Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 62:, ngươi không nói phải trái, ta liền kể cho ngươi vật lý (cầu đuổi theo đọc, bên trên đề cử vị )
Chương 62: Ngươi không nói phải trái, ta liền dùng vật lý để nói chuyện (cầu theo dõi đọc, có chút hi vọng được đề cử)
Trước mắt, oán niệm trên người nữ nhân bọc bao bố rất mãnh liệt, dù cách nhau rất xa, cũng đủ làm người ta sinh ra hàn ý trong lòng, đó là sự không cam lòng với nhân gian và nguyền rủa đối với người sống...
Vù vù... Gió lạnh gào thét, như dao cắt không khí, cây cối bốn phía ầm ầm ngã xuống đất.
Quang mang từ Lục Việt Thanh Ngọc thể phát ra, có thể đạt tới một phạm vi nhất định, từng tấc từng tấc bị áp súc một cách vô tình.
Mười mét, năm mét, ba mét, cho đến khi chỉ còn lại khoảng cách hai mét...
"Ta biết rõ ngươi có oán niệm, cũng biết rõ ngươi đã từng phải chịu đựng những gì."
"Ngươi báo thù ta không can dự, nhưng muốn kéo ta xuống mồ theo, ngươi gây chuyện lớn rồi đó!"
Lục Việt giậm chân xuống đất, pháp tướng Thận Khí mở hết, khí thế quanh thân tăng vọt.
Khi tuyết lở, thực sự không có bông tuyết nào là vô tội, nhưng không thể chỉ vì trên bông tuyết bia có hai chữ 'bông tuyết' mà liền cùng nhau đuổi tận giết tuyệt.
Những người dân thôn đó có tội tình gì?
Chính mình thì có lỗi gì chứ! ! !
Vốn dĩ chỉ là hành trình tìm người thân của Trương Nhã Linh, kết quả lại thành ra như vậy.
Mọi chuyện đều phải nói lý lẽ.
Nếu như ngươi không nói phải trái, vậy ta sẽ dùng vật lý để nói chuyện với ngươi.
Lục Việt đột ngột đạp đất, pháp tướng cao hơn ba thước giống như ngọn núi liều chết xông lên.
Bên ngoài cơ thể, một lớp màng mỏng tựa nham thạch cuồn cuộn, hơi nóng ngút trời, chỗ nó đi qua, những làn khói đen kia như gặp phải khắc tinh, bị nhiệt độ cao làm bốc hơi hóa thành hư vô.
Lúc này, thân hình nữ nhân bao bố phía trước biến mất không thấy đâu, khi Lục Việt quan sát xung quanh, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng rùng mình.
Đối phương trong nháy mắt đã áp sát Lục Việt, móng tay nhọn hoắt như lưỡi câu, đâm thẳng vào lưng.
Keng~
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi, bức tường khí của Lục Việt cũng không chịu nổi một đòn mãnh liệt này, tầng thứ nhất lập tức vỡ tan, tầng thứ hai cũng đang đầy nguy cơ.
Lục Việt xoay người, không hề để ý.
Giơ tay lên, một nắm đấm khổng lồ cuốn theo Thận Khí nóng bỏng ầm ầm đánh tới.
Nữ quỷ bay ngược ra sau, mặt đất bị cày thành một rãnh sâu hoắm.
Thực lực bản thể của nữ quỷ này ước chừng ở cấp bậc thi cẩu tam giai, xét về thực lực cũng chỉ mạnh hơn một chút so với bà cô bán thức ăn bị thương nặng.
Nguy hiểm một chút là ở chỗ không tìm ra bản thể, liền phải đối mặt với quỷ hải chiến thuật.
Thật đúng là nói gì trúng nấy,
Trong chớp mắt nữ quỷ lại đứng lên, bắt đầu tự động phân tách.
Một thành hai, hai thành bốn... Cho đến khi biến thành mười sáu bóng người.
Nhưng tất cả đều chỉ như hư ảnh, không có gì nguy hiểm.
Ngay sau đó, khói đen trên thi thể những thôn dân vô tội xung quanh rối rít tràn vào bên trong những phân thân này, các phân thân bắt đầu ngưng tụ, trở nên quỷ dị và kinh khủng hơn.
Lục Việt cuối cùng đã tỉnh ngộ.
Nguyên nhân là do những phân thân này chỉ có một luồng nguyên khí.
Trước đây đám người Khương Lâm từng nói, những người dân thôn chết oan rất dễ biến thành quỷ vật, cho nên nữ nhân bao bố này đang dùng âm hồn của những người chết oan đó hoặc một thứ gì khác để cung cấp động lực cho các phân thân của mình.
Chỉ cần hại chết càng nhiều người, mười sáu phân thân sẽ có thể mãi mãi tồn tại.
Rất nhanh, mười sáu phân thân nhận được động lực liền hung hãn lao về phía Lục Việt.
Cắn xé, cào cấu, ăn mòn...
Đây là muốn hao tổn tính mạng.
Bành bành oành...
Tầng thứ hai bức tường khí vỡ tan tành, chỉ còn lại một tầng cuối cùng cũng đang chao đảo muốn đổ, mỗi một viên gạch khí đều như phải chịu đựng sức nặng của ngàn cân, bắt đầu giãn ra, rung động.
"Mười sáu bóng người chính là cực hạn của ngươi, nhưng đây không phải cực hạn của ta!"
Rống!
Tiếng rồng ngâm rung trời, Kim Long bay lên không, xé nát những phân thân quỷ vật đang vây quanh.
Lục Việt giẫm mạnh lên mặt đất, pháp tướng Thận Khí lần nữa bành trướng, một bàn tay khổng lồ đột nhiên lộ ra, túm chặt lấy những phân thân nữ quỷ đang nhào tới tiêu hao.
Một tiếng xé rách.
Xé nát ngay trước mặt.
"Tiếp theo đến!"
Toàn thân Lục Việt tràn đầy ý xơ xác tiêu điều, hai nhánh Kim Long cùng Thận Khí nóng bỏng phối hợp lẫn nhau, cùng nhau lao thẳng về phía quân địch.
Thấy cây đụng cây, thấy mộ đạp mộ, thấy quỷ giết quỷ.
Khắp nơi bùn đất văng tung tóe, cây cối vỡ vụn, như pháo binh dọn đường.
Một phân thân ngã xuống... Lại một phân thân ngã xuống...
【 Nguyên khí +1, +1... 】
Mười sáu phân thân toàn bộ ngã xuống.
Bản thể nữ quỷ bao bố cũng bị trọng thương rút lui.
"Không đánh lại thì muốn chạy trốn sao, ngươi trốn được à!"
Mặc dù Lục Việt cũng tiêu hao quá nhiều, nhưng lúc này không phải lúc nghỉ ngơi, vậy mà khi sắp thành công, nữ quỷ lại mượn tiết điểm trùng động của di tích, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Nếu hôm nay để nữ quỷ này chạy thoát, oán khí của nó nhất định còn lớn hơn nữa.
Lục Việt lập tức đuổi theo.
Khi một lần nữa mở mắt, phát hiện mình trở lại quốc lộ của thôn.
Từ xa đã thấy bóng dáng đám người Khương Lâm, có vẻ như bọn họ không sao.
Lục Việt nhíu mày tiếp tục quan sát xung quanh, cuối cùng ở một hướng khác phát hiện vết máu đen tràn đầy oán khí vương vãi trên đất, vì vậy vội vàng chạy tới.
Không lâu sau, đi theo dấu máu đen kia, Lục Việt đến một con đường mòn cỏ dại mọc um tùm, ngoài ý muốn lại tìm được đường ra khỏi thôn.
Giày sắt đạp nát cũng tìm ra lối, công sức quả không uổng phí.
Lục Việt tăng tốc, một đường theo đuổi, dựa theo mức độ tiêu tán oán khí trên vết máu đen, khoảng cách đang không ngừng rút ngắn.
Cuối cùng, Lục Việt thấy bóng dáng nữ quỷ ngã xuống phía trước.
Cùng lúc đó, một mùi vị kỳ lạ xộc vào mũi.
Có chút giống mùi thuốc bắc.
Lục Việt định thần nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc trường bào cổ màu xanh, lưng đeo một hòm thuốc bằng gỗ có viết chữ "Chăm sóc người bị thương", đang lẳng lặng đứng bên cạnh nữ quỷ,
Cách ăn mặc này, khiến Lục Việt lập tức liên tưởng đến việc hầu như ở mỗi thôn hoặc vài thôn sẽ có một người như vậy, trên lưng đeo hòm thuốc, thường xuyên đi khắp nơi khám bệnh cho người dân quê chân đất.
Lục Việt hơi nhíu mày, hắn phát hiện mình không nhìn ra được thực hư của người đàn ông này.
Đây tựa hồ chỉ là một người bình thường...
Hơn nữa hành động tiếp theo của người đàn ông khiến Lục Việt càng khó tin.
Hắn lại móc kim ra, châm cứu cho nữ quỷ.
Ba mũi kim đi xuống.
Lục Việt phát hiện khí tức hỗn loạn của nữ quỷ vốn đang rối loạn, lại không trở nên ác liệt hơn.
Thầy lang này đang cứu quỷ? ! ! !
Đây là đồng bọn?
Người và quỷ cấu kết làm chuyện xấu?
Lục Việt cân nhắc thiệt hơn, quyết định thừa dịp nữ quỷ chưa hồi phục thì ra tay trước.
Tam Xích Khí Tường ngưng tụ.
Ngay lúc sát ý của Lục Việt vừa lộ ra thì hắn định động thủ!
Keng ~
Trong giây tiếp theo, bức tường khí tầng thứ ba vốn đã lồi lõm lập tức tan tành.
Thủ phạm là một chiếc kim châm cứu.
May mà mũi kim kia bị phản lực bắn ngược lại, găm thẳng vào trên hòm thuốc.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía hòm thuốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Nhưng lúc này, trong lòng Lục Việt đã sớm dậy lên sóng gió kinh thiên.
Thời gian tu hành một tháng, dựa theo hệ thống Siêu Phàm giả mà tính thì cũng là Thần tàng tam trọng thiên, vô luận là những đội phó của Trấn Ma Tư hay thậm chí cả bà cô bán thức ăn bị trọng thương và nữ nhân bao bố.
Mặc dù những người này đều rất mạnh, nhưng Lục Việt trong lòng cũng có một chút nhận thức.
Nếu như vừa rồi mũi kim chỉ đánh tan tầng thứ ba bức tường khí đang chao đảo muốn ngã thì Lục Việt sẽ không bất ngờ, nhưng điều Lục Việt kinh ngạc là vị trí mà mũi kim đó đã đánh tan bức tường khí.
Đó là khe hở giữa những viên gạch, mà đó chính là tử huyệt của Tam Xích Khí Tường.
Chỉ cần công kích chính xác những khe hở này, lực phòng ngự của bức tường khí ít nhất sẽ giảm xuống 3 phần, trước khi Tam Xích Khí Tường đại viên mãn, chín tầng bức tường khí hợp nhất, thiếu hụt này sẽ luôn tồn tại.
Đối phương là vô tình hay là cố ý?
Nếu là cố ý, chứng minh khả năng quan sát của người đàn ông trung niên này rất kinh khủng.
Trong lúc toàn bộ Thần Giới của Lục Việt bị cuốn vào, chuẩn bị ứng phó những biến cố tiếp theo,
Tiếng còi xe cứu thương từ xa vang vọng.
"Trương tiền bối, Lục Việt, dừng tay, đều là người một nhà."
Khi xe cứu thương dừng lại bên đường, Lý Hạo từ bên trong bước ra, lấy giấy chứng nhận sải bước về phía người đàn ông trung niên kia.
"Trương tiền bối, tôi là Lý Hạo của Trấn Ma Tư phân bộ Thái Thành."
"Đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi cố ý đến đón ngài."
Lông mày Lục Việt nhíu lại, Lý Hạo trước đó nói nhiệm vụ chính là người này sao?
Lúc này, Lý Hạo nói chuyện vài câu với người đó, sau đó trở lại bên cạnh Lục Việt.
"Lục Việt huynh đệ, cũng may tôi chạy tới kịp, anh không bị thương chứ?"
"Không sao." Lục Việt tiếp lời hỏi, "Vừa rồi tôi nghe cậu gọi hắn là Trương tiền bối?"
"Vị Trương tiền bối này là một tiền bối sau khi về hưu của tổng bộ, là người Thái Thành, tôi cố ý phụng mệnh đến đón tiếp, không ngờ lại gặp anh..."
"Lão đại về hưu?" Trong lòng Lục Việt kinh hãi.
Lại còn là đại lão trụ sở chính trong truyền thuyết, trách không được thực lực lại mạnh như vậy.
Lúc này, trong lòng Lục Việt cũng thấy đỡ chút, thua trong tay lão đại cũng không mất mặt.
"Lục Việt huynh đệ, tổ tiên Trương tiền bối đời đời hành y cứu người, tấm lòng nhân hậu, hai người các anh sao lại đánh nhau, trong chuyện này có phải là hiểu lầm gì không?"
Lục Việt nói ngắn gọn lại chuyện đã xảy ra ở thôn Trường Sơn.
"Cái gì? Con quỷ này lại hại chết thêm một người dân thôn."
Mặt Lý Hạo liền biến sắc, lập tức chạy đến trước mặt Trương tiền bối giải thích tình huống.
Sau khi nghe xong, Trương Thần Y cũng đi về phía Lục Việt.
"Tôi đi ngang qua nơi này, thấy con quỷ này bị trọng thương, mang theo oán khí ngút trời, đã rơi vào trạng thái hắc hóa, hẳn là có liên quan đến một vài sự kiện linh dị, tạm thời giữ lại cho nó một mạng, chuẩn bị đưa đến Thái Thành điều tra Trấn Ma Tư, xem rõ vụ án mạng, điều tra xem trong đó có người nào là yếu tố không..."
"Nếu như đã xác định được vụ án, dựa theo quy trình xử lý của Trấn Ma Tư là được..."
Thì ra hết thảy chuyện đã xảy ra trước đó chỉ là hiểu lầm, Trấn Ma Tư có một quy trình riêng để xử lý sự kiện linh dị, cũng không phải cứ gặp quỷ là giết, mà phải điều tra rõ nguyên nhân bên trong, phòng ngừa những sự kiện còn bỏ sót.
Nhỡ đâu con quỷ này còn liên quan đến các sự kiện linh dị khác đang ẩn núp hoặc là trong đó có yếu tố con người thì nếu không điều tra kỹ lưỡng mà trực tiếp xử lý sẽ để lại hậu họa nghiêm trọng.
"Đã rõ, vậy tôi sẽ mang nó về siêu độ..." Lý Hạo vừa xen vào nói.
"Siêu độ làm gì mà phải đi xa vậy, để ta làm giùm cho!"
Hai mắt Lục Việt tỏa sáng, pháp tướng Thận Khí hiện lên lao về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ đang bị thương định bỏ chạy, lại thấy tay trái Trương tiền bối phóng Phi Châm ra, toàn thân con quỷ bị giữ chặt không thể nhúc nhích, trở thành con dê con chờ bị làm thịt.
Lục Việt nhất kích tất sát!
Trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ước chừng hai mươi sợi nguyên khí vào tài khoản.
Rõ ràng nữ quỷ bao bố bị thương nặng, tối đa chỉ có thể quét được vài nguyên khí, nhưng nhờ trước đó ba mũi châm cứu trợ của đối phương, mà lại giúp bản thân có được nguyên khí của một quỷ vật cấp ba đầy máu.
Lúc này Lục Việt nhìn về phía Trương tiền bối kia, chỉ thấy đối phương hờ hững thu ngân châm trong tay, bỏ vào hòm thuốc, quả thật có dáng vẻ của một cao nhân.
Vị Trương Tam châm, Trương Thần Y này quả thật là sâu không lường được.
Sau chuyện này, thấy Lý Hạo cung kính nói chuyện với đối phương, Lục Việt vốn cũng không quen biết nên không quấy rầy nữa, lặng lẽ rút lui, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Từ xa, Trương tiền bối quay đầu nhìn về phía bóng lưng Lục Việt, thản nhiên hỏi: "Cậu ta là ai?"
Lý Hạo trả lời: "Lục Việt, cố vấn đặc biệt của Trấn Ma Tư phân bộ Thái Thành."
Cầu theo dõi đọc, biên tập nói có chút hi vọng lăn lộn được vị trí đề cử trưng bày.
Trước mắt, oán niệm trên người nữ nhân bọc bao bố rất mãnh liệt, dù cách nhau rất xa, cũng đủ làm người ta sinh ra hàn ý trong lòng, đó là sự không cam lòng với nhân gian và nguyền rủa đối với người sống...
Vù vù... Gió lạnh gào thét, như dao cắt không khí, cây cối bốn phía ầm ầm ngã xuống đất.
Quang mang từ Lục Việt Thanh Ngọc thể phát ra, có thể đạt tới một phạm vi nhất định, từng tấc từng tấc bị áp súc một cách vô tình.
Mười mét, năm mét, ba mét, cho đến khi chỉ còn lại khoảng cách hai mét...
"Ta biết rõ ngươi có oán niệm, cũng biết rõ ngươi đã từng phải chịu đựng những gì."
"Ngươi báo thù ta không can dự, nhưng muốn kéo ta xuống mồ theo, ngươi gây chuyện lớn rồi đó!"
Lục Việt giậm chân xuống đất, pháp tướng Thận Khí mở hết, khí thế quanh thân tăng vọt.
Khi tuyết lở, thực sự không có bông tuyết nào là vô tội, nhưng không thể chỉ vì trên bông tuyết bia có hai chữ 'bông tuyết' mà liền cùng nhau đuổi tận giết tuyệt.
Những người dân thôn đó có tội tình gì?
Chính mình thì có lỗi gì chứ! ! !
Vốn dĩ chỉ là hành trình tìm người thân của Trương Nhã Linh, kết quả lại thành ra như vậy.
Mọi chuyện đều phải nói lý lẽ.
Nếu như ngươi không nói phải trái, vậy ta sẽ dùng vật lý để nói chuyện với ngươi.
Lục Việt đột ngột đạp đất, pháp tướng cao hơn ba thước giống như ngọn núi liều chết xông lên.
Bên ngoài cơ thể, một lớp màng mỏng tựa nham thạch cuồn cuộn, hơi nóng ngút trời, chỗ nó đi qua, những làn khói đen kia như gặp phải khắc tinh, bị nhiệt độ cao làm bốc hơi hóa thành hư vô.
Lúc này, thân hình nữ nhân bao bố phía trước biến mất không thấy đâu, khi Lục Việt quan sát xung quanh, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng rùng mình.
Đối phương trong nháy mắt đã áp sát Lục Việt, móng tay nhọn hoắt như lưỡi câu, đâm thẳng vào lưng.
Keng~
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi, bức tường khí của Lục Việt cũng không chịu nổi một đòn mãnh liệt này, tầng thứ nhất lập tức vỡ tan, tầng thứ hai cũng đang đầy nguy cơ.
Lục Việt xoay người, không hề để ý.
Giơ tay lên, một nắm đấm khổng lồ cuốn theo Thận Khí nóng bỏng ầm ầm đánh tới.
Nữ quỷ bay ngược ra sau, mặt đất bị cày thành một rãnh sâu hoắm.
Thực lực bản thể của nữ quỷ này ước chừng ở cấp bậc thi cẩu tam giai, xét về thực lực cũng chỉ mạnh hơn một chút so với bà cô bán thức ăn bị thương nặng.
Nguy hiểm một chút là ở chỗ không tìm ra bản thể, liền phải đối mặt với quỷ hải chiến thuật.
Thật đúng là nói gì trúng nấy,
Trong chớp mắt nữ quỷ lại đứng lên, bắt đầu tự động phân tách.
Một thành hai, hai thành bốn... Cho đến khi biến thành mười sáu bóng người.
Nhưng tất cả đều chỉ như hư ảnh, không có gì nguy hiểm.
Ngay sau đó, khói đen trên thi thể những thôn dân vô tội xung quanh rối rít tràn vào bên trong những phân thân này, các phân thân bắt đầu ngưng tụ, trở nên quỷ dị và kinh khủng hơn.
Lục Việt cuối cùng đã tỉnh ngộ.
Nguyên nhân là do những phân thân này chỉ có một luồng nguyên khí.
Trước đây đám người Khương Lâm từng nói, những người dân thôn chết oan rất dễ biến thành quỷ vật, cho nên nữ nhân bao bố này đang dùng âm hồn của những người chết oan đó hoặc một thứ gì khác để cung cấp động lực cho các phân thân của mình.
Chỉ cần hại chết càng nhiều người, mười sáu phân thân sẽ có thể mãi mãi tồn tại.
Rất nhanh, mười sáu phân thân nhận được động lực liền hung hãn lao về phía Lục Việt.
Cắn xé, cào cấu, ăn mòn...
Đây là muốn hao tổn tính mạng.
Bành bành oành...
Tầng thứ hai bức tường khí vỡ tan tành, chỉ còn lại một tầng cuối cùng cũng đang chao đảo muốn đổ, mỗi một viên gạch khí đều như phải chịu đựng sức nặng của ngàn cân, bắt đầu giãn ra, rung động.
"Mười sáu bóng người chính là cực hạn của ngươi, nhưng đây không phải cực hạn của ta!"
Rống!
Tiếng rồng ngâm rung trời, Kim Long bay lên không, xé nát những phân thân quỷ vật đang vây quanh.
Lục Việt giẫm mạnh lên mặt đất, pháp tướng Thận Khí lần nữa bành trướng, một bàn tay khổng lồ đột nhiên lộ ra, túm chặt lấy những phân thân nữ quỷ đang nhào tới tiêu hao.
Một tiếng xé rách.
Xé nát ngay trước mặt.
"Tiếp theo đến!"
Toàn thân Lục Việt tràn đầy ý xơ xác tiêu điều, hai nhánh Kim Long cùng Thận Khí nóng bỏng phối hợp lẫn nhau, cùng nhau lao thẳng về phía quân địch.
Thấy cây đụng cây, thấy mộ đạp mộ, thấy quỷ giết quỷ.
Khắp nơi bùn đất văng tung tóe, cây cối vỡ vụn, như pháo binh dọn đường.
Một phân thân ngã xuống... Lại một phân thân ngã xuống...
【 Nguyên khí +1, +1... 】
Mười sáu phân thân toàn bộ ngã xuống.
Bản thể nữ quỷ bao bố cũng bị trọng thương rút lui.
"Không đánh lại thì muốn chạy trốn sao, ngươi trốn được à!"
Mặc dù Lục Việt cũng tiêu hao quá nhiều, nhưng lúc này không phải lúc nghỉ ngơi, vậy mà khi sắp thành công, nữ quỷ lại mượn tiết điểm trùng động của di tích, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Nếu hôm nay để nữ quỷ này chạy thoát, oán khí của nó nhất định còn lớn hơn nữa.
Lục Việt lập tức đuổi theo.
Khi một lần nữa mở mắt, phát hiện mình trở lại quốc lộ của thôn.
Từ xa đã thấy bóng dáng đám người Khương Lâm, có vẻ như bọn họ không sao.
Lục Việt nhíu mày tiếp tục quan sát xung quanh, cuối cùng ở một hướng khác phát hiện vết máu đen tràn đầy oán khí vương vãi trên đất, vì vậy vội vàng chạy tới.
Không lâu sau, đi theo dấu máu đen kia, Lục Việt đến một con đường mòn cỏ dại mọc um tùm, ngoài ý muốn lại tìm được đường ra khỏi thôn.
Giày sắt đạp nát cũng tìm ra lối, công sức quả không uổng phí.
Lục Việt tăng tốc, một đường theo đuổi, dựa theo mức độ tiêu tán oán khí trên vết máu đen, khoảng cách đang không ngừng rút ngắn.
Cuối cùng, Lục Việt thấy bóng dáng nữ quỷ ngã xuống phía trước.
Cùng lúc đó, một mùi vị kỳ lạ xộc vào mũi.
Có chút giống mùi thuốc bắc.
Lục Việt định thần nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc trường bào cổ màu xanh, lưng đeo một hòm thuốc bằng gỗ có viết chữ "Chăm sóc người bị thương", đang lẳng lặng đứng bên cạnh nữ quỷ,
Cách ăn mặc này, khiến Lục Việt lập tức liên tưởng đến việc hầu như ở mỗi thôn hoặc vài thôn sẽ có một người như vậy, trên lưng đeo hòm thuốc, thường xuyên đi khắp nơi khám bệnh cho người dân quê chân đất.
Lục Việt hơi nhíu mày, hắn phát hiện mình không nhìn ra được thực hư của người đàn ông này.
Đây tựa hồ chỉ là một người bình thường...
Hơn nữa hành động tiếp theo của người đàn ông khiến Lục Việt càng khó tin.
Hắn lại móc kim ra, châm cứu cho nữ quỷ.
Ba mũi kim đi xuống.
Lục Việt phát hiện khí tức hỗn loạn của nữ quỷ vốn đang rối loạn, lại không trở nên ác liệt hơn.
Thầy lang này đang cứu quỷ? ! ! !
Đây là đồng bọn?
Người và quỷ cấu kết làm chuyện xấu?
Lục Việt cân nhắc thiệt hơn, quyết định thừa dịp nữ quỷ chưa hồi phục thì ra tay trước.
Tam Xích Khí Tường ngưng tụ.
Ngay lúc sát ý của Lục Việt vừa lộ ra thì hắn định động thủ!
Keng ~
Trong giây tiếp theo, bức tường khí tầng thứ ba vốn đã lồi lõm lập tức tan tành.
Thủ phạm là một chiếc kim châm cứu.
May mà mũi kim kia bị phản lực bắn ngược lại, găm thẳng vào trên hòm thuốc.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía hòm thuốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Nhưng lúc này, trong lòng Lục Việt đã sớm dậy lên sóng gió kinh thiên.
Thời gian tu hành một tháng, dựa theo hệ thống Siêu Phàm giả mà tính thì cũng là Thần tàng tam trọng thiên, vô luận là những đội phó của Trấn Ma Tư hay thậm chí cả bà cô bán thức ăn bị trọng thương và nữ nhân bao bố.
Mặc dù những người này đều rất mạnh, nhưng Lục Việt trong lòng cũng có một chút nhận thức.
Nếu như vừa rồi mũi kim chỉ đánh tan tầng thứ ba bức tường khí đang chao đảo muốn ngã thì Lục Việt sẽ không bất ngờ, nhưng điều Lục Việt kinh ngạc là vị trí mà mũi kim đó đã đánh tan bức tường khí.
Đó là khe hở giữa những viên gạch, mà đó chính là tử huyệt của Tam Xích Khí Tường.
Chỉ cần công kích chính xác những khe hở này, lực phòng ngự của bức tường khí ít nhất sẽ giảm xuống 3 phần, trước khi Tam Xích Khí Tường đại viên mãn, chín tầng bức tường khí hợp nhất, thiếu hụt này sẽ luôn tồn tại.
Đối phương là vô tình hay là cố ý?
Nếu là cố ý, chứng minh khả năng quan sát của người đàn ông trung niên này rất kinh khủng.
Trong lúc toàn bộ Thần Giới của Lục Việt bị cuốn vào, chuẩn bị ứng phó những biến cố tiếp theo,
Tiếng còi xe cứu thương từ xa vang vọng.
"Trương tiền bối, Lục Việt, dừng tay, đều là người một nhà."
Khi xe cứu thương dừng lại bên đường, Lý Hạo từ bên trong bước ra, lấy giấy chứng nhận sải bước về phía người đàn ông trung niên kia.
"Trương tiền bối, tôi là Lý Hạo của Trấn Ma Tư phân bộ Thái Thành."
"Đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi cố ý đến đón ngài."
Lông mày Lục Việt nhíu lại, Lý Hạo trước đó nói nhiệm vụ chính là người này sao?
Lúc này, Lý Hạo nói chuyện vài câu với người đó, sau đó trở lại bên cạnh Lục Việt.
"Lục Việt huynh đệ, cũng may tôi chạy tới kịp, anh không bị thương chứ?"
"Không sao." Lục Việt tiếp lời hỏi, "Vừa rồi tôi nghe cậu gọi hắn là Trương tiền bối?"
"Vị Trương tiền bối này là một tiền bối sau khi về hưu của tổng bộ, là người Thái Thành, tôi cố ý phụng mệnh đến đón tiếp, không ngờ lại gặp anh..."
"Lão đại về hưu?" Trong lòng Lục Việt kinh hãi.
Lại còn là đại lão trụ sở chính trong truyền thuyết, trách không được thực lực lại mạnh như vậy.
Lúc này, trong lòng Lục Việt cũng thấy đỡ chút, thua trong tay lão đại cũng không mất mặt.
"Lục Việt huynh đệ, tổ tiên Trương tiền bối đời đời hành y cứu người, tấm lòng nhân hậu, hai người các anh sao lại đánh nhau, trong chuyện này có phải là hiểu lầm gì không?"
Lục Việt nói ngắn gọn lại chuyện đã xảy ra ở thôn Trường Sơn.
"Cái gì? Con quỷ này lại hại chết thêm một người dân thôn."
Mặt Lý Hạo liền biến sắc, lập tức chạy đến trước mặt Trương tiền bối giải thích tình huống.
Sau khi nghe xong, Trương Thần Y cũng đi về phía Lục Việt.
"Tôi đi ngang qua nơi này, thấy con quỷ này bị trọng thương, mang theo oán khí ngút trời, đã rơi vào trạng thái hắc hóa, hẳn là có liên quan đến một vài sự kiện linh dị, tạm thời giữ lại cho nó một mạng, chuẩn bị đưa đến Thái Thành điều tra Trấn Ma Tư, xem rõ vụ án mạng, điều tra xem trong đó có người nào là yếu tố không..."
"Nếu như đã xác định được vụ án, dựa theo quy trình xử lý của Trấn Ma Tư là được..."
Thì ra hết thảy chuyện đã xảy ra trước đó chỉ là hiểu lầm, Trấn Ma Tư có một quy trình riêng để xử lý sự kiện linh dị, cũng không phải cứ gặp quỷ là giết, mà phải điều tra rõ nguyên nhân bên trong, phòng ngừa những sự kiện còn bỏ sót.
Nhỡ đâu con quỷ này còn liên quan đến các sự kiện linh dị khác đang ẩn núp hoặc là trong đó có yếu tố con người thì nếu không điều tra kỹ lưỡng mà trực tiếp xử lý sẽ để lại hậu họa nghiêm trọng.
"Đã rõ, vậy tôi sẽ mang nó về siêu độ..." Lý Hạo vừa xen vào nói.
"Siêu độ làm gì mà phải đi xa vậy, để ta làm giùm cho!"
Hai mắt Lục Việt tỏa sáng, pháp tướng Thận Khí hiện lên lao về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ đang bị thương định bỏ chạy, lại thấy tay trái Trương tiền bối phóng Phi Châm ra, toàn thân con quỷ bị giữ chặt không thể nhúc nhích, trở thành con dê con chờ bị làm thịt.
Lục Việt nhất kích tất sát!
Trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ước chừng hai mươi sợi nguyên khí vào tài khoản.
Rõ ràng nữ quỷ bao bố bị thương nặng, tối đa chỉ có thể quét được vài nguyên khí, nhưng nhờ trước đó ba mũi châm cứu trợ của đối phương, mà lại giúp bản thân có được nguyên khí của một quỷ vật cấp ba đầy máu.
Lúc này Lục Việt nhìn về phía Trương tiền bối kia, chỉ thấy đối phương hờ hững thu ngân châm trong tay, bỏ vào hòm thuốc, quả thật có dáng vẻ của một cao nhân.
Vị Trương Tam châm, Trương Thần Y này quả thật là sâu không lường được.
Sau chuyện này, thấy Lý Hạo cung kính nói chuyện với đối phương, Lục Việt vốn cũng không quen biết nên không quấy rầy nữa, lặng lẽ rút lui, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Từ xa, Trương tiền bối quay đầu nhìn về phía bóng lưng Lục Việt, thản nhiên hỏi: "Cậu ta là ai?"
Lý Hạo trả lời: "Lục Việt, cố vấn đặc biệt của Trấn Ma Tư phân bộ Thái Thành."
Cầu theo dõi đọc, biên tập nói có chút hi vọng lăn lộn được vị trí đề cử trưng bày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận