Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 45:, Trương Nhã Linh linh vị (thứ ba cầu đuổi theo đọc )
"Chương 45: Linh vị của Trương Nhã Linh (Thứ ba, xin hãy theo dõi đọc truyện)
“Kính thưa quý khách, xin chào! Tài khoản ngân hàng đuôi số 6789 của quý khách đã nhận được khoản tiền 5.000.000,00 tệ vào lúc 08:23 hôm nay, số dư hiện tại là 6.000.551,04 tệ…”
Khoảng thời gian ba ngày đã trôi qua kể từ khi Lão đạo sĩ biến thành khói.
Hôm nay, Lục Việt vừa mới tỉnh dậy thì đã nhận được tin nhắn này trên điện thoại. Khoản tiền thưởng 500.000 tệ chính thức đã vào tài khoản! Trong nháy mắt trở nên giàu có.
Nhưng mà cái giấy phép vào di tích gì đó lại cứ chậm chạp chưa thấy tăm hơi đâu. Vật này là mình phải tự đến lấy hay là họ sẽ chuyển phát nhanh đến tận nhà?
Gửi tin nhắn cho Lý Hạo, kết quả mới biết giấy phép vào di tích không phải là giấy tờ hữu hình, mà được liên kết trực tiếp với chứng minh nhân dân. Chỉ cần đến thời điểm vào di tích mang theo chứng minh thư là được. Còn về thời gian vào di tích… thì cứ đợi thông báo.
Lục Việt thấy choáng váng đầu óc.
Tiện tay lên mạng tra hỏi tin tức mấy ngày nay, xem thử có bỏ lỡ thông tin hữu ích nào không, kết quả phát hiện những tin tức liên quan đến sự kiện mất dương khí đều đã có thông báo chính thức tiếp theo.
Từ những tin tức công khai trên mạng có thể thấy, trật tự xã hội đang dần được khôi phục, nhưng do vụ nổ lớn xảy ra đêm đó, một thời gian rất dài không có công nhân nào dám vào làm việc trong tòa nhà cao tầng.
Lắc đầu, Lục Việt cất điện thoại, kiểm tra lại thành quả tu luyện của mình. Mấy ngày nay hắn không hề lười biếng mà vô cùng tự giác. Thực hiện theo đúng kế hoạch đến các thánh địa tu luyện lớn, hiệu quả đạt được rất đáng kể.
« Ngọc Thể thiên Đệ Nhị Bản » hiện tại đã đạt tới tầng thứ hai – Thanh Ngọc thể. « Thận Khí thiên Đệ Nhị Bản » cũng đã đến cảnh giới thứ hai, Thận Khí hóa dịch. « Long Ngâm Kinh Đệ Nhị Bản » nhờ sự hỗ trợ từ các thánh địa tu luyện, một con Kim Long đã trưởng thành hoàn thiện, hơn nữa vì là bản thứ hai nên việc ấp ra con Kim Long thứ hai có lẽ chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi. « Phản Thương công Đệ Nhị Bản » đạt tới tầng thứ hai viên mãn, đang chuẩn bị đột phá bình cảnh. « Tiên Thiên Sung Điện Thung » còn cách tiểu thành một đoạn nữa.
Việc tu luyện càng nhiều công pháp dẫn đến thời gian dành cho mỗi công pháp càng ít đi. Nếu như không chăm chỉ luyện tập, cứ mải miết học công pháp mới thì rốt cuộc cái gì cũng chỉ ở mức lưng chừng.
Điều duy nhất có thể thay đổi được tất cả là phải nâng cấp phiên bản công pháp! Nó không chỉ giúp phá vỡ bình cảnh mà còn có thể tăng hiệu quả tu luyện.
Lục Việt kiểm tra lượng Nguyên Khí trong đầu, còn lại 23 sợi.
Trong tay hắn còn có bản « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công » phiên bản thứ nhất. Để kiểm chứng xem liệu có phải chỉ bí tịch cùng phẩm chất mới hợp thành được hay không, Lục Việt quyết định lại diễn sinh một quyển « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công ».
Tiêu hao 20 sợi Nguyên Khí, sau khi diễn sinh thành công, hai quyển hợp nhất lại. Tiếp tục đem hai quyển bản thứ hai hợp thành! Quả nhiên đã thành công hợp thành « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công bản thứ ba ». So với bản thứ hai, hiệu quả tu luyện lại một lần nữa tăng gấp bội.
Cẩn thận đọc bí tịch, Lục Việt phát hiện một số tư thế tu luyện cùng với những tâm pháp kèm theo đều đã được tối ưu hóa.
Việc này không nên chậm trễ, phải lập tức tu luyện!!!
Trong đầu liên tục vang lên âm thanh nhắc nhở.
Ngưng Khí thành tường… thế tường!!!!
Cuối cùng, sau hai tiếng đồng hồ, một bức tường với hình thức ban đầu đã được tu thành. Lần này có thêm ba tầng tường khí, không chỉ tăng hiệu quả phòng ngự mà tỉ lệ phản đòn cũng tăng lên. Theo đánh giá của Lục Việt, với điều kiện không phản công thì có lẽ cho dù có giao chiến mấy chục hiệp với quỷ vật cấp ba Thi Cẩu cũng không thành vấn đề lớn.
Ngay khi Lục Việt định tiếp tục tu luyện thì điện thoại di động có tin nhắn đến.
Là túi ngủ của Trương Nhã Linh đến!
Lục Việt đi dép, quả nhiên xuống phòng bảo vệ ở tầng dưới lấy bưu kiện. Xé gói bọc ra, bên trong rơi ra một tấm thiệp khen ngợi. Không thèm nhìn, hắn kiểm tra vật phẩm.
Bảy màu sắc sặc sỡ, một cái túi ngủ mô phỏng túi đựng xác chết. Tầm mắt Lục Việt dần chuyển hướng về phía Trương Nhã Linh đang nghỉ ngơi trong phòng khách. Sau khoảng thời gian chung sống, Lục Việt cũng xem như đã nắm rõ quy luật sinh hoạt của đối phương, thông thường là hoạt động vào buổi tối, còn ban ngày thì nghỉ ngơi. Còn về ban đêm cô ấy đi làm gì thì Lục Việt cũng không rõ. Một người một quỷ giữ một mối ăn ý khá tốt! Không hỏi nhiều, không can thiệp… Tóm lại Trương Nhã Linh đến giờ có thể tìm được nơi quay về, điều này khiến Lục Việt rất vui vẻ và yên tâm.
Tiến đến kéo khóa túi đựng xác chết của Trương Nhã Linh.
“Ngươi đoán ta mua quà gì cho ngươi?”
Trương Nhã Linh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng bị đánh thức, có chút vẻ ngái ngủ.
"Ăn?"
"Đoán lại?"
"Uống?"
"Đoán lại đi."
"Không đoán nữa, không cần, ta muốn đi ngủ."
Lục Việt: “…”. Ban ngày ngủ, sao ngươi cứ ngủ mãi vậy? Mấy con quỷ tầm tuổi ngươi ban ngày còn đi tìm công trạng, ngươi một ngày hết nửa thời gian là nằm ườn ra.
"Ngươi cứ thử xem có vừa người không, không vừa thì có thể trả hàng trong bảy ngày mà không cần lý do.” Nghe Lục Việt khuyên, Trương Nhã Linh lúc này mới chịu thử một chút, kết quả vừa rút người ra khỏi túi đựng xác thì có một vật gì đó rơi ra.
“Đây là cái gì?”
“Trương Nhã Linh, ngươi lại mang theo linh vị bên mình!!!”
Lục Việt kinh hãi. Vật vừa rơi ra từ túi ngủ của Trương Nhã Linh là một tấm bài vị màu đen, khắc năm chữ “Trương Nhã Linh linh vị” ở giữa. Một bên chữ nhỏ còn ghi quê quán.
Trương Nhã Linh, không nhìn ra, tình cảm sâu nặng như vậy sao! Đi đâu cũng mang theo, đây là bày tỏ nỗi nhớ nhà của mình à? Lục Việt cảm thấy rất kính phục. Quỷ nghĩ cố hương, lá rụng về cội, đó là chuyện thường tình.
Nhìn thấy Trương Nhã Linh chọn một cái túi ngủ màu hồng nhạt, Lục Việt sờ cằm suy nghĩ. Trương Nhã Linh toàn thân tràn đầy bí mật, lai lịch cũng không hề đơn giản.
Lúc này điện thoại của Lục Việt lại vang lên.
Là nhóm công ty Nô lệ thức đêm có người @ toàn thể thành viên:
“Tình huống đột xuất, Tân Uyển Thiếu Viên hôm nay phát sinh động đất, cảm chấn mạnh mẽ, dự kiến cấp 6, các tòa nhà rung lắc dữ dội, tình hình thương vong chưa rõ.”
“Tán gẫu làm gì, ta ở ngay đường bên cạnh Tân Uyển Thiếu Viên, ngồi chơi game trong nhà đánh rắm cũng không cảm thấy gì cả, người tung tin vịt thôi… Gì vậy, xe cứu thương đến, thật động đất à?”
“Ảnh chụp hiện trường đây, bệnh viện thành phố đang điều động rất nhiều xe cứu thương!!”
Lục Việt kinh ngạc. Động đất cấp 6 không phải là nhỏ. Sao mình lại không có một chút cảm giác nào? Mở bản đồ ra tra, phát hiện cách chỗ mình cũng chỉ mười mấy km. Bấm vào tấm ảnh chụp hiện trường mà thành viên trong nhóm kia gửi, Lục Việt khẽ nhíu mày.
Từ hình ảnh cho thấy, đối diện Tân Uyển Thiếu Viên đã bị kéo rào chắn cảnh giới. Những con đường này… y như cái cách mà cao ốc bị phong tỏa lúc trước. Điều quan trọng nhất là Lục Việt nhìn thấy những chiếc xe cứu thương quen thuộc kia, thì ra đều là xe của Trấn Ma Tư. Điều này chỉ có thể cho thấy một điều, nơi đó nhất định có sự kiện linh dị. Dựa vào số lượng xe cứu thương mà đánh giá, sự kiện lần này cũng không quá nghiêm trọng.
Lục Việt đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định đi hiện trường “cọ” Nguyên Khí.
Tạm biệt Trương Nhã Linh xong.
Ra khỏi khu dân cư, đón xe!!
Có tiền, chính là tự do thoải mái.
Mất chừng 20 phút, Lục Việt đã đến được Tân Uyển Thiếu Viên. Vừa mới xuống xe, cảnh tượng trước mắt đã làm hắn thực sự kinh hãi. Từ xa, một tòa nhà giống như bị người ta chặt ngang làm đứt đoạn thành bốn năm khúc, khoa trương hơn là tòa nhà này cũng không sụp đổ mà ngược lại còn như lắp ghép gỗ lại, đảo điên hỗn loạn theo một cách gần như điên cuồng.
Đây là cái thứ mà động đất có thể rung lắc ra được à?
Toàn bộ vòng ngoài đã bị phong tỏa, bên trong đậu đầy xe cứu thương.
"Tiên sinh, đây là khu vực bị ảnh hưởng bởi động đất, bên trong rất nguy hiểm, người ngoài xin đừng đến gần."
"Ta không phải người ngoài, ta là người mình!"
Nhân viên an ninh phụ trách tuần tra bên ngoài lộ vẻ nghi hoặc.
"Xét từ góc độ quốc gia, chúng ta là đồng bào huynh đệ, xét từ góc độ lịch sử, tổ tiên chúng ta đồng nguyên, là người một nhà tương thân tương ái, xét từ góc độ cá nhân, tình quân dân cá nước, tình đồng thủ túc, ngươi nói ta có thể là người ngoài sao?!!!" Lục Việt giậm chân, đấm ngực, lời nói đanh thép.
“Chuyện này… nói ngược lại thì không phải là người ngoài, không đúng, tuy rằng chúng ta là anh em tay chân nhưng thân là nhân viên bảo vệ, ta phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của mọi người, ngươi không thể đi vào.” Anh bảo vệ Tiểu Ca phản ứng rất nhanh.
“Từ một góc độ nào đó mà nói thì anh nói đúng, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì anh nói không đúng, hoặc có thể nói là chưa hoàn toàn đúng, có thể nói là cách đúng một chút không đúng nữa."
“A… chuyện này…” vẻ mặt anh bảo vệ Tiểu Ca như bị rơi vào mộng.
“Lấy con mắt phát triển nhìn nhận, chỗ anh nói đúng thì vận động trong không gian thời gian có thể là không đúng, chỗ anh nói không đúng lấy quan điểm biện chứng thì nhìn có thể là đúng vào giờ phút này, anh nói có thể đúng có thể không đúng, sau này, khi lùi về tương lai anh nói có thể là không đúng mà cũng có thể là đúng…"
Anh bảo vệ Tiểu Ca mắt đã mơ màng, thậm chí có chút hoài nghi nhân sinh.
Ngay lúc Lục Việt đang nghĩ cách lừa gạt vượt qua kiểm tra thì trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở 【Nguyên Khí + 1】.
Trong lòng Lục Việt mừng như điên, ngó vào bên trong. Quả nhiên thấy chiếc xe cứu thương chuyên dụng của Trấn Ma Tư đậu ở đó. Bốn bánh không ngừng lắc lư, thân xe liên tục rung lắc phát ra những âm thanh kẽo kẹt lạ lùng.
Cửa xe mở ra, Lý Hạo sắc mặt tái nhợt bước ra.
“Ngươi xem… đó là huynh đệ của ta!” Lục Việt chỉ vào Lý Hạo.
Lúc này bên trong khu dân cư.
Lý Hạo xoa xoa đầu có chút căng thẳng. Vừa nãy linh hồn hắn đã xuất khiếu, nhập vào một con quỷ vật, vốn định dò xét tình hình bên trong tòa nhà thì không ngờ con quỷ kia lại giả chết, nếu không phải linh hồn đủ mạnh thì có lẽ đã bị nó phản phệ đoạt xá rồi. Đúng lúc đó hắn đột nhiên nghe bên ngoài có người gọi mình. Quay đầu nhìn lại, hóa ra Lục Việt bị chặn bên ngoài đang vẫy tay chào."
“Kính thưa quý khách, xin chào! Tài khoản ngân hàng đuôi số 6789 của quý khách đã nhận được khoản tiền 5.000.000,00 tệ vào lúc 08:23 hôm nay, số dư hiện tại là 6.000.551,04 tệ…”
Khoảng thời gian ba ngày đã trôi qua kể từ khi Lão đạo sĩ biến thành khói.
Hôm nay, Lục Việt vừa mới tỉnh dậy thì đã nhận được tin nhắn này trên điện thoại. Khoản tiền thưởng 500.000 tệ chính thức đã vào tài khoản! Trong nháy mắt trở nên giàu có.
Nhưng mà cái giấy phép vào di tích gì đó lại cứ chậm chạp chưa thấy tăm hơi đâu. Vật này là mình phải tự đến lấy hay là họ sẽ chuyển phát nhanh đến tận nhà?
Gửi tin nhắn cho Lý Hạo, kết quả mới biết giấy phép vào di tích không phải là giấy tờ hữu hình, mà được liên kết trực tiếp với chứng minh nhân dân. Chỉ cần đến thời điểm vào di tích mang theo chứng minh thư là được. Còn về thời gian vào di tích… thì cứ đợi thông báo.
Lục Việt thấy choáng váng đầu óc.
Tiện tay lên mạng tra hỏi tin tức mấy ngày nay, xem thử có bỏ lỡ thông tin hữu ích nào không, kết quả phát hiện những tin tức liên quan đến sự kiện mất dương khí đều đã có thông báo chính thức tiếp theo.
Từ những tin tức công khai trên mạng có thể thấy, trật tự xã hội đang dần được khôi phục, nhưng do vụ nổ lớn xảy ra đêm đó, một thời gian rất dài không có công nhân nào dám vào làm việc trong tòa nhà cao tầng.
Lắc đầu, Lục Việt cất điện thoại, kiểm tra lại thành quả tu luyện của mình. Mấy ngày nay hắn không hề lười biếng mà vô cùng tự giác. Thực hiện theo đúng kế hoạch đến các thánh địa tu luyện lớn, hiệu quả đạt được rất đáng kể.
« Ngọc Thể thiên Đệ Nhị Bản » hiện tại đã đạt tới tầng thứ hai – Thanh Ngọc thể. « Thận Khí thiên Đệ Nhị Bản » cũng đã đến cảnh giới thứ hai, Thận Khí hóa dịch. « Long Ngâm Kinh Đệ Nhị Bản » nhờ sự hỗ trợ từ các thánh địa tu luyện, một con Kim Long đã trưởng thành hoàn thiện, hơn nữa vì là bản thứ hai nên việc ấp ra con Kim Long thứ hai có lẽ chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi. « Phản Thương công Đệ Nhị Bản » đạt tới tầng thứ hai viên mãn, đang chuẩn bị đột phá bình cảnh. « Tiên Thiên Sung Điện Thung » còn cách tiểu thành một đoạn nữa.
Việc tu luyện càng nhiều công pháp dẫn đến thời gian dành cho mỗi công pháp càng ít đi. Nếu như không chăm chỉ luyện tập, cứ mải miết học công pháp mới thì rốt cuộc cái gì cũng chỉ ở mức lưng chừng.
Điều duy nhất có thể thay đổi được tất cả là phải nâng cấp phiên bản công pháp! Nó không chỉ giúp phá vỡ bình cảnh mà còn có thể tăng hiệu quả tu luyện.
Lục Việt kiểm tra lượng Nguyên Khí trong đầu, còn lại 23 sợi.
Trong tay hắn còn có bản « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công » phiên bản thứ nhất. Để kiểm chứng xem liệu có phải chỉ bí tịch cùng phẩm chất mới hợp thành được hay không, Lục Việt quyết định lại diễn sinh một quyển « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công ».
Tiêu hao 20 sợi Nguyên Khí, sau khi diễn sinh thành công, hai quyển hợp nhất lại. Tiếp tục đem hai quyển bản thứ hai hợp thành! Quả nhiên đã thành công hợp thành « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công bản thứ ba ». So với bản thứ hai, hiệu quả tu luyện lại một lần nữa tăng gấp bội.
Cẩn thận đọc bí tịch, Lục Việt phát hiện một số tư thế tu luyện cùng với những tâm pháp kèm theo đều đã được tối ưu hóa.
Việc này không nên chậm trễ, phải lập tức tu luyện!!!
Trong đầu liên tục vang lên âm thanh nhắc nhở.
Ngưng Khí thành tường… thế tường!!!!
Cuối cùng, sau hai tiếng đồng hồ, một bức tường với hình thức ban đầu đã được tu thành. Lần này có thêm ba tầng tường khí, không chỉ tăng hiệu quả phòng ngự mà tỉ lệ phản đòn cũng tăng lên. Theo đánh giá của Lục Việt, với điều kiện không phản công thì có lẽ cho dù có giao chiến mấy chục hiệp với quỷ vật cấp ba Thi Cẩu cũng không thành vấn đề lớn.
Ngay khi Lục Việt định tiếp tục tu luyện thì điện thoại di động có tin nhắn đến.
Là túi ngủ của Trương Nhã Linh đến!
Lục Việt đi dép, quả nhiên xuống phòng bảo vệ ở tầng dưới lấy bưu kiện. Xé gói bọc ra, bên trong rơi ra một tấm thiệp khen ngợi. Không thèm nhìn, hắn kiểm tra vật phẩm.
Bảy màu sắc sặc sỡ, một cái túi ngủ mô phỏng túi đựng xác chết. Tầm mắt Lục Việt dần chuyển hướng về phía Trương Nhã Linh đang nghỉ ngơi trong phòng khách. Sau khoảng thời gian chung sống, Lục Việt cũng xem như đã nắm rõ quy luật sinh hoạt của đối phương, thông thường là hoạt động vào buổi tối, còn ban ngày thì nghỉ ngơi. Còn về ban đêm cô ấy đi làm gì thì Lục Việt cũng không rõ. Một người một quỷ giữ một mối ăn ý khá tốt! Không hỏi nhiều, không can thiệp… Tóm lại Trương Nhã Linh đến giờ có thể tìm được nơi quay về, điều này khiến Lục Việt rất vui vẻ và yên tâm.
Tiến đến kéo khóa túi đựng xác chết của Trương Nhã Linh.
“Ngươi đoán ta mua quà gì cho ngươi?”
Trương Nhã Linh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng bị đánh thức, có chút vẻ ngái ngủ.
"Ăn?"
"Đoán lại?"
"Uống?"
"Đoán lại đi."
"Không đoán nữa, không cần, ta muốn đi ngủ."
Lục Việt: “…”. Ban ngày ngủ, sao ngươi cứ ngủ mãi vậy? Mấy con quỷ tầm tuổi ngươi ban ngày còn đi tìm công trạng, ngươi một ngày hết nửa thời gian là nằm ườn ra.
"Ngươi cứ thử xem có vừa người không, không vừa thì có thể trả hàng trong bảy ngày mà không cần lý do.” Nghe Lục Việt khuyên, Trương Nhã Linh lúc này mới chịu thử một chút, kết quả vừa rút người ra khỏi túi đựng xác thì có một vật gì đó rơi ra.
“Đây là cái gì?”
“Trương Nhã Linh, ngươi lại mang theo linh vị bên mình!!!”
Lục Việt kinh hãi. Vật vừa rơi ra từ túi ngủ của Trương Nhã Linh là một tấm bài vị màu đen, khắc năm chữ “Trương Nhã Linh linh vị” ở giữa. Một bên chữ nhỏ còn ghi quê quán.
Trương Nhã Linh, không nhìn ra, tình cảm sâu nặng như vậy sao! Đi đâu cũng mang theo, đây là bày tỏ nỗi nhớ nhà của mình à? Lục Việt cảm thấy rất kính phục. Quỷ nghĩ cố hương, lá rụng về cội, đó là chuyện thường tình.
Nhìn thấy Trương Nhã Linh chọn một cái túi ngủ màu hồng nhạt, Lục Việt sờ cằm suy nghĩ. Trương Nhã Linh toàn thân tràn đầy bí mật, lai lịch cũng không hề đơn giản.
Lúc này điện thoại của Lục Việt lại vang lên.
Là nhóm công ty Nô lệ thức đêm có người @ toàn thể thành viên:
“Tình huống đột xuất, Tân Uyển Thiếu Viên hôm nay phát sinh động đất, cảm chấn mạnh mẽ, dự kiến cấp 6, các tòa nhà rung lắc dữ dội, tình hình thương vong chưa rõ.”
“Tán gẫu làm gì, ta ở ngay đường bên cạnh Tân Uyển Thiếu Viên, ngồi chơi game trong nhà đánh rắm cũng không cảm thấy gì cả, người tung tin vịt thôi… Gì vậy, xe cứu thương đến, thật động đất à?”
“Ảnh chụp hiện trường đây, bệnh viện thành phố đang điều động rất nhiều xe cứu thương!!”
Lục Việt kinh ngạc. Động đất cấp 6 không phải là nhỏ. Sao mình lại không có một chút cảm giác nào? Mở bản đồ ra tra, phát hiện cách chỗ mình cũng chỉ mười mấy km. Bấm vào tấm ảnh chụp hiện trường mà thành viên trong nhóm kia gửi, Lục Việt khẽ nhíu mày.
Từ hình ảnh cho thấy, đối diện Tân Uyển Thiếu Viên đã bị kéo rào chắn cảnh giới. Những con đường này… y như cái cách mà cao ốc bị phong tỏa lúc trước. Điều quan trọng nhất là Lục Việt nhìn thấy những chiếc xe cứu thương quen thuộc kia, thì ra đều là xe của Trấn Ma Tư. Điều này chỉ có thể cho thấy một điều, nơi đó nhất định có sự kiện linh dị. Dựa vào số lượng xe cứu thương mà đánh giá, sự kiện lần này cũng không quá nghiêm trọng.
Lục Việt đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định đi hiện trường “cọ” Nguyên Khí.
Tạm biệt Trương Nhã Linh xong.
Ra khỏi khu dân cư, đón xe!!
Có tiền, chính là tự do thoải mái.
Mất chừng 20 phút, Lục Việt đã đến được Tân Uyển Thiếu Viên. Vừa mới xuống xe, cảnh tượng trước mắt đã làm hắn thực sự kinh hãi. Từ xa, một tòa nhà giống như bị người ta chặt ngang làm đứt đoạn thành bốn năm khúc, khoa trương hơn là tòa nhà này cũng không sụp đổ mà ngược lại còn như lắp ghép gỗ lại, đảo điên hỗn loạn theo một cách gần như điên cuồng.
Đây là cái thứ mà động đất có thể rung lắc ra được à?
Toàn bộ vòng ngoài đã bị phong tỏa, bên trong đậu đầy xe cứu thương.
"Tiên sinh, đây là khu vực bị ảnh hưởng bởi động đất, bên trong rất nguy hiểm, người ngoài xin đừng đến gần."
"Ta không phải người ngoài, ta là người mình!"
Nhân viên an ninh phụ trách tuần tra bên ngoài lộ vẻ nghi hoặc.
"Xét từ góc độ quốc gia, chúng ta là đồng bào huynh đệ, xét từ góc độ lịch sử, tổ tiên chúng ta đồng nguyên, là người một nhà tương thân tương ái, xét từ góc độ cá nhân, tình quân dân cá nước, tình đồng thủ túc, ngươi nói ta có thể là người ngoài sao?!!!" Lục Việt giậm chân, đấm ngực, lời nói đanh thép.
“Chuyện này… nói ngược lại thì không phải là người ngoài, không đúng, tuy rằng chúng ta là anh em tay chân nhưng thân là nhân viên bảo vệ, ta phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của mọi người, ngươi không thể đi vào.” Anh bảo vệ Tiểu Ca phản ứng rất nhanh.
“Từ một góc độ nào đó mà nói thì anh nói đúng, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì anh nói không đúng, hoặc có thể nói là chưa hoàn toàn đúng, có thể nói là cách đúng một chút không đúng nữa."
“A… chuyện này…” vẻ mặt anh bảo vệ Tiểu Ca như bị rơi vào mộng.
“Lấy con mắt phát triển nhìn nhận, chỗ anh nói đúng thì vận động trong không gian thời gian có thể là không đúng, chỗ anh nói không đúng lấy quan điểm biện chứng thì nhìn có thể là đúng vào giờ phút này, anh nói có thể đúng có thể không đúng, sau này, khi lùi về tương lai anh nói có thể là không đúng mà cũng có thể là đúng…"
Anh bảo vệ Tiểu Ca mắt đã mơ màng, thậm chí có chút hoài nghi nhân sinh.
Ngay lúc Lục Việt đang nghĩ cách lừa gạt vượt qua kiểm tra thì trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở 【Nguyên Khí + 1】.
Trong lòng Lục Việt mừng như điên, ngó vào bên trong. Quả nhiên thấy chiếc xe cứu thương chuyên dụng của Trấn Ma Tư đậu ở đó. Bốn bánh không ngừng lắc lư, thân xe liên tục rung lắc phát ra những âm thanh kẽo kẹt lạ lùng.
Cửa xe mở ra, Lý Hạo sắc mặt tái nhợt bước ra.
“Ngươi xem… đó là huynh đệ của ta!” Lục Việt chỉ vào Lý Hạo.
Lúc này bên trong khu dân cư.
Lý Hạo xoa xoa đầu có chút căng thẳng. Vừa nãy linh hồn hắn đã xuất khiếu, nhập vào một con quỷ vật, vốn định dò xét tình hình bên trong tòa nhà thì không ngờ con quỷ kia lại giả chết, nếu không phải linh hồn đủ mạnh thì có lẽ đã bị nó phản phệ đoạt xá rồi. Đúng lúc đó hắn đột nhiên nghe bên ngoài có người gọi mình. Quay đầu nhìn lại, hóa ra Lục Việt bị chặn bên ngoài đang vẫy tay chào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận