Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 259:, ai dám khi dễ ta nhân viên! ! .
Chương 259: Ai dám khi dễ nhân viên của ta! ! .Đóng băng! Lấy hắn làm trung tâm, sương lạnh nhanh chóng lan tràn, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống. Chiêu này của hắn nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng thực tế uy lực kinh người, chính là bằng vào chiêu này hắn áp đảo quần hùng, chiếm được một gốc thiên tài địa bảo thụ. Cái gọi là đóng băng, chính là từ trong ra ngoài đem người hoàn toàn đông lại, đến lúc đó chỉ cần nhẹ nhàng một quyền, Băng Điêu sẽ vỡ vụn, quá trình này cũng không đau khổ, bởi vì ở khoảnh khắc đóng băng, địch nhân đã chết rồi. Nhưng mà, hắn đánh giá thấp Lục Việt, cũng đánh giá cao thực lực của chính mình. Tim trong cơ thể Lục Việt đột nhiên nhảy lên. Nửa Niết Bàn tim thả ra Tinh Hỏa nóng bỏng cuồng bạo, dung nhập vào trong huyết dịch. Trong thoáng chốc, mọi người giống như thấy một viên thái dương thiêu đốt rơi xuống. Ầm ầm! Chỗ Lục Việt đi qua, băng sương dưới chân nhanh chóng tan ra. Cuối cùng ép sát đối phương, hắn trực tiếp một búa nặng nề đánh xuống. Dùng cương khí chém người hoàn toàn không có cảm giác, người chết rồi thì thôi, chỉ là chuyện trong nháy mắt, chỉ có dùng Thanh Đồng Việt ẩn chứa Hung Khí tiếp xúc da thịt, xuyên qua thân thể trong một sát na mới có thể khiến một vài người biết rõ mùi vị sợ hãi. Nam băng sương không ngờ rằng sương giá mà mình luôn tự hào lại bị hóa giải trong nháy mắt, cũng may hắn là một thiên tài, lập tức phản ứng, khoảnh khắc cuối cùng toàn thân bao phủ một lớp băng giáp thật dày, cả người trông cũng cao lớn gấp đôi. Nhưng vừa giao thủ một chiêu, nam băng sương kinh hãi, băng giáp dày mà hắn ngưng tụ khi tiếp xúc lưỡi búa trong nháy mắt liền phát ra tiếng răng rắc giòn tan, ngay sau đó nhanh chóng nứt nẻ, sụp đổ. Thanh Đồng Việt vừa nhanh vừa mạnh từ vai nam băng sương một đường dựng thẳng bổ xuống, lưỡi búa sâu khảm vào cơ thể hắn, Tà Khí cộng thêm Hung Khí đang không ngừng ăn mòn thân thể hắn. "A... Không nên giết ta..." Trong mắt nam băng sương sinh ra nỗi sợ hãi vô tận, phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, bắt đầu cầu xin tha thứ, hắn không thể chết được, hắn vất vả lắm mới được như hôm nay, trong di tích có danh tiếng lớn như vậy, tương lai hắn sẽ trở thành thọ thần, hắn không thể chết ở chỗ này. Ầm! Thân thể nam băng sương cuối cùng nổ tung thành vô số mảnh vụn. Cảnh này khiến mọi người kinh sợ không thôi. Bọn họ biết rõ ông chủ quán trọ Hòa Bình nhất định là một thiên tài ẩn dật, nếu không sao có thể chiếm được thọ giống như, còn mở quán trọ, nhưng bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới trận chiến lại kết thúc nhanh như vậy. Mặt mày vui vẻ nam bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, thịt béo trên mặt khẽ run, chỉ cảm thấy tay chân phát lạnh, hắn muốn lén lút chạy đi, lại phát hiện tầm mắt của Lục Việt đang hướng về mình, liền vội vàng hốt hoảng giải thích: "Ông chủ, giết thật tốt! ! !". "Đời ta hận nhất loại người thừa dịp cháy nhà hôi của này". "Thực ra ta là nằm vùng, coi như lão bản ngươi không ra tay, ta cũng sẽ xuất thủ cứu người vào thời điểm cuối cùng, ngươi tin ta... Ta đến để giúp ngươi trông nom thọ giống như, ta lấy nhân cách thề..." Lục Việt nhấc phủ ngắt lời nói: "Ta nói rồi người chết không cần nói." Mặt mày vui vẻ nam da mặt cứng đờ, hung tợn nói: "Đây là ngươi ép ta!" Ngay sau đó, mặt mày vui vẻ nam phát động công kích âm sóng, từng chữ từng chữ một, sóng âm vô hình khuếch tán ra, những người trọng thương xung quanh vốn đã sống sót bị ảnh hưởng, chỉ cảm thấy toàn thân khí quan phảng phất sắp nổ tung. Lục Việt không hề bị lay động, giơ tay khẽ vẫy "Nhà cái bổ củi". Cương khí như thiên thạch hạ xuống, chính xác đánh trúng mục tiêu sống là mặt mày vui vẻ nam. Chiến đấu xoay chuyển trong nháy mắt, dùng chiêu thức lúc trước đối phó với Băng Sương nam để đối phó với mặt mày vui vẻ nam rõ ràng không thích hợp, hơn nữa mặt mày vui vẻ nam rõ ràng là mục tiêu sống, không dùng phủ cương đánh chết cũng có lỗi với hắn. Đến đây, hai vị thiên tài có chút danh tiếng đã vẫn lạc. 【 Nguyên Khí + 35, + 42 】 Nhiều Nguyên Khí như vậy? Rõ ràng hai người này đã dùng qua số lượng lớn thiên tài địa bảo. Không chỉ có vậy, Lục Việt phát hiện tuổi thọ đã tăng thêm 160 năm. Lúc nào giết người lại có thể dời đi tuổi thọ? Nhìn những người trọng thương may mắn còn sống sót, Lục Việt móc ra coca bản đặc chế phân phát. Thứ này chính là thiên tài địa bảo. Một chai thì bị thương nhẹ sẽ khôi phục, hai chai thì trọng thương khỏi hẳn, ba chai thì sinh long hoạt hổ. Sau đó, Lục Việt từ miệng những người này chắp vá lại sự việc đã xảy ra. Hắn không ngờ rằng, chỉ rời đi một đêm, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Phó nhân Thọ Thần kia tự xưng phụng ý chỉ của thọ thần tìm tới hắn. Lục Việt cũng không biết mình đắc tội với cái gọi là Thọ Thần khi nào, hắn ở di tích luôn luôn khiêm tốn, đều hòa bình trỗi dậy, không tranh chấp với ai. Nếu như nói có kẻ thù, thì chính là tên tội phạm trốn trại kia. Nhưng tên tội phạm trốn trại kia thì có quan hệ gì với thọ thần? Trong lòng Lục Việt đối với thân phận Thọ Thần phía sau màn có thêm chút suy đoán. Đúng lúc này, ở xa xa có một đám khách không mời mà đến đang nhanh chóng tiến lại. Đó là những người mang khế ước số âm trước đó đã bị nam băng sương đánh lui. Lần này bọn họ tập hợp một số lượng lớn người mang số âm, chuẩn bị tiêu diệt nốt những người còn lại. "Trời cũng giúp ta, nhiều người như vậy, lần này cần phát tài rồi!" "Chắc hẳn đây là những người may mắn còn sống sót ở Trại Hòa Bình". "Đều tụ tập ở đây, ngược lại đỡ cho chúng ta phải đi tìm từng người". Những người mang khế ước số âm người máu me đầy mình, trên mặt tràn đầy tham lam cùng điên cuồng. Chỉ cần hoàn thành nốt lần cướp bóc cuối cùng là có thể thực hiện giấc mộng giàu có sau một đêm. Triệu Văn Đào đứng dậy tiến đến gần Lục Việt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ông chủ, những người mang số âm xông tới rồi, chúng ta có nên hợp lực phá vòng vây đi ra ngoài không?". Lục Việt cắt ngang lời Triệu Văn Đào nói: "Phá vòng vây? Tại sao phải phá vòng vây?". "Quán trọ Hòa Bình xây dựng không dễ, những người này phá hủy quán trọ của ta, rõ ràng là bọn họ không hiểu hai chữ 'Hòa bình' có nghĩa gì, nếu không hiểu chúng ta có nghĩa vụ để cho bọn họ biết thế nào là hòa bình". "Hòa bình chưa bao giờ có được bằng cách thỏa hiệp, đàm phán hay nói phải trái, chỉ khi những người không coi trọng hòa bình phải gục ngã thì mới có thể nghênh đón hòa bình thực sự!". "Bây giờ, vui lòng theo ta giữ vững hòa bình tiến lên một bước". "Coca bao đủ". "Ta chỉ có một yêu cầu, để cho đời sau của những người đó vừa sinh ra trên người đã in chữ 'Hòa Bình', muốn bọn chúng khắc cốt ghi tâm, uống canh Mạnh Bà cũng không quên được, từ lúc trong bụng mẹ đi ra vừa cất tiếng thì nhất định phải phun ra hai chữ 'Hòa Bình' cho ta!" Phập! Ngôn ngữ của Lục Việt kéo theo mọi người, tất cả siết chặt nắm đấm, nhớ tới sự nhục nhã khi trước bị những người mang số âm truy sát, giờ khắc này, tất cả đã biến thành động lực, tinh thần xuống dốc đã đạt đến đỉnh phong. Khí thế mọi người ngưng tụ làm một. Sát ý cuồn cuộn hướng về phía những người mang số âm đang bao vây. Huyết mạch báo thù bùng cháy hừng hực. Nợ máu trả bằng máu! Bọn họ muốn phản công, cho những kẻ kia biết thế nào là hòa bình. Giết! ! ! (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận