Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 81:, gom Võ hiệp tiểu thuyết chung quanh gia tốc tu hành

Chương 81: Gom đồ vật liên quan đến tiểu thuyết võ hiệp để gia tăng tốc độ tu hành
Mấy ngày tiếp theo, Lục Việt bắt đầu tập trung vào ba quyển bí tịch còn lại. « Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh Ngọc Thể thiên – Bản thứ hai », « Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh Thận Khí thiên – trang thứ ba », « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công – trang thứ ba ». Theo kế hoạch, mỗi ngày đều ngược đường đến đạo quán và tự miếu.
Tuy nhiên, hắn không còn thấy Phương đạo trưởng và vị đại sư lục giới nữa. Thời gian cứ thế trôi qua một cách bình lặng và an nhàn. Hiện tại, độ tiến triển nhanh nhất chính là ở Thận Khí và bức tường khí. Còn Ngọc Thể thiên vì là bản in thứ hai nên độ tiến triển có hơi chậm một chút. Vì thế, mấy ngày nay Lục Việt dự định sẽ dốc toàn lực để đột phá hai môn này.
« Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh Thận Khí thiên – trang thứ ba » còn cần phải hợp thành lên bản mới thì mới có thể đột phá được. « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công – trang thứ ba » thì không cần, nhưng mà cần phải nâng cao hiệu suất tu hành để rút ngắn thời gian. Nghĩ tới đây, Lục Việt nhớ đến Tằng Thành, người bán “đồ cổ” thần thông quảng đại kia. Hắn nghĩ xem có thể tìm được những đồ vật mấu chốt tương tự như Côn Đả cẩu không.
“Xin chào, có ai không?”
“Xin chào, hoan nghênh đến với tiệm đồ cổ của lão cha, xin hỏi ngươi cần gì?”
Lục Việt chỉ cảm thấy có một đàn quạ bay qua đầu. Mỗi lần nhìn thấy cái tên này, hắn đều có cảm giác như mình bị hớ.
“Ta muốn hỏi một chút, có đồ vật nào liên quan đến Đạo – Phật hai môn không?”
“Ta muốn tìm đồ thật nổi tiếng ấy.”
“Tiểu huynh đệ, ngươi tìm cái này để làm gì?” Tằng Thành hỏi lại.
“Ngươi cứ nói có hay không?”
“Thứ này thì ngược lại có. Bên Đạo môn thì có áo bào tím của Thiên Sư, là đồ vật truyền lại qua nhiều đời. Còn Phật môn thì có xá lợi của các vị cao tăng đắc đạo. Mấy thứ đó rất hợp với yêu cầu của ngươi.”
“Bao nhiêu tiền?” Lục Việt sáng mắt.
“Không cần tiền. Ta cho ngươi địa chỉ, ngươi tự đến tìm họ mà lấy. À đúng rồi, ta nói thêm, vị Thiên Sư mặc áo bào tím kia ít nhất cũng phải là Thần tàng Cửu Trọng thiên, còn đám người tự xưng La Hán hộ pháp của Phật gia cũng phải Thần tàng Thất Trọng thiên gì đó.”
Lục Việt: “…”
Đây chẳng phải là muốn chết sao!!!
“Ta hạ thấp yêu cầu một chút. Có đồ vật lịch sử nào liên quan đến hai môn Đạo Phật không, tốt nhất là có liên quan đến mấy quyển bí tịch võ hiệp như « Dịch Cân Kinh », « Võ Đang Tam Thập Lục Công », « Tam Xích Khí Tường » và phải là hàng thật, không phải hàng nhái.”
“Tiểu huynh đệ, yêu cầu này của ngươi thật đặc biệt đấy. Chẳng lẽ ngươi là fan của tiểu thuyết võ hiệp, thích sưu tầm đồ vật xung quanh à?”
“Có hay không?”
“Nếu không phải là pháp khí mang theo người mà chỉ là đồ cổ thì gần đây ta thật sự có thu được một món.”
“Lúc trước ta có ghé một cái miếu tự bị đóng cửa. Vị trụ trì tham ô bị bắt, nên mấy thứ trong miếu đem đi đấu giá. Ta tiện tay mua một món đồ. Nghe nói là có liên quan đến Đạt Ma Tổ Sư. Vật này không phải pháp khí, nên ta coi nó là đồ cổ.”
“Nếu ngươi thực sự muốn, thì đưa cho ta một ít tiền vốn là được, mười ngàn.”
Ở cái thế giới này không phải tất cả những người theo Đạo hay Phật đều là siêu phàm giả. Số lượng siêu phàm giả rất ít, dù tỷ lệ đời sau của siêu phàm giả thức tỉnh thành công là cao, nhưng không có nghĩa là tất cả đều thành siêu phàm giả được. Mà trải qua mấy ngàn năm, đạo Phật ngày càng khai chi tán diệp, có nhiều đạo quán miếu tự chỉ là những người bình thường.
“Được, chúng ta hẹn thời gian rồi tôi đến xem hàng trước.”
Giá cả đã được đưa ra. Nếu thật sự hiệu quả, 10 nghìn tệ cũng không đắt. Cố gắng sưu tầm những thứ liên quan đến các bí tịch võ hiệp. Một món không được thì hai món, thêm mấy chục cái, Lục Việt không tin không thể tạo ra một thánh địa tu hành cho chính mình.
Hẹn thời gian vào 4 giờ chiều, vẫn là ở chỗ cũ. Bây giờ mới 10 giờ sáng, vẫn còn sớm. Mua đồ chỉ là một mặt. Hướng chính của hắn vẫn là Nguyên Khí. Cho dù là diễn luyện, hợp thành, hay phá tan bình cảnh đều cần đến nó. Nó mới là gốc rễ!
Chỉ cần có thể nâng cấp các công pháp này lên trang thứ ba, thứ tư... thậm chí là bản cuối cùng, thì những cái gọi là tiến triển chậm chạp, bình cảnh chẳng là vấn đề gì cả. Nghĩ đến đây, Lục Việt quyết định trước tiên đến khu nội trú xem một chút.
Hắn rời khỏi tiểu khu. Bắt một chiếc taxi. Không bao lâu thì đã đến bệnh viện thành phố. Đã nhiều ngày không gặp, tựa như đã mấy năm rồi. Lục Việt bế quan tu luyện đã lâu, không còn giống trước kia mỗi ngày tự đến đây. Bây giờ đột nhiên đến lại thấy hơi xa lạ. Như cũ, mua một ly nước lạnh, tìm một chỗ ngồi chờ. Hắn chờ đợi mất nửa tiếng sau.
Khi tiếng bánh xe và mặt đất va chạm dồn dập vang lên, một chiếc xe cứu thương quen thuộc rít gào như sấm sét xông vào cổng bệnh viện. Lục Việt sáng mắt, hắn đang chờ mong âm thanh nhắc nhở Nguyên Khí vào tài khoản.
Từ khi trở thành cố vấn, hắn đã hiểu rõ hơn về một số tình hình của Trấn Ma Tư Thái Thành, bao gồm cả khoa nghiên cứu của nơi này. Tỷ như tại sao lại gọi là nghiên cứu mà không phải là siêu độ. Trong đó có nguyên nhân, hướng đi chủ yếu của họ là nghiên cứu, sau đó mới đến siêu độ. Nếu không, Lục Việt đã muốn đích thân ra tay để thu được lượng lớn Nguyên Khí rồi.
Ngay lúc này, Lục Việt thấy chiếc xe cứu thương kia chạy về phía khu nội trú mới. Tình huống gì đây? Chẳng lẽ căn cứ đã dời rồi sao? Tò mò, Lục Việt đi theo. Kết quả, hắn phát hiện chiếc xe kia không phải xe của Trấn Ma Tư mà chỉ là một xe cứu thương thông thường. Một nhóm y tá trẻ tuổi khiêng một người đàn ông toàn thân màu tương xuống xe.
Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mọi người đều dừng lại xem, bàn tán xôn xao. Người đàn ông kia dường như đang rơi vào trạng thái điên cuồng nào đó. Mắt hắn trợn trừng, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Ta thành rồi! Ta xong rồi!!!", "Ta luyện thành rồi! Ta đao thương bất nhập, mình đồng da sắt."
Một người trong nhà đã rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng. Lục Việt trà trộn trong đám đông thì mới biết chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông đó không biết đã mua một phương thuốc phạt mao tẩy tủy ở đâu. Theo các tài liệu trên đơn thuốc, hắn đã mua một thùng gỗ, cho dược liệu vào ngâm, chỉ để lộ mỗi cái đầu. May mắn là người nhà đã phát hiện và gọi xe cứu thương, nếu không thì hậu quả khó lường. Không sai, cái phương thuốc đó chính là phương thuốc mà Lý Hạo đưa cho hắn xem lúc trước. Chỉ toàn là những thứ làm nước sốt mà thôi. Lục Việt không ngờ rằng lại có người đi luyện thật. Đúng là một người hùng mãnh!!! Quá tàn nhẫn với chính mình.
Rời khỏi khu nội trú mới, Lục Việt quay lại khu nội trú cũ. Hắn vừa ngây người được một lúc thì trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở 【 Nguyên Khí + 1, + 1 】. Lục Việt cảm thấy phấn chấn, thầm nghĩ hôm nay vận may của mình không tệ. Nhưng hóa ra Lục Việt đã mừng quá sớm. Cho đến buổi chiều cũng không có Nguyên Khí nào được cộng vào tài khoản nữa. Lục Việt không còn ngu ngốc đợi nữa, hắn còn có chuyện quan trọng khác phải làm.
Hắn lấy điện thoại ra gọi một chiếc xe. Ngay khi lên xe thì Lý Hạo đã gửi một tin nhắn tới: "Một nhóm người lừa đảo ở Thái Thành bị bắt, hiện trường giải mã trò lừa đảo phạt mao tẩy tủy. Cục an ninh Thái Thành nhắc nhở mọi người cẩn thận với chiêu trò lừa đảo, nên cài APP phòng chống lừa đảo, trong đó sẽ cung cấp thêm kiến thức về phòng chống lừa đảo…"
Lục Việt tỉnh táo mở tin nhắn ra xem. Quả nhiên thấy chiếc xe buýt quen thuộc, trong bài viết còn nói nhóm người này đã gây án nửa năm, lừa đảo ở nhiều thành phố, số tiền lên đến hàng triệu tệ. Lục Việt cau mày, tiền của người bình thường sao lại dễ bị lừa như thế? May mắn là lưới trời lồng lộng, nhóm người lừa đảo này cuối cùng cũng bị bắt. Nhân tiện hắn đọc thêm các tin tức khác thì thấy có nhiều siêu phàm giả hoạt động, mà giọng của bọn họ không giống người Thái Thành. Rõ ràng là người từ các vùng khác đến để chuẩn bị tiến vào di tích.
Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu (gió táp mưa sa đầy nhà - ý nói trước cơn bão lớn sắp đến). Nhớ tới người đầu bếp chuyên chế tác món quỷ kia, đến bây giờ vẫn không có tin tức mới nào. Đây là những gì mà mình thấy được, ở những nơi khuất mắt khác, không biết có bao nhiêu thế lực tà ác đang ẩn nấp nữa.
Lục Việt hít sâu một hơi rồi cất điện thoại đi. Thời gian không sai biệt lắm rồi, nên đến chỗ hẹn. Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Lục Việt đã đến địa điểm. Nhưng khi Tằng Thành lấy món đồ cổ ra thì Lục Việt cảm thấy đầu óc tối sầm.
"Đây là cái thứ ông nói là có liên quan đến Đạt Ma Tổ Sư sao?" Trước khi đến, Lục Việt đã chuẩn bị tinh thần rồi. Cà sa, kim bát, thiền trượng… nhưng khi nhìn thấy thứ trong tay đối phương thì hắn mới biết mình còn quá ngây thơ. Rõ ràng là một viên gạch đá. Chẳng lẽ ông lấy ở mấy góc nhà ra à? Cái thứ này mà cũng dám bán 10 nghìn, ngày mai Lục Việt sẽ báo cáo cho phòng quản lý thị trường ngay.
"Tiểu huynh đệ, đừng nóng vội." "Ngươi đã từng nghe qua câu chuyện Đạt Ma Tổ Sư diện bích tu hành chưa?"
Lục Việt: "..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận