hắc ám, đi lần này càng giống như bước vào vực sâu.